Tất cả mọi người nhất thời đều trở nên cung kính nể phục đối Liêu sư phụ, phục sát đất.
Dương Đại Sơn không khỏi khen ngợi nói: "Liêu bộ trưởng không hổ là người mà Lâm đại thiếu xem trọng và tin tưởng nhất."
"Ha ha ha, quá lời rồi."
Trên khuôn mặt chất phác và lương thiện của Liêu Vĩnh Trung lộ ra một chút khiêm tốn, nói: "Nói ra thì trong doanh trại này, đại quản gia Vương Trung mới là người được đại thiếu gia xem trọng và tin tưởng nhất, chúng ta đều phải học hỏi Vương đại quản gia mới đúng...... ”
Nói đến đây, trên gương mặt của vị đại sư phụ chất phác lương thiện này đột nhiên lại hiện ra một chút kiêu ngạo, nói: "Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, trong cái tên Liêu Vĩnh Trung của ta, không những có một chữ Trung mà còn có một chữ Vĩnh, ha ha, ta sẽ vĩnh viễn trung thành với Lâm đại thiếu gia... nắng rọi hương lô khói tím bay, đại thiếu chính là trời của ta, nước bay thẳng tắp ba ngàn thước, không có Thiếu gia ta sẽ chết."
Mọi người đều sững sờ.
Dương Đại Sơn nhìn trân nghẹn lời.
Thực sự không nhìn ra, một đại sư phụ mắt to mày rậm, chất phác thật thà như ông ta, lại có thể nịnh nọt không có giới hạn dưới như vậy.
Trong lòng mọi người đồng thời nghĩ rằng: Đúng là gừng càng già càng cay.
Sau này phải học hỏi Liêu thủ lĩnh nhiều hơn.
Không những nghiệp vụ phải tinh thông mà còn cần phải học cách đối nhân xử thế. ......
...
...
Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng.
Những bông tuyết vụn nhỏ tung bay trong gió lạnh.
Lâm Bắc Thần đang ngồi... ờ, đang ngồi trước căn lều trên tán cây cao 100 mét, quan sát toàn cảnh Vân Mộng trại, một cảnh tượng sục sôi ngất trời.
Hắn đột nhiên cảm thấy cây thông này cũng khá tốt.
Mặc dù ở trên cao gió có hơi mạnh một chút, nhưng được cái cảnh sắc đẹp, tầm mắt mở rộng, không bị che chắn, hào trạch độc nhất vô nhị.
Thế là hắn đã dập tắt ý định chặt gốc cây thông này để làm tiệc nướng BBQ. Nhược điểm duy nhất là người khác muốn gặp hắn thì phải gặp khó khăn một chút. Dù sao thì nó cũng cao cả trăm mét, trèo lên trèo xuống có hơi khó khăn một chút..
Ví dụ như lúc này Vương Trung muốn bẩm báo chuyện gì thì chỉ có thể kinh hồn bạt vía ôm lấy Quang Tương, cưỡi trên lưng tiểu hổ, rồi mới bay tới trước cửa lều, nói: "Thiếu......thiếu thiếu thiếu gia, bên ngoài doanh trại có người cầu kiến.”
"Người nào vậy?"
Lâm Bắc Thần trong tay cầm một miếng Huyền thạch, vừa tu luyện vừa sốt ruột nói: "Bảo hắn cút."
Vương Trung ôm chặt lấy Quang Tương, lơ lửng trong không trung, nói: "Ta cũng đã nói như vậy, nhưng người kia nói rằng hắn họ Cao, tên là Cao Thắng Hàn.”
"Họ Cao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Phi, cho dù có là họ Thấp, ta cũng... đợi đã, Cao Thắng Hàn? Hả? Cái tên này sao nghe có vẻ quen quen?"
"Ồ, chính là cường giả cấp thiên nhân ở trong Triều Huy thành."
Giọng nói của Liễu Thắng Nam từ trong lều vọng ra.
Ồ?
Biểu hiện trên gương mặt của Quang Tương và Vương Trung nhất thời đều trở nên kỳ lạ.
Vương Trung:?
Quang Tương:.
Chậc chậc chậc.
Trễ như vậy rồi, thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn còn ở trong lều của thiếu gia. Có gian tình.
Trên khuôn mặt của Vương Trung nở ra một nụ cười hài lòng.
Đã lâu như vậy rồi, cuối cùng thiếu gia lại biết đến tại họa nữ nhân.
Thiếu gia của trước kia đã quay trở lại rồi.
Lâm Bắc Thần lập tức nhảy dựng lên: "Cường giả thiên nhân trong Triều Huy thành?"
Đậu xanh rau má.
Nhanh như vậy đã tới cửa rồi sao?
Từ sau khi bắn một pháo vào Hải tộc, Lâm Bắc Thần đã biết rằng tất cả các phương thế lực trong thành chắc chắn đều sẽ tìm tới cửa.
Không ngờ rằng người đầu tiên lại là vị đại lão hàng đầu này. "Mời."
Lâm Bắc Thần lập tức nói: "Nhanh mời."
Đối phương chính là một cường giả cảnh giới thiên nhân cấp hạt nhân. Đại lão đã tới tận cửa, còn biểu hiện hợp quy cách như vậy chứ không trực tiếp đột nhập vào... xem ra, có lẽ là mang theo thiện ý mà đến.
"Bỏ đi, ta đích thân đi nghênh đón."
Lâm Bắc Thần bật dậy, trầm giọng hét lên: "Xuất hiện đi, Đại Ngân Kiếm thần thánh của ta.”
Xoẹt xoẹt!
Hai thanh kiếm bạc từ trong lều bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.
Tại sao phải cần hai thanh kiếm chứ?
Bởi vì một thanh kiếm không ổn định, Lâm Bắc Thần sợ ngã.
Hắn một chân giẫm lên một thanh đại ngân kiếm giống như giẫm lên một cái ván trượt tuyết vậy, vù một tiếng đã bay ra ngoài.
Vương Trung thấy vậy liền kinh ngạc.
"Thiếu gia... lại có thể bay sao?"
......
Lối vào doanh trại.
Cao Thắng Hàn thân mặc bạch y, dùng ánh mắt tò mò xuyên qua ánh chiều hôm nhìn vào Vân Mộng trại.
Trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng.
Vô số bóng người đều đang làm việc tốc độ và hiệu suất cao. Đây là cảnh tượng mà hắn chưa từng thấy qua.
Còn xung quanh doanh trại đều có những cái trại nhỏ tạm thời, có vẻ như những nạn dân của các trại nạn dân khác đã di dời qua đây, dựng trại đóng quân ở khu vực gần Vân Mộng trại để tìm kiếm sự che chở.
Mơ hồ có thể thấy được nguyên mẫu của một khu vực trung tâm thành thị mới.
Hơn nữa tất cả những nạn dân, mặc dù bận rộn, nhưng trên mặt lại mạng theo niềm hy vọng.
Nó hoàn toàn khác với vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, hoặc là mất cảm giác, hoặc là ngang ngược hung ác mà hắn đã từng nhìn thấy qua trước kia.