"Hả?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn thấy hai con sói nhỏ, Tiểu Nhị và Tiểu Tam đã nhân lúc mình không có ở đây, lại lấy một miếng 'Cá khô của Hải thần' phần của mình đưa cho tiểu hổ.
Quang Tương đang ở bên ngoài đại trướng làm bài tập về nhà, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Con hổ lại vui vẻ cắn xé bắt đánh chơi đùa cùng với hai chú sói con, trông có vẻ rất thân thiết.
Hai con sói một con hổ này lại thực sự có thể là huynh muội ruột.
Con hổ nhỏ thè lưỡi liếm lông của hai muội muội, điệu bộ huynh trưởng như cha.
Nhưng mà ngay lúc nó nhìn thấy Lâm Bắc Thần, liền lập tức gầm gừ một tiếng rồi đẩy hai con sói con ra, lui về bên cạnh Quang Tương, với dáng vẻ kính sợ và chống đối, giống như biểu hiện của một đứa con trai đang trong thời kỳ nổi loạn nhìn thấy phụ thân.
Hai con sói nhỏ cũng giống như phạm lỗi, cúi đầu đi đến bên cạnh Lâm Bắc Thần, liếm tay Lâm Bắc Thần giống như nũng nịu lấy lòng.
Điều này khiến trong lòng Lâm Bắc Thần khó chịu.
Mẹ nó.
Tại sao lại cư xử giống như mình là một ông trùm phản diện vậy chứ?
Ta đáng ghét đến vậy sao?
Nghiệt tử này!
Hắn bước tới cho tiểu hổ một bạt tai, nói: "Mỗi lần gặp mặt đều có biểu hiện như vậy, ta sẽ ăn thịt ngươi sao?"
"Chi chi chi."
Quang Tương suýt chút nữa lên cơn đau tim ngay tại chỗ, lập tức cầu xin sự thương xót.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
"Chủ nhân, đứa trẻ còn nhỏ, xin người đừng đánh nó."
Quang Tương viết một dòng như vậy lên bảng viết chữ, uất ức cầu xin. "Ngươi có viết sai một chữ.”
Lâm Bắc Thần nhéo cái trán của Quang Tương nói: "Còn nữa, dưới gậy gộc sinh ra hiếu tử, ngươi á, phương pháp giáo dục của ngươi không khoa học."
Sau bữa trưa, Thôi tiểu thành chủ đến để xin chỉ thị về việc lựa chọn địa chỉ của trường học.
Trước đó đã đưa ra ba phương án lựa chọn.
Lâm Bắc Thần cuối cùng vẫn lựa chọn một khu đất hoang bằng phẳng ở khu vực thành thứ hai cách Vân Mộng trại không xa.
“Muốn giàu có, trước tiên phải sửa đường.”
Lâm Bắc Thần nói: “Địa điểm trường học đã định rồi, khi xây dựng giảng đường, trước tiên nhất định phải sửa xong đường xá, bốn phương thông suốt, các nơi đều nối liền với nhau... Trường học nhất định phải sửa chữa khang trang, phải khí thế, không thể tiết kiệm tiền, mục tiêu của chúng ta là học viện Sơ Cấp Hoàng Gia Triều Huy thành, cho dù là phần cứng hay phần mềm, đều phải có hơn chứ không có kém... "
Hắn liên tục căn dặn.
Chuyện này rất quan trọng.
Cuối cùng, Lâm Bắc Thần dứt khoát đích thân đi khảo sát, kéo Liêu Vĩnh Trung, Dương Đại Sơn và những người khác, cùng với 'những người lãnh đạo chủ yếu' của Vân Mộng trại, đến địa điểm trường học, đem ý tưởng hùng vĩ của mình nói ra một lượt.
"Thiếu gia, để xây dựng theo yêu cầu của người, e rằng tốn hơn ba triệu tiền vàng." Vương Trung ở bên cạnh oán than nói.
Lâm Bắc Thần xua tay nói: "Chi."
Trước đó vừa mới tống tiền Khấu Trung Chính 5 triệu tiền vàng, thứ chúng ta có là tiền.
Vương Trung cảm thấy trong lòng hơi đau nhói. Đây không phải là thiếu gia mà ta quen biết.
Không đúng.
Đây chính là thiếu gia phá gia chi tử lúc trước. Hắn thực sự đã trở lại rồi.
Lão Vương Trung vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng ngay lập tức lấy lại cân bằng.
"Thiếu gia, đập nhiều tiền như vậy vào trong trường học có thoả đáng không?" Thôi Hạo cũng không nhịn được hỏi.
Xây dựng trường học là một chuyện tốt.
Nhưng gióng trống khua chiêng như vậy, đầu tư quá mức, có chút phô trương lãng phí.
Lâm Bắc Thần nở nụ cười thần bí, nói: "Yên tâm, số tiền vàng đập vào, không bao lâu nữa sẽ thu hồi lại gấp mấy chục lần. Đến lúc đó, sẽ có người khóc lóc gào thét đưa tiền cho chúng ta.”
Hắn chỉ vào khu đất hoang rộng lớn xung quanh trường học, nói: "Khu đất trong vòng mười dặm xung quanh trường học, thu mua lại hết cho ta... ta có việc phải dùng."
Đường Thiên ở bên cạnh, vội vàng ghi chép vào sổ tay.
Cuối cùng, còn thêm một câu tổng kết rất có triết lý: người khôn ngoan luôn có thể xua tan sương mù, nhìn thấy chân tướng và viễn cảnh mà người khác không thể nhìn thấy...còn Lâm Bắc Thần, rõ ràng chính là người như vậy, hắn đang sáng tạo ra một kỳ tích, ta tin chắc vào điều này.”
Thật là một ngày vô cùng bận rộn.
Đã làm nhiều chuyện cho các lưu dân như vậy, ta thực sự là một người quá tốt bụng.
Chạng vạng tối, Lâm Bắc Thần trở lại hào trạch cao nhất trên ngọn cây của mình, ăn tổ yến vây cá, không khỏi phát ra tiếng cảm khái.
Trên bức tường thành của khu vực thành thứ nhất phía xa xa lại vang lên tiếng trống trận.
Rõ ràng là Hải tộc lại phát động tiến công.
Lâm Bắc Thần tiện miệng hỏi: "Đúng rồi, phía chúng ta bên này, hôm nay là ai đến tường thành luân phiên trực ban chống địch vậy?”
Thiến Thiến nói: "Thiếu gia, hôm nay là Tiêu nhị gia, dẫn theo hai trăm quân đào khoáng đến đầu thành.”
"Tiêu nhị gia?"
Lâm Bắc Thần sững sờ.
Gã đó là ai vậy?
Thiến Thiến mím môi cười nói: "Chính là Tiêu Bính Cam thiếu gia. Hắn là đệ ruột của ngài, mọi người đều gọi hắn là Tiêu nhị gia.”