Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch)

Chương 10 - Giáo Huấn

Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vừa từ nội viện đi ra, đã nhìn thấy Thần Phàm và đám người Nạp Lan Vân đứng chung một chỗ, lúc đầu Thần Thanh Thanh nghĩ là Thần Phàm lại đi trêu chọc Nạp Lan Vân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thần Phàm lãnh đạm, trong lòng nàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả một giây sau, lại nhìn thấy một thiếu niên tay cầm quạt giấy, đâm về phía Thần Phàm.

Các nàng cũng biết thiếu niên kia, là Trương Lâm - bà con xa của Nạp Lan Vân, nói là bà con xa, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hắn cũng là người theo đuổi Nạp Lan Vân, tư chất cũng coi như không tệ, tu vị đã đến Luyện Khí tầng ba, chỉ còn cách cánh cửa nội viện một bước nhỏ.

Thần Thanh Thanh không nghĩ rằng Thần Phàm mới chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai, hơn nữa cái gì cũng không biết, có thể là đối thủ Trương Lâm, huống chi Trương Lâm đột nhiên ra tay, dù là Thần Thanh Thanh nàng, nói không chừng cũng phải ăn chút thiệt thòi.

Thế nhưng Thần Phàm đối mặt với lần đánh lén này, hắn vẫn ung dung không vội, dáng vẻ hờ hững. Chỉ thấy thân hình hắn hơi nghiêng đi, dùng một loại thân pháp rất cao minh, nhưng nhìn qua lại cực kỳ phổ thông, để dễ dàng né tránh.

Trương Lâm đâm hụt, theo quán tính suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, nhưng dù gì hắn cũng là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, cũng không ngu đến mức mức độ này.

Hắn nhanh chóng ngừng lại, khóe miệng lộ ra ý cười, có vẻ rất tự hào, thế nhưng sau một khắc, trong nháy mắt khi hắn xoay người, hai mắt trợn trừng.

Quạt giấy trong tay hắn, không biết từ lúc nào đã chạy đến trong tay Thần Phàm, hơn nữa lúc này thanh quạt giấy này đang đặt trên cổ hắn.

"Ngươi. . . ngươi. . . ngươi chớ làm loạn, nơi này là Trọng Kiếm phong." Thấy Thần Phàm lạnh lùng nhìn hắn, hắn có gắng nhịn mấy lời thô tục trong cổ họng không dám mắng ra, hắn biết rõ trong quạt giấy của hắn, có giấu một lưỡi dao sắc, hắn tin tưởng Thần Phàm cũng nhìn ra rồi, bằng không Thần Phàm đã không đoạt quạt giấy rồi đặt lên cổ hắn.

Nhưng thực ra Thần Phàm lại không biết bên trong quạt giấy có dao, đối với hắn, cây cỏ đều có thể làm kiếm, huống chi là một cái cây quạt.

"Thần Phàm." Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy tới, các nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi sẽ có tình cảnh này.

Một tên tu sĩ Luyện Khí tầng hai, dễ như ăn cháo. . .

Chờ đã, Luyện Khí tầng bốn?

Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng gần như cùng lúc dừng bước, lần thứ hai sững sờ ở tại chỗ.

Đây vẫn là Thần Phàm sao? Mới nửa ngày không gặp, cảnh giới của hắn thế mà từ Luyện Khí tầng hai tăng đến tầng bốn, chuyện này quá hoang đường đi?

"Thần. . . Thần Phàm, ngươi. . . ngươi chớ làm loạn, môn quy Trọng Kiếm phong rất nghiêm đấy." Nữ tử áo vàng hiển nhiên đã sợ hết hồn, ấp úng nói.

Nạp Lan Vân vô cùng vẻ khiếp sợ, nàng cũng phát hiện ra cảnh giới của Thần Phàm, trong con ngươi mê người lóe qua vẻ khác lạ.

"Thần Phàm, có phải ngươi ở Yêu Vương cốc đã lấy được kỳ ngộ gì không, có thể nói nhỏ cho ta biết không?" Nàng bày ra dáng vẻ thân thiết khả ái, quay sang nói với Thần Phàm.

Lúc trước, nàng luôn dùng dáng vẻ như vậy để nguyên chủ của thân thể này cam tâm tình nguyện liều chết xông vào Yêu Vương cốc.

Đáng tiếc, bây giờ Thần Phàm đã là Kiếm tu Thần Phàm, linh hồn chính là cường giả Trúc Cơ kỳ.

"Thần Phàm, không cho nói." Thần Phàm còn chưa mở miệng, tiếng của Thần Thanh Thanh đã truyền đến, hơn nữa nàng và Trương Như Mộng còn vội vàng chạy tới.

Lời Nạp Lan Vân nói khiến Thần Thanh Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng tuyệt đối không cho phép Thần Phàm bị Nạp Lan Vân lừa gạt lần thứ hai.

"Nạp Lan Vân, ngươi đừng được voi đòi tiên." Trương Như Mộng cũng không thích Nạp Lan Vân, cau mày trách mắng.

Nhưng Nạp Lan Vân không để ý đến các nàng, nàng ta tiếp tục bày ra dáng vẻ làm người thương tiếc, nhìn Thần Phàm nói : "Thần Phàm, các nàng thật hung dữ, chúng ta đi tìm một chỗ không có người, chỉ có ngươi và ta."

Lời nói cực kỳ mập mờ, ngay cả Trương Lâm đều lộ ra vẻ không thích, nhìn chằm chằm vào Thần Phàm.

"Không rảnh." Thần Phàm không thèm liếc nàng một cái, trực tiếp lạnh nhạt phun ra hai chữ.

Không chỉ Nạp Lan Vân sững sờ ở tại chỗ, Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng cũng kinh ngạc đến mức miệng nhỏ há to.

"Nơi này không thể giết người sao?" Thần Phàm hỏi Thần Thanh Thanh.

"Không thể." Thần Thanh Thanh lắc lắc đầu nhỏ.

"Vậy đánh người thì sao?"

"Cũng không. . ." Thần Thanh Thanh đang muốn nói cũng không được, thế nhưng Trương Như Mộng đứng bên cạnh lại hai mắt sáng ngời, nhắc nhở nói :

"Ngươi có thể phòng vệ."

Thần Phàm nghe vậy gật gật đầu, quạt giấy trong tay đột nhiên vung lên.

"Đùng!" Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến.

Trên gương mặt Trương Lâm trong nháy mắt xuất hiện một vết đỏ.

"Ngươi. . . Ngươi đánh ta?" Trương Lâm khó tin nhìn Thần Phàm.

"Đùng! Đùng! Đùng!" Lại có ba tiếng vang giòn, Trương Lâm trực tiếp bị đánh đến bối rối.

"Thần Phàm ngươi. . ." Nữ tử áo vàng không nhìn nổi nữa, nàng nhảy ra nói một tiếng, nhưng nghênh đón nàng ta cũng là một tiếng "Đùng".

Thần Phàm trực tiếp quăng cây quạt đến miệng nàng ta, lãnh đạm nhìn về phía hai người Thần Thanh Thanh, phun ra hai chữ : "Trở về!"

Sau đó hắn xoay người bước về phía cửa, không thèm liếc Nạp Lan Vân một cái.

Thần Thanh Thanh một mặt mờ mịt đi theo phía sau Thần Phàm rời đi.

Chỉ có Trương Như Mộng là phản ứng rất nhanh, nàng quay về phía Nạp Lan Vân nở một cái cười trên sự đau khổ của người khác, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo Thần Thanh Thanh.

. . .

Nhìn ba người dần dần biến mất trong màn đêm, sắc mặt Nạp Lan Vân vô cùng âm trầm, biểu hiện của Thần Phàm khiến nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

"Thần Phàm, người chờ đó cho ta."Trong mắt nàng ta loé lên một tia tàn nhẫn.

Mà Trương Lâm và nữ tử áo vàng kia đang dùng tay che miệng, che mặt, một câu cũng không nói ra được, Thần Phàm ra tay quá mạnh.

. . .

"Thần Phàm, ngươi sao. . . Mới một buổi chiều, tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng bốn?" Trương Như Mộng tuy rằng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

"Tĩnh tâm tu luyện." Thần Phàm trả lời rất ngắn gọn.

"Ầy. . ." Trương Như Mộng nghẹn lời, ngày hôm nay các nàng đã liên tục nhìn thấy hai kỳ tích.

Một là thiên binh bảng bên trong Thiên Đình, hai là tu vi của Thần Phàm vượt cấp tăng lên.

Nhưng Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng cũng không thể liên hệ Thần Phàm với người trên thiên binh bảng.

Giờ khắc này Thần Thanh Thanh cho rằng mình đang nằm mơ, nàng dùng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rõ ràng cảm nhận được đau đớn.

Đây không phải là mơ! Thật sự không phải là mơ!

Cha, Thần Phàm rốt cục cũng tỉnh ngộ rồi!

Thần gia rốt cục có hi vọng rồi.

Viền mắt Thần Thanh Thanh ướt át, lần này nàng không ép mình nhịn xuống, để mặc cho nước mắt tràn mi.

"Thanh Thanh, sao ngươi lại khóc?" Trương Như Mộng thấy Thần Thanh Thanh khóc, sốt sắng hỏi.

Thần Phàm nghe vậy cũng dừng chân, xoay người nhìn về phía nàng.

"Ta không có chuyện gì, ta chỉ là. . . Ta chỉ là rất vui vẻ, ta cho rằng đây là giấc mơ, thế nhưng ta không nghĩ tới, giấc mơ. . . Trở thành sự thật." Thần Thanh Thanh vừa cười lại vừa khóc.

"Không khóc không khóc. . ." Trương Như Mộng cũng hiểu được, sau khi Thần Thanh Thanh là nhìn thấy Thần Phàm như vậy, là nàng ấy mừng đến phát khóc, nàng biết người bạn tốt này của mình lâu nay phải chịu bao nhiêu áp lực.

Thế nhưng đêm nay, tất cả đều có thể thả xuống, đúng là nên thoải mái khóc một hồi.

"Nếu đã vui vẻ nhue thế, hay là bữa tối nay sẽ do ta tự mình xuống bếp nhé?" Trương Như Mộng đột nhiên vui vẻ cười nói.

Thần Thanh Thanh nghe vậy lập tức dừng khóc, kinh ngạc nhìn về phía nàng.

"Vẫn. . . Vẫn là thôi đi, để ta nấu là tốt rồi."

"Không có chuyện gì, vẫn luôn là ngươi nấu cơm, lần này để ta nấu đi, gần đây ta xem không ít sách nấu ăn đâu."

"Không. . . Không được, ngươi vẫn nên về nhà mình tự nấu thử đi."

Thần Phàm im lặng nhìn hai người, hắn có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Thần Thanh Thanh, dường như trù nghệ của Trương Như Mộng có lực sát thương rất lớn. . .

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment