Cuối cùng Trương Như Mộng vẫn không thể toại nguyện, Thần Thanh Thanh kiên quyết từ chối để nàng tiến vào phòng bếp, nhưng Trương Như Mộng vẫn rất vui vẻ, bởi vì nàng lại sắp được ăn món ăn do Thần Thanh Thanh nấu.
Còn chuyện tu vi Thần Phàm tăng lên Luyện Khí tầng bốn, Thần Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, Thần Phàm thay đổi, nàng đã thấy tận mắt, không giống như trước kia luôn cà lơ phất phơ, càng sẽ không mất hồn khi nhìn thấy Nạp Lan Vân.
Mà Thần Phàm lại đăm chiêu hồi lâu, chuyện xung kích Trúc Cơ kỳ đối với hắn cũng không phải việc khó, thế nhưng một mực tăng chân khí lên, căn cơ nhất định sẽ không chắc, lấy tầm nhìn của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại cảnh giới Trúc Cơ kỳ nho nhỏ kia.
Sau khi ăn xong bữa tối, hắn nghĩ tới một nơi tốt đẹp —— Yêu Vương cốc.
Thần Phàm biết tư chất của thân thể này cũng không kém, thế nhưng không có kinh nghiệm gì, hiện tại hắn cần nhất chính là thực chiến.
Ý thức chiến đấu của thần hồn đã vượt thân thể này vô số lần.
Nói cách khác, khi thần hồn hắn làm ra phản ứng nhưng thân thể lại không theo kịp.
Vì thế hắn cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến và rèn luyện để thân thể quen thuộc với chiến đấu, mà phương pháp rèn luyện tốt nhất, chính là thực chiến.
Đối với hắn Yêu Vương cốc chính là bảo địa.
Không chỉ có các loại Yêu thú mạnh mẽ, ở đó còn có yêu hạch và linh dược, quả thực chính là bảo địa để tu luyện.
Thần Phàm ngồi trong phòng mình, trong mắt hiện lên một tia nóng rực.
Nếu để người ngoài biết được ý nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ mắng to hắn là người điên.
Yêu Vương cốc luôn luôn là cấm địa đối với tu sĩ Trọng Kiếm phong, tuy rằng cũng không ít người không ngại nguy hiểm đến tính mạng, tiến vào bên trong tìm kiếm cơ duyên, nhưng bọn họ đều thành lập tổ đội mới tiến vào, ngay cả đại sư huynh Mạc Bạch của Trọng Kiếm phong cũng phải làm như thế.
Không vào hang cop sao bắt được cọp con, bọn họ chỉ coi Yêu Vương cốc là một chỗ hang cop, mà yêu hạch và linh dược chính là cọp con.
Nhưng Thần Phàm lại coi nơi đó là bảo địa tu luyện.
Sau khi màn đêm buông xuống, Thần Phàm lặng lẽ đi ra ngoài, hắn mang theo một điểm ngân lượng, ra bên ngoài mua một chút vật phẩm, trong đó tự nhiên có phù và chu sa, thậm chí còn có một khối sắt đen thui.
Bảo kiếm kiếp trước của hắn đã bị mất, đó là một thanh bảo kiếm, hiện tại thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, Thần Phàm lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của nó, mà hắn là kiếm tu, hắn không thể không có kiếm.
Hắn mượn một lò luyện thép, trong ánh mắt kinh ngạc của thợ rèn, hắn bỏ khối khối thép đen thui đi vào, sau đó bắt đầu rèn đúc.
Thợ rèn có thể nhìn ra đó là chỉ là một khối sắt bình thường, hắn rất nghi ngờ, trong cửa hàng hắn cũng có bán thiết kiếm bình thường, cần gì phải lãng phí tiền bạc và sức lực tự mình chế tạo chứ?
Ngày thứ hai, Thần Phàm về đến nhà, bên hông đeo một thanh trường kiếm, đây là thành quả hắn chế tạo suốt đêm.
Từ lúc đầu chỉ là một khối sắt thường, hắn đánh thành tinh thiết!
Mỗi một búa nện xuống đều ẩn chứa Phần Thiên Kiếm khí trong cơ thể hắn, hoà vào bên trong kiếm!
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vừa rời giường, nhìn thấy Thần Phàm từ bên ngoài trở về, không khỏi kinh ngạc.
"Ngươi mua một thanh kiếm làm gì? Ngươi là Kiếm tu sao?" Trương Như Mộng kinh ngạc nói.
"Ừ." Thần Phàm thật lòng gật đầu đáp, đời này hắn đã lập chí trở thành Kiếm Tiên, tu luyện Kiếm Tiên chi đạo.
"Kiếm tu cũng không tệ, nhưng mà không phải đạo tu cường đại hơn sao? Phép thuật thông thiên, hơn nữa linh khí pháp khí có uy lực vô cùng, đều là thứ mà các tu sĩ tha thiết ước mơ, với tư chất của ngươi, ta cảm thấy đạo tu sẽ thích hợp hơn." Thần Thanh Thanh đề nghị, bản thân nàng cũng lựa chọn đạo tu.
Kiếm tu tuy cũng không tệ, nhưng tất cả phải lấy kiếm làm chủ, hơn nữa ở trong Tu Tiên Giới, hầu như không có Kiếm tu mạnh mẽ.
Tuy Trọng Kiếm phong lấy kiếm làm tên, thế nhưng Phong chủ đương nhiệm, cũng là một đạo tu, bọn họ am hiểu phép thuật, lấy pháp chế địch, càng có Linh khí pháp khí là phụ, giúp bọn họ thông thiên.
Thần Phàm chỉ lắc lắc đầu, nhìn trường kiếm trong tay, hai mắt sáng ngời nói : "Đời này ta chỉ tu Kiếm Tiên chi đạo."
Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp!
Đây chính là hắn nói.
"Được rồi, Thần Phàm, đây là con đường của ngươi, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi." Thần Thanh Thanh gật đầu nói, chỉ cần Thần Phàm có thể một lòng chuyên tâm tu luyện, bất luận hắn lựa chọn cái gì, nàng đều thỏa mãn.
"Đúng rồi, hiện tại ngươi đã là Luyện Khí tầng bốn, có thể xin chuyển vào nội viện." Trương Như Mộng vui vẻ nói.
Thần Thanh Thanh nghe xong cũng vui vẻ, tài nguyên đãi ngộ trong nội viện thực sự tốt hơn nhiều so với ngoại viện, cứ như vậy, tương lai của Thần Phàm càng không thể đo lường.
"Không cần." Thần Phàm lại lắc đầu.
"Cái gì?" Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
"Ta muốn đi Yêu Vương cốc một chuyến."
"Yêu. . . Yêu Vương cốc?" Sắc mặt Thần Thanh Thanh nhất thời phát lạnh, "Thần Phàm, ngươi vẫn chưa hết hi vọng sao? Nạp Lan Vân. . ."
" Không quan hệ đến người khác, ta cần rèn luyện." Thần Phàm lắc đầu ngắt lời nói.
"Rèn luyện? Nhưng tu vi của ngươi mới là Luyện Khí tầng bốn, hiên tại tiến vào Yêu Vương cốc cũng chỉ có một con đường chết. ngươi biết bên trong có bao nhiêu Yêu thú sao?"
"Đúng rồi Thần Phàm, ngươi đừng vội một bước lên trời, bình tĩnh một chút, trước tiên theo chúng ta đến Trọng Kiếm phong, tiến vào nội viện lại nói." Trương Như Mộng cũng khuyên bảo.
"Nếu ngươi muốn tiến vào Yêu Vương cốc, ít nhất cũng phải tương đương với Mạc Bạch sư huynh, tối thiểu đợi tới khi tu vi đạt tới Luyện Khí tầng sáu lại tính toán sau." Thần Thanh Thanh nói rằng.
Thần Phàm vẫn lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói : "Như vậy căn cơ của ta sẽ không vững chắc, con đường tu luyện cần vững vàng, từng bước một đều cần tu luyện tới cực hạn."
"Căn cơ không vững? Ngươi nghe được điều này từ đâu?" Thần Thanh Thanh cau mày.
Thần Phàm nghe vậy liền trầm mặc, đây là lần thứ hai Thần Thanh Thanh nghi ngờ lời hắn, lần thứ nhất là ở trongThiên Đình khi hắn nhắc tới cách dùng Ngũ Hành kỳ kiếm phù.
Thấy Thần Phàm như vậy, Trương Như Mộng cũng lén lút lôi kéo Thần Thanh Thanh quần áo, ám chỉ nàng không nên như vậy.
Thần Thanh Thanh cũng ý thức được, nhưng nàng không muốn để Thần Phàm đi mạo hiểm.
Một lát sau, Thần Thanh Thanh mới mở miệng nói : "Ta có hai điều kiện, chỉ cần ngươi có thể làm được, vậy ta sẽ không ngăn cản ngươi."
Thần Phàm hơi nhíu nhíu mày, nếu hắn muốn đi, không ai có thể ngăn cản, hắn nói cho Thần Thanh Thanh, cũng chỉ là dựa theo lễ phép và thân phận.
Nhưng thấy nàng có lòng tốt, Thần Phàm vẫn gật đầu một cái.
"Thứ nhất, trước tiên theo chúng ta về Trọng Kiếm phong, chuyển vào viện. Thứ hai, đánh thắng ta." Thần Thanh Thanh nói rằng.
"Có thể." Thần Phàm không do dự trả lời.
Hai điều kiện này đối với hắn mà nói đều không phải vấn đề gì, chỉ là có chút lãng phí thời gian, nhưng mình ở đây được các nàng chăm sóc, lẽ ra nên báo ân, vì thế một chút yêu cầu này coi như để thỏa mãn nàng.
Thấy Thần Phàm sảng khoái đồng ý như vậy, Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng đều hơi sững sờ.
Tuy nói các nàng đều là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, nhưng dù sao Thần Phàm vừa mới lên cấp, Thần Thanh Thanh vẫn cảm thấy Thần Phàm có chút chênh lệch cùng các nàng.
Ba người bắt đầu lên Trọng Kiếm phong, khiến hai thiếu nữ kinh ngạc chính là, Thần Phàm còn mang theo một bao quần áo, giống như hai điều kiện kia hắn lập tức có thể giải quyết.
Chỉ là vừa đi tới cửa Trọng Kiếm phong, ba người Thần Phàm lại bị chặn lại.
Chính là đám người Nạp Lan Vân, chỉ là đám người này ngoại trừ Trương Lâm và nữ tử áo vàng tối hôm qua, còn có thêm một thanh niên.
"Thần Phàm!" Mặt Trương Lâm sưng phù, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Thần Phàm, trong mắt lóe lên thù hận, nghiến răng nghiến lợi gọi Thần Phàm.
Mà Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng khi nhìn thấy thanh niên kia đều biến sắc.
"Trương Đình sư huynh, ngươi muốn làm gì?" Thần Thanh Thanh lạnh lùng nói.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com