"Hai vị sư muội không cần căng thẳng, sư huynh chỉ tới đây để chủ trì công đạo. " Thanh niên tên là Trương Đình kia hiển nhiên là đến từ nội viện.
"Chủ trì công đạo? Vậy tại sao ngươi cản đường chúng ta?" Trương Như Mộng cũng cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
"Như Mộng sư muội, vẻ mặt ngươi là sao đây, sư huynh sao có thể thương tổn tới ngươi? Trương Lâm, nhường đường cho hai vị sư muội." Trương Đình híp mắt lại, cười như không cười nói.
"Ca. . ." Trương Lâm nghe thế có chút không vui, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Trương Đình, hắn né sang một bên.
Trên mặt Thần Phàm không có cảm xúc gì, từ lời nói của Trương Đình hắn đã nghe ra, đối phương chỉ nói là nhường đường cho Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng, không nói sẽ nhường đường cho mình.
Hai người Thần Thanh Thanh cũng không phải người ngốc, tự nhiên cũng nghe ra ý trong lời nói của hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có động tác gì khác, chỉ là lạnh lung nhìn Trương Đình.
"Hai vị sư muội, sao còn không đi đây? Chẳng lẽ muốn nói chuyện gió trăng với sư huynh?" Trương Đình cười nói.
"Nơi này là Trọng Kiếm phong." Thần Thanh Thanh lạnh lùng nói.
"Ngươi cũng biết nơi này là Trọng Kiếm phong? Vậy vết thương trên mặt tộc đệ ta là thế nào? Thần Phàm, chẳng lẽ ngươi muốn trốn phía sau muội muội ngươi sao?" Trương Đình nói, nụ cười trên mặt đã biến mất, âm trầm nhìn về phía Thần Phàm.
"Trương Đình, ngươi đã là Luyện Khí tầng sáu, lẽ nào lại muốn ra tay với chúng ta?" Trương Như Mộng nhíu mày hỏi.
"Như Mộng sư muội, yên tâm, ta sao có thể nhẫn tâm thương tổn các ngươi?" Trương Đình hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới Thần Phàm.
"Đúng là vị Thần Phàm sư đệ này, không phải cũng lấy tu vi Luyện Khí tầng bốn, bắt nạt tộc đệ ta mới chỉ là Luyện Khí tầng ba sao? Ta ăn miếng trả miếng, không có gì sai chứ? Thần Phàm sư đệ." Trương Đình bước đến gần bên cạnh Thần Phàm, bốn chữ cuối cùng này, gần như là cắn răng nói ra từng chữ.
"Ngươi không được." Thần Phàm khẽ lắc đầu nói.
"Cái gì?" Trương Đình sững sờ, không hiểu ý của Thần Phàm.
"Ngươi không phải đối thủ của ta." Thần Phàm lần thứ hai lạnh nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến bốn phía kinh ngạc!
Đám người Nạp Lan Vân lộ ra một nụ cười trên sự đau khổ của người khác, còn Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng lại kinh hãi đến biến sắc, hai bên đối lập rõ ràng.
Sắc mặt Trương Đình càng thêm âm trầm, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn : "Có phải đối thủ hay không không phải chỉ dựa vào miệng nói, ngươi có dám đấu sinh tử với ta không?"
"Trương Đình, ngươi đừng quá mức." Thần Thanh Thanh lập tức trách mắng.
"Thanh Thanh sư muội, nói chuyện với sư huynh như vậy không tốt đâu." Trương Đình nói xong lại quay đầu nhìn về phía Thần Phàm, vẻ mặt trào phúng : "Ngươi dám không?"
"Thần Phàm, đừng để ý tới hắn." Thần Thanh Thanh chỉ lo Thần Phàm sợ xấu hổ, sẽ kích động đồng ý.
"Địa điểm." Nhưng Thần Phàm hờ hững phun ra hai chữ, khiến Thần Thanh Thanh suýt nữa đã té xỉu.
"Vậy thì ngày mai, gặp ở sân đấu võ." Trong mắt Trương Đình loé ra một tia vẻ gian kế đã thành công.
"Ngày mai không được, muốn đánh thì hiện tại đánh, ta không có thời gian bồi các ngươi chơi." Thần Phàm lắc đầu.
"Được! Ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi tìm Trưởng lão lấy Sinh Tử Lệnh." Trương Đình thoáng sững sờ, sau đó lộ ra ý cười, nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
"Không được, Thần Phàm ngươi không thể đấu với hắn." Thần Thanh Thanh kéo tay áo Thần Phàm, lắc đầu nói.
"Người này thực lực cao hơn ngươi, ta chỉ cần thắng hắn, cũng tương đương là đã thắng ngươi, điều kiện thứ hai coi như hoàn thành nhé." Thần Phàm nói.
"Chuyện này. . . Đây chính là sinh tử đấu, ngươi muốn đi tìm chết sao?" Thần Thanh Thanh lạnh lẽo nói, "Nhớ kỹ, sau khi lên đài lập tức đầu hàng chịu thua, đã nghe chưa? Tiền đồ tốt đẹp của ngươi, không thể bị mất ở đây."
"Trên con đường Kiếm Tiên chi đạo của ta, không có chịu thua, không có thoái nhượng." Thần Phàm trầm giọng nói , một màn trước khi chết ở kiếp trước lại dâng hiện lên trong đầu hắn.
"Ngươi. . ." Thần Thanh Thanh vừa tức vừa vội.
Mà đám người Nạp Lan Vân lại vô cùng mừng rỡ, Trương Lâm càng vui vẻ, dường như hắn đã thấy Thần Phàm bị Trương Đình đánh giết.
Trọng Kiếm phong tuy rằng có quy định không thể tranh đấu chém giết, thế nhưng ở thế giới cường giả vi tôn này, loại quy tắc này căn bản không thể hoàn toàn được tuân thủ, vì lẽ đó sau đó mới xuất hiện thêm một quy tắc "Sinh tử đấu" .
Chỉ cần hai bên kí xuống Sinh Tử Lệnh, sinh tử đều sẽ quyết định trên sân đấu võ, nhưng đồng thời còn có một cái nguyên tắc : Nếu có một bên ở trên đài chịu nhận thua, đối phương không thể tiếp tục động thủ, bằng không sẽ bị nhân chứng đánh giết.
"Thần Phàm, ngày hôm qua ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi không quý trọng." Nạp Lan Vân dùng ánh mắt thương hại nhìn Thần Phàm.
"Đi thôi, đi luận võ xem, nếu như ngươi không dám tới, e là kết cục sẽ thảm hại hơn." Trương Lâm cũng làm trò nhìn Thần Phàm, nói rồi ba người xoay người đi về phía luận võ đài.
. . .
Thần Phàm lại trầm mặc không nói, cũng không để ý đến, chờ sau khi ba người đi xa, hắn mới chậm rãi cất bước đi về phía trước.
Dựa theo hiểu biết của hắn biết, luận võ đài kia nằm trên quảng trường giữa nội viện cùng ngoại viện.
Nói cách khác, chỉ cần có chuyện luận võ trong tông môn, hầu như toàn bộ tông môn đều sẽ biết, thậm chí đến vây xem.
Đây là điểm Thần Phàm không thích nhất, hắn không thích lộ liễu, thế nhưng luôn có một đám ruồi bọ đến làm phiền hắn.
"Thần Phàm, ngươi nhất định phải nhận thua, lẽ nào ngươi đã quên nguyện vọng của cha?" Thần Thanh Thanh đi theo phía sau nói.
"Ngươi còn nhận ra lá phù này sao?" Thần Phàm nghe vậy mới do dự một chút, từ trong gói hàng lấy ra năm lá phù màu vàng.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù, sao ngươi lại có loại bảo phù này?" Thần Thanh Thanh kinh hô.
Trương Như Mộng cũng kinh ngạc nhìn về phía Thần Phàm, nàng biết rõ lấy tình trạng hiện tại của Thần gia, căn bản không thể mua được bảo phù này.
"Lát nữa phải chăm chú nhìn, ta chỉ triển khai một lần." Thần Phàm từ tốn nói, không để ý đến vẻ kinh ngạc của các nàng.
Đống phù này, tự nhiên là thành quả tối hôm qua của hắn, nếu như không phải cân nhắc đến Thần Thanh Thanh, giờ khắc này hắn đã đang trên đường đi tới Yêu Vương cốc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đệ tử Trọng Kiếm phong nghe được tin tức gì đó, nhanh chóng chạy ra, vây quanh luận võ đài.
"Có nghe nói không? Tên Thần Phàm ngớ ngẩn kia muốn đấu sinh tử với Trương Đình sư huynh ở nội viện." Đây là một tên đệ tử ngoại viện với vẻ mặt hưng phấn thảo luận với người bên cạnh.
"Nhìn kia, ngớ ngẩn này không phải là Thần Phàm sao? Thật sự dám lên đài luận võ."Bên cạnh tên đệ tử kia có một người phát hiện ra bóng người Thần Phàm, chỉ vào Thần Phàm rồi hô lớn.
Mà đệ tử nội viện càng là ồ lên, bọn họ cũng biết danh tiếng của Trương Đình, là người phong lưu, lấy mạnh hiếp yếu chính là sở trường của hắn.
"Thần Phàm là người phương nào? Chọc ai không chọc lại chọc tên Trương Đình kia." Đệ tử nội viện lắc đầu nói.
"Có người nói là đại ca của Thần Thanh Thanh, đến nay còn ở ngoại viện."
"Vừa nãy có người nhìn thấy hắn, đã tới Luyện Khí bốn tầng, nói vậy ngày hôm nay chính là muốn đi vào viện, không nghĩ tới lại bị Trương Đình ngăn chặn , nhưng đáng tiếc, lần đấu sinh tử, nếu không tay lanh mắt lẹ chịu thua, sợ là lần này hắn sẽ bỏ mạng ở đây."
. . .
Chờ khi Trương Đình cầm Sinh Tử Lệnh trong tay, cùng một Trưởng lão từ nội viện đi ra, dưới luận võ đài đã có không ít đệ tử vây quanh, mà đám người Thần Phàm càng bị đẩy sát đến luận võ đài.
"Thần Phàm, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?" Sắc mặt Thần Thanh Thanh đã trắng bạch, nàng hỏi Thần Phàm.
"Chớ làm loạn, trước tiên cứ chịu thua, lấy tư chất của ngươi, sỉ nhục này trong tương lai nhất định có cơ hội cọ rửa." Trương Như Mộng cũng khuyên nhủ.
Thần Phàm không nói gì, hai ngón tay cầm lấy năm tấm phù màu vàng, hờ hững chờ Trương Đình đi đến.
Lúc này trong đám người xuất hiện một cái đầu nhỏ, chen đến chỗ Thần Phàm.
"Thần Phàm ca, ngươi muốn luận võ với người ta sao?" Tiểu dược đồng Diệp Tiểu Thiên khẩn trương hỏi.
"Ừ." Thần Phàm nhìn thấy là hắn, khẽ gật đầu.
Tiểu dược đồng thần thần bí bí chạy đến bên cạnh hắn, nhét vào tay hắn một vật, thấp giọng nói rằng :
"Thần Phàm ca, đây là tráng dương đan ta trộm được của sư phụ, có người nói có thể khiến nam tử tăng cường mấy lần công lực."
Tuy hắn đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị người ở bốn phía nghe được, một tên đệ tử ngoại viện suýt chút nữa đã không nhìn được mà cười đến đau hông.
"Tiểu dược đồng, chuyện này. . . Đan dược này là tăng cường công lực của nam tử, nhưng đối thủ phải là nữ tử mới hữu hiệu à, ha ha." Tên đệ tử ngoại viện xoa đầu tiểu dược đồng, dở khóc dở cười.
Thần Phàm cũng khẽ mỉm cười, nói rằng : "Ta không cần dùng đan dược, trận chiến này ngươi nhìn kỹ nhé, sẽ có tác dụng rất lớn đối với tương lai của ngươi."
"Há, được rồi." Tiểu dược đồng không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, thu đan dược về.
Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh đứng bên cạnh, hai má đã đỏ hồng, các nàng sớm nghe thấy loại đan dược này, căn bản không quan hệ tới việc tu luyện, trong lòng không khỏi thầm mắng sư phụ tiểu dược đồng là lão dâm tặc, đồng thời cũng hung hăng trừng mắt nhìn tên đệ tử ngoại viện kia một chút.
"Tiểu dược đồng, trở về nhớ vứt viên đan dược này đi." Trương Như Mộng nói rằng.
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xẹt qua đầu mọi người, xuất hiện trên đài luận võ.
"Thần Phàm, lăn tới đây cho ta." Trương Đình hai tay chắp sau lưng, uy phong lẫm liệt nói.
Thần Phàm khẽ nhíu mày, thân pháp dưới chân vô cùng quỷ dị, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đài luận võ, khiến mọi người dưới đài ồ lên một trận, ngay cả Trưởng lão đến đây cùng Trương Đình cũng không khỏi ngẩn ra.
"Thanh Thanh, sao ta cảm thấy thân pháp này rất quen mắt nhỉ." Trương Như Mộng kinh nghi nói.
"Vô Tướng bộ." Vẻ mặt Thần Thanh Thanh lộ rõ vẻ khó mà tin nổi, trong miệng lẩm bẩm nói.
Thấy hai người đã xuất hiện trên đài luận võ, Trưởng lão kia mới mới chậm rãi bước ra, để hai người kí Sinh Tử Lệnh, cũng lần thứ hai nói rõ quy tắc, sau đó chậm rãi xuống đài, lấy cảnh giới Luyện Khí tầng tám của hắn, làm nhân chứng lần luận võ này, thực sự là thừa sức.
"Bắt đầu đi." Trưởng lão vung tay áo.
Trong tay Thần Phàm cầm năm tấm phù màu vàng, đang muốn đánh ra, đã thấy Trương Đình không hoảng hốt không loạn cười nói : "Ngũ Hành kỳ kiếm phù? Chẳng trách ngươi dám ứng chiến , nhưng đáng tiếc ngươi chỉ đang nghịch đao trước mặt Quan công thôi."
Nói xong, trong tay Trương Đình cũng lấy ra một tấm phù, vẻ mặt trêu tức nhìn Thần Phàm.
"Câu Hồn Phù." Trong đám người dưới đài, Vương Vận Lam cũng nhìn thấy lá phù Đình trong tay Trương, khẽ cau mày.
"Trương Đình này cũng quá độc đi, đối phó với một tên Luyện Khí tầng bốn, lại muốn câu hồn phách người ta, đã như thế, đệ tử này sợ là. . ." Vương Phong cũng kinh ngạc nói.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù và Câu Hồn Phù căn bản không thể so sánh." Vương Vận Lam nhớ tới những lời ngày đó Thần Phàm nói bên trong Thiên Đình, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Trương Đình chỉ lo Thần Phàm hô chịu thua, hắn không muốn cho Thần Phàm cơ hội này, sau khi lấy ra tấm phù, hắn trực tiếp quát lên một tiếng, lá phù kia nhất thời bốc cháy.
"Mau!" Trương Đình quát một tiếng, lá phù kia đột nhiên nổ tung thành một luồng Linh lực, biến thành một vòng xoáy vô hình, chậm rãi chuyển động, một luồng hút kéo từ bên trong truyền đến.
Tiếng ma sát vang vọng, khí lưu ở gần vòng xoáy trong nháy mắt bắt đầu hỗn loạn, vạt áo Thần Phàm bay bay, dưới lực kéo khủng bố, thân hình hắn có chút lay động.
Thần Phàm không muốn lãng phí thời gian, cánh tay bỗng vung lên, năm tấm phù màu vàng đồng thời bay lên không tản ra, hóa thành năm đạo lưu quang.
"Một lần ném ra cả năm tấm phù?" Vương Phong kinh ngạc nói, cách dùng này hoàn toàn khác tỷ tỷ Vương Vận Lam của hắn.
"Cái gì mà Ngũ Hành tương sinh tương khắc, ném đi như vậy chính là đang chà đạp Ngũ Hành kỳ kiếm phù, căn bản không thể chống lại Câu Hồn Phù." Vương Vận Lam cũng lạnh giọng nói.
Nhưng sau một khắc, bọn họ đều sửng sốt.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com