Năm tấm phù màu vàng truy đuổi nhau giữa hư không, dần tạo thành một vòng tròn ánh sáng, đứng trước lực hút tự mình chuyển động.
Hai ngón tay Thần Phàm khẽ điểm tới vòng sáng, năm tia sáng rực rỡ màu sắc nối liền cùng một chỗ, biến thành một ngôi sao năm cánh.
"Làm bộ!" Không hiểu tại sao Trương Đình lại có chút sợ hãi, hắn quát lên một tiếng, ngón tay chỉ về vòng xoáy linh lực trong không trung.
"Nhanh!"
Trong không trung đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc thê thảm, giống như ác quỷ kêu rên, vòng xoáy to lớn kia đột nhiên lao nhanh tới Thần Phàm, không khí bốn phía nhất thời bị quấy nhiễu thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Tiếng ông ông vang vọng, trung tâm vòng xoáy đột nhiên bắn ra sương mù đen dày đặc như mực, sau đó bao quanh bộ vòng xoáy kia, khiến vòng xoáy giống như một hắc động thật lớn, tiếng kêu khóc sắc bén từ bên trong truyền đến!
"Ca." Sắc mặt Thần Thanh Thanh đã hoàn toàn trắng bệch.
"Thần Phàm ca." Tiểu dược đồng cũng vô cùng khiếp sợ, hắn có thể cảm nhận được thần hồn mình đang chấn động, giống như hồn phách trong người sắp bị câu đi vậy.
Thần Phàm vẫn hờ hững, trong miệng thoáng thì thầm : "Ngũ Hành tương sinh."
Ngón tay điểm một cái, một luồng chân lực bắn về Ngũ Hành trận, chân khí từ tay hắn bắn thẳng tới trung tâm ngôi sao năm cánh.
Ầm! !
Ngôi sao năm cánh ầm ầm chuyển động, sinh lực cuồn cuộn không ngừng tràn ra, tia sáng năm màu rực rỡ chống lại hố đen đang bắn tới.
"À..." Tiếng kêu gào sởn tóc gáy vang lên, vòng xoáy màu đen đột nhiên kịch liệt sôi trào, giống như Ngũ Hành trận chính thiên địch của nó khiến nó nhanh chóng tiêu tan, chỉ một giây cũng không thể chống lại, cứ thế dần biến mất giữa không trung, chỉ để lại Ngũ Hành trận chuyển động không dừng lại!
Đám người vây xem ở dưới đài đều vô cùng kinh ngạc, đây là Ngũ Hành kỳ kiếm phù sao?
"Chuyện này..." Trong mắt vị Trưởng lão trông coi trận đấu tuôn ra một tia sáng, kinh ngạc nhìn về phía Ngũ Hành trận trước người Thần Phàm.
"Sao có thể như vậy?" Hai mắt Vương Vận Lam mở lớn tỏ vẻ không thể tưởng tượng được.
"Ngũ Hành tương sinh, Thanh Thanh, những lời hôm đó ca ca ngươi ca nói là thật đấy." Trương Như Mộng lôi kéo cánh tay Thần Thanh Thanh, miệng nhỏ lẩm bẩm nói.
Thần Thanh Thanh vẫn đang chấn kinh đế mức nói không ra lời.
"Đây không phải Ngũ Hành kỳ kiếm phù." Trong mắt Trương Đình lộ ra sát ý, Câu Hồn Phù của hắn lại lãng phí như vậy.
"Đây là Ngũ Hành kỳ kiếm phù." Thần Phàm hờ hững nói, sau đó hai ngón tay lại bắn ra chân khí, lần thứ hai điểm tới trung tâm ngôi sao năm cánh.
"Ngũ Hành tương khắc." Thần Phàm quát nhỏ một tiếng, chân khí bắn ra, đánh tới Ngũ Hành trận, màn sáng trên Ngũ Hành trận nhất thời chói lọi, đánh về phía Trương Đình, một luồng sát khí khủng bố như binh sát tướng phạt cuồn cuộn mãnh liệt bắn ra!
Trương Đình biến sắc, hắn chưa từng gặp loại Ngũ Hành kỳ kiếm phù này, nhưng cũng lập tức lạnh giọng quát lên : "Chỉ là một tên Luyện Khí tầng bốn, cũng dám giả thần giả quỷ."
" Tấn công chậm như vậy! Chẳng lẽ ta không thể né sao?"
Trương Đình quát một câu, nhưng sau đó sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn chỉ thoáng động, lại cảm nhận được không khí ở bốn phương tám hướng giống như đột nhiên trở nên nặng nề, dường như có khí thế khóa chặt mình lại, để mình không còn đường thối lui!
Rầm rầm rầm...
Ngũ Hành trận vẫn chầm chậm đánh tới, lúc này trong mắt Trương Đình đã trở nên cực kỳ sợ hãi, hắn đột nhiên cảm giác được ngay cả không khí cũng bắt đầu trở nên nặng nề đầy áp lực, ép tới khiến hắn có chút không thở nổi!
Biến hóa trong chớp mắt này, khiến trong lòng Trương Đình đã sinh ra ý muốn chịu thua.
Khi hắn nhìn thấy sát ý khủng bố trong mắt Thần Phàm, Trương Đình vô cùng quyết đoán, há mồm la lớn : "Ta nhận..."
Lời còn chưa nói hết, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một màn sáng rực rỡ, tầm mắt của hắn hầu như hoàn toàn bị màn sáng bao phủ!
"Ầm! !"
Trong mắt mọi người, Trương Đình đứng im không nhúc nhích, tùy ý Ngũ Hành trận lóe lên lưu quang lóa mắt, chầm chậm mà nặng nề đánh tới ngực hắn!
"Ầm!"
" Răng rắc!"
Hầu như tất cả mọi người đều nghe được tiếng xương ngực bị gãy.
Cả người Trương Đình bay ngược lại, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn.
"... Thua!" Lúc này Trương Đình mới phun ra một câu cuối cùng, hắn chịu thua, nhưng đã muộ rồi.
Khi Trương Đình ngã xuống đất, toàn trường hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Thần Phàm! Thắng!
Trương Đình! Bại!
"Ngũ Hành chi đạo, tiến có thể tương khắc để tấn công, lùi có thể tương sinh để thủ." Vương Vận Lam tự lẩm bẩm, ngày đó Thần Phàm đã nói câu này ở Thiên Đình, giờ khắc này giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu nàng.
Tận mắt nhìn thấy Thần Phàm dùng Ngũ Hành kỳ kiếm phù, nàng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, nếu đổi thành mình, e là cũng phải mất mạng ở nơi này.
"Ca." Lúc này một tiếng gào tan nát cõi lòng đột nhiên vang lên, chính là Trương Lâm.
Hắn không tin những gì mình nhìn thấy, phế vật Thần Phàm ngày xưa, lại đột nhiên tăng vọt tới Luyện Khí tầng bốn, hiện tại còn đánh chết tộc ca mà hắn sùng bái nhất.
Sắc mặt Nạp Lan Vân cũng trắng bệch, hai tay nắm chặt, cuối cùng nàng ta lẩm bẩm ghi nhớ hai chữ "Thần Phàm".
Khi Trương Lâm bắt đầu gào thét, những đệ tử khác cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn Trương Đình ngã trên đài tỷ võ, tiếng ồ lên không ngớt.
"Trương Đình chết rồi? Sao có thể, hắn chính là Luyện Khí tầng sáu đấy."
"Trước khi Thần Phàm đi Yêu Vương cốc mới là Luyện Khí tầng hai, hôm nay đã là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa còn đánh giết cường giả Luyện Khí tầng sáu, hắn khẳng định đã tìm được đại cơ duyên."
"Nạp Lan Vân không phải để hắn đi tìm yêu hạch sao? Chẳng lẽ hắn thật sự tìm được một viên yêu hạch, một lần tu luyện tới Luyện Khí bốn tầng?"
"Thế nhưng Ngũ Hành kỳ kiếm phù này lại thì sao? Uy lực lại lớn như vậy."
"Các ngươi có phát hiện ra không? Khi hắn triển khai Ngũ Hành kỳ kiếm phù, là 5 kiếm cùng động, xếp thành một trận hình."
"Thật đáng sợ, trước loại kiếm phù này, có lẽ ngay cả đại sư huynh cũng đều phải thua."
"Ngươi thối lắm, Mạc Bạch sư huynh là người mạnh nhất trong chúng ta, hắn đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng tám, hơn nữa luôn ở bên ngoài rèn luyện, Thần Phàm có thể so sánh sao?"
"Nhưng dựa vào Ngũ Hành kỳ kiếm phù này, Thần Phàm lấy cảnh giới Luyện Khí bốn tầng, đi xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất, e là dễ như ăn cháo vượt qua."
...
Thần Phàm không để ý đến đám người dưới đài nghị luận, thậm chí còn không thèm liếc Trương Đình một cái, cứ như thế trực tiếp đi xuống đài luận võ.
"Ta thắng rồi." Thần Phàm đi tới trước mặt Thần Thanh Thanh lạnh nhạt nói.
"Ngươi... Ta..." Thần Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Thần Phàm, nhất thời không biết nên nói gì.
Luyện Khí tầng bốn đánh giết Luyện Khí tầng sáu, đây là chuyện khiến người ta khiếp sợ tới cỡ nào, quan trọng hơn chính là, người có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, lại là ca ca Thần Phàm của nàng.
"Vì thế ta chuẩn bị đi đây." Thần Phàm một lần nữa cầm lấy túi quần áo và thiết kiếm.
"Không được, ngươi..." Thần Thanh Thanh kéo túi quần áo của Thần Phàm.
"Đây là con đường mà mọi cường giả đều phải đi qua."
"Ta biết, thế nhưng ngươi có thể đợi tới khi cảnh giới cao hơn một chút cũng được mà."
"Nếu như không phải ta đủ mạnh, lúc này người nằm trên đài chính là ta, huống hồ hiện tại ta đã mạnh mẽ hơn, ta cần đem củng cố căn cơ cua ta." Thần Phàm nói.
Thần Thanh Thanh nghe vậy cũng không còn lời nào để nói, nàng biết Thần Phàm nói đúng, thế nhưng nàng sợ, sợ mất đi huynh trưởng lúc này, sợ sẽ xuất hiện bất ngờ.
Một lúc sau, Thần Thanh Thanh mới mở miệng nói : "Ngươi muốn đi cũng được, nhưng không thể đi vào trong cốc, đồng thời trong vòng ba ngày ngươi phải quay về, nếu không ta sẽ đi tìm ngươi."
"Ngươi vẫn chưa thể đi." Thần Phàm lắc lắc đầu, lấy thực lực Thần Thanh Thanh, mà đi tới Yêu Vương cốc thì chỉ có đường chết.
Hắn biết ở địa phương đó, ngoại trừ đề phòng Yêu thú ra, còn phải đề phòng cả con người.
"Một tuần sau ta sẽ trở về." Nhìn thấy ánh mắt Thần Thanh Thanh kiên định, Thần Phàm từ tốn nói.
Lần này hắn vốn không có ý định đi vào Yêu Vương cốc, chỉ đi tìm hiểu một phen, đồng thời thử xem có cơ hội tìm về bảo kiếm đã mất của mình hay không, nếu như không có thu hoạch gì lớn, hắn cần trở về thành tiếp tế một phen, sau đó chuẩn bị đi xa đi rèn luyện, nhưng ý định này hiện tại hắn không muốn nói ra.
"Được rồi, nói chung... ngươi nhất định phải sống sót trở về." Thần Thanh Thanh cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay.
Thần Phàm khẽ gật đầu, sau đó khẽ xoa đầu tiểu dược đồng, rồi từ trong đám người đi ra, bắt đầu xuống núi.
Trưởng lão nhìn theo bóng lưng Thần Phàm, ánh mắt lấp lánh, giống như đang suy tư cái gì.
Trọng Kiếm phong khôngcó quy định đệ tử không được tự do xuất hành, đặc biệt là đệ tử ngoại viện, có thể đến cũng có thể không đến, chỉ có đệ tử nội viện nếu muốn đi xa để rèn luyện, mới cần xin phép các Trưởng lão.
Thần Phàm tuy rằng đã Luyện Khí tầng bốn, nhưng chưa vào nội viện, nên hắn đi rồi, Trưởng lão cũng không ngăn cản.
Các đệ tử rất tự giác tránh đường cho hắn, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến một cuộc chiến khó mà tin nổi, không có ai quan tâm người chết trên đài, bọn họ nhìn kỹ người cường giả mới quật khởi này, ngày xưa là trò cười ở ngoại viện, bây giờ lại trở thành ngôi sao mới của Trọng Kiếm phong—— Thần Phàm.
...
Lúc này Thần Phàm đang đi trong một phố chợ, phố chợ phi thường náo nhiệt, tiếng huyên nháo át cả tiếng Yêu thú kêu từ Yêu Vương cốc tình cờ truyền ra.
Nơi này là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới Yêu Vương cốc, phố chợ mở ở đây để thuận tiện cho các tu sĩ giao dịch, đương nhiên nếu có người đầy rẫy vết thương từ Yêu Vương cốc lao ra, bọn họ sẽ thuận tiện thừa dịp cháy nhà hôi của một phen.
Vì thế nếu không phải là tu sĩ thực lực mạnh mẽ, đại đa số người đều lựa chọn kết bạn mà đi, bởi vậy phố chợ cũng trở thành nơi để các tu sĩ tìm kiếm bạn đồng hành cùng chung chí hướng.
Thần Phàm đi ngang qua một tiểu điếm có bảng hiệu "Đạo hữu dừng chân" giờ, trong điếm truyền đến đủ tiếng gào thét.
"Luyện Khí bảy tầng dẫn đội, hai mươi người thành một đội, hiện tại đã có mười lăm đạo hữu gia nhập, còn thiếu năm người là có thể tiến vào Yêu Vương cốc tìm kiếm cơ duyên, chỉ hoan nghênh những đạo hữu có tu vi Luyện Khí tầng năm trở lên."
"Ở ngoài Yêu Vương cốc tìm kiếm linh dược, hoan nghênh các đạo hữu Luyện Khí tầng bốn trở lên đến đây."
"Vị đạo hữu kia, ngươi có hứng thú gia nhập không?" Lúc này, một tu sĩ trẻ tuổi đứng ở cửa tiệm nhìn Thần Phàm hỏi.
"Không có." Thần Phàm lắc lắc đầu, đi tới lối vào Yêu Vương cốc.
Nhìn Thần Phàm rời đi, tên tu sĩ kia thấp giọng mắng một câu : "Lại là một tên muốn chết tự mình xông Yêu Vương cốc, vừa nãy là một tên Luyện Khí tầng sáu, lần này một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn cũng dám như vậy, hôm nay rốt cuộc là ngày gì?"
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com