Chương 14: Bị tập kích
Yêu Vương cốc, tên như ý nghĩa, là một thung lũng, nhưng lại lớn đến mức kinh người.
Thần Phàm không còn nhớ rõ hình dáng của thung lũng này ở mấy trăm năm trước.
Từ khi Yêu thú giáng xuống Địa Cầu, thung lũng này cũng bị chiếm cứ đến hiện tại, vì thế nơi nãy đã hoang phế mấy trăm năm, lúc này Thần Phàm đứng ở lối vào Yêu Vương cốc, vẫn còn có thể nhìn thấy một số phòng ốc cũ nát, sở dĩ nói cũ nát là vì ở đó chỉ còn lại mấy vách tường, hoặc nửa mái nhà.
Ở lối vào Yêu Vương cốc còn có vài tên tu sĩ đang ngồi, nhìn thấy Thần Phàm một mình tiến vào trong cốc, bọn họ đều thay đổi sắc mặt, đến khi phát hiện Thần Phàm chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, bọn họ càng lắc đầu liên tục.
"Đây là người thứ hai đi tìm chết, tiểu cô nương Luyện Khí tầng sáu kia có thể là nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu may mắn chỉ hoạt động bên ngoài rìa Yêu Vương cốc, có thể còn có mệnh sống. Nhưng hiện tại tiểu tử Luyện Khí tầng bốn này, chỉ sợ là vì nghĩ quẩn nên tới đây tự sát." Một lão đầu quay sang phân tích cho tôn tử của mình.
"Vậy tại sao hắn lại nghĩ quẩn?" Đứa bé kia chỉ có tầm tám, chín tuổi, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô, hai mắt mở to hỏi.
"Có thể là bị thất tình, hoặc là mất đi động lực với cuộc sống, năm đó gia gia ngươi cũng từng đối mặt với một lần thất tình đấy, nhưng vẫn vượt qua được." Ông lão lộ vẻ tiếc nuối nói.
"Ông nội, thất tình là gì?"
"A. . . Giống như ngươi rất thích ăn xâu kẹo hồ lô này, nhưng có một ngày xâu kẹo hồ lô này lại không thích ngươi, không cho ngươi ăn, ngươi sẽ có cảm giác gì?"
"Ông nội, ta hiểu rồi, đại ca ca kia là bởi vì xâu kẹo hồ lô không thích hắn, cho nên mới đi tự sát."
. . .
Thần Phàm đã đi vào trong Yêu Vương cốc, cuộc đối thoại của đôi ông cháu ở lối vào kia, hắn cũng nghe được, những lời đồng ngôn vô kị của đứa bé kia khiến hắn có chút xúc động, nhưng lại không hiểu được cảm giác này là gì đó.
Hắn biết đây có lẽ là dấu hiệu để hắn đột phá, nhưng bất đắc dĩ thời cơ chưa tới, với cảnh giới hiện tại của hắn, không thể hiểu được .
Thần Phàm lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Hống" "Gào" "Eezz~! "
Khi Thần Phàm cang đi sâu vào bên trong thung lũng, tiếng kêu của đủ loại Yêu thú cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Linh khí so với bên ngoài còn nồng đậm hơn, có lẽ chỗ này có linh dược." Thần Phàm hít một hơi rồi thầm nói.
"Ò ~ "
Đang lúc này, một con Yêu thú lao ra từ phía sau một cây đại thụ, gào thét chạy tới Thần Phàm.
Đây là một con Cự Ngưu thú có thể so với tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, hai chiếc sừng vừa cứng lại vừa nhọn, nếu là tu sĩ bình thường gặp phải, không cẩn thận cũng sẽ ngã xuống.
Nhưng trong nháy mắt Thần Phàm đã đột nhiên vọt đến bên người nó, khi Cự Ngưu thú còn không kịp phản ứng, Thần Phàm đã rút lợi kiếm ra khỏi vỏ, lợi kiếm ẩn chứa Phần Thiên Kiếm khí hóa thành một tia sáng trắng, xuyên qua đầu Cự Ngưu thú.
Chớp mắt con Cự Ngưu thú kia đã đầu một nơi thân một nẻo, sau đó cả đầu và thân nó đổ ầm xuống, bởi vì quán tính, thân thể nó còn trượt về phía trước mấy mét, máu tươi chảy ra thành đường.
Thần Phàm không dừng lại lâu, máu tươi của Cự Ngưu chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn những Yêu thú khác ở gần đây, mà con Cự Ngưu thú này mới chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, vẫn chưa luyện hóa ra yêu hạch, thứ quý giá duy nhất, cũng chỉ có đôi sừng trâu sắc bén kia, giá trị khoảng mấy chục lượng bạc.
Nhưng Thần Phàm không có hứng thú, mục đích hắn tới đây là rèn luyện, điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất, đồng thời tìm một ít yêu hạch Yêu thú cấp cao hoặc linh dược.
"Ở đây quanh năm đều có tu sĩ tới đây tìm kiếm cơ duyên, nếu có người vẽ ra bản đồ hoàn chỉnh thì có lẽ đã thuận tiện hơn rồi." Thần Phàm đi về phía trước, trên thực tế quả thật đã có người vẽ ra bản đồ, nhưng đều bị một số người nắm giữ, trên phố chợ tầm thường sẽ không lấy ra bán, có thể truyền ra ngoài, trên căn bản cũng chỉ có một ít bản đồ khu vực bên ngoài mà thôi, nhưng loại bản đồ không hề có sức hấp dẫn gì đối với Thần Phàm.
Lúc này, trong rừng cây nhỏ phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, Thần Phàm híp mắt nhìn kỹ, lại có người trong rừng cây nhỏ dùng hỏa phù, có lẽ là hai phe nhân mã đang tranh cướp cái gì, rõ ràng là không quen biết nhau nên không tiếc đại chiến để tranh giành.
"Động tĩnh lớn như thế này, nhất định sẽ dẫn tới Yêu thú ở xung quanh chú ý." Thần Phàm khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục đi sâu về phía trước.
Nếu hắn đến đây để rèn luyện, hắn cũng không cần lo lắng gặp phải phiền phức, nếu thật sự gặp phải tồn tại không thể địch lại được, hắn mới cần tránh đi.
Mà chiến trường đại chiến của hai phe nhân mã bên trong rừng cây nhỏ vẫn chưa quá lớn, Thần Phàm cũng không nhàm chán đến mức tham gia vào, hắn lựa chọn đi qua từ bên cạnh.
Nhưng ngay khi hắn vừa đi ngang qua phía sau một đám người, đột nhiên biến sắc, thân hình nhanh chóng lui lại, đồng thời rút trường kiếm bên hông khỏi vỏ, biến thành một tia sáng bạc, như tia chớp đột nhiên xẹt qua.
"Coong!"
Một tiểu phi đao mang theo chân khí đánh trúng lợi kiếm của hắn, tiếng va chạm chói tai, sau đó rơi xuống đất.
Vẻ mặt Thần Phàm lạnh lẽo, có người ra tay với hắn.
"Vèo!"
Hắn vừa ngừng lại, lại có thêm một tiếng xé gió sắc bén truyền đến.
Chỉ thấy phía trái lại xuất hiện thêm một tiểu phi đao, lần này chân khí ẩn chứa cùng cường độ lớn hơn nhiều so với lần thứ nhất.
Thần Phàm nhận ra đây là một loại Kiếm tu tương tự như Võ tu, hơn nữa người này chủ tu ám khí phi đao, ở địa hình này chiếm ưu thế rất lớn.
Vừa suy nghĩ một lát, hành động của Thần Phàm cũng không chậm, một kiếm chém thẳng xuống.
"Coong!"
Phi đao đang bay tới bị chém thành hai nửa rơi xuống trên đất, Thần Phàm đạp chân xuống đất, cả người giống như báo săn nhanh chóng lao vào trong rừng.
Hai mắt hắn híp lại, vẻ mặt lạnh lẽo, vừa chạy trốn vừa như đang đợi điều gì đó.
"Vèo ;!"
Tiếng xé gió sắc bén lần thứ hai truyền đến.
"Tìm được rồi." Thần Phàm hừ lạnh một tiếng, cả người đột nhiên biến thành mơ hồ, hóa thành một bóng mờ quỷ mị, bắn về phía một đại thụ cách đó không xa, phi đao xẹt qua tai hắn.
Người này vô duyên vô cớ ra tay, hơn nữa mỗi đao đều phi đến chỗ trí mạng, điều này khiến Thần Phàm động sát cơ.
Ngay khi hắn chạy về phía đại thụ, một bóng người màu xanh lam phía sau đại thụ kia cũng đồng thời phóng ra.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Liên tiếp ba tiếng xé gió nối nhau bay ra, 3 chiếc phi đao ảnh giống như tên bắn bay đến, đồng thời bắn về ba bộ phận trọng yếu trên người Thần Phàm.
Thần Phàm có nhãn lực phi phàm, có thể thấy rõ quỹ tích của ba thanh phi đao, trên thân đao còn có dán một lá bùa màu vàng.
Trong mắt Thần Phàm loé ra một tia sáng lạnh, chân đạp Vô Tướng bộ vô hình quỷ mị, trong tay đột nhiên vứt ra một đạo phù.
"Vù!"
Đồng thời trường kiếm rung động với tần suất khó mà tin nổi, sinh ra một tiếng kiếm reo, Thần Phàm gào một tiếng, trường kiếm vung lên, dẫn động Phần Thiên Kiếm khí, trước người đột nhiên hiện ra một đạo kiếm quang to lớn.
"Đương! Đương! Đương!"
Liên tiếp ba tiếng vang lanh lảnh, ba thanh phi đao trực tiếp bị cắt đứt , ba tấm phù cũng bị Phần Thiên Kiếm khí trực tiếp xé rách, căn bản không có cơ hội phát động.
Sắc mặt người áo lam kịch biến, đang muốn lùi lại, lại thấy không trung nổ tung tạo thành sương mù dày tối đen như mực, tiếng rít thê lương bắn thẳng tới phía hắn, một hút kéo khiến hắn nhất thời không đứng thẳng được.
"Xèo "
Một ánh kiếm đột nhiên chợt lóe lên.
Thần Phàm chậm rãi xuất hiện phía sau người áo lam, trường kiếm chỉ xuống mặt đất, sắc mặt bình tĩnh.
"Ầm!"
Trên cổ người áo lam chậm rãi hiện ra một vết cắt tinh tế, nặng nề ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không còn chút sinh khí nào.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com