Thần Phàm không hiểu gì nhìn hai người Thần Thanh Thanh rồi gật gật đầu.
Trong đầu hai người đồng thời nổ vang. . .
" Luyện Khí tầng hai đạt được Thiên binh một sao, chính là ngươi?" Thần Thanh Thanh bưng miệng nhỏ, hai mắt mở to.
"Đúng thế." Lần này Thần Phàm không gật đầu nữa, hắn vòng qua hai người, đi về phòng của mình, hắn muốn tắm, rửa sạch mùi máu tanh trên người đi.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vẫn sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Thần Phàm đi vào phòng của mình.
"Như Mộng, có phải là ta đang mơ?"
"Ngươi đang nói chúng ta cùng mơ một giấc mơ?"
Một lúc lâu sau, hai người mới bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế salông, trong lòng vẫn đang vô cùng kinh ngạc.
Yêu nghiệt thiên tài trong lời đồn đãi lại chính là Thần Phàm!
"Tên kia sao có thể bình tĩnh như thế nhỉ? Chẳng lẽ hắn không biết gần đây trong Lăng Tiêu thành đã có hơn mười cường giả Trúc Cơ kỳ xuất hiện, tất cả đều vì hắn mà đến?" Thần Thanh Thanh nhìn cửa phòng Thần Phàm, có một loại kích động muốn xông tới bắt hắn đi ra.
" Cường giả Trúc Cơ kỳ tranh cướp muốn thu làm đệ tử thân truyền, trời ạ, dĩ nhiên chính là ca ca của ngươi, Thanh Thanh, hiện tại ta thật sự rất muốn tiến vào bên trong Thiên Đình rống to, ta biết ca ca ngươi."
"Không được, trước tiên đừng lộ ra, hắn không nói cho người khác biết, hẳn là có lý do của hắn." Thần Thanh Thanh chân thành nói.
"Phốc phốc" Trương Như Mộng trực tiếp bật cười, đưa tay ôm khuôn mặt của Thần Thanh Thanh nói : "Ta đương nhiên là biết rồi, nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi, thật là một muội muội đáng yêu."
"Ngươi dám bóp mặt ta, ngươi chết chắc rồi."
Hai người lại lần nữa bắt đầu đùa giỡn.
Còn Thần Phàm sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trường bào, hắn ngồi xuống ghế gỗ, chậm rãi nhắm hai mắt dưỡng thần.
Nhưng trong lòng hắn lại đang suy tư, tuy rằng Mục Vân Thủy tạm thời bị Tần Tiên Nhi ngăn cản, nhưng với tính cách của nàng, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, đặc biệt là mình còn giết không ít đệ tử Thành Tiên Tông.
Thần Phàm cũng không e ngại Mục Vân Thủy, mà chỉ lo lắng cho hai thiếu nữ bên ngoài, may mà chính là, hiện tại các nàng cũng có tiến bộ, cũng đều vượt qua Thiên Đình tầng thứ nhất, địa vị ở Trọng Kiếm phong cũng tăng cao, tuy Thành Tiên Tông mạnh mẽ, nhưng Trọng Kiếm phong cũng không thể bỏ mặc để Thành Tiên Tông xằng bậy.
Nghĩ tới đây, Thần Phàm khẽ lắc đầu một cái, hắn lựa chọn đi xa, có lẽ đối với đám Thần Thanh Thanh cũng là chuyện tốt, con đường này của mình nhất định là phải giết chóc, Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng ở bên cạnh mình, ngược lại sẽ càng thêm nguy hiểm.
Thần Phàm lấy ra lệnh bài Thiên Đình, thần thức bắn ra, đã mười mấy ngày rồi hắn không tiến vào bên trong, hắn muốn vào xem xem.
Hắc Ám lóe lên, hai mắt Thần Phàm lần thứ hai mở ra, hắn vẫn như trước ở động phủ vườn thuốc, chim màu xanh lại không thấy tăm hơi.
Lúc này hắn phát hiện, thân thể trong Thiên Đình này vẫn như trước còn dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, cảnh giới thấp hơn so với Nhục Thân của hắn.
"Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ngoài động phủ của ngươi có một tên thần côn." Lúc này, chim màu xanh cao giọng vịt đực đột nhiên kêu lên.
Thần Phàm đứng dậy nhìn tới, mới phát hiện chim màu xanh đang đứng ở cửa động phủ, hơn nữa bên cạnh còn có một đạo sĩ béo dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đang cười híp mắt nhìn Thần Phàm.
"Vô thượng Thiên Tôn, thiếu niên, ta thấy ngươi xương cốt kinh người, trời sinh là người trong Đạo gia ta, không bằng ngươi bái nhập làm môn hạ của ta, tương lai nhất định có thể tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên." Đạo sĩ béo này vừa mở miệng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt gì đó trong nháy mắt đã biến mất, hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một tên thần côn.
Nhưng Thần Phàm cũng không dám xem thường, cảnh giới vị đạo sĩ này rất cao thâm, vượt xa Trúc Cơ kỳ, hơn nữa người này dĩ nhiên có thể không cần Truyền Tống Trận, tự mình tìm đến nơi này, có thể thấy được đạo pháp cao thâm.
"Thần côn chết bầm, chúng ta không có Linh thạch đưa cho ngươi đâu, đi nhanh đi." Chim màu xanh ghét bỏ nói.
"Chim nhỏ, ta nhìn ấn đường của ngươi biến thành màu đen, có họa sát thân đấy." Đạo sĩ béo híp mắt lại, nhìn chim màu xanh cười nói.
"Phi, bản tọa là thái cổ hung cầm, ấn đường toả sáng, có nhìn thấy ngôi sao này không, sáng tới mức mù mắt của ngươi luôn ấy." Chim lông xanh lập tức xù lông, trừng mắt nhìn đạo sĩ béo cả giận nói ;.
"Ngươi không tin? Vậy ngươi đi ra, bần đạo cùng ngươi so tay một chút." Đạo sĩ béo vung phất trần trong tay một cái, mời chim màu xanh đánh một trận.
"Tiểu tử, thế này không thể nhẫn nhịn." Chim màu xanh nói xong làm bộ muốn đi ra ngoài.
"Nếu ngươi mở trận đi ra ngoài, hắn sẽ đi vào." Thần Phàm cau mày nói, bị một tên cường giả nhìn chằm chằm, đây không phải là chuyện tốt.
Chim màu xanh nghe vậy lập tức dừng chân, không bước ra nữa.
"Thiếu niên ngươi cả nghĩ quá rồi, bần đạo không phải loại người như vậy, ta chỉ muốn đến thu đồ đệ thôi." Đạo sĩ béo vẫn cười híp mắt như trước.
"Ta là Kiếm tu, vô duyên tu đạo, ngươi tìm người khác đi." Thần Phàm lắc đầu nói.
"Kiếm tu? Kiếm tu tốt, chính là kiếm đạo, kiếm vốn là đạo, nơi này bần đạo cũng có mấy bộ Kiếm quyết Thượng phẩm, ngươi muốn học loại nào?" Đạo sĩ béo nói xong từ trong ngực móc ra mấy quyển Kiếm quyết cổ, khiến Thần Phàm ngẩn ra.
"Hạo Thiên Kiếm quyết, Cửu Cung Kiếm quyết, Vô Cực Kiếm quyết, Thiên Cang Kiếm quyết, thần côn, mấy thứ này là gì thế? Ta nghe đều chưa từng nghe tới." Chim màu xanh khinh thường nói.
"Đó là do ngươi kiến thức nông cạn, đây chính là kiếm quyết thượng tầng của Đạo gia, Cửu Cung Kiếm quyết và Thiên Cang Kiếm quyết trong đó càng có uy lực phi phàm." Đạo sĩ béo lắc đầu nói.
Thần Phàm chỉ khẽ gật đầu, nhưng không nói gì khác, Thiên Cang Kiếm quyết và Cửu Cung Kiếm quyết này, hắn đã từng đọc được tròn một quyển sách cổ, hai bộ kiếm quyết này là kiếm quyết trận pháp thượng phẩm, trong đó có Cửu Cung kiếm quyết là được ghi chép cặn kẽ nhất.
Cửu Cung có cơ sở dựa vào Kỳ Môn Độn Giáp, vô cùng huyền diệu, có người nói này bên trong bộ Kiếm quyết này còn bao hàm một loại Cửu Cung thân pháp, người tu luyện chân đạp Cửu Cung, bày xuống Cửu Cung Trận, dựa vào thế để triển khai, tự nhiên mà thành.
"Hai bộ Kiếm quyết này đúng là rất mạnh mẽ, nhưng ta tu kiếm đạo và trận pháp hoàn toàn không hợp với loại Kiếm quyết này, trái ngược với Kiếm Tiên chi đạo của ta." Thần Phàm lắc lắc đầu, cho rằng thứ này không thích hợp mình.
"Thiếu niên, ngươi tu Phần Thiên Kiếm quyết?" Đạo sĩ béo đột nhiên thu lại nụ cười, híp mắt nói.
Trong lòng Thần Phàm chấn động, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, với cảnh giới cao thâm của vị đạo sĩ béo này, muốn nhìn rõ chân khí trong cơ thể hắn cũng không khó, chỉ là hiếm thấy có người có thể nhận ra Phần Thiên Kiếm quyết, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Phần Thiên Kiếm quyết lấy tốc độ nhanh để chiến thắng, đồng thời tu luyện kiếm khí cũng bá đạo, chỉ là sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, bộ Kiếm quyết này ngươi cũng gần như tu luyện gần xong, cang đi lên cảnh giới cao, cho dù ngươi lại tìm được loại kiếm pháp này để tu luyện, nhưng tu luyện càng lâu dài thì kinh mạch của ngươi sẽ bị thương tổn, bởi vậy, Cửu Cung Kiếm quyết này mới thích hợp nhất với Kiếm đạo của ngươi ;." Đạo sĩ béo nói đến đây, thu lại mấy quyển Kiếm quyết khác vào trong ống tay áo, chỉ để lại một quyển « Cửu Cung Kiếm quyết ».
Thần Phàm nghe thế khẽ biến sắc mặt, chiêu thức mà đạo sĩ béo vừa thi triển, chính là Tụ Lý Càn Khôn.
Thế giới này tuy rằng không thiếu pháp bảo không gian, ví dụ như vòng tay trữ vật của Tần Tiên Nhi, có thể dùng để mang theo một số món đồ tùy thân, nhưng Tụ Lý Càn Khôn của đạo sĩ béo này lại là phép thuật chân thực, tạo thành một thế giới nhỏ trong tay áo, có thể thu nhận vạn vật thiên địa.
"Bỏi vì cái gọi là Cửu Cung tính, Ngũ Hành tham số, giống như tuần hoàn. Ngươi dùng kiếm bày trận, có thể khống chế âm dương, có thể xuất ra Long Tượng, quan trọng nhất là ngươi làm người ngự trận, ở bên trong Cửu Cung Trận nhất định vũ bộ như gió, nhanh như chớp giật! Phối hợp với Phần Thiên Kiếm quyết của ngươi hoàn toàn có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu người có thể tu luyện đến đại thành, có thể vấn đỉnh Trúc Cơ." Đạo sĩ béo nói xong, trên mặt lại hiện lên nụ cười, dáng vẻ vừa uy nghiêm đã mất hết.
"Thật sự lợi hại như thế?" Chim màu xanh nghe được lời này hoàn toàn sững sờ.
Đạo sĩ béo gật gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Thần Phàm.
"Mục đích của ngươi là gì?" Thần Phàm biết sẽ không có chuyện bánh trên trời rơi trúng đầu.
"Vô thượng Thiên Tôn, bần đạo thấy ngươi là một nhân tài, dáng vẻ đường đường, hữu duyên với Đạo gia ta. . . Nói đến mức khô cả miệng, trước hết ngươi để cho bần đạo đi vào uống ngụm nước đi." Đạo sĩ béo nói.
Đến hiện tại Thần Phàm mới hiểu được, náo loạn nửa ngày, đạo sĩ béo này chính là muốn vào động phủ của hắn, chỉ là không rõ có gì ý đồ.
"Tiểu tử, không có chuyện gì, ngươi ở bên trong động phủ, sẽ không người nào có thể gây tổn thương cho ngươi." Chim màu xanh nhắc nhở nói.
Thần Phàm gật gật đầu, mở cánh cửa động phủ ra, đạo sĩ béo cho hắn một cảm giác rất quái dị, khi thì cao thâm khó dò, khi thì như thần côn giang hồ, khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo chân thực của hắn.
Chỉ thấy màn sáng cánh cửa động phủ lóe lên, đạo sĩ béo cười hì hì, cất bước mà vào.
"Xưng hô với đạo trưởng thế nào?" Thần Phàm chắp tay hỏi đạo sĩ béo.
"Đạo hiệu của bần đạo là Thiên Lương. . ." Đạo sĩ béo nói đến đây, đột nhiên hai mắt sáng ngời, vội chạy tới vườn thuốc, "A, tìm thấy rồi, thế mà lại ở ngay đây."
Nói xong đạo sĩ béo lấy ra một hộp ngọc từ trong ống tay áo, lòng bàn tay kề sát mặt đất vườn thuốc, trong miệng đọc thầm vài câu pháp quyết.
"Oanh "
Một tiếng nổ tung nặng nề, Thần Phàm nhìn thấy vườn thuốc lấy đạo sĩ béo làm trung tâm, bị một cơn lốc thổi qua ;.
"Đi ra cho ta." Đạo sĩ béo trầm giọng quát lên, bàn tay áp sát vào mặt đất, khi chân khí của hắn truyền vào, vườn thuốc bắt đầu rung động, tuy rằng Thần Phàm không cảm giác được gì nhiều, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy đất cát của vườn thuốc đang nhảy lên.
"Hắn đang làm gì thế?" Thần Phàm khẽ cau mày, hắn đoán được đây mới là mục đích đạo sĩ béo tới nơi này.
Một lát sau, sắc mặt đạo sĩ béo bắt đầu đỏ lên, giống như đang phải chiến đấu với thứ gì đó.
Chỉ nghe "Ba" một tiếng, đạo sĩ béo bỗng nhiên đứng lên, bàn tay vốn đặt sát mặt đất, luc này đang cầm một khối đá tràn đầy vết rách kỳ quái.
"Hô, mệt chết bần đạo rồi." Đạo sĩ béo cẩn thận từng li từng tí một bỏ tảng đá kia vào trong hộp ngọc, lại lấy ra một đạo phù, hoàn toàn niêm phong hộp ngọc lại.
"Chuyện này. . . Đây là quy văn dược thạch?" Chim màu xanh nhận ra tảng đá kia, kinh ngạc nói.
"Nhãn lực không tệ, yên tâm đi, người thấy có phần, bần đạo xưa nay không nói dối." Đạo sĩ béo cười híp mắt bỏ hộp ngọc vào trong ống tay áo, "Chờ bần đạo thu thập đủ vật liệu, sau khi luyện chế ra Nguyên Anh Đan, sẽ phân cho ngươi một viên."
"Nguyên Anh Đan?" Trong lòng Thần Phàm chấn động, chuẩn bị đan dược để đúc ra Nguyên Anh kỳ, chuyện này còn cách hắn rất xa.
Bây giờ hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng sáu, nhưng hiện tại xem ra, tên đạo sĩ béo này, ít nhất cũng phải tu sĩ Kim Đan kỳ, thậm chí là sắp đột phá Nguyên Anh kỳ, nếu không hắn đã không tìm kiếm dược liệu luyện chế Nguyên Anh Đan.
"Đến đây nào, tiểu tử, đây là Kiếm quyết của ngươi, bần đạo cáo từ." Đạo sĩ béo đưa Cửu Cung kiếm quyết cho Thần Phàm, sau đó phất trần trong tay vung một cái, hô "Vô thượng Thiên Tôn" một tiếng, sau đó bắt đầu bước ra ngoài động phủ.
"Thần côn, không phải ngươi muốn thu đồ đệ sao?" Chim màu xanh hỏi tới.
"Vô thượng Thiên Tôn, chuyện thu đồ đệ phải xem cơ duyên, ngươi tình ta nguyện, ta xem hôm nay không phải thời gian tốt, đợi tương lai tìm ngày tốt rồi tình, cáo từ." Đạo sĩ béo ra vẻ đạo mạo nói xong, trong nháy mắt đã biến mất khỏi động phủ.
"Tiên sư nó, bị lừa rồi." Chim màu xanh bực tức nói.
Thần Phàm nhìn Cửu Cung Kiếm quyết trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười : "Chí ít, Kiếm quyết này là thật sự."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com