Thần Phàm đứng trong động phủ, cẩn thận lật xem sách cổ, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị, xem đến cuối cùng, hắn mới lộ ra một nụ cười.
Cửu Cung kiếm quyết, thực sự đúng như lời đạo sĩ béo nói, có thể hoàn mỹ phối hợp cùng Phần Thiên kiếm quyết của hắn, đồng thời Cửu Cung trận huyền diệu này, có bổ trợ cho Phần Thiên kiếm khí rất lớn.
Vũ bộ như gió, nhanh như chớp giật!
Kiếm quyết này cùng Phần Thiên kiếm quyết thực sự là vô cùng phù hợp, chờ tới khi hắn đột phá đến Trúc Cơ, là có thể tu luyện kiếm quyết này, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ tăng mạnh.
"Đúng rồi tiểu tử, ngươi không ở bên trong mấy ngày, Tiên khí đã cao lên tới 110 điểm." Chim màu xanh đột nhiên nhớ tới điều gì rồi vội nói.
"Ồ?" Thần Phàm ngẩn ra, hắn nhớ lúc vừa vượt qua Thiên Đình tầng thứ nhất, chỉ khen thưởng 50 điểm Tiên khí, không nghĩ tới hắn vừa rời đi mười mấy ngày, dĩ nhiên đã tăng thêm 60 điểm.
"Có người tiến vào trong đá ghi chép, đánh nhau ảo ảnh của ngươi lúc đó, tổng cộng đánh sáu lần, vì thế ngươi có thêm 60 Tiên khí, đến lúc nào ngươi mới có thể có đủ 500 Tiên khí để đi xông Thiên Đình tầng thứ hai?" Chim màu xanh hỏi.
"Cần có 500 Tiên khí mới có tư cách xông tầng thứ hai sao? Có biện pháp gì có thể làm cho Tiên khí tăng nhanh một chút không?" Thần Phàm sờ sờ cằm hỏi.
"Tự nhiên là thi đấu với người khiêu chiến, ngươi có thể đi Lăng Tiêu điện chọn người có cảnh giới xấp xỉ, hoặc là tu sĩ có số lượng Tiên khí xấp xỉ rồi tiến hành thi đấu, người thắng sẽ được tất cả Tiên khí của đối phương, hơn nữa nếu tử vong trong trận đấu này, thì sẽ không thật sự tử vong." Chim màu xanh thấy Thần Phàm có hứng thú, vô cùng hưng phấn giải thích.
"Thì ra là như vậy, vậy chúng ta đi Lăng Tiêu điện nhìn một chút đi." Thần Phàm gật gật đầu.
Chim màu xanh đập cánh một cái, nháy mắt Thần Phàm đã xuất hiện ở ngoài Lăng Tiêu điện, mà chim màu xanh lại một lần nữa đã biến thành ngọc bội, treo trên hông của hắn.
"Ở đây không thể hiện hình sao?" Thần Phàm hỏi.
"Ừ, trong Lăng Tiêu điện có cấm chế, nếu là ở ngoài Lăng Tiêu thành hoặc những nơi khác thì được." Ngọc bội không nhúc nhích, nhưng Thần Phàm lại nghe được tiếng truyền âm của chim màu xanh.
Lúc này ở gần Lăng Tiêu điện đã náo nhiệt hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn tới, khiến hắn kinh ngạc chính là, có rất nhiều người đang hỏi thăm tìm kiếm một tên Thiên binh một sao mới có cảnh giới Luyện Khí hai tầng, trong đó còn có một tên cường giả Trúc Cơ kỳ.
Chờ đến khi hắn đi vào trong Lăng Tiêu điện, mới càng thêm kinh ngạc, những người vốn thét to để bán trường kiếm và phù, giờ khắc này đều đang giơ một tấm bảng nhỏ, đang tìm kiếm tên Thiên binh một sao hạng nhất kia.
Mãi đến khi Thần Phàm nhìn thấy chiến tích của chính mình trên thiên binh bảng, hắn mới rõ ràng, lấy được đánh giá hạng nhất Thiên binh một sao chỉ có một mình hắn.
Rất nhiều cường giả Trúc Cơ kỳ muốn thu đồ đệ, đang khắp nơi tìm kiếm hắn, thậm chí không tiếc thuê những tiểu thương kia, chung quanh hỏi thăm.
Thần Phàm nhìn thấy một người quen trong đám người, chính là lão đầu lúc trước bán phù cho hắn.
Lão đầu đứng trong đám người giơ bảng hiệu, còn tranh thủ chào hàng với đám tu sĩ đi ngang qua, đôi mắt híp lén lén lút lút đánh giá chung quanh, chờ khi lão nhìn thấy Thần Phàm, hai mắt lão sáng ngời, cười híp mắt đi tới Thần Phàm.
"Tiền bối." Lão đầu này vừa mở miệng suýt nữa đã khiến Thần Phàm nội thương, một người bằng tuổi ông nội mình, lại gọi một thiếu niên là tiền bối. Tuy rằng chuyện này ở Tu Tiên Giới rất bình thường, nhưng giờ khắc này hắn ở Thiên Đình cũng chỉ là một tênLuyện Khí tầng bốn, mà lão đầu này ít nhất cũng là Luyện Khí tầng năm.
"Đã lâu không gặp, ngươi còn cần lá bùa không?" Lão đầu này lộ ra một cái răng vàng, cười nói.
"Tạm thời không cần." Thần Phàm lạnh nhạt lắc lắc đầu, hắn chỉ tới xem một chút làm cách nào để luận võ bên trong cung điện, nhưng hiện tại hắn đã tạm thời từ bỏ suy nghĩ.
Lấy cảnh giới Luyện Khí tầng bốn của hắn, khẳng định là rất khó tìm được Thiên binh một sao cùng cấp, nếu là lấy Tiên khí để có đối thủ xứng tầm, 110 điểm là quá ít đối với hắn, hắn quyết định đem đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu ở Thiên Đình, sau đó tham gia luận võ, đến lúc đó cũng có thể một hơi xông qua Thiên Đình tầng thứ hai.
"Hắc hắc, ta có một chuyện làm ăn, không biết ngươi có hứng thú hay không?" Lão đầu tiếp tục hỏi.
"Không có hứng thú ." Thần Phàm không tin hắn, nếu có chỗ tốt, với tính cách của người này sao có thể chịu thiệt.
"Trước tiên nghe ta nói đã, nghe xong nhất định sẽ có hứng thú." Lão đầu cười hì hì, thần thần bí bí từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách cũ nát không thể tả, giơ cao trước mặt Thần Phàm.
Thần Phàm hơi nheo lại nhìn, phải khó khăn lắm mới nhìn rõ bốn chữ tên sách bên trên, sau đó mới ngẩn ra nói :
"Đạo gia phù?"
"Không sai, chính là bách khoa toàn thư về Đạo gia phù lục, bên trong có vô số phương pháp luyện chế và vẽ phù, là sách quý hiếm thấy, hơn nữa đây chính là sách cổ mà tổ tiên ta lưu truyền tới nay, tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn có vài tờ là hoàn hảo không chút tổn hại." Ông lão gật đầu liên tục nói.
"Không có hứng thú." Thần Phàm vẫn lắc đầu, hắn một lòng tu luyện kiếm đạo, hắn không qúa hứng thú với phù và đan dược, có mấy thứ là đủ, có thêm ngược lại sẽ khiến hắn phân tâm.
"Ngươi xem qua đi đã." Lão đầu kia trực tiếp nhét sách vào tay Thần Phàm.
Thần Phàm không thể làm gì khác hơn là lật mấy trang ra xem, bên trong có rất nhiều phù mà hắn đã từng thấy, nhưng cũng đều là chút phù bình thường thôi, vis dụ như Hỏa Cầu phù, bóng nước phù, Thần Phàm nhắm hai mắt cũng có thể vẽ đi ra.
Thật vất vả lật đến một trang là Thuần Dương phù, nhưng lại không trọn vẹn, rồi sau đó lật tiếp đến vài tờ phù hoàn hảo, đều là Ngũ Hành kỳ kiếm phù mà Thần Phàm đã học được từ lâu, hắn chậm rãi lật xem, nếu ông lão cố ý muốn hắn xem, tự nhiên là có phù không tầm thường, đợi đến khi hắn lật đến tờ cuối cùng hai mắt mới hơi híp lại.
"Tam Hoa Tụ Đỉnh phù?" Trong lòng Thần Phàm hơi động, loại phù này không có bất kỳ năng lực công kích gì, nhưng có thể bổ sung tinh khí thần cho tu sĩ, tuy rằng không thể đạt đến mức độ sinh ra thịt mới như trong lời đồn, nhưng cũng coi như một loại thần phù không tệ dùng để chữa thương.
"Chỉ có một tấm Tam Hoa Tụ Đỉnh phù là có tác dụng với ta." Thần Phàm nhìn lão đầu kia nói.
"Hắc hắc, quy tắc cũ, quyển sách này tặng cho ngươi, ngươi cho ta mười tấm Tam Hoa Tụ Đỉnh phù." Lão đầu kia lộ ra răng vàng cười nói.
"Chuyện này không thể nào, không nói Tam Hoa Tụ Đỉnh phù cần dùng lá bùa Trung phẩm khó tìm, chính là mỗi một tấm vẽ ra, đều sẽ tiêu hao hết Thần hồn, ngươi quá tham lam rồi." Thần Phàm lắc đầu nói, vẽ một tấm tiêu hao hết Thần hồn, tự nhiên cũng là hắn nói quá.
Mà lão đầu nói một bộ Tam Hoa Tụ Đỉnh phù, chính là chỉ ba tấm phù, phân biệt là Nhân Hoa phù, Địa Hoa phù cùng với Thiên Hoa phù, ba tấm tạo thành một bộ.
"Vậy ta phụ trách cho ngươi mười bộ Trung phẩm lá bùa, đến lúc đó ngươi vẽ xong sau cho ta sáu bộ, thế nào?" Ông lão lựa chọn nhường một bước nói.
"Hai bộ." Thần Phàm lạnh nhạt nói.
Ông lão nghe vậy hai mắt trợn trắng, mắng : "Tiểu tử, có kiểu trả giá như ngươi sao? Hai bộ Tam Hoa Tụ Đỉnh phù, bán đi cũng chỉ huề vốn mười bộ Trung phẩm lá bùa, còn ta lại mất bản Đạo gia phù này, căn bản là không có lời."
"Ít nhất cũng phải 5 bộ đi, một người một nửa." Lão đầu lần thứ hai thử dò xét nói.
"Ba bộ." Thần Phàm nói.
"Tính ngươi lợi hại, một người lùi một bước, bốn bộ." Lão đầu cắn răng nói.
"Không được, nhiều nhất là ba bộ, kỳ thực loại phù này đối với ta mà nói, tác dụng cũng không lớn." Thần Phàm nói rằng, nếu giờ khắc này đặt trước mặt hắn chính là một bộ Kiếm quyết, thì có lẽ hắn sẽ động lòng, nhưng phù đối với hắn mà nói không có sức hấp dẫn lớn, trừ phi có lợi ích to lớn.
Nhìn thấy Thần Phàm thật sự không có hứng thú, lão đầu cũng sợ Thần Phàm trực tiếp rời khỏi, dù sao cuốn sách này cũng nát lắm rồi, cũng chỉ đáng giá mấy chục lượng thôi, Tam Hoa Tụ Đỉnh phù khó tìm, nhưng người biết vẽ lại càng khó tìm hơn.
"Được, thành giao. Lúc nào thì cho ta?" Cuối cùng lão đầu cũng gật đầu, từ trong gói hàng móc ra một đống lá bùa, khiến Thần Phàm vô cùng kinh ngạc.
Ba mươi lá phù màu vàng, tất cả đều là lá bùa Trung phẩm.
"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng phải sau nửa tháng, đến lúc đó gặp ở nơi này." Thần Phàm nhận lấy đống lá bùa, lần thứ hai đánh giá lão đầu kia, thầm nghĩ nội tình người này cũng không nhỏ.
"Xem cái gì mà xem, đây chính là tất cả tích trữ của ta, tiểu tử ngươi tuyệt đối đừng mang theo rồi bỏ trốn đấy à." Lão đầu cảm thấy mình chịu thiệt, không vui nói.
Thần Phàm cũng không để ý đến, xoay người rời khỏi Lăng Tiêu điện, còn lời lão đầu kia nói, một câu hắn cũng không tin, có ai lại đem tích trữ cả đời của mình đi đổi một đống Trung phẩm lá bùa? Lại có ai sẽ mang theo bên người một tờ Trung phẩm lá bùa? Hai loại người này căn bản không thể đánh đồng với nhau, người trước là người điên, người sau là người có nội tình, hiển nhiên với tính tình khôn khéo của lão đầu kia, không thể là người điên.
Khi hắn một lần nữa trở lại động phủ, lấy ra lá phù nghiên cứu một phen, có kinh nghiệm của kiếp trước, vẽ tấm bùa này đối với hắn cũng không quá khó, thiếu sót duy nhất chính là quá tốn chân khí và Thần hồn, với cảnh giới hiện tại của hắn trong Thiên Đình, một lần cũng chỉ có thể vẽ ra ba tấm.
Ngày thứ hai, Thần Phàm rút khỏi Thiên Đình, hắn dùng cả một đêm, mới hoàn toàn được một bộ Tam Hoa Tụ Đỉnh phù, giờ khắc này phân thân của hắn trong Thiên Đình đã sức cùng lực kiệt, đang đả tọa trong vườn thuốc.
Lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, tựa hồ có người đang khóc.
Hắn khẽ cau mày, âm thanh này không giống Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng, giống như của một tiểu hài tử.
"Tiểu dược đồng?" Thần Phàm nghĩ đến đây, thanh âm này rõ ràng là tiểu dược đồng.
Hắn không nghĩ nhiều hơn nữa, rời khỏi ghế, đi tới cửa phòng. . .
"Tiểu thiên, Mạc Bạch sư huynh hiện tại vẫn còn đang ở bên trong gian nhà gỗ đó sao?" Thần Thanh Thanh hỏi.
"Ừ, thương thế rất nặng, những người kia ra tay quá ác, sư phụ đang giúp hắn chữa thương." Tiểu dược đồng gật gật đầu, khóc thút thít nói.
Vừa dứt lời, đã nghe được cửa phòng Thần Phàm "Kẹt kẹt" mở ra, tiểu dược đồng quay đầu nhìn lại, kêu một tiếng Thần Phàm ca, sau đó chạy tới ôm chân Thần Phàm khóc lớn.
"Sao vậy?" Thần Phàm thấy tiểu dược đồng khóc thành như vậy, cho rằng hắn bị người khác bắt nạt, nhưng khi nãy hắn có nghe được bọn họ nhắc tới hai chữ Mạc Bạch.
Đối với Mạc Bạch, hắn vẫn rất tò mò, hầu như đệ tử trên Trọng Kiếm phong, đều rất tôn kính và yêu thích vị đại sư huynh này, nghe nói cách hắn làm người đều rất tốt, đặc biệt đối xử với sư đệ sư muội của chính mình như thân huynh đệ trong nhà.
Thần Phàm nhớ tới khi thân thể này bị trọng thương trong Yêu Vương cốc, cũng là Mạc Bạch cõng hắn ra khỏi khu vực nguy hiểm, cuối cùng để đệ tử mang hắn trở về, cũng bởi vậy Thần Phàm mới có cơ hội sống lại, nhưng đến nay hắn đều chưa từng thấy người này.
"Mạc Bạch sư huynh bị trọng thương, hiện tại đang nằm nhà tiểu dược đồng, sư phụ hắn đang giúp huynh ấy chữa thương." Trương Như Mộng nói với Thần Phàm nói rằng.
"Tiểu Thiên, đi, đi với ta xem Mạc Bạch sư huynh." Thần Phàm trực tiếp ôm lấy tiểu dược đồng, lau nước mắt cho hắn, tiếp tục nói : "Ngươi muốn thay Mạc Bạch sư huynh báo thù, thì phải làm một người nam tử hán, mà nam tử hán, sẽ không khóc."
Tiểu dược đồng nghe vậy mới chậm rãi ngừng gào khóc, liều mạng nhịn xuống nước mắt, nắm tay nhỏ nói : "Ta không khóc, ta là nam tử hán."
"Đúng rồi." Thần Phàm cười sờ sờ đầu của hắn.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng cũng khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cũng không yên ổn được, Mạc Bạch sư huynh như ca ca của các nàng, đã từng v các nàng, hơn nữa một thân tu vi cũng đạt đến Luyện Khí tầng tám, không nghĩ tới vẫn còn có người có thể khiến hắn bị trọng thương.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com