Thần Phàm quyết định đi nhà gỗ nhỏ thăm Mạc Bạch, xét trên danh nghĩa thì Mạc Bạch cũng coi như ân nhân cứu mạng hắn, mà hắn cũng nhân cơ hội này để kết bạn, thuận tiện xemn mình có có cơ hội trả lại hắn một ân tình hay không.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng thấy hắn chủ động muốn đi nhà gỗ nhỏ, cũng hơi run run, nhưng không hỏi nhiều cái gì, tùy tiện thu dọn một chút, sau đó theo Thần Phàm ra ngoài.
Trên đường đi tới nhà gỗ nhỏ, Thần Phàm mới chậm rãi tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện từ trong miệng các nàng.
Đầu tiên là tiểu dược đồng đi mua thuốc ở tiệm thuốc, lúc đi ra không cẩn thận đụng phải một thiếu niên, thiếu niên này có vẻ là có lai lịch rất bất phàm, đang đi dạo trên đường, phía sau có hai tên thủ hạ thực lực phi phàm đi theo, kết quả là sau khi tiểu dược đồng nói xin lỗi, thiếu niên kia lại muốn vung tay tát tiểu dược đồng, đúng lúc này Mạc Bạch đi ngang qua, ngăn lại hành động của thiếu niên.
Mạc Bạch trời sinh là kẻ có tính cách ba phải, cười giải thích một phen, cũng thay tiểu dược đồng xin lỗi thiếu niên nói kia, kết quả thiếu niên kia chỉ nói một câu : "Trên dưới Trọng Kiếm phong đều là thuộc hạ của ta , ta muốn giáo huấn ai thì sẽ giáo huấn người đó."
Sau đó hai tên thuộc hạ của hắn không nói hai lời, trực tiếp vây lấy Mạc Bạch, Mạc Bạch đường đường là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám, thế mà vẫn không có chút sức chống đỡ, mặc cho thiếu niên kia ra tay nhục nhã.
"Thiếu niên kia hẳn là đến từ Vạn Kiếm Tông." Thần Thanh Thanh trầm giọng nói.
"Vạn Kiếm Tông?" Thần Phàm chưa từng nghe về tông môn này, có chút không rõ.
"Ngươi quên cũng bình thường, Vạn Kiếm Tông cách Trọng Kiếm thành chúng ta mấy ngàn vạn dặm, đó là một đại tông môn. Mười mấy năm trước Trọng Kiếm phong chúng ta chính là từ Vạn Kiếm Tông phân chia ra, đến nay cũng vẫn thuộc về Vạn Kiếm Tông, nhưng có chút kỳ quái, ta nhớ lần trước người Vạn Kiếm Tông đến, đã là ba năm trước, hơn nữa dường như bởi vì nữ đệ tử Vạn Kiếm Tông cùng một đệ tử Địa Quỷ môn bỏ trốn, kết quả Vạn Kiếm Tông tự mình phái người tới bắt." Trương Như Mộng cau mày nói.
"Cách xa nhau như thế xa, có thể mến nhau?" Thần Phàm hơi kinh ngạc, nhưng nghe đến ba chữ Địa Quỷ môn, trong đầu hắn không khỏi hiện lên bóng dáng của nữ tử che mặt, Tần Tiên Nhi.
"Bọn họ quen nhau trong Thiên Đình, nhưng đáng tiếc, sau đó Vạn Kiếm Tông vận dụng tất cả sức mạnh của Trọng Kiếm phong để tìm, cuối cùng hai người vẫn bị tìm tới, nữ đệ tử kia bị người Vạn Kiếm Tông bắt trở lại, mà nam đệ tử thì mất đi tung tích."
"Không có chuyện thì sẽ không tới tam bảo điện, nói cách khác, lần này người Vạn Kiếm Tông đến đây, nói vậy là lại có việc muốn cho Trọng Kiếm phong ra tay rồi." Trương Như Mộng nói.
"Hừ, loại người như thế thì tính là xuất từ đại tông môn gì chứ, người của Vạn Kiếm Tông lại có thể tùy tiện động thủ bắt nạt người sao? Thiếu niên kia còn nói Trọng Kiếm phong là thuộc hạ của hắn, thực sự lá quá đáng." Thần Thanh Thanh nói với vẻ vô cùng phẫn nộ.
Thần Phàm lại trầm mặc không nói, ôm tiểu dược đồng, chậm rãi đi về nhà gỗ nhỏ.
Tới gần nhà gỗ nhỏ, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, mà lúc này ở ngoài nhà gỗ đám đệ tử Trọng Kiếm phong cũng vây đầy, tất cả đều đến thăm đại sư huynh Mạc Bạch của bọn họ, có thể thấy nhân duyên của Mạc Bạch rất khá.
"Sao có thể làm như vậy, đại sư huynh tôt như thế, lại vô duyên vô cớ bị đánh thành như vậy." Một đệ tử bực tức nói.
"Aizz, có biện pháp gì chứ, ai bảo Trọng Kiếm phong chúng ta ăn nhờ ở đậu, nếu không có Vạn Kiếm Tông tiếp tế tài nguyên, chúng ta cũng không tu luyện được nhiều pháp quyết và kiếm pháp như thế." Một đệ tử khác bất đắc dĩ lắc đầu.
"Phi, chỉ dựa vào mấy pháp quyết cấp thấp đó, cũng chỉ là đồ mà bọn họ không dùng rồi vứt đi thôi."
"Tốt xấu gì những năm này chúng ta cũng mượn danh tiếng Vạn Kiếm Tông, được mười năm an ổn, Ma Môn cơ bản chưa từng xâm lấn."
"Ngươi nói như thế là có ý gì? Đại sư huynh bị thương chẳng lẽ không truy cứu?" Có đệ tử bất mãn nói.
"Trong thế hệ chúng ta, đại sư huynh là người có thực lực mạnh nhất, truy cứu? ngươi đi sao?" Một đệ tử khác giễu cợt nói.
"Nói vậy cũng đúng, ngay cả đại sư huynh đều bị như vậy, chúng ta có năng lực gì, đám Trưởng lão kia chắc chắn sẽ không dính vào việc này." Mọi người đồng loạt lắc đầu thở dài.
Lúc này mấy người Thần phàm đã đi tới, tiểu dược đồng mở to đôi mắt sưng đỏ, la lớn : "Chào sư huynh sư tỷ."
"Tiểu dược đồng về rồi?" Mấy nữ đệ tử luôn rất là thương yêu tiểu dược đồng, có mấy tên nam đệ tử cũng khẽ mỉm cười với hắn.
Thế nhưng sau khi mọi người nhìn thấy Thần Phàm, tất cả đều ngẩn ra, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Hiển nhiên rất nhiều người vẫn không có thói quen, một kẻ từng bị vô số người chế nhạo, bây giờ lại đột nhiên phát triển mạnh mẽ, lấy cảnh giới Luyện Khí tầng bốn chém giết Luyện Khí tầng sáu, loại chiến tích này ở Trọng Kiếm phong chính là chuyện chưa từng có.
Mà đại đa số người ở nơi này, đều không tận mắt thấy Thần Phàm chém giết Trương Đình, phần lớn bọn họ chỉ là nghe kể lại chuyện này, cảm thấy là do Trương Đình sơ sẩy, mới để Thần Phàm đắc thủ.
"Sao hắn lại đến nơi này, không phải là hắn lại đi Yêu Vương cốc sao?" Một nữ đệ tử căm ghét nhìn Thần Phàm.
"Tên tiểu tử này không phải lại một thân một mình xông vào Yêu Vương cốc chứ? Nhưng đại sư huynh đã từng cứu hắn một lần, hiện tại hắn đến thăm đại sư huynh, cũng coi như hắn có lương tâm." Nam đệ tử khẽ gật đầu.
"Đùa gì thế, hắn mà có thể một mình xông vào Yêu Vương cốc? Lần trước may mắn được đại sư huynh cứu trở về, ta không tin hắn còn dám đi tiếp."
"Không phải hai ngày trước Trọng Kiếm phong chúng ta có tổ chức một đội ngũ đi Yêu Vương cốc sao, chờ bọn họ trở về, hỏi một chút xem có gặp phải một thiếu hiệp một mình xông vào Yêu Vương cốc hay không, ha ha."
"Ta nhớ hình như ngày hôm nay bọn họ sẽ trở về."
...
Thần Phàm không thèm để ý đến tiếng bàn luận của bọn hắn, đặt tiểu dược đồng trong lồng ngực xuống, chậm rãi đi đến nhà gỗ nhỏ.
Nơi này đã từng là nơi hắn sống lại, là nơi đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt ra, hắn đi tới cửa nhà gỗ nhỏ, đang chuẩn bị đẩy cửa bước giờ, đột nhiên một cánh tay cường tráng duỗi tới, chặn đường đi của Thần Phàm.
"Ngươi muốn làm gì?" Tên đệ tử kia dáng người cao lớn, có vẻ rất cường tráng, giờ khắc này đang nhìn chằm chằm vào Thần Phàm hỏi.
"Mạc Hổ, Thần Phàm đến xem ca ca ngươi, ngươi bày ra dáng vẻ này là có ý gì?" Trương Như Mộng thấy thế, rất bất mãn nói.
"Xem ca ca ta? Nơi này có nhiều đệ tử như thế đều đang chờ để thăm ca ca ta, nơi nào đến phiên hắn, hắn tính là thứ gì?" Mạc Hổ rất xem thường Thần Phàm, dù có nghe nói Thần Phàm trên đài sinh tử đấu thắng một tên Luyện Khí tầng sáu, nhưng hắn cũng là Luyện Khí tầng sáu, hắn tự nhận Trương Đình cũng không phải đối thủ của hắn, lấy cách làm người của Trương Đình, sơ sẩy bất cẩn bị đánh bại cũng không kỳ quái.
"Mạc Hổ ngươi đừng quá đáng." Thần Thanh Thanh một tái mặt nói.
"Quá đáng? Còn quá đáng hơn..."
"Xèo "
Mạc Hổ còn chưa dứt lời, lợi kiếm trong tay Thần Phàm đã ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã đặt trên cổ hắn.
Cảm thụ được băng hàn từ lưỡi kiếm truyền đến, Mạc Hổ không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, hắn đột nhiên phát hiện, có lẽ Thần Phàm có thể chém giết Trương Đình, cũng không hoàn toàn dựa vào vận may.
"Luyện Khí tầng sáu." Lúc này, có đệ tử cảm nhận được khí tức của Thần Phàm, kinh hô.
Biến động đột nhiên xuất hiện này, hơn nữa người đệ tử kia kinh ngạc thốt lên, khiến mọi người ở đây đều không kịp phản ứng lại, ngay cả Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng, tất cả đều rất bất ngờ, các nàng cảm thấy Thần Phàm thay đổi, không còn phí lời như lúc trước.
"Ngươi... ngươi chớ làm loạn." Mạc Hổ cũng nghe được tên đệ tử kia kinh ngạc thốt lên, hoàn toàn cảm nhận được cảnh giới của Thần Phàm, cùng là Luyện Khí tầng sáu, hắn cảm giác mình ở trước mặt Thần Phàm lại không có một chút năng lực phản kháng nào.
"Mạc Bạch là ca ca của ngươi?" Thần Phàm lạnh lùng mở miệng hỏi.
"Vâng." Mạc Hổ khẽ gật đầu, hắn không dám làm hành động quá lớn, chỉ lo thanh kiếm sắc bén này sẽ cắt đứt cổ họng của hắn.
"Ngươi không xứng làm đệ đệ hắn."
Thần Phàm nói xong thu kiếm vào trong vỏ, tiếp theo không nhìn Mạc Hổ vẫn sững sờ ở tại chỗ, đẩy ra cánh cửa gỗ kia, lập tức bước vào trong.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng thấy thế, cũng nhanh chóng bước vào theo, để lại một đám đệ tử ở ngoài phòng đều ngây ra.
"Mấy ngày trước hắn vừa mới đột phá Luyện Khí tầng bốn, bây giờ lại có cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, tư chất này không khỏi quá mức khủng bố rồi?"
"So với cái này, ngươi không cảm thấy kiếm quyết vừa nãy hắn triển khai mới đáng sợ sao? Ta tự nhận ngay cả ta cũng không thể đỡ lấy chiêu này, quá nhanh." Một tên đệ tử Luyện Khí tầng sáu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hiện tại ta thừa nhận, hắn là thiên tài, người này và Thần Phàm trước đây như hai người khác nhau."
"Nếu Nạp Lan Vân biết được, có phải sẽ hối hận đến chết không nhỉ?"
"Tư chất của Nạp Lan Vân cũng chỉ thường thôi, chẳng qua là có được một túi da tốt mà thôi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, ta không hiểu trước đây tại sao Thần Phàm lại mê muội nàng ta như."
...
Bên trong nhà gỗ, Thần Phàm ngửi mùi thuốc quen thuộc, bước đến bên giường.
Nam tử hôn mê nằm trên giường có gương mặt cương nghị, lông mày rậm, khiến người ta có một loại cảm giác thân thiết hiền lành.
"Bị thương quá nặng, ngay cả lão phu đều có chút đau đầu." Sư phụ của tiểu dược đồng vuốt râu bạc trắng, mặt mày ủ rũ nói, rất khó tưởng tượng hắn chính là lão dược sư tư tàng tráng dương đan.
Lúc này Mạc Hổ cũng từ ngoài phòng đi vào, nghe được lời lão dược sư nói, vẻ mặt nhất thời cứng đờ.
"Nếu có Trung phẩm lá bùa, cũng có thể cứu hắn." Thần Phàm khẽ cau mày, hắn nhớ tới mình vừa mới vẽ được Tam Hoa Tụ Đỉnh phù, vừa vặn có hiệu quả với Mạc Bạch đang trọng thương.
"Ngươi có thể cứu ca ca ta?" Mạc Hổ nghe được lời Thần Phàm mà nói thì lập tức xoay người lại.
Thần Phàm không để ý đến hắn, tiếp tục suy nghĩ.
"Thần Phàm, ta xin lỗi ngươi vì hành vi cùng lời nói vừa nãy của ta, xác thựclà ta không xứng làm đệ đệ của ca ta, nhưng ngươi cũng hiểu rõ cách hắn làm người, nếu như ngươi có biện pháp, hi vọng ngươi có thể cứu hắn." Mạc Hổ nói xong cúi đầu với Thần Phàm, biểu thị áy náy.
Thần Phàm lại đột nhiên biến sắc, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì.
"Trước tiên đừng nhúc nhích hắn, ta đi một chút sẽ trở lại." Thần Phàm nói xong bước nhanh rời khỏi nhà gỗ, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người ngoài phòng, hắn chạy về nhà mình.
Thần Phàm nghĩ đến, nếu mình có thể hấp thụ Linh khí từ Thiên Đình, thế thì thực vật bên trong Thiên Đình, có phải cũng có thể dùng ở ngoài?
Nếu là có thể, chuyện này đối với hắn mà nói chính là một tin tức tốt.
Phải biết ở một giới này, tuy rằng từ sau thời đại mạt pháp, đến hiện tại việc Tu Tiên đã được truyền thừa mấy trăm năm, nhưng này linh dược tài nguyên quý giá vẫn vô cùng là ít ỏi, mà Thiên Đình lại như một tiểu Tiên Giới, không chỉ có Linh khí dồi dào, linh dược cùng những tài nguyên khác càng là dị thường phong phú.
Đạo sĩ béo đào được khối quy văn dược thạch trong động phủ của hắn, có thể đào khắp cả Địa Cầu, đều chưa chắc có khối thứ hai.
Nghĩ tới đây, Thần Phàm không khỏi tăng nhanh bước chân, Thiên Đình lệnh bài của hắn, giờ khắc này đang đặt trên bàn gỗ trong phòng của hắn.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com