"Xảy ra chuyện gì thế?" Trương Như Mộng nhìn Thần Phàm đột nhiên chạy đi, nghi ngờ hỏi.
"Hắn nói đi một lát sẽ trở lại?" Thần Thanh Thanh cũng mơ hồ không rõ.
Còn Mạc Hổ lại nắm chặt nắm đấm, xoay người nhìn về phía Mạc Bạch đang hôn mê.
...
Thần Phàm bước đi như bay, rất nhanh đã về tới nhà, tay cầm Thiên Đình lệnh bài, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn hấp thu Linh khí trong thiên địa, rất nhanh có một luồng Linh khí đến từ giới khác, cũng tràn tới quanh hắn, theo lỗ chân lông chảy vào kinh mạch, Thần Phàm biết, đây chính là ngụy Tiên khí của Thiên Đình.
Hắn cố gắng dùng thần thức tìm kiếm hướng phát ra ngụy Tiên khí, hắn phải tìm được đường nối lan truyền ngụy Tiên khí, nhưng rất khó tìm, mỗi khi thần thức lần theo ngụy Tiên khí tiến lên một phần, lực cản sẽ tăng thêm một phần, nhưng hắn không hề từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm về phía trước.
"Có lẽ đã nhìn thấy nguồn gốc." Thần Phàm thấy rõ nơi phát ra ngụy Tiên khí, là một không gian mơ hồ, nhưng hắn lại không biết, lệnh bài Thiên Đình trong tay hắn, đã xuất hiện một số vết rách.
Thần thức của hắn tiếp tục tìm kiếm, gian nan tiến lên.
Mười phút trôi qua!
Thần thức của hắn chỉ tiến về trước được một bước nhỏ!
Ba mươi phút trôi qua!
Thần thức lần thứ hai lại tiến về phía trước một bước nhỏ nữa!
Một giờ trôi qua!
Hắn lại tiến thêm được một bước nhỏ!
...
3 giờ sau, đám đệ tử ở ngoài nhà gỗ chậm rãi tản đi, còn Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vẫn ngồi ở bên trong, chờ Thần Phàm trở về.
Nắm tay của Mạc Hổ càng ngày càng nắm chặt tôig, hắn cảm thấy Thần Phàm sẽ không tới, mà mình lại chỉ có thể ngồi ở đây.
Một lát sau, Mạc Hổ đứng vụt dậy từ trên ghế, chạy ra ngoài cửa.
"Mạc Hổ, ngươi làm gì thế?" Trương Như Mộng bị hành động đột nhiên của Mạc Hổ dọa sợ hết hồn, lớn tiếng hỏi.
"Lên núi, báo thù." Mạc Hổ lạnh lùng nói.
"Không thể." Thần Thanh Thanh lập tức biến sắc, nàng biết Thần Phàm nếu đã nói là đợi hắn, thì nhất định là hắn có biện pháp, nếu lúc này Mạc Hổ lại tới Trọng Kiếm phong tìm thiếu niên kia gây phiền phức, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.
Nhưng Mạc Hổ không dừng lại, trực tiếp chạy ra khỏi nhà gỗ, nhìn vài tên đệ tử còn sót lại, rống to :
"Chư vị sư huynh đệ, đại sư huynh thường ngày đối xử với chúng ta thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, hắn là huynh trưởng của ta, nhưng ta biết hắn cũng là huynh trưởng của các ngươi, lúc này hắn đang hôn mê bất tỉnh, hung thủ lại tiêu dao khoái hoạt trên Trọng Kiếm phong của chúng ta, mà chúng ta lại chỉ có thể ở đây khổ sở chờ đợi, ta không cam lòng, cho dù năng lực của ta không đủ, ta cũng phải lên núi báo thù, có người nào muốn đi cùng ta không?"
"Mạc Hổ, ngươi đừng kích động, Thần Phàm đang nghĩ biện pháp, ngươi làm như thế, chỉ là đang gây phiền phức thôi." Trương Như Mộng lạnh lùng nói.
"Có người nào đi cùng không?" Mạc Hổ không để ý đến Trương Như Mộng, tiếp tục hỏi vài tên đệ tử.
"Được, ta sẽ theo ngươi, ta nhịn đám người Vạn Kiếm Tông này rất lâu rồi, đi." Một tên đệ tử đứng dậy phụ họa.
"Tiên sư nó, ta cũng đi, cùng lắm thì chết thôi, nếu không có đại sư huynh, ta đã sớm chết rồi." Một tên đệ tử khác cắn răng, cũng đứng lê nói.
"Các ngươi làm như vậy không có ý nghĩa gì." Thần Thanh Thanh từ trong nhà gỗ bước ra, nói thẳng.
"Đi." Mạc Hổ nói một tiếng, cùng hai tên đệ tử trực tiếp xoay người đi về phía Trọng Kiếm phong.
"Các ngươi..." Trương Như Mộng thấy không ngăn cản được bọn họ, nàng tức giận đến giậm chân.
"Xúc động là ma quỷ, quên đi, đây là lựa chọn của bọn họ, lần đầu tiên Thần Phàm tiến vào Yêu Vương cốc, cũng là dáng vẻ ấy." Thần Thanh Thanh lắc đầu nói.
"Nhưng rốt cuộc là Thần Phàm đi đâu thế, sao mãi mà chưa trở lại?"
"Chờ thêm một chút xem."
...
Giờ khắc này Thần Phàm vẫn đang duy trì trạng thái tu luyện, thần thức của hắn đã uể oải không thể tả, hiện tại mỗi một bước tiến nhỏ, hắn đều phải tốn nhiều thời gian hơn, chịu đựng lực cản càng ngày càng lớn hơn.
Cuối cùng, hắn lại tăng thêm được một bước nhỏ, bước tiến này hầu như hắn đã dùng đến sức lực toàn thân , nhưng không gian mơ hồ kia đã trở nên rõ ràng, trên mặt đất trắng khiết như ngọc, vô số tu sĩ đang đi lại, mà phía trên không gian, lại có một tòa kiến trúc khổng lồ...
"Thiên Đình." Trong lòng Thần Phàm chấn động, những ngụy Tiên khí này, thực sự là vượt giới mà tới.
Lúc này, lệnh bài Thiên Đình trên tay hắn đã giăng đầy vết rách, "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, cả khối lệnh bài nứt thành mảnh vụn.
Thần Phàm đang muốn tỉnh lại, nhưng một lực hút mạnh mẽ, từ chỗ hổng Thiên Đình kéo đến, hút chặt thần thức của hắn đi qua.
"Nguy rồi!" Thần Phàm thầm nghĩ không xong, sau đó trước mắt hắn tối sầm lại.
"Tiểu tử, sao lại trở về?" Tiếng nói quen thuộc của chim màu xanh vang lên bên tai hắn.
Thần Phàm đột nhiên mở to hai mắt, vườn thuốc quen thuộc hiện lên trong mắt hắn.
"Thế mà lại trở lại bộ thân thể này." Thần Phàm không để ý đến chim màu xanh, mà tự lẩm bẩm một câu, sau đó giống như thường ngày, thoáng suy nghĩ rồi lui khỏi Thiên Đình.
Trước mắt hắn lại tối sầm, thân thể Thần Phàm ở trong phòng thân thể rốt cục cũng mở to hai mắt, một cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt bao phủ thần hồn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn lệnh bài Thiên Đình vỡ vụn trong tay, khẽ lắc đầu, cuối cùng hắn vẫn thất bại.
"Không có Trung phẩm lá bùa, căn bản không có cách để chế ra Tam Hoa Tụ Đỉnh phù."
Thần Phàm thở dài một tiếng, đúng lúc này, trong thần thức của hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh động phủ bên trong Thiên Đình, hắn lại nhìn thấy một thân thể khác của mình đang ngồi.
"Tam Hoa Tụ Đỉnh phù." Thần Phàm thoáng suy nghĩ, ba tấm phù do hắn tự mình vẽ thành, từ trên người ngồi trong Thiên Đình bay lên.
Chim màu xanh ngủ gà ngủ gật thấy thế thì sợ hết hồn, nhảy lên hét lớn : "Yêu nghiệt phương nào?"
Thần Phàm không để ý đến hắn, trực tiếp thoáng động tinh thần, hút Tam Hoa Tụ Đỉnh phù tới, ba tấm phù đồng thời bay lên không trung, biến thành mơ hồ giữa hư không, ba lá phù hoàn toàn biến mất trong Thiên Đình.
Sau đó hai mắt hắn mở to, ba tấm phù đã xuất hiện trong tay của hắn.
"Tam Hoa Tụ Đỉnh phù." Cầm lấy ba tấm phù, khóe miệng Thần Phàm lộ ra một nụ cười.
Trong mắt hắn khó nén được tia mừng rỡ, cứ như vậy, vấn đề thiếu tài nguyên sau này đã được giải quyết rồi.
Mà chim màu xanh bên trong động phủ Thiên Đình vẫn còn kinh sợ, dùng cánh chim xoa xoa mắt, gầm gừ nói : "Là bản tọa hoa mắt sao?"
Thần Phàm không lề mề nữa, vội vàng chạy về nhà gỗ nhỏ, loại thương thế này của Mạc Bạch, chủ yếu là do thân thể bị hao tổn, cộng thêm chân khí rối loạn, khiến mạch máu tắc nghẽn, khiến hắn hôn mê bất tỉnh, ba tấm phù này, chỉ cần cho hắn dùng Nhân Hoa phù cùng Thiên Hoa phù là có thể , còn Địa Hoa phù, là dùng cho Thần hồn, mà Thần hồn của Mạc Bạch vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, nên không cần lãng phí.
Chờ khi Thần Phàm trở lại nhà gỗ nhỏ, mới phát hiện phần lớn đệ tử đã rời đi, trong phòng cũng chỉ còn Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng ở lại.
"Thần Phàm, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, đám người Mạc Hổ lên núi tìm thiếu niên của Vạn Kiếm Tông để gây phiền phức." Sau khi Trương Như Mộng nhìn thấy Thần Phàm, nàng vội vàng đứng lên nói.
"Ừ." Thần Phàm khẽ gật đầu, sau đó ngón tay ngắt lấy một tấm Thiên hoa phù, dùng chân khí dẫn đường, đánh về phía trán Mạc Bạch.
Tấm phù nhanh chóng bốc cháy, hóa thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ, lơ lửng trên trán Mạc Bạch.
"Đây là..." Đôi mắt đục ngầu của lão dược sư đột nhiên sáng ngời, chỉ vào quả cầu ánh sáng màu đỏ kia nói, "Tam Hoa Tụ Đỉnh?"
"Vvang." Thần Phàm gật gật đầu.
Hắn cần dùng Thiên Hoa phù trước để ổn định chân khí rối loạn trong cơ thể Mạc Bạch, sau đó mới dùng Nhân Hoa phù bổ sung tinh lực cho hắn, thanh trừ hết thương thế cho hắn.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng chưa từng nghe nói về loại phù này, chỉ có thể ngồi ở một bên, mở to mắt nhìn.
"Bao nhiêu năm nay chưa từng thấy loại phù này, sức khôi phục kinh người như vậy." Lão dược sư đi tới trước giường, nhìn quả cầu ánh sáng màu đỏ lơ lửng trên trán Mạc Bạch, vẻ mặt có chút kích động.
Một lát sau, Mạc Bạch đột nhiên mở to hai mắt, quả cầu ánh sáng màu đỏ cũng biến mất rồi.
"Tỉnh rồi." Lão dược sư khẽ mỉm cười, chắp tay sau lưng xoay người đi vào nhà thuốc, hắn biết nơi này không có chuyện của hắn.
"Đại sư huynh." Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vội vàng đi tới, quan tâm nhìn Mạc Bạch.
"Thanh Thanh? Như Mộng?" Mạc Bạch mờ mịt nhìn hai người trước mắt, sau đó hai mắt trừng lớn, sắc mặt khẽ thay đổi, giống như nghĩ đến nguyên nhân mình trọng thương.
Thần Phàm đang chuẩn bị dùng Nhân Hoa phù thay Mạc hoàn toàn khôi phục thân thể, lại đột nhiên cảm ứng được cái gì.
Hắn khẽ nhíu mày, im lặng không tiếng động thu hồi Nhân Hoa phù vào trong tay áo, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài nhà gỗ.
"Hóa ra đại đệ tử Trọng Kiếm phong chính là tên rác rưởi nhà ngươi?" Một giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt từ ngoài cửa truyền đến, khiến sắc mặt Mạc Bạch đang nằm trên giường trắng nhợt.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com