Trên Trọng Kiếm phong.
Mạc Hổ và hai tên đệ tử đi đường tắt lên trên núi, sắc mặt ba người nghiêm nghị, mắt lộ hàn quang, dù như thế nào, cũng phải khiến tên thiếu niên của Vạn Kiếm Tông xuất một chút huyết.
Chỉ là lần này mấy người lại vồ hụt, thiếu niên vốn ở trên Trọng Kiếm phong, lúc này đã không thấy tung tích, thậm chí ngay cả mấy tên Trưởng lão cũng đều không có mặt.
Lúc này, mấy tên đệ tử đứng gác Trọng Kiếm phong đi tới, nhìn thấy mấy người Mạc Hổ đằng đằng sát khí chạy tới, không khỏi cau mày hỏi : "Mạc Hổ, các ngươi muốn làm gì?"
"Người của Vạn Kiếm Tông đâu?" Mạc Hổ lạnh lùng hỏi.
"Ta khuyên các ngươi không cần làm chuyện điên rồ, thân phận của thiếu niên kia không đơn giản." Đệ tử kia dường như đoán được ý đồ của ba người Mạc Hổ, bèn nói lời khuyên nhủ.
"Không đơn giản? Hừ, cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử thiên tài của Vạn Kiếm Tông thôi chú gì?" Mạc Hổ xem thường hừ lạnh nói.
"Không chỉ như vậy." Sắc mặt tên đệ tử kia nghiêm túc lắc đầu, tiếp tục nói, "Ta vừa nghe được Trưởng lão gọi thiếu niên kia là Thiếu Tông chủ."
"Cái gì? Thiếu Tông chủ Vạn Kiếm Tông?" Ba người Mạc Hổ đồng loạt thất sắc.
"Vì thế các ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện xằng bậy, Trọng Kiếm phong phụ thuộc vào Vạn Kiếm Tông nhiều năm, với thân phận của hắn, chém giết đám đệ tử chúng ta, căn bản không thèm nhíu mày, thậm chí ngay cả Phong chủ cũng không thể truy cứu hắn."
"Chuyện này. . ." Mạc Hổ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, bị doạ tới mức đờ đẫn, tên đệ tử kia nói không sai, lấy thân phận của thiếu niên kia, giết mấy người bọn họ căn bản không chùn tay.
"Thực ra ngươi cũng đừng quá tức giận, đại sư huynh bị thương chúng ta cũng rất tức giận, nhưng khi nãy phó Phong chủ đứng ra, vị Thiếu Tông chủ kia cũng có thỏa hiệp, giờ khắc này đang theo mấy vị Trưởng lão cùng với phó Phong chủ xuống núi, đi chữa thương cho ca ca ngươi."
"Cái gì? Bọn họ xuống núi?" Ba người Mạc Hổ nghe vậy sững sờ đứng tại chỗ.
"Đúng vậy, đã sớm xuống núi, không ít đệ tử nghe được tin tức cũng đi theo, nếu không phải ta có nhiệm vụ tuần tra, ta đã sớm đi cùng rồi." Đệ tử kia nói xong liền đ ra, để ba người Mạc Hổ đứng tại chỗ.
"Mạc Hổ sư huynh, hiện tại chúng ta làm gì?" Một người hỏi.
"Xuống núi." Mạc Hổ cắn răng phun ra hai chữ.
. . .
Mà trong nhà gỗ vốn không lớn, giờ khắc này lại có thêm mấy người.
"Phó Phong chủ, Lâm trưởng lão, Lý trưởng lão." Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nhìn thấy người đến, vội vàng đứng dậy.
"Dương Phong chủ." Lão dược sư cũng đi ra từ nhà thuốc, gật đầu nói với một người.
Nghe được giọng nói của Lão dược sư, một nam nhân trung niên khẽ gật đầu, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Mạc Bạch đang nằm trên giường.
Thần Phàm đứng tựa trên tường, nhìn cảnh giới của mấy người vừa tới.
Nam nhân trung niên này có dáng đứng thẳng tắp, trên người mặc trường bào, tạo cho người ta một cảm giác được một luồng uy áp như có như không, mà tu vi của hắn, đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, từ lời mà Lão dược sư vừa nói, hắn chính là phó Phong chủ Dương Phong trong miệng Thần Thanh Thanh.
Bên cạnh Dương Phong, còn có hai lão giả, đều là cường giả Luyện Khí tầng chín, chính là Lâm trưởng lão cùng Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão và Thần gia còn có chút quan hệ, cha của Thần Phàmàv Thần Thanh Thanh, khi còn sống là bạn tri kỉ của hắn, hơn nữa còn giao truyền thừa Thần gia cho hắn bảo quản, chỉ là giờ khắc này vẻ mặt Lý trưởng lão lãnh đạm, nhìn Thần Thanh Thanh và Thần như người xa lạ, điều này khiến Thần Thanh Thanh khẽ cau mày.
"Phong chủ, Trưởng lão."
Mạc Bạch nhìn thấy phó Phong chủ tự mình xuống núi, vội vàng giẫy giụa muốn xuống giường, nhưng lại bị Lâm trưởng lão một tay ngăn lại.
"Mạc Bạch, vị này chính là Thiếu Tông chủ Vạn Kiếm Tông, chuyện lần này cũng là chuyện hiểu lầm, Thiếu Tông chủ lấy ra Thượng phẩm đan dược của Vạn Kiếm Tông, để ngươi chữa thương." Sau khi Lâm trưởng lão ấn Mạc Bạch xuống, miệng cười cười giới thiệu thiếu niên đứng cách bọn họ mấy bước.
Có phải hiểu lầ hay không, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, sau khi Mạc Bạch nghe được ba chữ Thiếu Tông chủ, vẻ mặt cũng thay đổi, liếc mắt nhìn thiếu niên kia sau, cố nén không lên tiếng.
Thiếu niên kia khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, trang phục lộ rõ vẻ hào hoa phú quý, mày kiếm môi mỏng, trong ánh mắt lộ ra một tia hung tàn, Thần Phàm có thể nhìn ra tu vi của hắn đã là Luyện Khí chín tầng, nhưng có chút bất ổn, loại tu vi này là dùng đan dược để tăng lên ;.
Đứng sau thiếu niên này còn có một lão giả và một lão bà yên lặng đứng, cả hai người đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Giờ khắc này khóe miệng Thiếu Tông chủ Vạn Kiếm Tông đang lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt trêu tức đảo qua Mạc Bạch nằm trên giường, cuối cùng dừng lại trên người Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh đang đứng ở bên cạnh.
"Đồ vô sỉ, ngươi nhìn cái gì?" Trương Như Mộng giống như b mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, trừng mắt hắn trách mắng.
"Hai vị tiểu sư muội, nhan sắc đẹp quả không tệ." Ánh mắt tên Thiếu Tông chủ kia tùy ý liếc nhìn trên người hai người Trương Như Mộng, lạnh lùng cười nói.
"Ngươi. . ." Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh chưa từng bị người nào đùa giỡn như vậy, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cũng không biết nên phản kích thế nào.
Cảnh này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt đám đệ tử ngoài cửa, bọn họ nắm chặt nắm tay, mắt lộ sát cơ, trong lòng như có Liệt Hỏa đang cháy, nhưng không có cách nào lộ ra ngoài.
"Người này quả thực không coi ai ra gì, đầu tiên là nhục mạ đại sư huynh, hiện tại lại đùa giỡn hai vị sư muội." Một nam đệ tử tức giận nói.
"Ta đột nhiên có chút hận mình, tại sao bình thường không chăm chỉ tu luyện, không thì hiện tại có thể thay đại sư huynh ra mặt."
"Vô dụng thôi, không nói tên Thiếu Tông chủ này có hai cường giả Trúc Cơ kỳ bảo vệ, ngay cả chính bản thân hắn cũng đã có tu vi Luyện Khí tầng chín, chúng ta lấy gì mà đòi đấu với người ta?"
"Hừ, nếu như ta cũng có tài nguyên như Vạn Kiếm Tông, Luyện Khí chín tầng thì tính là gì?"
"Aizzz, quên đi, đừng nói nữa, cũng may Dương Phong chủ có ở đây, nên người này mới bằng lòng chữa thương cho đại sư huynh, chuyện này chúng ta cũng chỉ có thể cắn nát rồi nuốt vào bụng thôi."
. . .
"Dương Phong chủ, không biết hai vị tiểu sư muội này là gì?" Thiếu Tông chủ thấy dáng vẻ hai người Thần Thanh Thanh thẹn quá thành giận, trong mắt càng khó nén tham dục, cũng không quay đầu lại hỏi Dương Phong.
Dương Phong nghe vậy nhất thời thoáng nhướng mày, mặt lộ vẻ không thích, cách làm người của vị Thiếu Tông chủ này ở Vạn Kiếm Tông, hắn có nghe nói, không thiếu nữ đệ tử rơi vào ma chưởn của hắn, chỉ là lúc này vị Thiếu Tông chủ này lại thản nhiên mở miệng hỏi hắn, tự nhiên là không thèm để tất cả mọi người ở đây trong mắt.
"Thiếu Tông chủ, vẫn nên chữa thương cho đệ tử của chúng ta trước đã." Dương Phong trầm giọng, dời đề tài nói.
"Chữa thương sao?" Thiếu Tông chủ lấy ra một bình đan dược từ trong lồng ngực, từ bên trong đổ ra một hạt đan dược màu đỏ, cười nói, "Đám người da dày thịt béo, các ngươi ở một địa phương nhỏ này, một viên Bổ Khí Đan cũng đủ để chữa thương rồi chứ."
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều trầm xuống, Bổ Khí Đan, chẳng qua chỉ là đan dược phổ thông thư gân hoạt huyết mà thôi, Mạc Bạch bị thương nặng như thế, 100 hạt Bổ Khí Đan cũng không có tác dụng.
Sắc mặt Mạc Bạch càng khó coi đến cực điểm, nhưng cố gắng nhịn xuống không bạo phát, nhưng khiến hắn kỳ quái chính là, đau đớn trong cơ thể mình đang chầm chậm tiêu tan, những chân khí rối loạn kia cũng bắt đầu ổn địn lại.
Thần Phàm nhìn Mạc Bạch một chút, hắn biết Tam Hoa Tụ Đỉnh phù đã hoàn toàn ổn định lại chân khí trong cơ thể Mạc Bạch.
Sắc mặt của Dương Phong cùng hai vị Trưởng lão càng âm trầm hơn, vị Thiếu Tông chủ này ở trên Trọng Kiếm phong không coi ai ra gì thì thôi, lúc này lại hành động như thế, không thể nghi ngờ gì là đang tát vào mặt những người cao tầng Trọng Kiếm phong bọn họ này.
Đặc biệt là Dương Phong, đường đường là phó Phong chủ Trọng Kiếm phong, tự mình mở miệng thỉnh cầu, nhưng đổi lấy một lời trêu đùa, nhưng bọn họ lại không thể nổi giận, bởi vì đây là nhi tử của tông chủ Vạn Kiếm Tông, hắn là Thiếu Tông chủ Vạn Kiếm Tông.
"Tiên sư nó, ta giết hắn. . ." Một đệ tử đứng bên ngoài tức tới mức đỏ mắt, rút trường kiếm bên hông ra muốn xông lên, nhưng lại bị đám đệ tử bên cạnh kéo lại, thuận thế che lại miệng của hắn.
Tức giận, mọi người đều tức giận, nhưng có thể làm sao?
Vạn Kiếm Tông, đây chính là tồn tại cao cao tại thượng, người ta tùy tiện phái ra một đệ tử tinh anh, đã có thể diệt Trọng Kiếm phong.
"Thế đạo bất công, tại sao người như thế lại có thể có thân thế tốt như vậy." Một đệ tử lắc đầu than thở.
"Vốn nghĩ rằng Trọng Kiếm phong chúng ta ở quanh đây đã được xem là chúa tể một phương, không nghĩ rằng một truyền nhân của đại tông môn tùy tiện tới, đã khiến chúng ta giận mà không dám nói gì, chỉ có thể làm con rùa đen rút đầu, chẳng lẽ chúng ta Trọng Kiếm thành không có một thiên tài nào sao?" Một nữ đệ tử cũng bi phẫn nói.
Sau đó các đệ tử ngoài phòng chỉ có thể cúi đầu không nói, đúng, bọn họ không phải thiên tài, cũng không có năng lực.
"Hừ, không nghĩ tới Vạn Kiếm Tông lại chỉ có chút năng lực ấy, một vị Thiếu Tông chủ lấy ra đan được, cũng chỉ có chỉ một hạt Bổ Khí Đan? Thực sự là buồn cười." Sắc mặt Thần Thanh Thanh tái xanh, nói với vẻ trào phúng.
Dứt tiếng, ý cười trên mặt Thiếu Tông chủ nhất thời cứng lại, hắn híp mắt nhìn về phía Thần Thanh Thanh, sau đó xem thường cười nói : "Chẳng lẽ ở địa phương nghèo túng này, vị tiểu sư muội này còn có thể lấy ra đan dược càng tốt hơn?"
"Thanh Thanh, không nên nhiều chuyện." Lâm trưởng lão có biết Thần Thanh Thanh cùng Trương Như Mộng, lập tức quát bảo nàng ngưng lại, vị Thiếu Tông chủ này hôm nay đã quyết tâm muốn nhục nhã Trọng Kiếm phong, Thần Thanh Thanh nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói nhiều sai nhiều mà thôi.
"Đan dược xác thực là không có, thế nhưng chữa khỏi cho hắn, lại không phải vấn đề lớn." Ngay khi Thần Thanh Thanh không biết nói gì giờ, một giọng nói nhẹ nhàng từ góc truyền đến.
"Hả?" Thiếu Tông chủ cùng đám người Dương Phong đồng thời xoay người nhìn lại, một thiếu niên trắng nõn đứng cạnh vách tường, lạnh nhạt nhìn bọn họ.
"Luyện Khí sáu tầng, không lên tiếng, ta còn thực sự không thấy nơi này còn có một thứ rác rưởi đấy." Thiếu Tông chủ nhìn Thần Phàm một chút, sau đó xem thường quay đầu đi.
Một đệ tử Luyện Khí tầng sáu có thể trị hết thương thế của Mạc Bạch? Nói chuyện viển vông.
Lâm trưởng lão và Dương Phong đều chưa từng thấy Thần Phàm, nhưng cũng biết đây là đệ tử Trọng Kiếm phong, bằng không hắn sẽ không ở nơi này.
Chỉ có ánh mắt Lý trưởng lão lóe lên vẻ khác lạ, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi nhìn đi chỗ khác.
"Thanh Thanh, Như Mộng, mang theo vị đệ tử này đi ra ngoài." Lâm trưởng lão trầm mặt nói.
Mà giờ khắc này đệ tử ở ngoài nhà gỗ cũng đã sững sờ tại chỗ, một mặt không biết nói gì.
"Đây là Thần Phàm? Hắn đi vào từ lúc nào thế, sao ta không biết?"
"Không đúng, hình như hắn vẫn luôn ở bên trong, khi nãy ta có thấy thoáng qua, nhưng không nhìn kỹ, không nghĩ tới lại là hắn."
"Chờ đã, hắn vừa nói. . . hắn có thể trị hết cho đại sư huynh?"
"Xong rồi, ta còn tưởng rằng tên tiểu tử này đã thay đổi, sau khi thực lực tăng lên đã trở nên trầm ổn, không nghĩ tới bệnh cũ lại tái phát, khoác lác cũng không xem hoàn cảnh."
"Ai, xem ra lần này lại bị người Vạn Kiếm Tông mạnh mẽ nhục nhã một phen."
. . .
Nói đến chuyện của Thần Phàm, những câu nói này cũng dần dần lớn lên lên, truyền vào trong nhà gỗ.
Nhưng Thần Phàm vẫn không thèm để ý tới, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Thiếu Tông chủ, híp mắt nói : "Rác rưởi, tránh ra."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com