Nhìn mấy người lập tức chạy về các hướng khác nhau để trốn, Thần Phàm khẽ cau mày.
Từ trong lời nói của mấy người, hắn đại khái cũng đoán ra được một chút...
"Đây là lần đầu tiên ngươi vượt ải tầng thứ hai?" Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
Thần Phàm nghe tiếng mới phát hiện, nữ tử áo vàng kia vẫn chưa rời đi, nàng đứng im tại chỗ, đôi mắt đẹp đang đánh giá hắn.
"Ừ." Thần Phàm gật gật đầu.
"Luyện Khí tầng bốn, tuy không biết tại sao ngươi lại có nhiều Tiên khí như vậy, nhưng nếu đã đến nơi này, thì cố gắng thoát thân, không nên tùy tiện làm mất Tiên khí và tính mạng." Nữ tử áo vàng nói tới đây, hơi dừng lại một chút, thấy Thần Phàm đang chăm chú nghe nàng giảng giải, mới tiếp tục nói :
"Nhìn thấy ngọc bài trong tay ngươi sao? 3000 là tổng Tiên khí của sáu người chúng ta, 500 là Tiên khí của riêng ngươi, yêu cầu để vượt ải lần này, chính là trong vòng ba ngày, duy trì lượng Tiên khí cuối cùng không được kém hiện tại một nửa, chính là không thể thấp hơn 1500, bằng không chúng ta sẽ bị coi là vượt ải thất bại."
"Nếu như tử vong, Tiên khí sẽ mất đi?"
"Có thể nói như vậy, một canh giờ sau, sẽ có sáu tu sĩ Thiên binh hai sao được truyền tống vào đây, mà nhiệm vụ của bọn họ, chính là cướp đoạt một nửa trở lên Tiên khí của chúng ta, nếu không thì nhiệm vụ của bọn họ sẽ bị coi là thất bại, thế nhưng Thiên binh hai sao, tổng thể thực lực của họ chung quy vẫn vượt xa chúng ta, vì thế nếu đối đầu với bọn họ, chúng ta ngược lại sẽ bị thua càng nhanh hơn." Nói đến đây, nữ tử áo vàng nhìn Thần Phàm một chút, dường như muốn nói, ví dụ như ngươi chính là kẻ kéo sau chân, vì thế không thể cứng rắn đối đầu với đội ngũ của đối phương.
Thế nhưng Thần Phàm chỉ khẽ gật đầu, nữ tử áo vàng cho rằng hắn đã hiểu rõ, lại tiếp tục nói : "Trong một canh giờ này, ngươi tranh thủ tìm một chỗ bí mật, kiên trì trốn ba ngày đi, cố gắng sống sót..."
"Nói cách khác, chúng ta cũng có thể cướp đoạt Tiên khí của đối phương?" Thần Phàm cắt ngang lời của nữ tử áo vàng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Hắn hỏi câu này khiến nữ tử áo vàng sững sờ, nàng không hiểu Thần Phàm hỏi câu này là có ý gì, chẳng lẽ một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng bốn như hắn, còn có thể cướp Tiên khí của Thiên binh hai sao chắc?
"Đúng, thế nhưng không thể thành công, thực lực của bọn họ hơn xa chúng ta. " Nữ tử áo vàng lắc đầu nói.
"Ồ, ba ngày!" Thần Phàm gật đầu, trong mắt loé lên một tia sáng.
Nữ tử áo vàng nhìn thấy vẻ mặt này của Thần Phàm, lông mày của nàng thoáng cau lại, thầm nghĩ trong lòng : "Người này rốt cuộc có nghe nửa câu sau mình nói hay không? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cướp đoạt Tiên Khí của đám Thiên binh hai sao đó?"
Quên đi, những điều cần nói nàng đều đã nói rồi, nếu hắn vẫn u mê không tỉnh, cũng không có quan hệ gì với nàng!
"Ta cũng muốn đi tìm một chỗ bí mật, gặp lại, Luyện Khí tầng bốn." Nữ tử áo vàng lắc đầu, xoay người đi về một phía khác, thậm chí nàng không thèm hỏi tên Thần Phàm, trực tiếp gọi hắn là Luyện Khí tầng bốn.
Thần Phàm nhìn nàng rời đi, sau đó thần thức khẽ thả ra, sau khi xác định an toàn, hắn liền rời khỏi Thiên Đình, báo cho Thần Thanh Thanh đang chuẩn bị ngủ, nói hắn cần bế quan ba ngày, chuyện lên Trọng Kiếm phong lấy lại truyền thừa, có lẽ phải hoãn lại một chút.
Thần Thanh Thanh tự nhiên là gật đầu đồng ý, chỉ là biết được Thần Phàm muốn vượt ải tầng thứ hai Thiên Đình, thì há to miệng ngạc nhiên, kinh ngạc đến mức nói không ra lời...
Trở lại bên trong Thiên Đình, thời gian cũng gần tới rồi, Thần Phàm chậm rãi đi sâu vào trong rừng rậm.
Vừa đi trong lòng vừa suy nghĩ, nữ tử áo vàng và nam tu sĩ đầu trọc đều có tu vi ở Luyện Khí tầng bảy, là người mạnh nhất trong năm người, ba người kia đều là Luyện Khí tầng sáu.
Vì thế hắn suy đoán, Thiên binh hai sao sắp đến, tu vi có thể chỉ từ Luyện Khí tầng bảy đến tầng tám, tầng chín có lẽ không có khả năng lắm, dù sao đây mới chỉ là Thiên Đình tầng thứ hai thôi.
Mà với tu vi hiện tại cảu hắn, đối đầu với hai tên Luyện Khí tầng bảy, miễn cưỡng có thể chém giết, nếu là có Luyện Khí tầng tám xuất hiện, trừ phi hắn có thể đột phá, nếu không cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Thế nhưng muốn đột phá cũng không phải là không thể." Thần Phàm lẩm bẩm nói nhỏ một câu, sau đó tăng nhanh bước chân, đi sâu vào trong rừng rậm.
Trong hoàn cảnh hoang dã này, Yêu thú, chính là tài nguyên tốt nhất, hắn muốn dùng nửa canh giời còn lại, tranh thủ tìm được một con Yêu thú Luyện Khí tầng bảy để chém giết, lấy ra yêu hạch, sau đó thừa dịp Thiên binh hai sao đi tìm kiếm bọn họ, hắn luyện hóa yêu hạch để đột phá cảnh giới.
Tìm kiếm một hồi, rốt cục Thần Phàm cũng nhìn thấy, bên cạnh một dòng sông có một con Ngân Lang đang nước uống.
"Luyện Khí tầng bảy!" Khóe miệng Thần Phàm hiện lên một nụ cười, Lang tộc luôn luôn sống quần cư, con Ngân Lang này rõ ràng là một con sói lạc đàn, bằng không đã sẽ không có cảnh giới cao như vậy.
Một con sói lạc đàn Luyện Khí tầng bảy, gần như sắp bằng Lang Vương rồi.
Vèo!
Thần Phàm hóa thành một bóng đen, phóng về phía con Ngân Lang kia.
Ngay khi hắn vừa động, sau một cây đại thụ cách đó không xa, có một bóng người đứng thẳng ở đó, chính là nữ tử áo vàng lúc trước.
Nếu như không phải nàng tới đây chậm hơn Thần Phàm, nàng sẽ nghi ngờ Thần Phàm có phải là đang theo dõi nàng để tìm kiếm che chở hay không đấy, nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy động tác của Thần Phàm, dùng tốc độ khó mà tin nổi lao ra, sắc mặt nữ tử áo vàng khẽ thay đổi, tốc độ như thế này nàng tự nhận là không thể đạt tới.
"Chuyện này... Người này muốn làm gì? Sắp phải đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn còn có thời gian đi trêu chọc Yêu thú? Hơn nữa còn là một con sói lạc đàn Luyện Khí tầng bảy, đúng là tự tìm đường chết." Nhìn thấy mục tiêu của Thần Phàm là một con Ngân Lang, nữ tử áo vàng kinh hãi đến biến sắc.
"Mau!" Tốc độ của Thần Phàm nhanh như tia chớp, đồng thời, đánh ra một tấm phù màu vàng tới con Ngân Lang kia.
Xì một tiếng, tấm phù nổ tung giữa không trung, hóa thành một cự mạng, nhào tới Ngân Lang.
"Gào" Ngân Lang vô cùng cảnh giác, nó đã cảm nhận được động tĩnh từ lâu, lợi trảo trong nháy mắt vung về phía trước, hóa thành hai tia hàn quang xẹt qua cự mạng, miễn cưỡng xé cự mãng thành hai nửa.
"Vù "
Một tiếng kiếm ngân nhẹ vang lên, Thần Phàm cầm trường kiếm xông tới, cự mạng chỉ để kéo dài thời gian để hắn xông tới trước mặt Ngân Lang mà thôi.
Hắn rung cổ tay, trường kiếm đột nhiên vẽ ra một nữa vòng cung, trên không trung biến thành kiếm khí, quét về phía Ngân Lang.
Ngân Lang hành động mạnh mẽ, phản ứng cực nhanh, tứ chi to lớn đột nhiên nhảy một cái sang bên cạnh, né tránh một nửa vòng cung.
Nhưng nó vẫn không nhanh bằng kiếm của Thần Phàm, một nửa vòng cung thất bại thì lại một kiếm khí cắt tới.
Xì một tiếng, Ngân Lang bị kiếm khí chém ra một vết thương, một chuỗi huyết châu bắn ra.
"Gào gừ!"
Ngân Lang thấy mình lại bị thương dưới kiếm của một tên tiểu tu sĩ, đột nhiên gào lên giận dữ lên, tiếng gào vang vọng khắp nơi, đây là nó đang kêu gọi đồng bọn trong Lang tộc.
Thần Phàm thầm nghĩ không thể tiếp tục kéo dài, Phần Thiên Kiếm khí trong cơ thể tràn vào lưỡi kiếm, lấy tốc độ nhanh như tia chớp vung trường kiếm, kiếm khí hóa thành dải lụa, ngăn chặn lại mọi đường lui của Ngân Lang, sau đó ánh mắt của hắn ngưng lại, cuối cùng một chiêu kiếm bổ tới đầu Ngân Lang, chiêu kiếm này chính là chiêu quyết định, đường lui của Ngân Lang bị chặn, nên lộ ra một chút sơ hở, đây là một cơ hội lóe lên liền qua.
Mà cơ hội trong nháy mắt này đã bị Thần Phàm nắm lấy, trường kiếm nhanh như sao băng, xuyên qua thân thể Ngân Lang.
"Phù phù!"
Đầu sói bắn lên trên không trung, sau đó rơi xuống sông, máu tươi chảy ra, cũng nhuộm đỏ nước sông vốn trong suốt.
Thần Phàm giơ kiếm, lấy viên yêu hạch xanh lam trong cơ thể nó ra, sau đó hắn vô tình liếc về phía nữ tử áo vàng, rồi đi ngược về phía sau. .
Vèo!
Cuối cùng dưới chân hắn dùng Vô Tướng bộ, thân hình mơ hồ, biến mất trong mắt nữ tử áo vàng.
" Kiếm... Kiếm tu thật mạnh." Nữ tử áo vàng vô cùng khiếp sợ từ sau đại thụ đi ra, trong miệng tự lẩm bẩm, "Hắn thật sự là Luyện Khí tầng bốn sao?"
Vèo! Vèo!
Thần Phàm hóa thành một tàn ảnh, lướt nhanh trong rừng rậm, chạy vào nơi sâu, hắn cần cho mình đầy đủ thời gian đến luyện hóa viên yêu hạch này.
Sau nửa canh giờ, ở nơi mà đám Thần Phàm đứng lúc vừa tới đây, bạch quang lóe lên, sau bóng người đột nhiên xuất hiện.
Trong mắt bọn họ lộ ra hàn quang, khóe miệng đều mang theo một nụ cười lạnh lùng.
"Lại là nhiệm vụ khó nhất trong Thiên Đình tầng thứ hai, cuộc chiến Tiên khí. Nhưng chuyện này đối với chúng ta lại là cơ hội tốt hiếm thấy nha." Một nam tu sĩ đánh giá bốn phía sau đó cười nói, mà tu vi của hắn cũng đã đạt đến Luyện Khí bảy tầng.
"Quả nhiên không sai, đồng thời khởi động trận pháp tham gia loại nhiệm vụ này, tỷ lệ bị đồng thời phân phối đến sẽ tăng lớn, hơn nữa có có thể đến nhiệm vụ tốt có thể thu được Tiên khí nhanh nhất nhiều nhất." Một nữ tử áo đỏ lạnh giọng cười nói.
"Những người này không thể tụ tập cùng nhau, nhưng vì lý do an toàn, chúng ta hai người làm một đội, chủ yếu tìm kiếm trong rừng rậm và sơn động, tìm ra từng con mồi của chúng ta, hê hê!" Một bạch y thư sinh tay cầm quạt giấy, lúc này đang âm lãnh cười cừoi, mà tu vi của hắn, cũng là cao nhất bên trong sáu người, Luyện Khí tám tầng.
Năm người kia đều là Luyện Khí tầng bảy, đều nghe lời của bạch y thư sinh, mấy người lập tức chia đôi, sau đó dưới chân đột nhiên phát lực, nhanh chóng bắn về các hướng khác nhau, chỉ để lại nữ tử áo đỏ và bạch y thư sinh.
"Vương sư huynh, chúng ta đi bên nào?" Nữ tử áo đỏ hỏi bạch y thư sinh, trong mắt nàng lộ ra vẻ đam mê.
"Ngươi đã từng nghe qua một câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?" Bạch y thư sinh hỏi một đằng trả lời một nẻo, tiếng nói cũng có chút hơi lớn, giống như đang cố ý nói cho người ngoài nghe.
"Hả?" Nữ tử áo đỏ khẽ động, giống như hiểu ra cái gì đó.
"Thế giới này không thiếu người tự cho là thông minh, nhưng ta lại thích người như thế, bởi vì có thể giúp ta bớt đi rất nhiều chuyện." Bạch y thư sinh nói tới đây, cây quạt cầm trong tay phạch một cái mở ra, đong đưa hai lần sau đó trầm giọng nói : " Đạo hữu đi ra đi, ta có thể không giết ngươi."
Nhưng đáp lại hắn là vẻ yên tĩnh...
Bạch y thư sinh khẽ mỉm cười : "Không có người sao? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, thân hình hắn loáng một cái, biến mất tại chỗ.
Nữ tử áo đỏ mím mím miệng, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười, cùng bạch y thư sinh biến mất tại chỗ.
Chốc lát sau, trên đại thụ cách đó không xa, một nam tử thở dài một hơi, chính là nam tu sĩ đầu trọc lúc trước, vừa nãy bạch y thư sinh nói lời này, doạ hắn đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hồi, cũng may hắn nhịn xuống không đi ra ngoài.
"Nguy hiểm thật!" Nam tử hít một hơi thật sâu, trên mặt thoáng nở một nụ cười.
"Chỉ là nguy hiểm thật thôi sao?" Một giọng nói âm lãnh quen thuộc, đột nhiên truyền đến từ phía sau hắn.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com