Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch)

Chương 31 - Săn Bắt (1)

"A?" Nam tu sĩ kia biến sắc, dưới chân phát lực, muốn từ trên cành cây nhảy xuống, nhưng lại phát hiện thân thể của mình chẳng biết từ lúc nào, đã bị dây mây buộc chặt.

Hắn sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên thư sinh mặc bạch y tung bay, đang chắp tay đứng thẳng trên nhánh cây, cười híp mắt như đang nhìn một người bạn cũ, nhưng chính là nét tiếu kia, khiến hắn cảm thấy cả người rét run.

"Nêu khi nãy tự ngươi đi ra để ta bớt việc, thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự cho mình là thông minh rồi." Bạch y thư sinh nói xong, ý cười trên mặt đã thu lại, quạt giấy trong tay vung lên, một luồng khí thế trong nháy mắt nghiền ép ra.

Thân thể nam tu sĩ giống như diều đứt dây, từ trên cây to rơi thẳng xuống dưới.

"Ầm" một tiếng thật lớn, thân thể hắn đập xuống đất, bụi bặm bắn lên, hai mắt của hắn đã mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy, có một nữ tử áo đỏ đang vặn vẹo dáng người quyến rũ đi tới phía hắn.

"Những người khác ở đâu?" Nữ tử áo đỏ đạp một chân lên ngực hắn, lạnh giọng hỏi.

"Đừng... Đừng giết ta, Tiên khí cho các ngươi." Nam tu sĩ hoảng sợ nói, chỉ mất đi Tiên khí cũng không sao, nếu là tử vong ở nơi này, Thần hồn sẽ bị tổn thương rất lớn, đến lúc đó lại phải phí một quãng thời gian để dưỡng thương khôi phục, ảnh hưởng này quá lớn đối với hắn.

"Ta đã cho ngươi một cơ hội, hiện tại giết ngươi cũng có thể lấy Tiên khí." Bạch y thư sinh lắc quạt giấy trong tay, chậm rãi đi tới bên cạnh rồi cúi đầu nhìn xuống hắn.

"Ta... Ta có thể nói cho các ngươi vị trí phương hướng của những người khác, đúng... Đúng rồi, trong đó còn có một tên Luyện Khí tầng bốn." Nam tu sĩ bị khí thé của bạch y thư sinh doạ đến phát run, Luyện Khí tầng tám cộng với nụ cười âm lãnh, hoàn toàn dập tắt một chút dũng khí còn sót lại của nam tu sĩ.

"Không cần, ta thích chậm rãi đùa bỡn con mồi, không thích kết thúc quá nhanh , còn ngươi ấy mà, ta chỉ có thể nói là đáng tiếc, hẹn gặp lại." Bạch y thư sinh vừa dứt lời, cây quạt trong tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo khí lưu trong suốt bắn ra, quét qua cổ nam tu sĩ.

"Xì "

Máu tươi như cột nước không ngừng được, từ yết hầu hắn phun ra...

Còn bạch y thư sinh và nữ tử áo đỏ kia chẳng biết từ lúc nào đã đi sâu vào trong rừng rậm.

Nam tu sĩ biến mất trong Thiên Đình, mà ngọc bài bên cạnh hắn, trên dòng chữ màu đỏ viết 3000, lúc này đã biến thành 2500, còn dòng chữ màu xanh lục viết 500 t lại hoàn toàn bị xóa đi.

Phương pháp thu được tiên khí có hai loại, một là trực tiếp giết đối phương, Tiên khí sẽ tự động tính về ngọc bài của thợ săn, hai là đem ngọc bài của đối phương đặt trên ngọc b của mình, để hấp thu Tiên khí.

Loại quy tắc này đã chặt đứt suy nghĩ của đám tu sĩ muốn giấu ngọc bài của mình đi! Dù sao nếu mình chết rồi, Tiên khí cũng vẫn bị chuyển đi qua, vì thế bọn họ cảm thấy, chỉ có chạy trốn, liều mạng rời xa nơi này, mới là cách tốt nhất.

Nhưng lại có một người không như thế nghĩ, lúc này Thần Phàm đang một đường đi ngược chiều theo dòng sông, trên đường gặp phải không ít Yêu thú, nhưng hắn chưa từng dừng lại, tiếng nước chảycàng lúc càng lớn, bước chân của hắn càng tăng nhanh.

Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, hắn mới dừng lại, chỉ thấy cuối dòng sông, một thác nước từ trên trời cao cuồn cuộn không ngừng đổ xuống mặt hồ, bắn lên từng đợt sóng nước, sương mù lượn lờ bay lên.

Thác nước, một thác nước rất lớn!

Trường kiếm trong tay Thần Phàm run lên, tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, chỉ trong nháy mắt đã bị tiếng thác nước lấn át, hắn đạp chân một phát, thân hình đột nhiên bay vọt ra ngoài, lao thẳng dòng sông chảy xiết.

Lạch cạch!

Bước chân đạp nhẹ trên mặt nước, một đóa bọt nước nho nhỏ trên mặt nước đột nhiên bắn lên, tạo ra từng vòng sóng gợn.

Thần Phàm đi trên mặt nước như giẫm trên đất bằng, bước chân liên tục tiến về phía trước, thân hình hóa thành một cái bóng mơ hồ bay ra ngoài, trên mặt nước lập tức xuất hiện một chuỗi bọt nước, nhanh chóng lan về phía thác nước.

Thông!

Chân nắn đạp mạnh một cái, mặt nước đột nhiên bắn lên một chùm bọt nước, thân ảnh như đạn pháo bắn ra, lao thẳng tới thác nước chảy xiết!

Mắt thấy thân ảnh này sắp đâmva chạm vào thác nước, thì đột nhiên kiếm quang rực rỡ lại bùng lên, trong tiếng kiếm reo sắc bén gấp gáp, mạnh mẽ cắt ra thác nước.

Thác nước khổng lồ trên đột nhiên vỡ ra một chỗ trống hình tròn rất lớn.

Thân ảnh Thần Phàm lập tức bay ra lỗ tròn này.

Rầm ——! !

Thác nước lại ầm ầm đổ xuống, chỗ trống hình tròn kia trong nháy mắt đã biến mất, che lại thân ảnh của Thần Phàm.

"Đùng" một tiếng, Thần Phàm vững vàng hạ xuống vùng đất trống sau thác nước, đây là một hang động nhỏ, trong không khí lộ ra vẻ âm u.

Thần Phàm bước vào, sau đó lập tức ngồi xếp bằng xuống, trong tay nắm yêu hạch, trong cơ thể vận chuyển Phần Thiên Kiếm Quyết, hai mắt nhắm lại trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện.

Vầng sáng xanh lam trên Yêu hạch hơi lóe lên, một luồng năng lượng tràn vào trong cơ thể hắn...

Cùng lúc đó, ngọc bài bên cạnh hắn hơi lóng lánh, con số 2500 màu đỏ đột nhiên biến thành 2000!

...

Sau một ngày.

Ở một đầu khác của rừng rậm cách xa nơi này, hai tên nam tử Luyện Khí tầng bảy đang lau một trường kiếm, nhìn nam tu sĩ đầu trọc ngã trên đất, không khỏi lắc lắc đầu.

"Hoa ra tu vi cao nhất của bọn họ, cũng chỉ là Luyện Khí bảy tầng, như thế thì lần này có lẽ chúng ta có khả năng sẽ lấy được cả 3000 Tiên khí."

"Như vậy, vậy thì không thể giết người, cần bắt sống bọn họ, sau đó tụ tập cùng nhau, đến lúc đó chém giết một lượt luôn, nếu không một khi chúng ta thu được quá 1500 Tiên khí, sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài."

"Cứ quyết định như thế đi, chắc bên Vương sư huynh cũng sẽ nghĩ như vậy thôi, hắc hắc!"

"Hê hê!" Hai người cườicùng cất tiếng cười lạnh lẽo, thân hình loáng một cái, lập tức đi về một hướng khác.

...

Phía bắc rừng rậm, trong một hốc cây bí mật!

"Nhanh như thế đã chết hai người, hừ, khẳng định là tên rác rưởi Luyện Khí tầng bốn kia." Lục y nữ tử trốn trong hốc cây, nhìn ngọc bài trong tay, lạnh giọng hừ nói.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm thấp đột nhiên từ trên đầu nàng truyền đến, tiếp theo một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, một tia sáng từ trên cao giáng xuống chiếu vào trong hốc cây.

Sau một tiếng "Đùng" thật lớn, sắc mặt lục y nữ tử đã biến thành trắng bệch.

Cả cây đại thụ bị chặt ngang, thân đại thụ rơi trên mặt đất, mà miệng bị chặt đứt chỉ cách đầu nàng hai cm.

"Ai nha, thiếu một chút nữa!" Một giọng nam kêu lên với vẻ tiếc nuối.

"Ha ha, Lưu Tam ngươi thua rồi, 500 Tiên khí này thuộc về ta, ta đã nói ngươi khẳng định chặt không trúng đầu nàng." Tên còn lại nở một nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

"Không tính không tính, Lý Đường, việc này phải bàn bạc lại một lần nữa, nếu không để nàng ta lại đi tìm một hốc cây, cho ta một cơ hội cuối cùng." Lưu Tam liên tục xua tay, không chịu thua.

"Lăn, ta biết là ngươi không giữ chữ tín..." Lý Đường quát mắng.

Mà lục y nữ tử ngơ ngác ngồi trong hốc cây đã lộ thiên, cơ thể hơi run rẩy, hai nam tử trước mắt này đều là Luyện Khí tầng bảy, nàng biết mình căn bản không có sức chống cự, tuy nói nàng biết tử vong ở đây cũng không thật sự chết đi, nhưng đối mặt với tình huống như thế, trong lòng nàng vẫn sinh ra sợ hãi, thân thể không thể khống chế mà bắt đầu run rẩy.

"Ôi, dáng vẻ cũng không tệ, dáng người cũng rất tốt." Lưu Tam thấy rõ khuôn mặt của lục y nữ tử, trong mắt loé vẻ dâm tà.

"Đồ háo sắc, cẩn thận ảnh hưởng tới con đường tu đạo của ngươi trong tương lai." Lý Đường lắc đầu, khinh bỉ nói.

"Ha, vô dục vô cầu không thích hợp với ta, ta tu tiên chỉ vì được sống tốt hơn, hưởng thụ tất cả vẻ đẹp trên thế giới này, tự nhiên bao gồm cả sắc đẹp." Lưu Tam cười híp mắt nhìn lục y nữ tử, ánh mắt tùy ý quét qua thân thể của nàng.

"Ngươi đừng quên Vương sư huynh cũng tới, hiện tại chúng ta đã có 4000 Tiên khí, nói vậy những người này chỉ đến như thế, lấy tính cách của Vương sư huynh, không thể chỉ hạn chế trong việc hoàn thành nhiệm vụ, để cho an toàn, chúng ta vẫn nên bắt nàng trở về trước đã, dù sao thời gian vẫn còn đầy đủ." Lý Đường bình tĩnh nói.

"Ngươi không nói thì suýt nữa ta đã quên, vậy thì bắt nàng trở về rồi tính." Lưu Tam nghe được ba chữ Vương sư huynh, nhất thời cảm thấy sau lưng phát lạnh, lập tức gật đầu đồng ý với Lý Đường, sau đó đưa tay chụp lấy lục y nữ tử.

...

Chờ khi hai người bọn họ giải lục y nữ tử đến chỗ cũ, mới phát hiện đám người bạch y thư sinh đang chờ ở đó rồi, hơn nữa trên đất còn hai người còn sống đang nằm, một nam một nữ, nam có dáng vẻ bình thường, một thân tu vi mới chỉ là Luyện Khí tầng sáu, mà nữ lại vô cùng xinh đẹp, mặc váy lụa vàng, tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy.

Lưu Tam từ xa đã nhìn thấy nữ tử áo vàng bị trói nằm trên đất kia, suýt nữa đã ngây người, người này còn mỹ lệ hơn mấy lần so với lục y nữ tử trong tay mình, hoàn toàn có thể nói là tiên tử.

Cũng may bên cạnh nữ tử áo vàng còn có bạch y thư sinh đang đứng, trên mặt hắn đầy ý cười, khiến Lưu Tam giật mình vội bước nhanh tới mọi người.

Nhìn thấy hai người trở về, nụ cười trên mặt bạch y thư sinh càng đậm : "Quả nhiên không khiến ta thất vọng."

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment