"Ầm!"
Sau đó, Thần Phàm quét ngang một chiêu kiếm đến cỗ khô lâu kia, bộ xương trong nháy mắt vỡ thành một đống xương vụn, cuối cùng hóa thành một cây cốt phiến cũ nát, xoạt một tiếng, Thần Phàm dẫm một chân qua, khiến nó nát tan.
Hồng Ngọc tự biết không phải đối thủ của Thần Phàm, nhưng nghĩ tới Vương sư huynh của mình chết trong tay hắn, trong lòng nàng có chút giận dữ, trong mắt loé ra vẻ xem thường, nhìn Thần Phàm nói : "Nơi này chỉ là Thiên Đình, nếu ở Tu Tiên Giới, ngươi đụng phải sư huynh của ta, tất nhiên chỉ có một con đường chết."
Nói đến đây, Hồng Ngọc lấy ra ngọc bài bên hông, nàng biết 500 Tiên khí này là nhất định sẽ bị đoạt đi.
"Đùng" một tiếng, ngọc bài bị nàng vứt xuống dưới chân Thần Phàm.
"Hừ, ngọc bài. . ." Hồng Ngọc ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, nhưng lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe "Xèo" một tiếng, một kiếm quang từ xẹt qua trước mặt nàng, giống như sao băng lóe lên rồi thôi.
Nữ tử áo đỏ ngã xuống đất bỏ mình, ngọc bài trong tay Thần Phàm hơi lóe lên, dòng chữ màu đỏ cuối cùng đã là 6000 Tiên khí, dòng chữ màu xanh lục lại đại biểu cá nhân hắn đã có 5000 điểm Tiên khí, đây là một lần vượt ải thu hoạch khá phong phú.
Lục y nữ tử thấy một người cuối cùng của đối phương ngã xuống đất, con ngươi nhất thời toả sáng hào quang, nàng muốn nhảy lên hoan hô, nhưng phát hiện mình vẫn bị dây mây của nữ tử áo đỏ trói chặt toàn thân, không khỏi nhìn về phía Thần Phàm cứu vớt các nàng.
Chỉ là ở trong mắt nàng, Thần Phàm cũng không phải Chúa cứu thế, nàng thầm nghĩ chính là, Thần Phàm giấu giếm thực lực, nàng cảm thấy Thần Phàm vừa bắt đầu hẳn là đã trực tiếp tìm chỗ mai phục đối phương, chờ người của đối phương đến đông đủ, một đòn tiêu diệt, hoàn thành vượt ải tầng thứ hai.
"Nếu như không phải hắn ẩn giấu thực lực, những người khác cũng sẽ không chết. Nếu như không phải hắn ẩn giấu thực lực, ta cũng sẽ không bị kinh hãi lớn như vậy." Nhớ tới tình cảnh lúc bị Lý Đường cùng Lưu Tam bắt được, lục y nữ tử càng vẫn còn sợ hãi, nàng đem tất cả mọi chuyện trở thành chuyện đương nhiên, nhưng lại quên mất khi Thần Phàm vừa mới vào đây, bọn họ đã đối xử với hắn như thế nào.
"Ngươi, còn không mau lại đây giúp ta cởi trói?" Trong lòng lục y nữ tử đem tất cả những chuyện mình gặp phải đều đổ lên đầu Thần Phàm.
Thần Phàm nghe vậy hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chỉ về phía lục y nữ tử, lạnh lùng mở miệng nói : "Ngọc bài tiên khí, giao ra đây."
Dứt tiếng, không chỉ lục y nữ tử, ngay cả nữ tử áo vàng cũng sửng sốt rồi! Tên tiểu tử này cướp cả của người mình?
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Lục y nữ tử giống như nghe được một chuyện khó tin, ánh mắt buồn cười nhìn Thần Phàm nói, "Chúng ta là cùng trận doanh, ngươi lấy ngọc bài Tiên khí của ta làm gì? Nhiệm vụ kết thúc, vượt ải thành công, ngươi không hiểu sao?"
"Đây là nhiệm vụ của ta, không phải chúng ta." Khóe miệng Thần Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhìn lục y nữ tử nói : "Ta chỉ nói một lần cuối cùng, giao ra Tiên khí ngọc bài."
"Ngươi... ngươi là kẻ ngu si sao? Ngươi đến có hiểu thế nào là trận doanh hay không, bọn họ mới là đối chúng ta." Lục y nữ tử dở khóc dở cười chỉ vào nơi đám Hồng Ngọc biến mất rồi nói.
"Ta chỉ biết là, ngươi không tư cách cùng trận doanh với ta!" Thần Phàm lắc lắc đầu, đạm mạc nói, những lời lúc trước của lục y nữ tử, hắn đã nghe được rõ ràng, hiện tại lại dám nhắc trận doanh trước mặt hắn.
"Xèo" một tiếng phá không vang lên, ánh kiếm của Thần Phàm xẹt qua trước mặt lục y nữ tử, kéo ngọc bài bên hông ra, hút tới tay, hắn không giết nàng, như thế sẽ làm nhục kiếm của hắn, hơn nữa vì hắn không nắm rõ quy tắc trong Thiên Đình, sợ giết nàng sẽ dẫn tới biến cố gì không có thông báo.
Nhìn Thần Phàm cướp đi ngọc bài, lục y nữ tử giống như chó dại bị đạp trúng đuôi vậy, điên cuồng chửi bới, nàng biết nếu mất 500 Tiên khí này, cho dù nàng còn sống sót, cũng không thể vượt ải thành công.
"Ngươi tên khốn này, đồ ngu si, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Ngươi có biết thân phận của ta ở trong Tu Tiên Giới hay không, ta là đệ tử tinh anh của Vân Hà Tông..."
Nữ tử áo vàng đồng tình nhìn lục y nữ tử một chút, kiểu uy hiếp này vốn chẳng có tác dụng gì, huống hồ lúc đầu chính là nàng ghét bỏ Thần Phàm, bây giờ có thể sống sót còn không biết đủ, vẫn còn ở nơi này mở miệng chửi mắng.
Chờ đến Thần Phàm khi đi tới trước mặt nàng giơ lên lợi kiếm, nữ tử áo vàng mới thở dài một hơi, nàng nhìn thoáng hơn lục y nữ tử, lần này đúng là Thần Phàm dựa vào sức một người, giải quyết sáu người đối phương, các nàng có thể sống sót đã là may mắn.
Nếu không có Thần Phàm xuất hiện, có thể hiện tại các nàng không chỉ không còn ngọc bài Tiên khí, ngay cả mệnh cũng khó giữ được, đến lúc đó còn phải tốn thời gian đi khôi phục Thần hồn, vì lẽ thể ngọc bài Tiên khí này đưa cho Thần Phàm, nàng cảm thấy không đáng gì.
Ánh kiếm của Thần Phàm xẹt qua trong mắt nàng, bạch quang chói mắt khiến nàng phải híp mắt lại.
"Đùng" một tiếng, nữ tử áo vàng đột nhiên cảm giác được cả người nhẹ đi, cây mây quấn vào trên người mình, đã bị chặt đứt, đến khi nàng mở hai mắt ra, Thần Phàm đã xoay người rời đi, mà ngọc bài bên hông cuả nàng vẫn hoàn hảo như cũ.
"Ngươi không muốn ngọc bài Tiên khí này sao?" Nữ tử áo vàng hỏi.
Nhưng đáp lại nàng nhưng là một mảnh vắng lặng, thân ảnh Thần Phàm đã mơ hồ, hóa thành một bóng đen biến mất sâu trong rừng rậm.
"Không biết xấu hổ." Lục y nữ tử đã đặt tất cả vào mắt.
"Ngươi nói cái gì?" Nữ tử áo vàng lạnh lùng nói.
"Ta nói ngươi không biết xấu hổ, dùng dáng vẻ xinh đẹp câu dẫn tên ngu si này, nếu không tại sao hắn lại không cướp ngọc bài của ngươi? Cẩu nam nữ." Lục y nữ tử mắng.
Nữ tử áo vàng nghe vậy cũng chỉ lắc lắc đầu, cười lạnh nói : "Hắn không động thủ giết ngươi, không có nghĩa là ta sẽ không giết ngươi, ngươi căn bản không thích hợp với thế giới này."
Nói xong, trong tay nữ tử áo vàng đột nhiên đánh ra một đạo phù, hóa thành một thanh phi kiếm, trong nháy mắt xuyên qua ngực lục y nữ tử...
"Từ lúc nào mà Tô Tử Nguyệt ta phải nhận lời nói khinh bỉ như vậy?" Nữ tử áo vàng lạnh lùng nhìn lục y nữ tử một chút, sau đó xoay người rời đi.
Mà Thần Phàm lại tăng nhanh dưới chân, chạy vào sâu trong rừng rậm, không cướp ngọc bài của nữ tử áo vàng, là bởi vì nàng từng giảng giải cho mình về quy tắc ở đây, đây chính là cách hắn làm người, người mời ta một thước, ta kính hắn một trượng.
Lúc này đám người bạch y thư sinh đều đã bị hắn chém giết, nhiệm vụ này phải đủ ba ngày mới có thể kết thúc, vì lẽ đó giờ khắc này Thần Phàm cũng không có ý định lãng phí thời gian, hắn trực tiếp chạy sâu vào rừng rậm, chuẩn bị săn giết mấy con Yêu thú cấp cao, cướp đoạt yêu hạch.
Trong Lăng Tiêu thành, yêu hạch là tài nguyên đáng quý, bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, gần Lăng Tiêu thành cũng không có Yêu thú cấp cao qua lại, vì lẽ đó muốn ra ngoài rèn luyện, chỉ có thể thông qua Truyền Tống Trận, nhưng khoảng cách chỗ cần đến càng xa, Truyền Tống Trận cần càng nhiều Linh thạch, chuyện này chính là áp lực đối với Thần Phàm.
Vì thế giờ khắc này thân ở một bảo địa tài nguyên phong phú này, Thần Phàm đương nhiên sẽ không buông tha.
"Hống!"
Đêm xuống, sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng gào thét của các loại Yêu thú...
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com