Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch)

Chương 39 - Khuất Nhục (1)

" Phong chủ của ngọn núi này ở đâu?" Bà lão kia thu hồ lô lại, mở miệng chất vấn một tiếng với khí thế phi phàm, chấn động đến mức khiến màng nhĩ của mọi người đau đớn, cường đại như Dương Phong cùng mấy vị Trưởng lão, cũng không thể không vận chân khí để chống đỡ luồng áp lực này, sắc mặt đám đệ tử khác đã trắng bệch, có đệ tử ngoại viện suýt nữa đã miêng phun máu tươi.

" Phong chủ ta đã xuống núi, tại hạ là phó Phong chủ Trọng Kiếm phong Dương Phong, không biết tiền bối Thành Tiên Tông tới chơi vì chuyện gì?" Dương Phong tuy không thích khí thế bức người cảu bà ta, nhưng cũng bất đắc dĩ, nhân gia dù sao cũng là đại phái nổi danh cùng Vạn Kiếm Tông.

"Đệ tử Thần Phàm của ngươi ở đâu, gọi hắn lăn ra đây." Bà lão lạnh lùng đảo qua Dương Phong, trầm giọng quát lên.

Thần Thanh Thanh nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể loạng choạng, Trương Như Mộng bang ôm lấy nàng, vẻ mặt lo lắng nhìn Thần Phàm.

Kim Đan kỳ, đây chính là Kim Đan kỳ, tồn tại cao cao tại thượng, sao Thần Phàm lại đắc tội với người Thành Tiên Tông rồi?

Đám người Dương Phong nghe vậy, cùng hít vào một hơi, xoay người nhìn về phía Thần Phàm đang đứng cùng Mạc Bạch, nhưng không vội vã để hắn đi ra, mà là lần thứ hai nhìn về phía bà lão kia, cười nói : "Không biết tiền bối tìm đệ tử trong phong vì chuyện gì? Hắn chỉ là một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ, sao lại phiền tiền bối bận tâm?"

Trong lòng Dương Phong vẫn không quá lo lắng, dù sao Trọng Kiếm phong cũng là môn phái phụ thuộc Vạn Kiếm Tông, nếu dễ dàng đẻ người ta mang đi một tên đệ tử, Vạn Kiếm Tông cũng sẽ cảm thấy mất mặt, vì lẽ đó Thành Tiên Tông cũng sẽ không quá làm càn.

"Thừa dịp bản tọa còn dễ nói chuyện, đừng không biết điều." Bà lão lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Phong, thần thức chậm rãi tản ra.

"Thần Phàm, ngươi còn không đi ra?" Mục Vân Thủy khoác bạch y, giống như tiên tử trên trời, nàng vừa bước ra, khiến đông đảo đệ tử Trọng Kiếm phong kinh ngạc tại chỗ, ngay cả mấy người Dương Phong cũng thất thần.

Vẻ mặt Thần Phàm không chút cảm xúc, nhưng trong con ngươi lại lộ ra vẻ nghiêm nghị, Kim Đan kỳ, hắn bây giờ xác thực không thể chiến một trận.

"Ca, đừng đi." Thần Thanh Thanh lo lắng nhìn Thần Phàm, cầu khẩn nói.

"Yên tâm!" Thần Phàm lắc lắc đầu, trầm giọng nói hai chữ, sau đó cất bước đi tới đại quảng trường.

"Tìm ta có chuyện gì?"Hắn đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nhìn Mục Vân Thủy hỏi.

Bà lão kia nhìn Thần Phàm, trong mắt lóe hàn ý, lạnh lùng nở nụ cười : "Hoa ra chính là tiểu súc sinh nhà ngươi."

Nói xong, nàng vung tay lên, một luồng lực lượng xông thẳng tới Thần Phàm.

Thần Phàm vận khí ngăn cản, nhưng căn bản là vô lực chống đối, hắn có cảm giác giống như một toà núi lớn đánh tới trước mặt, sau đó khí huyết trong cơ thể chấn động, cả người bị đánh bay ra mấy chục mét, mạnh mẽ bắn vào trên vách núi, trong miệng tràn ra máu tươi ;.

"Khục khục..." Cả người Thần Phàm lún sâu vào trong núi đá, khí huyết trong cơ thể sôi trào, trong miệng lần thứ hai ho ra máu tươi, một chiêu của Kim Đan kỳ, suýt nữa đã lấy đi tính mạng của hắn, Kim Đan và luyện khí, chênh lệch giữa hai người quá lớn.

"Ca..."

"Thần Phàm..."

Mọi người dồn dập kinh ngạc thốt lên chạy về phía Thần Phàm.

Đám người Dương Phong vô cùng kinh ngạc, bọn họ không nghĩ bà lão này lại ra tay quả quyết như vậy, không thèm bận tâm tới bộ mặt Trọng Kiếm phong.

"Dương Phong chủ, phải gọi Thiếu Tông chủ tới sao?" Lâm trưởng lão đứng cạnh Dương Phong, vừa bà lão kia thấp giọng hỏi.

"Hắn chịu đứng ra? Quên đi, lần trước ở nhà gỗ nhỏ Thần Phàm đã khiến hắn mất mặt, ta nghĩ hắn đến cũng chỉ có thể bỏ đá xuống giếng thôi." Dương Phong khẽ cau mày, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói.

"Thế mà lại không chết?" Bà lão liên tục cười lạnh, trong mắt khó nén sát ý, giơ tay lên liền muốn ra chiêu lần thứ hai, nhưng lại bị một bạch y che trước người.

"Hàn Trưởng lão, ngươi đã ước định với ta, chỉ tới lấy kiếm." Mục Vân Thủy đứng trước mặt bà lão, thấp giọng nói.

"Tiểu súc sinh này giết đệ tử Thành Tiên Tông ta, việc này há có thể tùy ý coi như thôi?" Bà lão lạnh lùng nói.

Mục Vân Thủy hơi nhíu mày, không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt bà lão, đối diện với nàng ta.

"Được, lấy kiếm!" Cuối cùng bà lão lựa chọn lui bước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thần Phàm, vẫn đằng đằng sát khí như trước.

Lúc này Thần Phàm đã đi ra từ bên trong vách núi, hắn rõ ràng trong cơ thể mình đã gẫy mất cái xương sườn, quá yếu, mình vẫn quá yếu, hắn lạnh lùng nhìn về phía bà lão kia.

"Thần Phàm, ngươi thế nào?" Trương Như Mộng lo lắng nói.

"Ca, ta dẫn ngươi đi nhà gỗ nhỏ tìm sư phụ của tiểu dược đồng." Thần Thanh Thanh cầm lấy cánh tay Thần Phàm nói.

"Không ngại." Phần Thiên Kiếm khí trong cơ thể Thần Phàm vận chuyển, điên cuồng khôi phục thương thế bên trong cơ thể.

Lúc này, Mục Vân Thủy cùng ba tên nam đệ tử chậm rãi đi tới, trên mặt giăng kín sương lạnh, nhưng giống như tiên tử cao cao tại thượng vậy, nhìn Thần Phàm nói : "Trả lại kiếm cho ta, chúng ta sẽ không lấy mạng của ngươi."

"Lấy tính mạng của ta?Các ngươi không được." Thần Phàm cười gằn lắc đầu, đôi mắt đen kịt như mực lộ ra một luồng sát ý, hắn có thể liều mạng triển khai Cửu Cung kiếm pháp, dù pháp lực không địch bà lão, lấy đi tính mạng đám người Mục Vân Thủy vẫn là thừa sức.

"Thần Phàm đúng không? Không cần quá mức làm càn, nếu không có Đại sư tỷ cầu xin, ngươi đã sớm đã bị Hàn Trưởng lãocủa chúng ta chém giết." Một nam đệ tử nhìn Thần Phàm, trong mắt đều là vẻ cười nhạo.

"Lấy mạng của ngươi dễ như trở bàn tay, đừng tưởng rằng ngươi từng chém giết đệ tử đồng môn của ta, ngươi đã nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, xin khuyên ngươi một câu, việc này chưa xong đâu, Đại sư tỷ giúp ngươi cầu xin, không có nghĩa là những đệ tử khác sẽ bỏ qua cho ngươi, sau này tốt nhất ngươi đừng bước ra Trọng Kiếm thành." Một nam đệ tử khác dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thần Phàm.

"Được rồi, Thường Nguyệt Thường Tinh." Mục Vân Thủy trầm giọng quát hai người, tiếp tục nhìn về phía Thần Phàm, lạnh lùng nói rằng : "Giờ khắc này không phải thời điểm chém gió, giao thanh kiếm kia ra đi, kiếm này có quan hệ cùng tông môn ta."

"Thanh kiếm kia cũng có quan hệ rất lớn với ta." Thần Phàm lạnh nhạt nói.

"Nếu như ngươi tiếp tục mạnh miệng như vậy, sẽ không ai cứu đến ngươi, phải biết là ngươi còn chém giết mấy tên sư đệ sư muội của ta, nếu ngươi không giao ra thanh kiếm này, có thể không chỉ liên lụy đến một mình ngươi, việc này đã sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của ta." Mục Vân Thủy nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ không thích, ánh mắt thoáng đảo qua Thần Thanh Thanh.

Thần Phàm thấy thể thì tỏ vẻ âm trầm, hắn đương nhiên nghe ra ý nghĩa trong lời của Mục Vân Thủy, nếu hắn không giao ra thanh kiếm kia, mấy người Thần Thanh Thanh cũng sẽ phải chịu liên lụy.

Đây không phải chuyện hắn muốn nhìn đến , còn thanh kiếm kia...

Mục Vân Thủy bước về trước một bước, thấp giọng nói : "Nếu không phải ngươi là đệ tử sư muội ta, ta đã sớm giết ngươi, khuyên ngươi một câu, nếu như còn do dự nữa, ta sẽ buông tay mặc kệ việc này."

"Đại sư tỷ, không cần nhiều lời với hắn, để chúng ta chém giết hắn ngay tại chỗ, thay Tình Nguyệt sư tỷ báo thù." Tong tay Thường Tinh nắm lợi kiếm, giống như đang chuẩn bị ra tay.

"Ngươi dám?" Mạc Bạch đứng dậy, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Thường Tinh, " Tuy Trọng Kiếm phong ta nhỏ, nhưng cũng không phải nơi mặc người bắt nạt."

Lời vừa nói ra, đám đệ tử vây xem đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giống như chỉ cần Mạc Bạch ra lệnh một tiếng, bọn họ thì sẽ xông lên, còn Mạc Hổ bên cạnh, vẻ mặt đang hừng hực chiến ý.

"Mạc Bạch, không được nhiều chuyện." Lúc này, giọng Lâm trưởng lão nhàn nhạt truyền tới, như nước đá dập tắt nhiệt huyết sôi trào của mọi người.

"Lâm trưởng lão?" Mạc Bạch kinh ngạc, không hiểu nhìn về phía Lâm trưởng lão.

"Người này đã rời khỏi Trọng Kiếm phong, việc này không liên quan gì đến chúng ta." Lâm trưởng lão trầm giọng nói.

Trên mặt Dương Phong lóe qua một tia do dự, nhưng chung quy vẫn không mở miệng, bởi vì một tên đệ tử mà đắc tội với Thành Tiên Tông, đây không phải là một lựa chọn tốt, đặc biệt thủ đoạn của bà lão Kim Đan kỳ kia, khiến bọn họ không còn một chút mặt mũi nào.

Thần Thanh Thanh cùng Trương Như Mộng đều nắm chặt tay nhỏ lạnh lẽo, Lâm trưởng lão, cùng với Dương Phong chủ trầm mặc, khiến các nàng vô cùng đau lòng.

"Lâm trưởng lão, ngày đó ca ca ta chỉ là nhất thời nói nhảm..." Thần Thanh Thanh mở miệng lên tiếng xin xỏ.

"Thanh Thanh." Thần Phàm ngăn nàng, lắc đầu nói với nàng : "Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào nơi nào, đều không cần cầu xin người khác, đây là thế giới thực lực vi tôn, ngươi phải trở nên mạnh hơn, mới có thể sống một cuộc sống mà ngươi muốn." Nói xong, Thần Phàm đột nhiên đưa tay ra, sờ sờ đầu nàng.

"Đặc biệt, không nên cầu xin với mấy người yếu." Thần Phàm lạnh lùng đảo qua đám người Lâm trưởng lão, cuối cùng ánh mắt rơi vào mấy người Mục Vân Thủy.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment