Lâm trưởng lão lạnh lùng nhìn Thần Phàm, ở trong mắt hắn, Thần Phàm đã đắc tội với Thành Tiên Tông, mặc dù tư chất có kinh người hơn cũng vô dụng, nếu như thiên tài bị bóp chết từ trong nôi, còn không bằng một người bình thường.
"Thần Phàm, ngươi có ý gì?" Thường Tinh nghe được lời Thần Phàm, lại thấy ánh mắt hắn nhìn lại, nhất thời phẫn nộ quát.
"Thường Tinh, không cần nhiều lời với hắn." Khóe miệng Thường Nguyệt lộ ra một nụ cười trào phúng, liếc mắt khinh thường nhìn Thần Phàm: "Bị chó cắn một cái, chúng ta không cần thiết cắn trở về."
"Vù!"
Một tiếng kiếm reo sắc bén đột nhiên vang lên, trong nháy mắt bóng người Thần Phàm mơ hồ, từ biến mất tại chỗ...
Một tua hàn quang xuất hiện trước người Thường Nguyệt, lưỡi kiếm đang muốn từ xẹt qua cổ Thường Nguyệt, đột nhiên một thân ảnh màu trắng đã ra tay.
"Cheng" một tiếng, âm thanh kim loại chạm vào nhau vang lên, trong tay Mục Vân Thủy chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh kiếm, đỡ lấy một đòncủa Thần Phàm.
Lúc này Thường Nguyệt mới kinh hãi phản ứng lại, trong nháy mắt đầu hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, trong mắt đều là vẻ sợ hãi, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thần Phàm, hắn đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
"Miệng chó không thể nhổ ra ngà voi." Lợi kiếm trong tay Thần Phàm vung một cái, thu vào trong vỏ.
"Thần Phàm, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của ta." Lông mày Mục Vân Thủy nhíu chặt, phiền chán nhìn Thần Phàm.
Con ngươi Thần Phàm hơi híp lại, nếu không có Thần Thanh Thanh ở đây, hắn tất nhiên dám đại khai sát giới, thế nhưng giờ khắc này...
Hắn nhìn bà lão cách đó không xa sát ý nồng nặc, cuối cùng lấy xuống thanh kiếm kia, đại chưởng vung một cái, ném thanh kiếm vào trong lòng Thường Nguyệt.
Thùng! ! !
Thường Nguyệt tiếp kiếm lại không có thể đứng vững, bị sức mạnh của Thần Phàm đụng cho phải liên tục lui mấy bước.
"Các ngươi phỏng chế ra thanh kiếm này, hiện tại ta đưa nó cho các ngươi." Thần Phàm lãnh đạm nói, hai mắt lần thứ hai đảo qua Mục Vân Thủy, "Thế nhưng, đợi tới khi ta ngưng thành Nguyên Anh, chính là ngày ta lên Thành Tiên Tông lấy kiếm, lấy kiếm chân chính của ta."
Giọng Thần Phàm lạnh lẽo đến cực điểm, mang theo sát cơ nồng đậm, ở đây không có người nào từng thấy Thần Phàm nói với giọng điệu như vậy, Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng cũng chưa từng thấy, chỉ là bọn họ đều có thể rõ ràng cảm nhận được, giờ khắc này trong lòng Thần Phàm vô cùng tức giận.
" Kiếm chân chính của ngươi? Thần Phàm, lúc kiếm này bị rèn đúc đi ra, e là phụ thân ngươi cũng chưa sinh ra." Thường Tinh rất xem thường Thần Phàm, cảm thấy hắn đang khoác lác.
"Ta từng nghe nói biểu hiện của ngươi ở Trọng Kiếm phong, tuy rằng không giống ngươi bây giờ, thế nhưng có một câu nói rất đúng, lừa người thích sĩ diện, nhìn tư chất của ngươi, ta khuyên ngươi một câu, không nên bị lòng hư vinh che đậy, bằng không chung quy sẽ hại người hại mình." Mục Vân Thủy lạnh lùng nói, sau đó xoay đi đến phía bà lão bên kia, Thường Tinh Thường Nguyệt cùng với một nam đệ tử khác cũng vội vàng đi theo.
"Hàn Trưởng lão, kiếm đã thu hồi, nên trở về bàn giao với tông chủ." Mục Vân Thủy từ tốn nói với bà lão.
Bà lão nhìn Mục Vân Thủy một chút, lấy pháp khí bảo hồ lô của mình ra một lần nữa lấy ra, đợi mấy người đạp lên, hồ lô trong nháy mắt bay lên trời.
Hai tay Mục Vân Thủy chắp sau lưng, đứng trên bảo hồ lô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía trước, trong ánh mắt chú ý của mọi người, bay lên không.
"Hôm nay nhận khuất nhục này, đều bởi vì ta không đủ mạnh, Trúc Cơ kỳ thì tính là gì, tương lai ta Kết Kim Đan, Ngưng Nguyên anh, sẽ xin trả lại gấp bội."
Nhìn đoàn người Thành Tiên Tông càng đi càng xa, trong lòng Thần Phàm lập lời thề, song quyền nắm chặt cũng chậm chậm buông ra, con ngươi xẹt qua vẻ lạnh lùng: "Thành Tiên Tông, chờ ta!"
"Ca, ta mang ngươi đi về chữa thương trước." Thần Thanh Thanh kéo cánh tay Thần Phàm nói.
"Không ngại, đã đỡ rồi, tìm Lý trưởng lão trước, giải quyết chuyện truyền thừa đã." Thần Phàm lắc đầu thấp giọng nói, xương sườn trong cơ thể hắn bị gẫy, đã được Phần Thiên chân khí tạm thời nối lại, chân khí cuồn cuộn không ngừng dưỡng lại mấy đoạn xương cốt kia.
"Nhưng. . . Được rồi." Thần Thanh Thanh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thần Phàm, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, xoay người nhìn về phía đám người Dương Phong, tìm kiếm bóng người Lý trưởng lão trong đám Trưởng lão.
"Hắn không có ở nơi này." Thần Phàm lắc lắc đầu.
"Các ngươi tìm Lý trưởng lão sao? Kỳ quái, trước khi ta gặp các ngươi vẫn còn nhìn thấy hắn." Mạc Bạch đứng bên cạnh, cũng nhìn đoàn người rồi thầm nói.
Sắc mặt Thần Phàm khẽ trầm xuống, hắn càng ngày càng hoài nghi Lý trưởng lão kia.
"Thần Phàm, nếu đã rời khỏi Trọng Kiếm phong, ngươi tới đây làm gì?" Lúc này, đám người Lâm trưởng lão lạnh mặt đi tới.
Thần Phàm liếc nhìn hắn một chút, không thèm để ý đến.
"Lâm trưởng lão, không biết ngươi có thấy Lý trưởng lão không?" Mạc Bạch thấy Lâm trưởng lão sầm mặt lại đang muốn phát tác, liền vội vàng đứng dậy, chuyển chủ để đồng thời thuận tiện hỏi thăm Lý trưởng lão.
"Lý trưởng lão? Ngươi tìm hắn làm gì, hắn có chuyện quan trọng vừa xuống núi rồi." Lâm trưởng lão khẽ nhíu mày, sau đó nhìn về phía Thần Phàm nói, "Thần Thanh Thanh, lần sau không cho phép mang những người không có liên quan lên Trọng Kiếm phong, có nghe hay không?"
"Vù "
Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên, khiến trái tim mọi người trên Trọng Kiếm phong đột nhiên dừng lại, dồn dập nhìn về phía Thần Phàm.
Lâm trưởng lão càng biến sắc mặt, nhanh chóng lùi lại mấy bước, hắn đã sớm nghe nói, Thần Phàm đã từng chém giết một đệ tử Luyện Khí tầng chín của Thành Tiên Tông, người của Thành Tiên Tông mà Thần Phàm còn dám giết, hắn không nghi ngờ chút nào việc Thần Phàm dám giết hắn ở chỗ này.
"Thần Phàm, dừng tay." Mạc Bạch vội ngăn lại, nếu Thần Phàm thật sự động thủ, thì sẽ hoàn toàn trở thành địch với Trọng Kiếm phong, đến lúc đó có thể còn có thể liên lụy đến Vạn Kiếm Tông, dù sao hiện tại vị Thiếu Tông chủ kia vẫn còn ở Trọng Kiếm phong.
Thần Phàm lạnh lung liếc Lâm trưởng lão, hai mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo, hắn cũng không thật sự muốn đại khai sát giới, dù sao Thần Thanh Thanh còn phải tiếp tục ở lại chỗ này tu luyện, so với những nơi khác, tạm thời Trọng Kiếm phong vẫn là nơi thích hợp nhất với Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng.
Vèo một tiếng, thấy Lâm trưởng lão có chút thu liễm, Thần Phàm cũng thu lợi kiếm về.
Thần Thanh Thanh và đám người Mạc Bạch thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Phong chủ Dương Phong đứng cách đó không xa nhìn Thần Phàm một chút, nhưng vẫn không để ý tới, ở trong mắt hắn, tên đệ tử này đã đắc tội với Thành Tiên Tông, còn bị cường giả Kim Đan kỳ ghi hận trong lòng, nhất định sẽ không sống được lâu, hắn cũng lười để ý tới, trong đầu suy nghĩ thanh kiếm mà Thần Phàm trả lại Thành Tiên Tông kia, xem ra thực sự bất phàm.
"Hừ." Lâm trưởng lão cảm thấy nếu còn ở đây sẽ rất mất mặt, muốn tiếp tục mở miệng trào phúng lại sợ lại khiến Thần Phàm tức giận, hắn không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng, rồi đi về nội viện.
"Thanh Thanh, xuống núi." Thần Phàm từ tốn nói.
"Vâng." Thần Thanh Thanh gật đầu, Trương Như Mộng cũng đi theo nàng.
"Thần Phàm, bảo trọng." Mạc Bạch nói với Thần Phàm, hắn có chút lo lắng, sợ người của Thành Tiên Tông không chịu bỏ qua.
"Thần Phàm, vẫn là câu nói kia, nếucó chuyện cần đến Mạc Hổ ta, cứ việc nói." Mạc Hổ vỗ ngực một cái, lẫm liệt nói.
"Ừ, ta nhớ rồi." Thần Phàm gật gật đầu, xoay người xuống núi.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com