Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 100

Sương xuân dày đặc, ánh bình minh xanh xám.

Vạt áo bào xanh nhạt của thiếu niên bị nước sương đọng trên cỏ cây um tùm làm ướt, khóa vàng trên đai lưng điệp tiệp(*) của hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, hoa núi hắn ôm trong lòng che đi nửa phần chuôi kiếm Ngân Xà bên hông.

(*)Đai lưng thời nhà Đường, dùng để mang đồ, trên có treo đao, túi đá lửa, ống kim…

Hắn bước nhẹ nhàng theo lối đá ra khỏi rừng, vừa đến hàng rào, liếc nhìn con ngựa đang trông ngóng hắn trong lều cỏ, hắn đành phải đi qua, dành một tay để thêm cỏ khô vào máng gỗ.

Con ngựa vẫy vẫy cái đuôi, hí dài một tiếng vui vẻ, rồi cúi đầu ăn cỏ.

Vào đến viện, thiếu niên nhanh chân bước lên thềm, đẩy cửa phòng ngoài cùng bên trái của lầu trúc.

Tiếng “kẽo kẹt” đánh thức người đang ngủ say trong phòng, nàng mơ màng mở mắt, chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo vén rèm lên, thiếu niên búi tóc đen nhánh, trâm bạc sáng ngời, ôm đầy hoa núi trong lòng, khi di chuyển y phục còn mang theo làn gió.

Hắn đến gần bên giường, hương thơm của hoa núi cùng mùi hương ẩm ướt, lạnh lẽo của lá trúc trên người hắn thoang thoảng bay tới, thơm vô cùng, Thương Nhung mắt còn ngái ngủ, gọi: “Chiết Trúc.”

“Ừm.”

Hắn đáp một tiếng, đôi môi mát lạnh, mềm mại chạm nhẹ lên má nàng, rồi hắn đứng thẳng người, đi cắm hoa mới vào bình, đặt trên bàn viết của nàng.

“Hết thuốc vẽ rồi à?”

Hắn nhìn thoáng qua hộp sứ trên bàn.

Đã là phu thê một năm, nàng không còn nhìn đến đạo kinh nữa, nhưng chưa bao giờ ngừng vẽ tranh, nàng luôn sắp xếp bàn viết của mình rất gọn gàng, cuộn tranh chất ở một nơi, mỗi cuộn đều lộ ra nửa chiếc lá trúc, nàng dùng những nét chữ trên lá trúc để phân biệt chúng.

“Ừm, cần mua.”

Mí mắt Thương Nhung lại sụp xuống, giọng mềm mại.

“Được.”

Chiết Trúc quay lại, ngồi xuống bên giường, dang hai tay ôm lấy nàng, Thương Nhung không chịu, nhưng trên người không còn nhiều sức lực, vẫn bị hắn ôm ngồi dậy.

Nàng vẫn còn rất buồn ngủ, dụi dụi mắt, hơi bực bội: “Ta không muốn dậy.”

“Chu thúc mang điểm tâm đến rồi.”

Chiết Trúc dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt đỏ hồng của nàng: “Ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?”

Chu thúc chính là người trông nhà giúp hắn khi hắn không ở đây.

“Không được.”

Ngón tay hắn lạnh lẽo, Thương Nhung ấn tay hắn xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng mím môi, trán tựa vào ngực hắn, ủ rũ nói: “Đều tại chàng.”

Chiết Trúc hạ mắt, ánh nhìn dừng lại ở đoạn cổ trắng trẻo không bị mái tóc dài che kín lộ ra ngoài cổ áo, trên đó có vài vết đỏ rất rõ ràng.

Như phấn son bị xoa mờ, màu sắc hơi nhạt đi đôi chút.

“Nhưng đêm qua nàng đâu có nói vậy…”

Hắn chưa nói hết, cô nương đang nằm trong lòng hắn bỗng thẳng lưng dậy, ngẩng đầu đụng vào cằm hắn, bàn tay mềm mại vội vàng bịt miệng hắn, má nàng ửng hồng, đôi mắt trừng hắn.

Nhưng nàng phát hiện, cằm trắng trẻo của hắn hơi đỏ, ngón tay nàng co lại, rồi buông hắn ra, lại sờ cằm hắn, theo bản năng muốn hỏi có đau không, đúng lúc ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sáng ngời của thiếu niên.

Hắn vẫn chẳng biết đau là gì.

Bỗng nhiên, Thương Nhung nghe thấy bên ngoài có tiếng “cục cục”, nàng vội đẩy đẩy cánh tay thiếu niên: “Chiết Trúc, chim bồ câu về rồi!”

“Nó về rồi, nàng lại chẳng buồn ngủ chút nào nữa.” Chiết Trúc cười như không cười, ngón tay chọc một cái vào má nàng.

Thương Nhung thấy hắn đứng dậy vén rèm đi ra, chẳng bao lâu lại đi từ bên ngoài vào, nàng ngồi trên giường thấy hắn vừa đi tới vừa cụp mắt nhìn mảnh giấy trong tay, bèn hỏi: “Có phải Phất Liễu tỷ tỷ không? Họ đã đến núi Thần Khê rồi à?”

“Ừm.”

Chiết Trúc ngậm một viên kẹo, đưa mảnh giấy cho nàng.

Đệ Tứ trở thành kẻ phản bội của Trất Phong Lâu chỉ sau một đêm, trong cảnh đường cùng, đã mượn chim bồ câu của Thương Nhung cầu cứu Chiết Trúc, để cứu Bạch Ẩn, nàng ấy cam tâm dâng hết số tiền tài của Tạo Tướng Đường mà trước đây đã nhận từ tay Chiết Trúc lên, thậm chí hứa hẹn giao cả số tiền tích góp nhiều năm của mình cho hắn.

Chiết Trúc không định quay về núi Thần Khê, cũng chẳng buồn lấy tiền của nàng ấy, chỉ gửi thư cho Khương Anh và Thập Ngũ, bảo họ đến Vĩnh Hưng đón Đệ Tứ và Bạch Ẩn, rồi tìm người mang ngọc bội nguyệt quế của mình cho họ.

“Chỉ cần họ không rời núi Thần Khê, Trất Phong Lâu chắc chắn sẽ không thể tìm thấy họ.”

Chiết Trúc dùng mu bàn tay chạm vào ấm trà để thử nhiệt độ, sau đó rót một chén trà đưa cho nàng: “Ngay cả khi Trất Phong Lâu phát hiện họ ở núi Thần Khê, Lâu chủ cũng không thể dễ dàng xông vào núi để trừng phạt kẻ phản bội.”

Chủ nhân của núi Thần Khê là Thánh thủ Trương Nguyên Hỉ, ông ấy là nghĩa huynh của Diệu Thiện, những năm trước đã từng cứu chữa cho rất nhiều người trong giang hồ, trong đó có không ít người nắm quyền của các môn phái giang hồ lớn, những người đó nhớ ơn cứu mạng của ông ấy, hiện giờ núi Thần Khê không tiếp khách lạ, nếu có người cố tình xông vào núi, họ chắc chắn sẽ không cho phép.

“Hy vọng đan độc của Bạch Ẩn quán chủ có thể giải được.”

Thương Nhung xem mảnh giấy, Đệ Tứ không hề đề cập đến tình trạng bệnh hiện tại của Bạch Ẩn, nàng nhấp một ngụm trà, vẫn còn buồn ngủ, lại chui vào chăn.

Nàng quay đầu, thấy thiếu niên vẫn ngồi ở mép giường, đôi mắt đó im lặng nhìn nàng.

Trên bàn không xa phía sau hắn là hoa núi hắn vừa tỉnh dậy đã đi hái về cho nàng, còn đọng hơi sương, đẹp đẽ vô cùng.

Ánh mắt nàng lại chuyển về khuôn mặt thiếu niên: “Chàng có muốn, ngủ thêm một lát với ta không?”

Khóe miệng thiếu niên cong lên, hắn không nói gì, chỉ rút thanh nhuyễn kiếm ở thắt lưng đặt sang một bên, một tay mở khóa vàng trên dây lưng điệp tiệp, cởi áo bào ngoài, đá giày ra, nhanh chóng nằm xuống bên cạnh nàng.

Có lẽ do sương lạnh gió sớm trên núi, người hắn mát lạnh, Thương Nhung kéo hắn vào trong chăn, ôm lấy eo hắn, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của lá trúc tuyết đọng trên người hắn, nàng ngẩng đầu thấy mắt hắn cong cong, nàng cũng cười theo: “Ấm không?”

Chiết Trúc cũng ôm nàng, vui vẻ “ừm” một tiếng.

Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có chim bồ câu thỉnh thoảng phát ra tiếng “cục cục”, buổi sáng mùa xuân, Thương Nhung nằm trong lòng hắn, nhìn hàng mi dài và dày của hắn cụp xuống, nàng không nhịn được hôn lên mắt hắn một cái.

Hơi ngứa, thiếu niên cười khẽ, mi mắt chớp chớp, cúi đầu hôn nàng.

Nàng một cái, hắn một cái.

Hai người lại cùng cười lên.

Nhưng rất nhanh, Thương Nhung đã hối hận, vì hơi thở thiếu niên trở nên hơi nặng nề, nụ hôn của hắn lại rơi xuống, đầu lưỡi liếm môi nàng, len vào kẽ răng.

Hơi thở nóng bỏng phất qua má nàng, chẳng mấy chốc đã theo nụ hôn của hắn vương vít trên cổ, trên vai nàng.

Thương Nhung đẩy hắn ra, lại thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, môi hắn đỏ hơn nhiều, đôi mắt trong sáng mà thanh tú, giọng nói pha lẫn đôi chút dục vọng: “Tốc Tốc, nàng hôn ta trước mà.”

Ánh mắt hắn sáng rực, hai má Thương Nhung đỏ bừng, đầu óc hỗn loạn.

Cuối cùng Thương Nhung cũng không chống cự nổi sự mê hoặc này.

Cổ trắng trẻo lại ửng lên một chút đỏ hồng, y phục rơi xuống đất, Thương Nhung chỉ cảm thấy chóp mũi hắn khẽ chạm mũi nàng, môi nhẹ nhàng cọ vào môi nàng, lại nghe hắn nói: “Tốc Tốc, ta muốn nghe cái đó.”

Cái gì?

Thương Nhung phản ứng chậm chạp.

Chiết Trúc không đợi được nàng mở miệng, khẽ cắn vai nàng.

Thương Nhung rên rỉ, bên ngoài cửa sổ mưa rào đột ngột kéo tới, nhỏ giọt lộp bộp không ngừng, nàng chìm nổi trong những âm thanh ẩm ướt tí tách ấy, run rẩy gọi: “Phu quân…”

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nàng chìm trong nụ hôn sâu hơn của hắn.

Mưa xuân rả rích, sương núi mờ ảo.

Trận mưa này mãi đến buổi chiều mới tạnh, nam nhân họ Chu chạy đến, thấy hộp thức ăn vẫn đặt trên bàn đá trong sân, bị mưa tưới ướt sũng, bèn lên thềm gõ cửa: “Chiết Trúc công tử? Điểm tâm để trên bàn, các ngài chưa ăn à?”

Chu thúc đợi hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, ông ấy đang thắc mắc thì nghe thiếu niên bên trong lười biếng “à” một tiếng: “Quên mất.”

“Vậy hai vị có đói không? Ta đến muộn quá, cũng không mang thức ăn, muốn mời hai vị đến nhà ta ăn chung, hai vị không biết đâu, con dâu ta mới sinh con rồi!”

Trên mặt Chu thúc đầy vẻ vui mừng, cười hề hề nói với vào trong.

Chu thúc nghe thấy người bên trong đáp lời, bèn vui vẻ chạy về chuẩn bị bàn tiệc.

Áo bào trắng như tuyết của Chiết Trúc rộng thùng thình, vạt áo hơi hở, lộ ra nửa bên xương quai xanh có hình dáng đẹp đẽ, hắn đứng bên rương một lúc, cẩn thận lựa từ bên trong một bộ áo váy lụa mỏng.

“Thật sự muốn đi à?”

Chiết Trúc giúp nàng mặc đồ, ngước mắt nhìn vẻ buồn ngủ của nàng, không khỏi vuốt đầu nàng: “Hay là ngủ đi thôi.”

“Không, ta đã vẽ xong bức tranh ta hứa với Bình Châu tỷ tỷ rồi, vừa hay mang đi, cũng xem em bé của tỷ ấy luôn.” Thương Nhung lắc đầu.

Bình Châu chính là con dâu của Chu thúc, trong những ngày Thương Nhung và Chiết Trúc từ Trạch Dương đến Khánh Đô, Bình Châu thường đến nói chuyện với Thương Nhung, thấy Thương Nhung biết vẽ, bèn nhờ nàng vẽ cho mình một bức chân dung nhỏ.

Thương Nhung cầm tranh nắm tay Chiết Trúc đến nhà Chu thúc, hàng xóm trong thôn và người nhà mẹ đẻ của Bình Châu đều đến, tụ tập trong sân nói cười.

Chu thúc mời họ vào phòng, Bình Châu tựa lưng vào giường, mở cuộn tranh Thương Nhung mang đến, nàng ấy nhìn nữ tử trong tranh, không khỏi mỉm cười: “Cô nương vẽ thật đẹp, chỉ là nô gia đâu có đẹp như người trong tranh.”

“Có mà.”

Thương Nhung nghiêm túc nói.

Thương Nhung nói chuyện với Bình Châu vài câu, đi ra ngoài thấy Chiết Trúc khoanh tay đứng đó, nhìn đứa nhỏ trong lòng Chu thúc, nàng cũng đi qua xem.

Đứa trẻ vừa sinh ra nhăn nhúm, Thương Nhung và Chiết Trúc chưa từng thấy bao giờ, nét mặt đều rất kỳ lạ.

“Trẻ sơ sinh vừa ra đời đều như thế, qua ít ngày nữa sẽ dễ nhìn hơn.” Chu thúc nhìn đôi phu thê còn rất trẻ, cười híp mắt nói: “Sau này các vị sẽ biết.”

Sau này.

Má Thương Nhung hơi đỏ, quay mặt đi, chạm phải đôi mắt đen láy thuần khiết của thiếu niên.

Ăn xong ở nhà Chu gia, Thương Nhung lại nắm tay Chiết Trúc đung đưa, cùng đi về.

Tiếng vỗ cánh bỗng vang lên trong cánh rừng yên tĩnh, Thương Nhung ngước mắt, trong làn sương mù mỏng, nàng nhìn rõ hoa văn đen trên người chim bồ câu.

Mắt nàng sáng lên: “Chiết Trúc! Lại có một con nữa trở về!”

Thiếu niên buông tay nàng ra, mượn lực nhảy lên một cách nhẹ nhàng, thân hình bay vút lên ngọn cây, thi triển khinh công đuổi theo con chim bồ câu đó, bắt lấy cánh nó rồi khẽ khàng đáp xuống bên cạnh nàng.

Hắn lấy ống trúc ra, đưa cho nàng.

Thương Nhung móc mảnh giấy từ trong đó ra, vừa đi vừa xem: “Là phụ vương, người nói bệnh nhọt trên người đã đỡ nhiều rồi.”

Nhìn đến những chữ phía sau, nàng ngẩng đầu, trông sang thiếu niên đang vuốt đầu chim bồ câu bên cạnh: “Người sẽ đến Thục Thanh gặp Tình Sơn tiên sinh.”

Ông ấy nói, bạn tri kỷ năm xưa bị chính tay mình đẩy xa, đáng lẽ phải do chính ông ấy đích thân đi hàn gắn.

“Nàng có muốn đến Thục Thanh gặp họ không?”

Chiết Trúc chọc đầu chim bồ câu, đối diện ánh mắt nàng.

“Muốn.”

Thương Nhung gật đầu.

Sao có thể không muốn chứ? Khi trốn khỏi Tinh La quán, nàng cũng không có cơ hội từ biệt Sầm Chiếu, sau đó rời khỏi Ngọc Kinh, nàng cũng chỉ thấy phụ vương một lần từ xa.

“Ừm.”

Hắn khẽ gật đầu, không cần suy nghĩ: “Vậy thì đi.”

Lại phải về Thục Thanh rồi.

Thương Nhung tắm xong vào ban đêm, bèn ngồi trước bàn vẽ tranh, trên đường đi nàng đã tặng không ít tranh, có những người chỉ là khách qua đường gặp rồi chia tay, cũng có những người có nhiều giao tình như Bình Châu.

Bút danh trên tranh của nàng cũng nhờ đó mà được lan truyền ra bên ngoài.

Có giọt nước rơi xuống trên cổ, Thương Nhung giật mình, nàng ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên, đuôi tóc hắn đen nhánh ướt át, nước nhỏ giọt xuống.

Thương Nhung vội vàng giơ tay che giấy, không cho hắn xem.

“Ta đã thấy rồi.”

Hắn chớp mi mắt.

Thương Nhung mím môi, đặt bút xuống, trên giấy rõ ràng là một thiếu niên áo đen, bên hông hắn có một thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà, chuôi kiếm đeo tua rua màu xanh trúc.

Trong phòng đèn nến tắt hết, Thương Nhung được thiếu niên ôm trong lòng, ngày mai họ sẽ lên đường về Thục Thanh, nhưng sau khi từ trở về từ Chu gia nàng đã ngủ rất lâu, lúc này chẳng có chút buồn ngủ nào.

“Tốc Tốc.”

Má thiếu niên áp vào má nàng, cọ cọ.

Thương Nhung ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngước mắt lên, nhưng không thể nhìn rõ hắn trong màn đêm đen như mực này.

“Nếu sau này, chúng ta cũng có một đứa nhỏ.”

Giọng hắn pha chút buồn ngủ mơ màng: “Thì nó sẽ theo họ nàng.”

Thương Nhung sững lại.

Hơi thở của hắn rất gần, như làn gió mát lạnh.

Hắn vẫn thích làm chính mình, chỉ có tên không có họ, vẫn không chịu nhận tất cả những gì mà nhà họ Trình Vân Xuyên muốn trả lại cho hắn.

“Chàng… đang nghĩ gì vậy?”

Thương Nhung khẽ nói.

Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, trong trẻo dễ nghe.

Hắn không nói gì nữa, nhưng Thương Nhung biết hắn có nhiều tâm sự nhạy cảm vẫn chưa thể buông bỏ hoàn toàn, hắn dường như đang ngủ, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn và êm ái.

“Phu quân.”

Trong bóng tối, Thương Nhung bỗng khẽ gọi.

“Ừm?”

Hắn rõ ràng đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng nghe nàng gọi như vậy, vẫn tỉnh táo thêm một chút.

“Chàng không phải là Chiết Trúc của họ Trình ở Vân Xuyên.” Thương Nhung ôm chặt eo hắn.

“Chàng là Chiết Trúc của ta.”

Mãi mãi, luôn là như vậy.

——Hết——

Bình Luận (0)
Comment