Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 99

Tháng mười hai mùa đông, tuyết rơi lả tả.

Cỏ hoang phủ kín lối mòn từng rất rộng rãi trên núi, trong làn sương mù ấm áp, bốn chữ “Sơn Trang Lạc Hà” khắc trên cổng ngọc trắng đã được sơn mới lại.

Dưới chiếc ô giấy mai đỏ, gương mặt tuấn tú nghiêm túc của chàng thanh niên áo bào trắng tái nhợt, hoa tuyết bị vành ô hất ra, hắn lặng lẽ nhìn bóng người áo tím thẫm đang bước tới từ màn sương mù mịt mờ.

Đệ Tứ bước vào vùng ánh sáng từ chiếc đèn lồng của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quá đỗi gầy gò của hắn, nàng hơi khựng lại.

“Quán chủ Tinh La quán đã đổi thành Đoàn Vân, Đệ Tứ Hộ Pháp, nghe nói rằng Bạch Ẩn đã rời khỏi Ngọc Kinh không lâu sau khi người rời đi, ngài ấy đã bỏ đạo tịch rồi.”

Nửa tháng trước, người của nàng ở lại trà lầu Kính Sơn tại Ngọc Kinh đã mang về tin này cùng một mũi phi tiêu hình hoa lăng.

Sau khi rời Ngọc Kinh năm ngoái, nàng không còn quan tâm đến tin tức của Tinh La quán nữa, nếu không phải vì mũi phi tiêu hoa lăng được gửi đến trà lầu Kính Sơn vài tháng trước, nàng cũng sẽ không biết những chuyện này của hắn.

“Xem ra sau khi ta đi, chàng cũng không chịu dùng thuốc đúng cách.”

Trong ánh đèn màu vàng cam, hạt tuyết lấp lánh tung bay, lông mi Đệ Tứ dính tuyết, nhìn rõ vết thương hơi hồng trên má hắn, không còn xấu xí dữ tợn như trước, nhưng nàng vẫn nhíu mày.

“Chỉ là ngoài da thôi.”

Hắn đứng dưới ô, giọng nói dịu dàng.

“Chỉ là sao?”

Đệ Tứ nở một nụ cười thật kỳ lạ, bước vào dưới tán ô của hắn, quan sát gương mặt hắn: “Bạch Ẩn, chàng thật biết cách hành hạ bản thân.”

“Nếu không nhìn thấy mũi phi tiêu hoa lăng đó, nàng cũng sẽ không đến gặp ta.”

Những ngón tay Bạch Ẩn nắm cán ô thon dài, hắn lặng lẽ nghiêng vành ô về phía sau lưng nàng, chắn gió tuyết thổi về phía nàng.

“Nói đi.”

Đệ Tứ cũng không phản bác, ánh mắt nàng lướt qua người hắn, dừng lại ở bốn chữ trên cổng, trong mắt chẳng có chút ý cười: “Mục đích của chàng khi gọi ta đến đây.”

Bạch Ẩn theo ánh mắt nàng quay mặt lại, nhẹ nhàng hất cằm: “Ta chỉ muốn nàng trở về nhà.”

Khi Đệ Tứ chưa phải là Đệ Tứ. 

Sơn trang Lạc Hà từng là nhà nàng.

Chỉ là thời thơ ấu gặp biến cố, cha mẹ nàng chết thảm dưới đao kiếm hỗn loạn của người giang hồ, sơn trang Lạc Hà to lớn này đã nhiều lần đổi chủ, cuối cùng lại trở thành tài sản của Tri phủ Vĩnh Hưng.

Đệ Tứ vào Trất Phong Lâu, một là dựa vào người trong lâu để tìm kiếm kẻ thù tán lạc khắp giang hồ, hai là muốn tích góp đủ tiền bạc, để ngày sau có thể mua lại sơn trang Lạc Hà.

Gió đêm gào thét, núi đồi loang lổ trắng.

Đệ Tứ nắm chặt vỏ đao, ánh mắt nàng chuyển về gương mặt thanh niên trước mặt, khẽ cười: “Chúng ta đã xa cách một năm, xem ra chàng vẫn chưa tìm được người tình khác nhỉ? Những lời ta nói đùa trong lúc ân ái thân mật, chàng lại tin thật sao?”

“Ta giúp Tiểu Thập Thất, hắn đã chia cho ta gần một nửa số tiền tài.” Nụ cười trên môi Đệ Tứ dần nhạt đi: “Chàng nghĩ, nếu ta thực sự muốn mua lại sơn trang này, lẽ nào không mua được?”

Nếu không phải đã rơi vào tay quan phủ, Đệ Tứ muốn lấy lại sơn trang Lạc Hà cũng không phải việc khó.

Nhưng Trất Phong Lâu không dễ dàng cho phép gây sự với quan phủ.

Bao nhiêu năm qua nàng coi tiền bạc như mạng sống, nhưng cuối cùng, nàng lại cảm thấy, một sơn trang trống trải, bao nhiêu người lạ từng lui tới dừng chân ở đó, đã làm phai mờ đi những ký ức của gia đình nàng.

Vật còn người mất, chẳng có gì thú vị.

“Ta chỉ có nàng.”

Trong gió tuyết mịt mù, Đệ Tứ nghe rõ giọng nói trong trẻo dịu dàng của hắn, sắc mặt của nàng thoáng cứng lại, rồi nhận ra hắn đang trả lời câu “người tình” của nàng.

Hắn vốn không phải như vậy.

Xưa nay đạo bào nghiêm chỉnh, ít nói kiệm lời, dù nàng quyến rũ thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.

“Không phải chàng nói, chàng không thể rời bỏ Tinh La quán sao?”

Đêm nay, thanh niên trước mắt nàng đã cởi bỏ bộ đạo bào của Chính Dương giáo ngày trước.

“Ta lớn lên ở Tinh La quán từ nhỏ, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là ta sẽ sống ở đó cả đời.”

Hắn nói.

“Sao vậy?”

Đệ Tứ nhếch môi: “Chàng sẽ không định nói, chàng hoàn tục vì ta đấy chứ? Bạch Ẩn, ta nhớ mình đã nói rất rõ với chàng, giữa chúng ta, không thể dài lâu.”

Nàng thân ở Trất Phong Lâu, tức là sống giữa gió tanh mưa máu, để một người tình bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành điểm yếu của nàng.

“Không phải vì nàng.”

Bạch Ẩn lắc đầu, lời nói ngắn gọn.

“Vậy thì là vì cái gì?”

Đệ Tứ nhìn chăm chú vào hắn.

Nhưng Bạch Ẩn không nói nữa, hắn bình tĩnh nhìn nàng, sau một lát mới mở lời: “Phất Liễu, ta vốn cũng không mong dài lâu, chỉ cần nàng ở bên ta ba tháng, như vậy, đủ rồi.”

“Ba tháng?”

Đệ Tứ như thể rất buồn cười, ngón tay khẽ chạm vào mặt hắn, mới phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn lại còn thấp hơn nàng, đầu ngón tay nàng rõ ràng vẫn đang lướt trên gương mặt hắn, nhưng lại nói: “Điều đó chẳng có ý nghĩa gì, Bạch Ẩn.”

Nàng cố tình phớt lờ sự thất vọng trong mắt hắn, nhét mũi phi tiêu hoa lăng vào lòng bàn tay hắn: “Vật này là để lại cho chàng bảo vệ tính mạng, chàng biết ta vốn không tốt bụng như vậy, nếu không phải việc nguy hiểm đến tính mạng, chàng không nên dùng nó.”

Nói xong, Đệ Tứ xoay người định đi.

Không ngờ thanh niên phía sau lại đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nàng quay đầu lại, vừa hay trông thấy chiếc ô giấy đỏ thắm đã rơi xuống trên tuyết, và gương mặt hắn áp tới thật gần, tay áo rộng của hắn bị gió thổi lên, che đi ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong tay kia của hắn.

Nụ hôn của hắn pha lẫn với mùi thuốc đắng.

Rất khác so với trước đây.

Tâm trí Đệ Tứ hơi choáng váng, nhưng môi hắn chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, nàng mơ hồ ngước mắt, đối diện với đôi mắt hơi đỏ của hắn, nàng không hiểu tại sao, nhưng trong lòng lại chua xót khó tả, ngột ngạt khó mà chịu nổi.

Hắn buông nàng ra, đứng yên ở đó, ánh lửa từ đèn lồng chập chờn lay động, chiếu lên gương mặt tái nhợt gầy gò của hắn, hắn bình tĩnh nhìn nàng, khẽ nói: “Đi đi.”

Đi đi.

Những lời như vậy, hắn đã nói với nàng nhiều lần.

Đệ Tứ không nói lời nào, quay người đi vào trong gió tuyết, nhưng nàng lại nắm chiếc bùa bình an mà hắn vừa nhét vào tay nàng rất chặt.

Chợt.

Nàng dừng bước.

Những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng khiến nàng không nhịn được quay đầu lại, chiếc ô giấy không biết đã bị gió thổi đi đâu, thanh niên kia vẫn đang cầm đèn đứng nguyên tại chỗ, giống một bóng hình cô độc đơn côi.

Nàng thực sự thích gương mặt của hắn.

Dù thêm một vết sẹo không thể xóa nhòa, hình như nàng vẫn rất thích.

Đáng tiếc là.

Nàng không tin vào sự lâu dài của nhân gian này, cũng không có dũng khí như Tiểu Thập Thất.

Nếu có thể sống sót nguyên vẹn không sứt mẻ, không có nhược điểm, nàng sẽ không muốn đi đâm đầu vào quỷ môn quan, chịu mấy chục roi phạt.

Cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ gặp loạn.

Nên ba tháng mà hắn mong mỏi trong lòng, trong mắt nàng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đệ Tứ không quay đầu lại nữa.

Từ Vĩnh Hưng đến Giáng Vân Châu, nàng vì một mũi phi tiêu hoa lăng mà mất nửa tháng để tới nơi đã hẹn, rõ ràng khi hắn xác định địa điểm tại sơn trang Lạc Hà, trong lòng nàng đã biết hắn chẳng gặp nguy hiểm gì cả.

Nhưng nàng vẫn đến.

Tới nơi lúc đêm về, rời đi lúc đêm tàn.

Từ Vĩnh Hưng trở về Giáng Vân Châu lại mất thêm nửa tháng, vừa về đến lầu, nàng đã nhận được một ống trúc do người dưới trướng mang đến, là thư từ Thương Nhung ở xa tận Trạch Dương.

“Phất Liễu tỷ tỷ, chim bồ câu Chiết Trúc mua cho ta rất thông minh, nếu tỷ nhận được thư của ta, xin nhất định phải cho nó ăn nhiều thức ngon giúp ta…”

Phía sau chỉ là một số lời thăm hỏi đơn giản, mảnh giấy nhỏ không thể chứa nhiều, Đệ Tứ dựa vào ghế hành lang vừa xem vừa uống rượu, ngẩng đầu nhìn thấy con chim bồ câu đang bị nhốt trong lồng, bèn nói với người bên cạnh: “Cho nó ăn nhiều thức ngon.”

“Vâng.”

Người đó khẽ đáp.

Ban đầu Đệ Tứ vẫn đang xem giấy của Thương Nhung, nhưng chẳng mấy chốc, nàng lại lấy chiếc bùa bình an từ trong ngực ra, bùa gấp lại có thể thấy dấu chữ lờ mờ bên trong.

“Tỷ nỡ đi một mình sao?”

Bỗng nhiên, Đệ Tứ nhớ lại năm ngoái trước khi rời Ngọc Kinh, vị tiểu Công chúa kia từng hỏi nàng như vậy.

Không có nỡ hay không nỡ, chỉ có đáng hay không đáng.

Có lẽ, là không đáng.

Tuy vậy, Đệ Tứ vẫn sai người thường xuyên mang tin tức của Bạch Ẩn đến.

Hắn ở lại Vĩnh Hưng, sống ở sơn trang Lạc Hà.

Bên cạnh hắn có một đạo sĩ trẻ chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày.

Đông qua xuân đến, có rất nhiều đại phu đến sơn trang Lạc Hà.

“Hắn nói gì?”

Trong Chiếu Ảnh các của Trất Phong Lâu, Đệ Tứ nắm chặt vạt áo của thuộc hạ vừa vội vã chạy về từ Ngọc Kinh.

“Đệ Tứ hộ pháp, Tinh La Quán chủ Đoàn Vân nói, trước đây khi Bạch Ẩn bị Lăng Sương đại chân nhân giam cầm, đã bị ép dùng rất nhiều đan dược luyện hỏng… nghe nói, ngài ấy không còn sống được lâu nữa.”

Sáu chữ “không còn sống được lâu nữa” đổ ập xuống, Đệ Tứ chỉ thấy bên tai ầm vang.

“Đệ Tứ, cô chần chừ gì vậy? Đám người lộn xộn của Lục Huyền Môn, một mình lão tử không xử được, nếu cô còn trì hoãn, coi chừng Lâu chủ trách phạt!”

Đệ Tam đợi lâu không kiên nhẫn, gọi vọng vào từ bên ngoài.

Gió xuân se lạnh phả qua mặt, Đệ Tứ bước chân chậm chạp đi ra khỏi cửa các, nàng nắm chặt vỏ đao, trong mắt chỉ thấy bên ngoài mái hiên cong của lầu các, khói xanh như ngọc biếc.

Lần này Đệ Tứ giết người cũng không tập trung.

Loan đao đâm trúng một người, máu tươi vấy lên nửa khuôn mặt nàng, nàng vẫn như đang mơ màng, đầu óc toàn là đêm đông ở Vĩnh Hưng đó, cỏ hoang ngút trời, tuyết trắng chất đống.

Hắn cầm đèn đứng đó, lặng lẽ nhìn nàng đi.

“Ta vốn cũng không mong dài lâu, chỉ cần nàng ở bên ta ba tháng, như vậy, đủ rồi.”

Tâm trí nàng bị âm thanh này chiếm cứ, bất ngờ bị một kiếm từ người Lục Huyền Môn đâm vào cánh tay, cơn đau nhói buốt khiến nàng tỉnh táo, nàng bật người lên phía trước, loan đao như trăng, chính xác cắt đứt cổ kẻ đó.

“Đệ Tứ, cô sao vậy?”

Đệ Tam chẳng hề lo lắng cho nàng chút nào, đứng bên cạnh thậm chí còn dùng giọng điệu lạnh lùng chế giễu.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Đệ Tứ sẽ đấu võ mồm với y một phen, hai bên cũng thường đánh nhau, nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó.

Bao nhiêu năm qua, nàng đã chứng kiến cảnh đẫm máu như trước mắt không chỉ một lần, thông thường, nàng cũng sẽ là kẻ chủ mưu tạo ra cảnh tượng như vậy.

Nhưng lúc này, nhìn những thi thể khắp nơi, nàng không nhịn được nghĩ, hắn cũng sẽ như vậy sao?

Đất vàng xương trắng, giọng nói dáng điệu đều tan biến hết.

Mùi máu nồng nặc lần đầu tiên khiến Đệ Tứ buồn nôn, nàng phớt lờ Đệ Tam đang đi về phía nàng, nhanh chóng bước về phía cửa chùa.

“Đệ Tứ, cô định đi đâu? Lâu chủ bảo chúng ta về báo cáo đấy!”

Đệ Tam nhíu mày, gọi với từ phía sau, nhưng thấy nữ tử áo tím kia không có ý định dừng lại, y bèn thi triển khinh công bay vút lên, vững vàng hạ xuống trước mặt nàng, chặn đường: “Sao thế? Lệnh của Lâu chủ mà cô cũng dám vi phạm sao? Đệ Tứ, cô không muốn sống nữa à?”

Hiện tại, Đệ Tam là người phục tùng mệnh lệnh Lâu chủ nhất trong Trất Phong Lâu, cứ mở miệng một cái là lại “Lâu chủ”, rồi “mệnh lệnh”.

“Cút ra.” Đệ Tứ hoàn toàn không còn dáng vẻ bỡn cợt thường ngày.

Đôi mắt sắc bén tinh tường của Đệ Tam hơi nheo lại, y không nói gì nữa, nhưng lưỡi đao dính máu đột nhiên chỉ về phía nàng.

Đệ Tứ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, “soạt” một tiếng, loan đao đỡ lấy lưỡi đao của hắn.

***

Mưa xuân ở Vĩnh Hưng kéo dài liên tục, nhiều ngày không dứt.

Đêm nay cũng vậy.

Ban đầu tiếng mưa rào rào, sau đó sấm nổ vang trời, chớp giật gầm thét, mưa càng lúc càng to, tí tách ào ào.

“Công tử, vẫn nên đóng cửa sổ đi, mùa xuân lạnh lẽo thế này, cẩn thận sức khỏe của ngài…” Đạo sĩ trẻ đứng bên giường, nhẹ giọng nói.

“Không cần.”

Giọng thanh niên trên giường khàn đặc, chỉ mới qua một mùa, hắn đã bệnh tật rã rời, gầy gò đến không còn hình hài.

Hắn mở hé mắt, cứ nhìn chằm chằm vào mảng dây leo xanh đậm mờ ảo trong màn mưa ẩm ướt, cây lan hắn trồng ở trên khung cửa sổ, hạt mưa đập vào, những chiếc lá dài run rẩy.

Đạo kinh bên tay hắn đã lâu không lật trang, làn gió lạnh ẩm ướt phả vào mặt, tạm thời làm dịu cơn đau rát bỏng trong lồng ngực.

Đạo sĩ đẩy cửa đi ra.

Một ngọn nến cháy trên bàn, cả phòng vắng vẻ lạnh lẽo.

Tiếng mưa vang đầy bên tai, Bạch Ẩn hạ mí mắt, thiếp đi mơ màng.

Phương Đông sắp sáng nhưng vẫn chưa sáng hẳn, mưa xuân dày đặc như tơ.

Bạch Ẩn vừa ngủ được một đêm nhờ hương an thần bỗng nghe “bộp” một tiếng, hắn vô thức mở mắt, chỉ thấy cửa phòng mở toang, gió mưa ùa vào.

Hắn đang định gọi người, lại thấy bóng một vạt váy tím thẫm lướt qua ngưỡng cửa, chỉ trong tích tắc, con ngươi hắn hơi co lại.

Giọt máu đỏ thẫm bị nước mưa làm loãng liên tục rơi xuống từ tay áo màu tím đậm, trên vỏ loan đao bên hông nữ tử là những viên đá quý trong suốt long lanh.

Cả người nàng gần như ướt đẫm máu.

Chỉ có khuôn mặt được mưa rửa sạch, ngay cả son môi nàng thường dùng cũng không còn sót lại chút dấu vết nào.

Nàng không trang điểm, môi lạnh nhợt nhạt.

Tóc đen ướt sũng dính vào má, từng giọt nước chảy xuống theo sống mũi.

Vết máu uốn lượn theo bước chân nàng.

Nàng bỗng dừng lại, trong ánh sáng mờ ảo, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.

So với đêm đông ấy, hắn lại gầy đi nhiều.

“Chàng trúng đan độc, sao không nói?”

Nàng gần như nghiến răng, thốt ra câu nói này.

“Không quan trọng.”

Hắn như vừa xác định được đây không phải là một giấc mơ, ánh sáng dưới đáy mắt khẽ gợn sóng, sau một hồi lâu, mới bình tĩnh nói.

Giọng hắn khàn đặc đầy mệt mỏi.

Không quan trọng?

Đệ Tứ nghe vậy, cười lạnh: “Ngoài da chàng không quan trọng, mạng sống chàng cũng không quan trọng, Bạch Ẩn, chàng tu đạo, mà đạo và Phật khác nhau, dù chàng làm gì, cũng không thể thành Bồ Tát đâu.”

Bạch Ẩn thoạt tiên không nói gì, nhưng thấy toàn thân nàng đầy vết máu loang lổ, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Sao nàng lại thành ra như vậy?”

“Tất nhiên là bùa bình an của chàng không có tác dụng.”

Lời nói của Đệ Tứ đầy gai góc.

Bạch Ẩn im lặng một lúc, lại nói: “Nếu lúc đó ta nói với nàng, ta không còn nhiều thời gian, nàng có đồng ý ở lại bên ta ba tháng không?”

Nhưng chưa đợi nàng trả lời, hắn đã khẽ lắc đầu: “Dù nàng sẽ đồng ý, ta cũng không muốn.”

Điều hắn mong muốn không gì khác là sự tự nguyện của nàng.

Không pha trộn bất kỳ lòng trắc ẩn, bất kỳ lý do nào khác, chỉ cần nàng muốn.

Nhưng, nàng không muốn.

“Ban đầu ta vẫn còn hy vọng với sư phụ, ta vốn có thể trốn, nhưng vẫn không trốn, ta muốn khuyên ông ấy quay đầu, cuối cùng sự việc lại không như mong muốn.”

“Nhưng đều là lựa chọn của chính ta, ta không nói với nàng, chỉ vì không muốn nàng vì thế mà cảm thấy mắc nợ ta điều gì.”

“Nhưng mà…”

Hắn nuốt khan, giọng càng thêm khàn đục: “Trong lòng ta vẫn còn tư tâm, luôn muốn có thêm thời gian bên nàng.”

Vì vậy hắn mới sai người mang phi tiêu hoa lăng đến trà lầu Kính Sơn.

Đệ Tứ đứng trong bóng tối, Bạch Ẩn không nhìn rõ nét mặt nàng, chỉ thấy từng giọt máu đỏ tươi vẫn không ngừng rơi xuống từ tay áo nàng, hắn muốn đứng dậy, nhưng đầu choáng mắt hoa, không còn sức lực.

Mùi máu tanh nồng nặc tiến đến gần, Bạch Ẩn cố gắng mở mắt, vừa định gọi đạo sĩ Phi Vinh, lại thấy rõ vết thương be bét máu thịt trên cổ nàng.

“Phất Liễu…”

Hắn cố gắng vươn tay về phía nàng, đầu ngón tay chỉ chạm được vào tay áo ướt của nàng: “Nàng có đau không?”

Một câu “Nàng có đau không”, trái tim trong lồng ngực Đệ Tứ như bị bọc kín trong cơn chua xót dâng trào, nàng vô cùng khó chịu, khóe mắt đỏ hoe.

Cái tên hắn đặt, hắn vẫn luôn nhớ.

“Ta bảo Phi Vinh đưa nàng vào thành tìm đại phu.”

Thân thể đầy thương tích của nàng, thuốc trị thương đơn giản không thể xử lý tốt được, Bạch Ẩn nhìn chăm chú vào gương mặt nàng: “Nếu nàng đổi ý, nơi này vẫn là nhà của nàng, ta sẽ rời đi.”

“Chàng định đi đâu?”

Nàng hỏi.

Bạch Ẩn im lặng, rõ ràng hắn chưa nghĩ ra được nơi nào để đi.

“E rằng chúng ta đều phải rời khỏi đây thôi.”

Đệ Tứ lại ngước đôi mắt ướt át: “Bạch Ẩn, chàng có biết không, vì chàng, ta không thể quay về Trất Phong Lâu nữa.”

Ngày đó, để thoát thân, nàng đã giết Đệ Tam.

Suốt chặng đường này, nàng vẫn luôn bị người của Trất Phong Lâu truy sát.

Nàng chỉ nói một câu như vậy, lại khiến Bạch Ẩn thật lâu không hoàn hồn.

Hắn đọc hiểu ý nghĩa sâu xa ẩn chứa dưới lời nói đầy oán giận của nàng, hắn ngây người nhìn nàng, đuôi mắt dần đỏ lên, một lúc sau, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy: “Nàng biết ta…”

“Giờ đây chàng và ta, có gì khác nhau đâu?”

Một người trúng độc đan, một người bị truy sát, cũng chỉ ngang nhau thôi.

Đệ Tứ kiệt sức, đôi chân gần như không còn cảm giác, nàng đành tựa vào mép giường của hắn ngồi xuống, trên trán không biết là mồ hôi hay vết nước mưa.

“Hay là, sau lần trước, chàng đã có người tình mới rồi?”

Nàng quay lưng về phía hắn.

Bạch Ẩn như tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn bóng lưng nàng, khàn giọng nói: “Ta chỉ có nàng.”

Giống như đêm đông ấy.

Đệ Tứ kìm nén nỗi xót xa trong khóe mắt, tay nắm vỏ đao lại run rẩy.

“Nhưng nàng vì ta như vậy, không đáng.”

Giọng hắn rất nhẹ.

Rõ ràng, hắn chỉ cần ba tháng, không phải cả cuộc đời nàng.

“Phải, chàng rõ ràng không đáng.”

Nàng nhìn ánh nắng sớm chiếu vào từ cánh cửa rộng mở, không quay đầu nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment