“Nhiều người như vậy, đều rơi xuống biển chết đuối hết à?”
Trong đêm hè vang tiếng ve, Thương Nhung gối đầu trên gối mềm, nằm trên chiếc giường trải chiếu mát, nghe thiếu niên bên cạnh nói đến đoạn hấp dẫn, chiếc quạt tròn thêu hoa văn bướm bằng lụa trắng trong tay nàng ngừng lại.
“Phải.”
Thiếu niên mặc áo choàng màu xanh nhạt dựa vào cột giường, vừa nói vừa cắn một miếng táo: “Bí kíp võ công của bảy đại môn phái đều trong tay tên đại đạo đó, họ nói hoa mỹ rằng đó là để đòi công đạo cho bảy đại phái, thực ra đều muốn độc chiếm bí kíp để có cơ hội làm bá chủ võ lâm, nào ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trận chiến trên vách núi đó, không ít người đã trở thành thức ăn cho cá dưới sóng biển.”
“Chàng biết rõ như vậy.”
Thương Nhung chợt hiểu: “Chẳng lẽ lúc đó chàng đã ở đó sao?”
Nghe vậy, Chiết Trúc nhướn mày, cười khẽ, tuy không trả lời nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.
“Lúc đó Lâu chủ của các chàng bảo chàng đến Trạch Dương, cũng là để chàng đến đoạt bí kíp phải không? Nhưng chàng đã không làm, vậy khi chàng quay về, chàng đã nói với bà ấy như thế nào?”
Thương Nhung phe phẩy quạt tròn, làm gió nhẹ thổi qua những lọn tóc mai ngắn của thiếu niên, lông mi dày của hắn cũng khẽ run, khóe miệng hé cười: “Nói ta không đến kịp.”
Cái gì mà bí kíp võ lâm, hắn chẳng hề quan tâm.
Lúc đầu đến Trạch Dương một chuyến, cũng chỉ để xem náo nhiệt.
“Được rồi.”
Chiết Trúc ngồi dậy, nhìn vào mắt nàng: “Câu chuyện hôm nay kể đến đây thôi, nàng mau nhắm mắt đi ngủ.”
“Vậy còn chàng?”
Thương Nhung nhìn hắn.
“Đi cho bồ câu của nàng ăn.”
Chiết Trúc vuốt ve tóc nàng, vừa ăn táo vừa đi ra ngoài phòng.
Ánh nắng mùa hè đang rực rỡ, trong phòng đặt vài chậu đá lạnh, cũng xua tan phần nào cái nóng bức của buổi chiều, nhưng Thương Nhung vẫn không có tâm trạng ngủ trưa, nàng ngồi dậy, thấy thiếu niên đi đến bóng cây trong sân, tùy tay bốc lấy ngô và lạc đậu ném chính xác vào bát sứ nhỏ trong lồng bồ câu.
Ba con bồ câu kêu cục cục, tranh nhau ăn.
Thiếu niên cụp mắt, thích thú nhìn chúng dưới bóng cây rải rác những đốm sáng.
Ánh sáng quá chói, bóng cây quá dày, nên những đốm sáng xuyên qua khe hở rơi trên người hắn càng lấp lánh rực rỡ, trâm bạc giữa mái tóc đen dày và gọn gàng của hắn sáng lấp lánh.
Sáu ngày trước, họ đến Trạch Dương.
Nơi mà hắn từng một mình đến khi mới vào Trất Phong Lâu năm mười ba tuổi.
Phong tục tập quán của làng chài ven biển lại có sự khác biệt, nhưng kể từ khi đến đây Thương Nhung vẫn chưa ra ngoài lần nào, chỉ vì nàng vừa đến đã bị phong hàn, mãi đến hôm nay mới đỡ hơn.
Thiếu niên đùa nghịch với bồ câu trong sân, còn Thương Nhung thì gối cằm lên tay nhìn hắn từ trong khung cửa sổ, thấy hắn sắp quay mặt lại, nàng lập tức lùi người về.
Nàng không biết thiếu niên đã thấy tay áo gấm trắng muốt của nàng vừa bay bay trước cửa sổ, hắn đứng dưới gốc cây nhìn chậu hoa núi màu xanh nhạt trước cửa, đôi mắt đen láy của hắn lấp lánh ánh sáng trong trẻo.
Thương Nhung nằm xuống lại, chiếu trúc mát mẻ, gối tròn mềm mại, nàng giơ quạt tròn lụa trắng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con bướm thêu chỉ bạc trên đó, cuối cùng nàng dùng quạt che mặt, lụa mỏng hơi che đi vài phần ánh nắng chói chang, gương mặt nàng thoáng ẩn thoáng hiện dưới cánh quạt.
Dần dần, nàng nhắm mắt lại.
Giấc ngủ mơ màng này kéo dài đến hoàng hôn, Thương Nhung chỉ cảm thấy có một ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chọc vào má nàng, nàng không chịu nổi sự quấy rầy, nhíu mày nắm lấy ngón tay của hắn, cố gắng mở mắt nhìn rõ gương mặt hắn.
Nàng mới nhớ ra, vào giờ Ngọ họ đã hẹn chờ đến khi không còn nóng nữa sẽ đi ngắm biển.
Ăn cơm xong, trời đã hoàn toàn tối.
Thương Nhung khoác một chiếc áo choàng mỏng, rồi không thể chờ đợi được nữa kéo tay Chiết Trúc ra ngoài.
Trời đầy sao, trăng sáng trong.
Eo thiếu niên được đai lưng thắt lại thon gọn đẹp đẽ, nhuyễn kiếm Ngân Xà quấn trong khóa vàng, tua rua màu xanh trúc khẽ đung đưa theo bước chân hắn.
Hắn một tay cầm đèn lồng, một tay dắt tay Thương Nhung đi ra khỏi cổng viện.
Trên giá gỗ ven biển vẫn còn phơi lưới đánh cá chưa thu, vài đứa trẻ đang chơi bắt cua trên tảng đá, chúng thấy thiếu niên thiếu nữ cầm đèn đi về phía này, bèn thò đầu ra tò mò quan sát.
“Chiết Trúc ca ca!”
Một cậu bé vẫy tay với hắn.
Chiết Trúc nhìn chằm chằm vào cậu bé, không nhớ ra cậu nhóc là ai.
“Hôm kia ca ca đã cho ta tất cả số nghêu ca ca mua được.” Cậu bé nhảy nhót chạy lại, ngước mặt lên cười với hắn.
Cuối cùng Chiết Trúc cũng có chút ấn tượng.
Hôm trước hắn mua cá ở nhà ngư dân trong làng, ngư dân chỉ còn một con cá và một giỏ nghêu nhỏ, bèn khuyên hắn mang tất cả đi, nhưng Thương Nhung đang bệnh không thể ăn nhiều, hắn tiện tay đưa hết nghêu cho đứa trẻ ở cửa.
“Đây có phải là nương tử của ca ca không?”
Ánh mắt cậu bé rơi vào Thương Nhung bên cạnh hắn, những đứa trẻ đang chơi ở mép đá cũng chạy lại, tò mò vây quanh xem hai người họ.
Mặt Thương Nhung hơi đỏ, không biết làm thế nào để đối phó với lũ trẻ.
Chiết Trúc nghiêng mặt nhìn nàng một cái, ném lọ kẹo trong ngực cho bọn trẻ, khóe miệng hơi cong lên, giọng nhẹ nhàng: “Phải đấy.”
“Các đệ tự chơi đi, không được đến đây.”
Hắn dặn một câu, nắm tay Thương Nhung đi về phía bãi biển rộng lớn bên kia.
Cát mềm ẩm ướt, dường như sóng biển vừa mới vỗ qua, giày của Thương Nhung hơi ướt, nhưng nàng không để ý, gió biển thổi qua mặt hơi mặn, ánh trăng bạc rơi xuống mặt biển, lấp lánh ánh sáng lăn tăn.
Vùng biển này thật bao la, nàng nhìn về phía xa xa, trời và biển gần như cùng một màu, dường như không có ranh giới.
Bọt sóng trắng xóa, tiếng nước dội lại, Thương Nhung phát hiện những vỏ sò nhỏ trắng muốt xinh đẹp trên mặt đất, nàng ngồi xuống nhặt vài cái, rồi như nhớ ra điều gì đó, bỗng gọi: “Chiết Trúc.”
Gió biển thổi tung váy áo nàng, Thương Nhung nhìn thiếu niên bên cạnh: “Sắp đến ngày mười chín tháng bảy rồi, chàng có muốn gì không?”
Ngày mười chín tháng bảy,
Là ngày sinh của hắn mà nàng và hắn đã hẹn ước.
Thiếu niên ngậm kẹo, không cần suy nghĩ: “Không có.”
“Chàng không có điều ước nào sao?” Thương Nhung ngồi xổm trên đất, ngước nhìn hắn.
“Có chứ.”
Hắn cụp mắt nhìn vào mắt nàng, nụ cười càng sâu hơn: “Ta hy vọng ba con bồ câu đó đừng quá ngốc, nếu không thư từ của Tốc Tốc không thể gửi đến Ngọc Kinh được rồi.”
Là lầu sát thủ số một thiên hạ, Trất Phong Lâu nuôi bồ câu đưa thư cũng có cách thức riêng không tầm thường.
Thương Nhung nhìn hắn, mắt không nhịn được mà cong theo đường cong trên khóe miệng hắn, nàng nắm tay áo hắn đứng dậy, ngọn lửa trong đèn lồng bị gió biển thổi tắt, ánh trăng phủ đầy vai thiếu niên, nàng tiến lên hai bước đến gần hắn: “Nhưng còn chính chàng thì sao?”
“Ta cái gì?”
Hắn khẽ nhướn mày.
Những sợi tóc mai không ngoan ngoãn mà chạy lên má, ngón tay trắng trẻo thon dài của thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua má nàng, vén tóc mai ra sau tai nàng, còn nàng nhìn hắn một lúc, mới nói: “Không sao đâu, Chiết Trúc.”
“Điều ước của chàng không liên quan đến chàng, thì điều ước sinh nhật của ta sau này sẽ đều liên quan đến chàng.”
Hắn không còn chịu ăn mì trường thọ nữa.
Nhưng, nàng vẫn muốn cho hắn biết, trên thế gian này, không phải không có ai quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, không phải không có ai trân trọng sinh mệnh của hắn.
Ít nhất, nàng là người quan tâm nhất.
“Trước đây, ta tưởng phu thê sẽ giống như Hoàng bá phụ và các phi tần của ông ấy, hoặc, như phụ vương và mẹ của ta.” Thương Nhung nắm lấy một tay hắn: “Nên khi đại chân nhân nói ta không thể thành thân, trong lòng ta thực sự không hề buồn, nếu phu thê đều như họ, ta thà ở một mình.”
“Nhưng Chiết Trúc thì khác.”
Nàng ngước mặt nhìn hắn: “Điều kỳ lạ là, chỉ cần ta nghĩ đến, người trở thành phu thê với ta, ở bên ta cả đời là chàng, ta lập tức thấy tràn đầy mong đợi.”
“Nàng…”
Lông mi thiếu niên khẽ run, vì ánh mắt và lời nói của nàng mà cả trái tim hắn sôi trào khó dứt, hắn bỗng bịt miệng nàng lại.
Thương Nhung không hiểu chuyện gì, chớp mắt một cái.
Không xa đó, mấy đứa trẻ kia đã dùng cành cây nhặt được để nhóm lửa, chuẩn bị nướng cua để ăn, thiếu niên liếc chúng một cái, rồi ôm eo nàng, nhanh chóng ẩn mình sau một tảng đá lớn.
Vừa buông tay khỏi miệng nàng, nụ hôn của hắn nhanh chóng rơi xuống.
Chiếc đèn lồng tắt ngấm đã bị hắn ném đi, hắn một tay ôm chặt eo nàng, áp sát môi nàng, ấn xuống sâu hơn, dưới bóng tối của tảng đá che khuất này, hơi thở gần kề, môi lưỡi quấn quýt.
“Nàng nói những lời như vậy…” Hắn lại rất nhẹ nhàng hôn một cái vào khóe môi nàng, giọng thêm phần khàn đặc, đôi môi đỏ tươi áp vào vành tai nàng: “Làm ta rất muốn hôn nàng.”
Thương Nhung cúi đầu chôn vào lòng hắn, thở nhẹ.
“Chiết Trúc ca ca?”
Cậu bé chạy đến chỗ đèn lồng, không thấy đôi phu thê trẻ, nghi hoặc gọi một tiếng.
Thương Nhung giật mình, má nóng bừng, vội đẩy Chiết Trúc ra, lùi lại mấy bước.
Vỏ sò gói trong khăn rơi xuống, nàng cúi người nhặt lên.
Đôi mày thanh tú của Chiết Trúc hơi nhíu lại một chút, hắn đi ra, nhìn chằm chằm đứa trẻ: “Có chuyện gì?”
“Ca ca, các huynh đang làm gì vậy?”
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ nhìn hắn.
“Chơi.”
Hắn lười biếng đáp.
Thương Nhung đi ra từ bóng tối, đứa trẻ thấy vỏ sò trong tay nàng, mới chợt hiểu: “Các huynh đang nhặt vỏ sò à.”
Đứa trẻ vốn định đến mời họ cùng đi nướng cua.
Thậm chí còn có mấy đứa trẻ chạy về nhà lấy hai con cá ra nướng.
Thương Nhung cùng chia một con cá nướng với một bé gái, nghiêm túc dùng cành cây dạy chúng viết tên mình trên cát.
Đêm hè có gió biển, không hề nóng bức.
Đường trở về, là thiếu niên cõng nàng đi.
Như đêm tuyết rơi ở núi Nam Châu, từng có một thiếu niên áo trắng như tuyết, chân trần đạp tuyết, cõng nàng tiến về phía trước.
Thương Nhung ôm cổ hắn, má khẽ cọ lên má hắn.
“Nhột.”
Giọng hắn lười biếng, nhưng không tránh nàng, không giấu được niềm vui trong giọng nói.
Hắn khẽ cười, Thương Nhung cũng cười theo hắn.
“Đây là lần đầu tiên ta được ngắm biển.”
Nàng nói.
“Sau này nàng muốn xem bao nhiêu lần cũng được.”
Chiết Trúc cụp mắt, nhìn bóng của hắn và nàng kéo dài trên mặt đất.
Thương Nhung không nói gì, má vẫn áp vào má hắn.
Ôm chặt lấy hắn.
Ánh trăng như sương bạc trong suốt, rơi xuống mái hiên hóa thành một lớp ánh sáng mỏng, gió đêm phả vào mặt mát mẻ, dù không có đèn lồng, nàng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy rõ cổng viện ở xa.
Đó là ngôi nhà đầu tiên mà Chiết Trúc mười ba tuổi sở hữu trên thế gian.
Không phải ở giữa chốn nhà ngói san sát, thành thị phồn hoa náo nhiệt, mà là ở ngôi làng chài nhỏ bên một vùng biển bao la này.
Nhưng nàng rất thích nơi đây.
Nàng biết.
Hắn chính là tự do mà nàng mơ ước.