Mặt trời lặn về Tây, bầu trời tối sầm.
Tiếng vó ngựa trên đường núi đột nhiên dừng lại, thiếu niên áo đen nhảy xuống ngựa, dang rộng vòng tay về phía cô nương trên lưng ngựa.
Gió xuân lay động vạt áo khói xanh của cô nương, nàng ôm lấy cổ hắn, được hắn bế xuống.
Hoa lê dại nở khắp núi rừng, từng chùm trắng bay tán loạn theo gió, rơi xuống mái tóc, vai áo của đôi thiếu niên thiếu nữ đang nắm tay nhau, đuổi theo bước chân họ.
Băng qua rừng lê dại, dòng sông hình trăng lưỡi liềm lấp lánh dưới ánh hoàng hôn dần tắt, tiếng nước trong trẻo, ánh mắt Thương Nhung theo những gốc rễ xoắn xuống nước dọc bờ sông nhìn lên, thân cây vạm vỡ như cán ô giấy bung mở, cành lá sum suê, gần như che khuất cả bầu trời trên đầu.
Giữa cành lá được điểm xuyết đầy những bông hoa gạo đỏ rực tươi thắm, gió thổi qua, vài đóa đỏ rực lắc lư rơi xuống.
Nàng nhớ lại mình rời Thục Thanh vào mùa xuân, mà giờ quay lại nơi này, đứng dưới cây hoa gạo này lần nữa, lại là một mùa xuân nồng nàn.
Thương Nhung ngồi xuống nhặt một hòn đá ném ra mặt nước, nhưng chỉ tạo được một đường nước cực ngắn rồi chìm xuống đáy.
“Chỉ là nàng đã lâu không chơi, nên không quen thôi.”
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn về phía hắn, thiếu niên mặt không đổi sắc: “Không tin nàng thử lại xem?”
Thương Nhung đành phải nhặt một hòn đá khác lên ném mạnh ra, nhưng không biết thiếu niên bên cạnh cũng cùng lúc đó dùng nội lực bắn ra một chiếc lá bạc.
Đường nước dài trượt ra xa, thiếu niên đón lấy ánh mắt nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Xem xem, ta có nói sai không?”
“Nhưng ta như thấy có ánh sáng gì đó…”
Lóe lên một cái.
Thương Nhung không khỏi nhìn lại mặt nước.
“Trăng đã lên, chiếu trên mặt nước đương nhiên sẽ có ánh lấp lánh.” Thiếu niên chỉ vào vầng trăng tròn bạc trắng đang xé mây hiện ra ở chân trời.
Không đợi Thương Nhung suy nghĩ sâu hơn, hắn đưa tay nâng mặt nàng lên: “Trời đã tối, hôm khác chúng ta sẽ đến đây chơi tiếp, bây giờ phải bắt cá là quan trọng nhất.”
“Ừm.”
Thương Nhung nhìn hắn, gật đầu.
Ánh trăng tỏa sáng, thiếu niên áo đen cầm nhuyễn kiếm, đứng bên bờ làm cử chỉ im lặng với cô nương đang ngồi trên rễ cây hoa gạo xoắn xuống nước.
Giày thêu của Thương Nhung đã bị nước cuốn trôi ướt sũng, nàng bụm miệng, gật đầu với hắn.
Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng nước chảy không ngừng.
Thiếu niên cụp mắt nhìn mặt nước dưới ánh trăng bạc, nhìn một chốc bèn đạp lên tảng đá ướt bên cạnh mượn lực nhảy lên, mũi kiếm xuyên qua nước, trên lưỡi kiếm có một con cá.
Trong ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ sóng sánh, thiếu niên nghiêng mặt về phía nàng khẽ hất cằm, vết hằn dưới bọng mắt cong cong, đôi mắt đen láy lại trong sáng.
“Đi thôi.”
Hắn lắc lắc con cá trên lưỡi kiếm.
Thương Nhung vội đứng dậy, nhưng lại giẫm phải đá vụn trơn trượt, trong chớp mắt đã không kiểm soát được mà ngửa ra sau, nàng theo bản năng định ôm lấy rễ cây hoa gạo vạm vỡ, nhưng thắt lưng đã được một đôi tay vững vàng ôm lấy.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều đứng trong nước.
Giọt nước từ xương mày thiếu niên rơi xuống, hàng mi dài dày của hắn bị thấm ướt, nhìn vẻ mặt còn ngẩn ngơ của nàng, hắn khẽ cười, liếc nhìn rễ cây hoa gạo sau lưng nàng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa qua cành lá rung rinh.
Dãy núi ẩn trong bóng tối mờ mịt, sương mù mùa xuân mênh mông, trăng tròn mơ màng.
Giọt nước trên cằm hắn sắp rơi xuống còn chưa rơi, trong lúc hắn nhìn trăng, Thương Nhung đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
Trong khoảnh khắc nhiệt độ lạnh lẽo chạm vào nhau, ánh mắt hai người giao nhau.
Tiếng nước tí tách tí tách vang lên.
Những cánh hoa gạo đỏ tươi rơi xuống mặt nước từng cánh một.
Ánh trăng xuyên qua kẽ hở của cành lá cây hoa gạo, từng tấc từng tấc, loang lổ lắc lư.
Thiếu niên hất những lọn tóc mai ngắn hơi thấm ướt của nàng ra, nâng mặt nàng lên, cúi đầu, mũi chạm mũi, hắn như thể đang thử nghiệm, đôi môi rất nhẹ nhàng cọ vào môi nàng.
Mi mắt Thương Nhung run lên không ngừng, thậm chí còn không dám thở.
Thật ra hắn đã có chút quen thuộc rồi.
Hơi thở nóng hổi của thiếu niên gần trong gang tấc, nụ hôn của hắn gần như khiến nàng không thở nổi, Thương Nhung vùng vẫy ôm lấy gáy hắn, bàn tay thiếu niên lại áp vào lưng nàng, hắn chỉ hơi dùng lực, nàng đã được hắn nhẹ nhàng bế lên.
Áo quần ướt sũng mang theo tiếng nước rào rạt, Thương Nhung đột nhiên bị bế lên, nàng giật mình, không thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt của thiếu niên, chỉ có thể quấn chân quanh người hắn.
Nhưng hàng mi dày của thiếu niên chớp một cái, chân hắn không vững, ôm nàng ngã xuống nước, làm dậy lên hàng ngàn gợn sóng, ướt sũng mái tóc của họ.
Hai tay Thương Nhung chống trên vai thiếu niên, lúc này ánh trăng bạc trắng, ánh sáng lạnh lẽo trải trên mặt nước, trước mắt nàng, thiếu niên áo quần ướt sũng, khuôn mặt trắng ngần thấm đầy nước.
Nàng nhìn hắn.
Bỗng nhiên, cả hai cùng bật cười.
Vu nương tử vẫn luôn dọn dẹp căn nhà trong rừng trúc nhỏ ở thôn Đào Khê cho họ, thấy họ về muộn, nàng ấy vui vẻ dậy mặc áo, dẫn theo phu quân thợ mộc đi dọn dẹp nhà cửa, thay chăn đệm.
“Nô gia chỉ mong công tử và cô nương trở về.” Vu nương tử vừa đi vừa cầm đèn lồng, vừa cười quay đầu nhìn họ: “Nhưng hai vị làm sao vậy? Sao quần áo đều ướt sũng rồi?”
Thương Nhung khoác một chiếc áo choàng, mũ trùm che khuất gương mặt đỏ bừng, nàng mím môi không nói, khi đi, vạt váy dưới áo choàng vẫn đang nhỏ nước.
“Do bắt cá.”
Chiết Trúc điềm tĩnh tự nhiên.
Khương Anh đi phía sau đúng lúc giơ con cá lên, đưa cho Vu nương tử xem.
Vu nương tử nhìn thấy con cá, ý cười trên mặt càng đậm: “Đã vậy, phu quân của nô gia sẽ đi đun nước nóng cho công tử và cô nương tắm, con cá này cứ giao cho nô gia, nô gia nhất định sẽ làm một bàn cơm ngon.”
“Phải có cá sốt chua ngọt.”
Chiết Trúc nghiêm túc nhắc nhở.
“Vâng.” Vu nương tử nhận cá từ tay Khương Anh, gật đầu.
Người thợ mộc chẳng mấy chốc đã đun xong nước nóng, nhưng hắn ta không tiện mang nước cho Thương Nhung, Vu nương tử bèn bỏ công việc đang làm, mang nước vào trong phòng.
Trên bàn thắp mấy ngọn đèn nến, Vu nương tử bưng nước nóng vào, vừa thấy cô nương đã thay một bộ áo trắng như tuyết, tháo búi tóc, quay đầu lại.
Vu nương tử thực sự thoáng chốc sửng sốt.
Cô nương có làn da trắng ngần mịn màng, một khuôn mặt như tiên nữ không dính bụi trần, hoàn toàn không phải là hình ảnh làn da vàng xạm, nhiều khuyết điểm trong ấn tượng của nàng ấy.
Nhưng nhìn kỹ ngũ quan của nàng, dường như vẫn không có gì khác biệt so với trước đây.
“Cô nương đã chữa khỏi bệnh trên người rồi sao?”
Vu nương tử nhớ rằng trước đây Mộng Thạch tiên sinh từng nói với nàng ấy, cô nương này mang bệnh từ trong bụng mẹ, nên mặt mới có khí sắc vàng vọt.
Thương Nhung không biết là bệnh gì, nhưng thấy Vu nương tử kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, nàng bèn thuận theo lời của Vu nương tử, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ôi chao, cô nương giờ đã khỏe hẳn, sắc mặt cũng tốt rồi.”
Vu nương tử thu lại sự nghi hoặc trong lòng, đổ nước nóng vào thùng tắm, vui vẻ ngắm nhìn tiểu cô nương này: “Cô nương giống như nữ thần trong tranh vậy, xinh đẹp quá!”
Thương Nhung mím môi, vô cùng ngượng ngùng.
“Chỉ là…” Vu nương tử không nhịn được hỏi tiếp: “Sao Mộng Thạch tiên sinh không cùng về với hai người?”
Nghe nàng ấy nhắc đến Mộng Thạch, Thương Nhung giật mình.
Nàng cụp mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói:
“Thúc ấy có nhiều việc bận rộn, lần này không thể cùng đi với chúng ta.”
Chiết Trúc tắm xong, thay một bộ áo trắng rộng rãi từ phòng bên đi ra, mái tóc ướt xõa tung, hắn ngước mắt liếc nhìn bóng nến vàng cam trên cửa sổ, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Khương Anh bên cạnh: “Thành thân phải chuẩn bị như thế nào?”
“… Chuyện này, thuộc hạ chưa từng thành thân với ai.”
Khương Anh gãi gãi đầu.
Người thợ mộc tai thính nghe được, vội vàng đến gần: “Tiểu công tử sắp cưới rồi sao?”
Giọng hắn ta hơi lớn quá mức.
Vu nương tử đang nấu ăn trong bếp nghe thấy, không quan tâm gì nữa, vội vàng chạy ra: “Cái gì? Công tử, ngài sắp thành thân rồi sao?”
Hai vợ chồng họ, giọng đều khá lớn.
Cánh cửa trên bậc gỗ đột nhiên mở ra, thiếu niên chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng, hắn nhẹ nhàng nâng mi, chỉ thấy dưới mái hiên, đèn lồng chiếu lên khuôn mặt ướt át của cô nương.
Nàng liếc mắt nhìn hắn.
Mà hắn chỉ khẽ nhếch môi, giọng trong trẻo: “Đúng vậy.”
“Nếu công tử và cô nương không chê, hãy giao việc này cho nô gia.” Vu nương tử nhìn thấy ánh mắt giao nhau giữa đôi thiếu niên thiếu nữ, bèn cười nhẹ vỗ ngực.
Vu nương tử làm việc gì cũng rất nhanh nhẹn, giúp người ta chuẩn bị cưới hỏi lại càng gọn gàng.
Cả thôn Đào Khê cũng theo đó mà trở nên náo nhiệt.
Tháng năm ở nhân gian, hoa hòe rụng đầy đất.
Trong rừng trúc tĩnh lặng quấn đầy những dải lụa đỏ thắm, trong sân nhỏ đã tụ tập không ít dân thôn Đào Khê, tiếng cười nói của mọi người hòa vào nhau. Những cô nương chưa xuất giá đứng trong phòng nhìn Vu nương tử chải tóc cho tân nương tử, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, thêm chút phấn hồng, vẽ lông mày bằng bút đen, thoa son môi màu đỏ tươi, khiến những cô nương trẻ tuổi phải nhìn chằm chằm tân nương tử không rời mắt.
Các cô nương và phu nhân đứng đầy trong phòng, không ai giấu được vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.
Chiếc mũ phượng được Vu nương tử cẩn thận nâng lên đội trên đầu Thương Nhung, mọi người gần như bị chiếc mũ vàng cướp mất tầm nhìn, lông phượng vàng khẽ rung động, ngọc châu bảo thạch trên đó sáng ngời rực rỡ.
Nàng mặc áo váy đỏ thẫm thêu lông vũ bằng chỉ vàng, váy áo xếp tầng như mây trôi.
Tựa như tiên tử thần phi bước ra từ trong tranh, một đám phu nhân trông thấy không nhịn được xúm lại gần liên tục khen ngợi, khiến vành tai Thương Nhung đỏ bừng.
Đã đến giờ lành làm lễ bái đường.
Vu nương tử và Thiêm Vũ đỡ Thương Nhung ra khỏi phòng, mọi người lùi lại, nhường ra khoảng sân đá cuội ở giữa, tấm khăn che đầu che khuất tầm nhìn của Thương Nhung, nàng chỉ có thể nhìn thấy vạt áo đỏ thẫm của thiếu niên.
Bàn tay thon dài của hắn đưa tới, Thương Nhung buông tay Vu nương tử, nắm lấy bàn tay khô ráo, ấm áp của hắn.
Lão Tú tài bên cạnh cất tiếng xướng, Thương Nhung choáng váng, khi phục hồi lại tinh thần, lễ tam bái đã xong xuôi, nàng buông tay hắn, lại được Vu nương tử và Thiêm Vũ dìu về phòng.
Thập Ngũ lấy cớ dụ Chiết Trúc đến phòng bên, rồi tựa lưng vào cửa, cười tươi đánh giá thiếu niên anh tuấn trong y phục đỏ thẫm, đội mũ vàng đeo đai ngọc, không khỏi tặc lưỡi nói: “Mặt mày Tiểu Thập Thất đệ đúng là đẹp thật, chẳng trách tiểu Công chúa kia thích đệ đến thế.”
Nửa sau câu nói của y quả thật rất êm tai, nhưng trên mặt Chiết Trúc vẫn không có biểu cảm gì: “Tránh ra.”
“Tránh thì có thể tránh.”
Thập Ngũ khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn hắn: “Nhưng trước đó, đệ phải nói cho ta biết, đệ có biết lúc thành thân động phòng phải làm gì không?”
“Khi ở Trất Phong Lâu đệ không chịu đi tiêu khiển cùng chúng ta, đi làm nhiệm vụ cũng chưa từng đến những nơi phong hoa, trong cung cấm đệ hôn môi tiểu Công chúa đến chảy máu…”
Thập Ngũ bị đôi mắt thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn, y dừng lời, sờ sờ mũi: “Được, không nhắc chuyện cũ nữa, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của đệ, ta có một món quà tặng đệ.”
Nói rồi, y lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ, nhét vào tay thiếu niên, nháy mắt với hắn: “Tiểu Thập Thất, giữa nam và nữ, không phải chỉ có thể hôn môi đâu.”
Chiết Trúc liếc nhìn quyển sách nhỏ, bỗng nghe tiếng gõ cửa, rồi cửa hé mở, Khương Anh thở hổn hển đi vào, đóng cửa lại, quay người cung kính đưa quyển sách bọc gấm trong lòng đến trước mặt Chiết Trúc, nói: “Công tử, cái này trước khi động phòng ngài nhất định phải xem.”
Đến ngày Chiết Trúc thành thân, Khương Anh vỗ đầu mới nhớ ra chuyện quan trọng này, nên hắn ta vội vàng đi vào thành mua món đồ này về.
Ráng chiều nơi chân trời cháy rực lan tỏa, rồi dần bị biển mây nuốt chửng, màn đêm buông xuống, trong sân viện rừng trúc đèn đuốc sáng rực, tân lang không uống rượu mà gò má trắng nõn không hiểu sao lại ửng hồng, bị Thập Ngũ ấn vai ngồi xuống bàn.
“Sao tân lang lại ngồi đó?”
Lão Tú tài nâng ly rượu đứng dậy, kêu lên.
Những người thôn dân khác cũng đồng thanh phụ họa.
Chiết Trúc mơ màng, nghe thấy tiếng ồn ào này, hắn hồi phục tinh thần, đối diện với đôi mắt đen láy của lũ trẻ con trên bàn.
“Tân nương tử không chịu được mùi rượu, dặn không cho uống.”
Vu nương tử cười nói với mọi người.
“Cũng phải, Tiểu Thập Thất đệ còn phải động phòng, rượu đêm nay cứ để ta và Khương Anh uống thay đệ!” Thập Ngũ không biết bí mật Chiết Trúc chỉ có thể uống hai ly rượu, trên mặt y lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, vỗ vai thiếu niên.
Chiết Trúc nghiêng người tránh khỏi tay y, các khớp ngón tay siết chặt chén trà, mi mắt đen dày khẽ nhấc lên, thấy ngoài trẻ con ngồi xung quanh bàn, chỉ có hai phu nhân dẫn theo con.
Người thôn Đào Khê ăn tiệc, không phân biệt nam nữ, hầu như đều biết uống rượu.
“Ca ca, mặt huynh đỏ quá.”
Cô bé ngồi bên cạnh hắn nghiêng đầu nhìn.
Mặt Chiết Trúc càng đỏ hơn, hắn hoàn toàn không biết phải đối phó với đứa trẻ này thế nào, chỉ có thể nâng chén trà nhấp một ngụm.
Mấy người lão Tú tài nhất định phải đến mời rượu, rất nhiều gương mặt xa lạ, nhưng đều mang nụ cười mộc mạc chất phác, Chiết Trúc dùng trà thay rượu uống vài ngụm, sau đó họ cũng bị Khương Anh và Thập Ngũ cản lại.
Vì có người ngăn cản, dân thôn Đào Khê cũng không náo động phòng của đôi tân nhân tạm trú ở nơi này, trăng lên giữa trời, sơn cư vắng lặng.
Dân thôn Đào Khê đã về hết, Khương Anh và Thập Ngũ uống say mèm trên bàn, Thiêm Vũ và Vu nương tử đỡ họ đến phòng bên nghỉ ngơi, sau đó Vu nương tử dẫn Thiêm Vũ về nhà mình ở tạm.
Chiết Trúc đứng một mình trên hành lang một lúc, gió đêm xuân thổi lay góc áo đỏ thẫm của hắn, cuối cùng hắn đưa tay đẩy cửa.
Tiếng kẽo kẹt vang lên.
Trong phòng, Thương Nhung ném quyển sách như ném củ khoai nóng xuống dưới gối, tấm khăn che đầu màu đỏ che khuất phần lớn tầm nhìn, nàng cụp mắt, nhìn bước chân hắn đến gần.
“Chiết Trúc?”
Nàng hơi bất an, gọi khẽ.
“Ừm.”
Giọng thiếu niên trong trẻo.
Một bóng đen chắn trước mặt nàng, rồi tấm khăn che được hắn vén lên, trong ánh đèn nến sáng màu vàng cam, nàng đội mũ phượng, rạng rỡ như ánh hồng ngọc.
Thiếu niên dường như không nói nên lời, ngây ngẩn nhìn nàng.
Thương Nhung ngước nhìn hắn, đây là lần thứ hai nàng thấy hắn mặc màu sắc tươi sáng rực rỡ như vậy, búi tóc đen dày gọn gàng đội mũ ngọc vàng, dải lụa đỏ thẫm gắn những miếng ngọc tinh xảo.
Thiếu niên bỗng đưa tay lên, cẩn thận tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, hắn ngồi xuống bên nàng, nhìn nàng lần nữa, quả nhiên trên trán nàng có một vết đỏ.
“Đau không?”
Đầu ngón tay Chiết Trúc nhẹ chạm vào trán nàng.
Không còn mũ phượng, gáy Thương Nhung thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng mím môi lắc đầu.
Có lẽ là vì cả hai đều đã xem những thứ kỳ lạ kia, nên ngay cả cái chạm đơn giản này cũng biến thành động tác gợi cho người ta nhiều liên tưởng, má hai người đều ửng đỏ, ngồi cạnh nhau không nói gì.
Chiết Trúc mò trên giường một quả nhãn, bóc vỏ, hai ngón tay kẹp lấy phần thịt long lanh đưa đến bên môi nàng.
Thương Nhung há miệng cắn lấy, vị ngọt thanh của thịt quả bung nở giữa răng.
Nhưng nàng hạ mắt, phát hiện mình chạm vào ngón tay thiếu niên, khiến ngón tay hắn dính chút son môi đỏ nhạt.
Thương Nhung thấy khớp tay hắn co lại như cây mắc cỡ, rồi hắn đứng dậy đi đến bàn, bưng hai ly rượu đến trước mặt nàng.
“Không phải chàng không uống rượu nữa sao?”
Thương Nhung ngẩng mặt nhìn hắn.
Hắn thậm chí đã ném cả hồ lô ngọc đi.
Chiết Trúc lại ngồi xuống bên cạnh nàng, dây đỏ nối liền hai ly rượu của họ, đôi mắt đen của hắn trong sáng và tinh khiết: “Cái này nhất định phải uống.”
Hắn uống cạn một hơi, Thương Nhung đành thử uống theo.
Nàng vẫn chưa quen mùi vị của rượu.
Sặc ho vài tiếng, mắt long lanh nước.
Chiết Trúc nhếch khóe miệng, ngón tay lại xoa xoa vết đỏ trên trán nàng, Thương Nhung đang không biết nên đặt ly rượu thế nào, gương mặt bất ngờ bị hắn nâng lên, làn gió mát lướt qua trán nàng.
Trái tim trong lồng ngực đập dồn dập, nàng chớp mi, người cứng đờ không dám động đậy.
Ngọn nến đỏ chiếu sáng rực rỡ từ trên cao xuống, ngọn lửa nhảy múa.
Hơi thở thiếu niên pha chút hương rượu thoang thoảng gần nàng đến thế, ngón tay Thương Nhung co lại trong tay áo, mà nụ hôn của hắn bỗng nhiên rơi xuống trán nàng.
Hắn vụng về hôn lên mắt, mũi, và khóe miệng nàng.
Men rượu luôn hiện rõ trên mặt hắn, dù chỉ uống một ly và không say, nhưng gương mặt trắng trẻo vẫn hơi ửng hồng, vành tai đã đỏ ửng.
Đôi mắt đẹp ướt át, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt sống động đầy nổi bật.
“Tốc Tốc.”
Hắn khẽ gọi.
Thương Nhung đáp rất nhỏ, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
“Ta rất vui.”
Nụ hôn của hắn lại rơi xuống cổ nàng, giọng nói trở nên mơ hồ.
Thương Nhung cắn môi, ly rượu tuột khỏi tay, lăn xuống đất cùng sợi tơ hồng, nàng nắm lấy tay áo hắn, sắc hồng nhạt lan khắp cổ và má nàng.
“Còn nàng thì sao?”
Hắn ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng.
Mặt Thương Nhung đỏ bừng, chỉ vừa “ừm” một tiếng rất nhẹ, nụ hôn của hắn đã rơi xuống môi răng nàng, đầu lưỡi ấn vào kẽ môi, đi sâu vào.
Hắn quả thật đã rất thành thạo.
Đầu óc Thương Nhung bừng cháy, hơi thở rối loạn của thiếu niên gần trong gang tấc, nàng yếu ớt nắm lấy cổ áo hắn, khó có thể chịu đựng nụ hôn sâu như vậy của hắn.
Y phục rơi xuống đất, màn trướng nhẹ buông.
Môi thiếu niên dán vào vai nàng, hơi thở hắn rất khẽ, nghe thấy tiếng nức nở của nàng, hắn lại hôn xuống giọt nước mắt trên má nàng, giọng khàn đặc hỏi: “Sao lại khóc?”
Thương Nhung nức nở, ôm hắn không chịu nói.
“Nàng có thể hôn ta không?”
Có lẽ tâm trí hắn đã bị rượu hợp cẩn đốt cho mơ màng, hắn vừa dính người vừa thẳng thắn.
“Nàng có muốn…”
“Đừng nói nữa.”
Thương Nhung vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Ừm.”
Thiếu niên cắn vành tai nàng một cái, nhưng chưa qua một lúc, hắn lại rất nhẹ nhàng hôn lên hõm vai nàng: “Tốc Tốc, ta rất thích nàng.”
Nửa đêm mưa xuân rả rích, mây dày che mất vầng trăng sáng, sương mù len lỏi trong rừng trúc tĩnh mịch, gió nhẹ từng cơn, xào xạc vang lên.
Hướng Đông đã sáng trắng, mưa tạnh mây tan.
Sương sớm trắng xóa bao phủ cả rừng trúc và dãy núi, thiếu niên áo đen bế cô gái còn chưa tỉnh hẳn lên lưng ngựa, nghiêng người nói với Thập Ngũ: “Thập Ngũ ca, chúng ta từ đây chia tay.”
“Hẹn gặp lại.”
Thập Ngũ cầm quạt xếp, mỉm cười, rồi dẫn Thiêm Vũ rời khỏi tiểu viện trong núi trước.
Thương Nhung trên lưng ngựa nhìn bóng dáng Thập Ngũ và Thiêm Vũ dần bị sương mù bao bọc, nàng khó khăn hé mắt, tâm trí cũng mơ màng không rõ.
“Công tử…”
Khương Anh lộ ra vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Ngươi biết tiền của Tạo Tương Đường ở đâu, ngoài phần đã hứa với Đệ Tứ, phần còn lại, hãy chia ra với những người dưới trướng ngươi, giờ các ngươi đã không còn là người của Trất Phong Lâu, không cần phải đi theo ta nữa.”
Giọng Chiết Trúc trầm tĩnh.
“Chính vì ngài đã dẫn thuộc hạ ra khỏi Trất Phong Lâu, nên cả đời này thuộc hạ đều phải đi theo ngài.” Khương Anh quỳ xuống.
“Khương Anh.”
Gió sớm thổi qua những lọn tóc mai của thiếu niên, giọng hắn trong vắt: “Nhưng hiện giờ ta không cần ngươi, cũng không cần họ, tự do là thứ các ngươi có được không hề dễ dàng, nên trân trọng nó.”
Nói xong, thiếu niên lên ngựa, ôm cô nương trong áo choàng vào lòng, không nhìn Khương Anh lấy một cái, dùng sức kéo cương ngựa, đi về phía con đường đá trong rừng trúc.
“Công tử!”
Khương Anh thấy sương mù sắp bao phủ lấy họ, chạy về phía trước vài bước, lớn tiếng nói: “Nếu có ngày công tử cần đến, Khương Anh nhất định không từ chối!”
Không có ai tự tại không mong cầu gì hơn thiếu niên ấy.
Đây là điều Khương Anh đã sớm hiểu.
Đến như gió, đi cũng như gió.
Vành mắt Khương Anh đỏ hoe, hắn ta đứng yên tại chỗ.
Trên đường núi ẩm ướt, tiếng vó ngựa rõ ràng, Thương Nhung tựa vào lòng thiếu niên mơ màng buồn ngủ, ngay cả gió xuân ẩm ướt thổi vào mặt cũng không thể làm nàng tỉnh táo hơn.
Nàng cố gắng mở to mắt, chỉ thấy trong sương mù mênh mông, đường viền núi xa và màu trời xanh xám hòa vào cùng nhau.
“Chiết Trúc, chúng ta đi đâu thế?”
Giọng nàng mềm mại.
“Chẳng phải nàng nói, muốn đến những nơi ta đã từng đi sao?” Thiếu niên cúi đầu, cằm chạm vào mũ áo choàng của nàng, nhét một miếng bánh hạt dẻ nhỏ vào miệng nàng.
Thương Nhung cắn bánh hạt dẻ, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.
“Ừm.”
Mắt Thương Nhung cong cong: “Chúng ta đang về nhà.”
Trời Nam đất Bắc, bốn biển bao la.
Nơi nào hắn đã từng đi đều có nhà của hắn.
Nên nàng đi theo hắn chu du thiên hạ, chính là về nhà.
——Hoàn chính văn——