Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 96

Kinh thành Ngọc Kinh đóng cửa nửa tháng, Tân Đế lên ngôi kế vị.

Sáng sớm sương mù dày đặc, trước cửa Vinh Vương phủ, đám nô bộc thu dọn hành lý chất đầy xe, Phong Lan đỡ Vinh Vương phi, Thu Hoằng đỡ Vinh Vương, được đám nô tỳ thị vệ vây quanh lên xe ngựa.

Mất đi vài phần khí thế phấn chấn, chỉ sau một đêm Vinh Vương phi đã thêm vẻ già nua, trong búi tóc được buộc lại trong mũ kim hoa đã chen lẫn những sợi bạc phơ, bà ấy không thèm nhìn lại Vinh Vương phủ phía sau, cúi người bước vào trong xe.

Nhưng Vinh Vương đứng trên xe, lại cẩn thận ngắm nhìn cổng phủ sau lưng, trong tiết đông, bệnh nhọt của ông ấy càng nặng hơn, dù chỉ đứng như vậy thôi mà toàn thân vẫn đau nhức.

Gió lạnh thổi qua áo choàng lông thú trên người ông ấy, hạt tuyết rơi trên búi tóc và vai ông ấy.

Dưới tán cây cách đó không xa, một bàn tay trắng nõn mảnh mai vén rèm, lặng lẽ nhìn bóng dáng đứng trên xe ngựa ấy qua khung cửa sổ, nàng gác cằm lên bậu cửa sổ, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của ông trong tuyết bay mịt mù.

Nhìn thấy chòm râu dài, búi tóc chỉnh tề.

Sương gió giá lạnh đã khắc sâu trên gương mặt ông ấy, nhưng đôi mắt ấy vẫn còn thần thái như xưa.

Dù phải chống gậy, ông ấy vẫn đứng thẳng người, lưng thẳng tắp.

Có lẽ chợt có cảm giác gì đó, giữa gió tuyết mịt mù, ông ấy nghiêng mặt, nhìn về phía dưới tán cây rậm rạp này, tấm rèm bên cửa sổ lay động loạn xạ, khuôn mặt tiểu cô nương trong xe nửa ẩn nửa hiện.

Tiếng gió rít gào, tiếng ồn hỗn loạn.

Chỉ là ánh mắt chạm nhau, hai đôi mắt đỏ hoe không nói một lời.

Môi Vinh Vương khẽ mấp máy, không phát ra âm thanh nào, nhưng Thương Nhung có thể đoán được, ông ấy đang gọi “Nhung Nhung”.

Nước mắt không kìm được rơi xuống, Thương Nhung nghẹn ngào, giọng rất nhẹ:

“Phụ vương…”

Trên đầu gối nàng đặt chiếc hộp gỗ mà đêm đó Vinh Vương giao cho Chiết Trúc.

Vinh Vương lắc đầu với nàng.

“Vương gia, hay là…” Thu Hoằng để ý thấy chiếc xe ngựa đỗ dưới tán cây xa xa.

“Thần Bích vẫn còn ở đây.”

Vinh Vương hạ thấp giọng, hạt tuyết đè nặng mi mắt ông ấy, ông ấy thất thần nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trong xe ngựa, tay nắm gậy siết chặt thêm, ông ấy nhắm mắt lại, xoay người vén rèm bước vào xe.

Vinh Vương phi không biết Thương Nhung vẫn còn sống, nếu bà ấy biết, chắc chắn sẽ nói thế nào cũng phải giữ con gái ở bên cạnh.

“Có gì mà nhìn?”

Vinh Vương phi thấy ông ấy không đi được nên cuối cùng vẫn đưa tay đỡ ông ấy ngồi xuống.

Giữa phu thê họ, so với trước đây, dường như đã có thêm vài phần tình cảm.

“Phải.” Vinh Vương tựa vào bên cửa sổ, ông ấy cụp mắt xuống: “Chẳng có gì để nhìn.”

Mấy chiếc xe ngựa trước Vinh Vương phủ lần lượt rời đi, dưới tán cây kia, Khương Anh ngoái đầu liếc nhìn tấm rèm một cái, rồi kéo dây cương đánh xe đi về một phía khác.

Trong tiếng bánh xe lăn, Thương Nhung ôm hộp gỗ, đôi mắt đã ướt đẫm nước.

“Mộng Thạch đã tha cho phụ vương nàng, còn cho phép ông ấy đến hành cung ngoại thành dưỡng bệnh, nàng yên tâm, bệnh nhọt trên người ông ấy sẽ có danh y chữa trị cho ông ấy.”

Chiết Trúc rút khăn tay từ trong tay áo nàng ra lau nước mắt trên má nàng.

“Người không phải không thích ta.”

Thương Nhung nắm cổ tay hắn, ngước mặt nhìn hắn: “Người vẫn luôn nhớ ta, phải không?”

“Phải.”

Chiết Trúc nâng mặt nàng lên.

Thương Nhung càng thêm nghẹn ngào, muốn chui vào lòng hắn, nhưng lại sợ động đến vết thương trên người hắn, nhưng Chiết Trúc hiểu rõ sự do dự của nàng, hắn bèn ném khăn tay sang một bên, đưa tay kéo nàng vào lòng mình, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng.

Xe ngựa chạy về phía cổng thành, hai người đã đợi sẵn ở đó.

Ngoài Thế tử phủ Kính Dương Hầu Triệu Nhứ Anh, người còn lại tuy Thương Nhung chưa từng gặp, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người đó, nàng lập tức nhận ra đó là ai.

Sẽ không còn ai có đôi mắt giống Tiết Đạm Sương như vậy.

Hắn ta đứng ở đó, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt lộ ra bên cửa sổ của nàng.

“Tân triều vừa mới ổn định, Bệ hạ bận rộn chính sự không thể đến đưa tiễn.” Trên mặt Triệu Nhứ Anh đầy ý cười, bước lên phía trước: “Nên lệnh cho ta và Nùng Ngọc thay mặt.”

Nói xong, y đưa một cái hộp gỗ bốn tầng cho Khương Anh, rồi nói với Thương Nhung và Chiết Trúc: “Đây đều là đồ Bệ hạ muốn đưa cho hai người, còn có cả bức thư này.”

Thương Nhung nhìn bức thư Triệu Nhứ Anh đưa tới, nàng đưa tay nhận lấy.

“Tri Mẫn ca ca, cảm ơn.”

Thương Nhung khẽ nói.

Triệu Nhứ Anh lắc đầu, rồi nhìn về phía Tiết Nùng Ngọc vẫn đang đứng đợi ở đằng xa không đến gần, rồi quay đầu lại nói với nàng: “Hôm nay Nùng Ngọc có thể đến, chứng tỏ trong lòng hắn, hắn đã thừa nhận cái chết của Đạm Sương và cả nhà họ Tiết không phải là lỗi của người.”

“Vì vậy Công chúa, người cũng hãy buông bỏ đi, như vậy, nếu Đạm Sương trên trời có linh, cũng sẽ rất vui mừng cho người.”

Tuyết bay như bông, khắp thành đều trắng xóa.

Xe ngựa phóng nhanh ra khỏi thành, chạy về phía đồng tuyết mênh mông.

Thương Nhung mở hộp thức ăn bốn tầng ra, bên trong có cá chua ngọt, tôm tươi hầm, hai bát cơm gà, mấy đĩa bánh ngọt.

Thương Nhung mới chỉ ăn cơm gà một lần.

Ở thôn Đào Khê, Mộng Thạch đã mượn một con gà từ Vu nương tử, để bắt con gà đó mà áo choàng của y dính đầy lông gà.

Y nói, khi thê tử y còn sống, rất thích cơm gà của y.

Thương Nhung lấy ra tờ giấy đỏ rắc vàng, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn — “Mong tự bảo trọng.”

Những thứ còn lại trong phong thư là một xấp dày khế đất và ruộng cùng với ngân phiếu.

“Chiết Trúc.”

Gió lạnh không ngừng thổi vào từ ngoài cửa sổ, Thương Nhung ngây người nhìn bức thư trong tay một lúc, nghiêng mặt nhìn về phía thiếu niên đã hao gầy đi nhiều vì bị thương nặng: “Mộng Thạch thúc thúc, sẽ mãi mãi ở lại nơi đó rồi.”

Một người từng tự tại như vậy, giờ đây không còn được tự do nữa.

Tuyết đọng chất đống trên tường son ngói xanh, Mộng Thạch mặc long bào màu vàng sáng đứng trên cổng thành, bên ngoài mái hiên lại có mái hiên, đứng từ đó không thể nhìn thấy cổng thành Ngọc Kinh, tất cả đều là một màu trắng loang lổ.

“Bệ hạ nhớ họ, sao lại không đi tiễn?”

Kỳ Ngọc Tùng đứng phía sau y.

“Tiễn một lần, sẽ không tiễn lần thứ hai nữa.” Mộng Thạch không quay đầu lại, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào ở bên dưới: “Đi rồi, cũng chỉ thêm buồn thương.”

Y vẫn sợ nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ ấy rời đi.

***

Nghiệp Châu cách Ngọc Kinh khá gần, nhưng Chiết Trúc không hề nhắc đến việc trở về núi Thần Khê.

Thương Nhung đã nghe đến nơi đó rất nhiều lần nhưng vẫn chưa đến bao giờ, đó là nơi từng chứa đầy những kỷ niệm giữa thiếu niên này và sư phụ Diệu Thiện của hắn, nhưng những tình cảm ấm áp trước kia, giờ đã trở thành lưỡi dao sắc bén.

Sau khi đi vòng qua Nghiệp Châu, ngày họ đến được Giáng Vân Châu chính là đêm Giao Thừa.

Vết thương trên người Chiết Trúc vẫn chưa lành, hắn ngủ mê mệt trong quán trọ nửa ngày, khi tỉnh dậy trời đã tối, hắn thấy tiểu cô nương đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút nhưng chống cằm hồi lâu không động đậy.

Hắn vén chăn ngồi dậy, chân trần xuống giường, đi đến sau lưng nàng, thấy rõ tờ giấy trước mặt nàng sạch sẽ, không có một chữ.

Khi hắn cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phớt qua vành tai của Thương Nhung, nàng giật mình, quay đầu mới phát hiện hắn đã đứng phía sau từ lúc nào.

“Chiết Trúc.”

Nàng gọi.

“Ừm.”

Thiếu niên nhẹ giọng đáp, ánh mắt từ tờ giấy rơi xuống mặt nàng: “Muốn viết thư cho phụ vương của nàng sao?”

Thương Nhung mím môi, đặt bút xuống: “Viết cũng vô ích, không gửi đến được chỗ ông ấy đâu.”

Nàng đứng dậy đẩy hắn trở lại giường, dùng chăn bọc lấy hắn.

Khóe môi thiếu niên hơi cong lên, lại nhân cơ hội đưa tay ra khỏi chăn ôm lấy nàng, hắn nhẹ nhàng cọ lên mũi nàng, giọng trong trẻo: “Giao thừa ở Giáng Vân Châu cũng có hội đèn, chờ trời tối, chúng ta đi xem đèn ăn khuya, được không?”

“Nhưng mà vết thương của chàng…”

Thật ra Thương Nhung cũng có hơi muốn đi, nhưng nàng vẫn còn lo lắng.

“Không sao đâu.”

Chiết Trúc vuốt ve gương mặt nàng.

Khi màn đêm vừa buông xuống, tiếng pháo hoa trên phố liên tiếp vang lên, đèn lồng nối liền thành dây trên mái hiên, san sát nhau, chiếu sáng nửa thành như ban ngày.

Thương Nhung khoác áo choàng nắm tay thiếu niên bước ra khỏi quán trọ, vừa lúc nhìn thấy pháo hoa ngũ sắc bung nở trên bầu trời phía trên mái hiên cao.

“Ngươi tự đi chơi đi.”

Chiết Trúc quay mặt lại, nói với Khương Anh đang đi theo sau.

“Nhưng mà công tử…”

Khương Anh vẫn có chút lo lắng về thân thể hắn, nhưng lúc này pháo hoa rực rỡ khắp thành, hắn ta nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ trước mặt đang khoác áo choàng viền lông thỏ, chợt cảm thấy mình thật không thức thời, bèn đổi lời: “Vâng, thuộc hạ sẽ tự đi chơi.”

Trên phố có rất nhiều trẻ con chạy qua chạy lại, phía sau chúng còn nhiều người lớn đang vội vàng đuổi theo, thiếu niên nắm tay Thương Nhung, luôn kịp thời dẫn nàng tránh những người đang chạy vội qua.

Các quầy ăn bên đường nhiều vô kể, dưới những mái lều vải dầu có không ít người ngồi cùng nhau uống rượu cười đùa.

Khi thiếu niên di chuyển, vạt áo đen của hắn tung bay, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại giữa các quầy ăn, cuối cùng dừng lại trước một quầy đầy khói nóng.

Chủ quầy là một cụ già, ngẩng đầu nhìn thấy họ, trước tiên sững người, rồi nở nụ cười hỏi: “Hai vị có muốn ăn bánh ngọt đậu đỏ không?”

“Hai cái.”

Chiết Trúc nói ngắn gọn, đặt một miếng bạc nhỏ lên quầy.

“Được được được.” Cụ già cười tít mắt cất miếng bạc đi, nhanh nhẹn dùng giấy dầu gói hai cái bánh ngọt đậu đỏ đưa cho họ.

Bánh ngọt được gói trong giấy dầu hơi nóng, Thương Nhung cắn một miếng nhỏ, nhân đậu đỏ bên trong mịn ngọt, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên áo đen bên cạnh, thấy hắn cũng cắn một miếng, mắt cong cong, ăn rất vui vẻ.

“Nhìn gì thế?”

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn hạ mắt nhìn nàng.

“Trất Phong Lâu ở đâu?”

Thương Nhung vừa ăn bánh vừa hỏi hắn.

“Cách thành này còn một đoạn, bên cạnh một hồ nước xanh biếc.”

Chiết Trúc nhẹ nhàng hất cằm, nắm tay nàng lắc lắc, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước: “Nơi ta ở trong lầu gọi là Lan Sinh các, là nơi gần hồ nước nhất.”

“Trất Phong Lâu thực sự không phải nơi tốt đẹp để đến, nếu không ta đã dẫn nàng tới đó chơi rồi.”

Hắn nói.

“Chắc Phất Liễu tỷ tỷ cũng đã trở về rồi nhỉ.”

Thương Nhung nhớ đến Đệ Tứ đã tách đường với họ vào ngày cổng thành Ngọc Kinh mở.

“Ừm.”

Nếu không có nhiệm vụ, sát thủ của Trất Phong Lâu tuyệt đối không được ở lại bên ngoài, lý do Đệ Tứ có thể ở lại Ngọc Kinh lâu như vậy là vì Chiết Trúc đã lấy danh nghĩa bản thân làm một vụ làm ăn với Trất Phong Lâu.

“Ngoài việc chịu phạt roi, Trất Phong Lâu của các chàng không có cách nào khác để ra ngoài sao?” Đèn đuốc khắp phố chồng chất đan xen tạo thành những bóng sáng đủ màu, Thương Nhung đi xuyên qua giữa chúng.

Nàng vẫn nhớ đêm Chiết Trúc lần đầu vào cung cấm, nàng đã chạm vào máu trên lưng hắn.

Lúc đó, hắn mãi không chịu cho nàng xem vết roi trên người.

“Trất Phong Lâu xưa nay vẫn vậy, muốn rời đi, chỉ có một con đường đó thôi.”

Chiết Trúc nói với giọng bình thản.

Thương Nhung đang định nói gì đó, lại thấy phía trước đám đông bỗng xuất hiện một ánh lửa, nam nhân biểu diễn xiếc có dáng người to lớn, miệng không biết uống thứ gì, phun vào ngọn đuốc gần đó, lửa bùng lên một mảng, khiến đám đông reo hò tán thưởng.

Nhiều người tụ tập ở chỗ biểu diễn xiếc, còn quầy hàng bên cạnh với vài cái bình đồng lại không có ai hỏi thăm.

“Đợi ta.”

Chiết Trúc buông tay nàng, nhét nửa cái bánh chưa ăn xong cho nàng cầm, rồi đi đến trước những cái bình đồng.

“Tiểu công tử, muốn ném tên vào bình sao?”

Nam nhân đứng trông coi những cái bình đồng vốn cũng đang xem xiếc bên cạnh, nhưng người quá đông, hắn ta không thể nhìn rõ nên đang giậm chân, quay đầu thấy một thiếu niên áo đen tuấn tú bèn vội tiến lên.

Chiết Trúc “ừm” một tiếng, cầm mũi tên nam nhân đưa cho, hắn quay đầu lại, thấy Thương Nhung ngoan ngoãn đứng đó, tất cả mọi người đều đang xem xiếc, nhưng nàng lại đang nhìn hắn.

Mũi tên dài xoay một vòng trong tay, hắn cong mắt nhìn nàng, rồi quay lại ném mũi tên không chút do dự, chính xác rơi vào miệng bình đồng.

Mỗi mũi tên hắn ném đều quá dễ dàng, chỉ có mười mũi, một ít người xem xiếc bên cạnh đã vây lại xem.

“Được rồi, tiểu công tử ngài đúng là người ném tên lành nghề, tặng phần thưởng này cho ngài.” Nam nhân cười ha hả, đưa cho hắn một bức tượng búp bê gốm sứ.

Chiết Trúc nhìn bức tượng búp bê gốm sứ, trắng trắng tròn tròn.

Hắn lại ngước mắt, đảo qua một lượt, chăm chú nhìn lồng chim treo trên ngọn cây, bên trong có ba con chim bồ câu lông không hoàn toàn trắng mà còn pha lẫn chút hoa văn màu đen.

“Ta muốn cái đó.”

Chiết Trúc nhẹ nhàng hất cằm.

Nam nhân nhìn theo ánh mắt hắn, có vẻ hơi do dự: “Tiểu công tử, đó là ta định tự nuôi.”

Chiết Trúc móc từ dây lưng ra một thỏi bạc ném cho hắn ta.

“Tiểu công tử đợi chút, ta sẽ đi lấy ngay.”

Nam nhân nhận bạc, mặt mày hớn hở, quay người đi lấy lồng chim.

Vài đứa trẻ ồn ào đòi chơi ném tên, Thương Nhung bị chúng đẩy ra phía sau, thấy thiếu niên áo đen đang cầm lồng chim, trong tay còn cầm bức tượng búp bê gốm sứ mà nam nhân kia nhất quyết nhét cho hắn, đi về phía nàng.

Hắn rất dễ dàng dẫn nàng ra khỏi đám đông chen chúc, nhét bức tượng búp bê gốm sứ vào tay nàng.

Thương Nhung thấy hắn đưa một tay ra, bèn nhếch khóe miệng nắm lấy: “Chàng lấy bồ câu để làm gì?”

“Kho lên.”

Chiết Trúc lười biếng đáp.

Thương Nhung sững người.

Hắn kịp thời hạ mắt nhìn nàng, khẽ cười: “Lừa nàng thôi.”

“Chiết Trúc.”

Thương Nhung nhíu mày, hơi không hài lòng với trò đùa của hắn, nhưng chưa được bao lâu, nàng vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Rốt cuộc là làm gì?”

“Huấn luyện chúng.”

Chiết Trúc dừng lại, nâng lồng lên, nhìn ba con bồ câu nhỏ đang vỗ cánh bên trong: “Chờ chúng lớn, dù nàng và ta ở tận trời Nam biển Bắc, chúng vẫn có thể mang thư của nàng đến cho phụ vương nàng.”

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, pháo hoa nối tiếp từng chùm.

Tuyết mịn bay bay, nhẹ nhàng phất qua búi tóc đen của thiếu niên, hắn đội mũ bạc thắt đai ngọc, ánh sáng của pháo hoa nhấp nháy chiếu lên gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn.

Thương Nhung ngây ngẩn nhìn hắn.

Khách qua lại bên cạnh họ, ánh mắt Chiết Trúc mới dời từ lồng chim sang gương mặt nàng, không hề đề phòng, nàng đột nhiên nhào vào lòng hắn.

Hàng mi dài của Chiết Trúc khẽ run lên, hắn nhẹ nhàng gọi: “Tốc Tốc?”

Bồ câu vỗ cánh, liên tục phát ra tiếng “cục cục”, thiếu niên như thể vừa chợt nhận ra điều gì đó, một tay ôm lấy eo nàng, xung quanh có quá nhiều ánh mắt dừng lại trên người họ, hắn ghé vào tai nàng: “Nhiều người nhìn nàng lắm.”

“Họ không thấy được ta.”

Thương Nhung vùi đầu vào lòng hắn.

Thiếu niên nhẹ nhàng “à” một tiếng, hắn muốn xoa đầu nàng nhưng không còn tay nào rảnh, đành phải dùng má cọ cọ lên đỉnh đầu nàng: “Nhưng ta hơi muốn hôn nàng.”

Thương Nhung lập tức ngẩng đầu khỏi lòng hắn, nhìn thấy gương mặt thiếu niên ửng lên chút hồng nhạt.

Nàng quay mặt đi: “Không được ở đây.”

“Vậy chúng ta không ăn khuya nữa.”

Chiết Trúc ôm eo nàng.

“Phải ăn.”

Thương Nhung đỏ mặt nói.

“Ồ.”

Thiếu niên hơi thất vọng, xách ba con bồ câu, định kéo nàng đi về phía trước náo nhiệt hơn, nhưng một đám người vây quanh niên thú(*) làm bằng giấy đang chậm rãi tiến đến gần.

(*)Niên thú () là một con quái vật trong thần thoại Trung Quốc với hình dáng là một con rồng khổng lồ, có 4 chân và sống ở trên núi, gắn với năm mới.

Pháo liên tiếp được đốt lên, nhiều trẻ con chạy đến ném đá vào niên thú.

Chiết Trúc ôm Thương Nhung tránh những viên đá nhỏ mà lũ trẻ ném ra, lùi về bên đường, tiện tay đặt lồng xuống, bịt tai nàng lại.

Tiếng pháo thực sự quá ồn ào, pháo hoa trên bầu trời nổ không ngừng.

Thương Nhung không dán mặt nạ, gương mặt trong sáng thoát tục không hề che giấu, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng, không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bồ câu sợ hãi kêu cục cục loạn xạ, cuối cùng tiếng pháo cũng im bặt, Chiết Trúc buông tay, ngồi xuống dùng các khớp tay gõ nhẹ lồng chim, trêu đùa những con bồ câu nhỏ bên trong.

“Đó là gì vậy?”

Thương Nhung cũng ngồi xuống, nhìn con niên thú giấy được vẽ bằng mực đậm đang bị lũ trẻ vây quanh.

“Niên thú.”

Chiết Trúc liếc nhìn, quay mặt lại nói với nàng: “Nàng có nghe qua câu chuyện về niên thú chưa?”

Thương Nhung lắc đầu.

“Theo truyền thuyết, nó là một con quái thú, suốt bốn mùa đều lười biếng, chỉ xuất hiện vào đêm Giao Thừa, tìm kiếm con mồi, nó rất sợ tiếng pháo, vì vậy mọi người thường đốt pháo trong đêm Giao Thừa để đuổi nó đi.”

Chiết Trúc vừa nói, vừa lấy một viên kẹo nhét vào miệng nàng.

Thương Nhung ngậm viên kẹo, nghiêng đầu lại nhìn con niên thú có bốn tai, đang nhe răng trợn mắt: “Giao Thừa bên ngoài, luôn náo nhiệt như vậy sao?”

“Phải đấy.”

Chiết Trúc cũng ăn một viên kẹo.

Ánh mắt Thương Nhung rời khỏi niên thú và người qua lại, rơi xuống gương mặt thiếu niên bên cạnh.

Nàng thích Giao Thừa ở nhân gian này.

Không cần tiếp tục dán mặt nạ chạy trốn khắp nơi, không cần tránh né nhiều ánh mắt như vậy, nơi đây đẹp như một giấc mơ.

Tuyết mịn rơi từng hạt, nhẹ nhàng lướt qua gò má.

Dưới ánh đèn sáng và trong suốt này, giữa tiếng ồn ào khắp phố, thiếu niên quay mặt lại, ánh mắt bất ngờ chạm vào mắt nàng.

Thương Nhung nắm lấy ngón tay thiếu niên đang đặt bên lồng chim gảy cánh bồ câu, đến gần hắn, khẽ nói:

“Ta thích Giao Thừa này, thích búp bê gốm chàng thắng cho ta.”

“Từ nay về sau, năm mới năm cũ, ta đều muốn ở bên Chiết Trúc, mãi mãi bên nhau.”

Bình Luận (0)
Comment