Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 95

Người tuyết nhỏ đã hoàn toàn tan chảy.

Thương Nhung kìm nén cảm giác chua xót trên chóp mũi, nắm lấy bàn tay ẩm ướt của hắn, lạnh buốt như băng, lòng bàn tay ngược lại trở nên ấm nóng, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên vẫn trắng bệch đáng sợ, càng làm nổi bật vệt đỏ ở đuôi mắt hắn, nốt ruồi nhỏ ở cuối bọng mắt càng đậm màu hơn.

“Chàng khóc à?”

Ngón tay Thương Nhung khẽ chạm vào hàng mi ướt của hắn.

“Người thích khóc là nàng.”

Chiết Trúc né tay nàng, mi mắt không kìm được chớp một cái.

Thương Nhung mím môi không phản bác được, sau hồi lâu mới khẽ nói: “Rõ ràng trước khi gặp chàng, ta ít khóc lắm.”

Nàng nghiêm túc nói về một chuyện mà chính nàng cũng thấy khó hiểu.

Nhưng Chiết Trúc nghe xong, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt nàng, vừa chạm vào ánh mắt nàng, hắn lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Gió tuyết đập vào cửa sổ, mặt trời lặn dần về Tây.

Sắc trời dần tối, Thương Nhung ăn bánh gạo coi như bữa tối, Đệ Tứ về nấu chút cháo, Chiết Trúc chỉ ăn một miếng rồi không chịu ăn nữa.

“Đôi tay này của ta vốn dùng để giết người, giờ nấu được một bữa cháo đã là không dễ, các ngươi còn chê bai.”

Lúc này Đệ Tứ chẳng còn vẻ quyến rũ mê người thường ngày, má nàng ấy dính chút bụi đen, thấy Thập Ngũ ăn một miếng cháo đã làm ra vẻ buồn nôn, nàng ấy không khỏi trợn trắng mắt.

“Cô nấu dở thì cứ nhận là dở đi, bọn ta thì không sao, nhưng vết thương của Tiểu Thập Thất không nhẹ, cô cho đệ ấy ăn cái này thì sao ăn nổi?” Không biết nàng ấy bỏ gì vào, Thập Ngũ chỉ thấy lưỡi mình vừa mặn vừa đắng.

“Ngươi giỏi thì ngươi làm đi?”

Đệ Tứ cười khẩy.

Thập Ngũ đặt bát xuống đứng dậy: “Thả Thiêm Vũ ra, nàng ấy biết làm.”

“Đứng lại.”

Đệ Tứ ném ra một chiếc phi tiêu hoa lăng, Thập Ngũ không quay đầu, vành tai khẽ nhúc nhích, nhanh chóng mở quạt, phi tiêu hoa lăng bị chặn, ghim vào khung cửa.

Đệ Tứ nhìn bóng lưng y, bĩu môi: “Cơm nàng ta làm mà ngươi cũng dám ăn à? Cẩn thận chết đó.”

Đêm đông lạnh giá, Thập Ngũ cố ra vẻ phong lưu phe phẩy quạt hai cái, quay đầu, khuôn mặt nho nhã tuấn tú nở nụ cười: “Cô không dám thì cứ nhịn đói đi.”

Nói xong, y sải bước ra ngoài.

Đệ Tứ không tin là thế, bưng một bát cháo chưa động tới, ăn một miếng, sắc mặt nàng ấy trở nên hơi kỳ lạ, chợt đối diện ánh mắt Thương Nhung bên cạnh, nàng ấy kéo khóe môi: “Khương Anh chắc không kén ăn, ta thấy cứ mang cho y đi.”

Nàng ấy thu dọn bát cháo trên bàn, nhanh chóng ra ngoài.

Thương Nhung nhìn bóng dáng Đệ Tứ biến mất ngoài cửa, cánh cửa bị ai đó khép lại từ bên ngoài, nàng đứng dậy vén rèm, bước chân cực nhẹ vào trong phòng.

Bên trong yên tĩnh, Thương Nhung lấy gói giấy dầu trên bàn, đặt từng miếng bánh gạo còn lại lên mép bếp lò để nướng.

Bánh gạo này không dễ mua, ban ngày trong thành chẳng có mấy người dám mở hàng ăn, đến đêm lại càng không, các tửu lâu khách điếm cũng chẳng có nơi nào mở cửa.

Gió đêm yếu đi, ngoài mái hiên, ở phía Đông xa xa hiện lên ánh lửa cháy ngút trời, sáng như ban ngày.

Tro than trong chậu tí tách tóe lửa, thiếu niên trên giường đột nhiên mở mắt sờ cạnh gối, nhưng ở đó không có kiếm của hắn, mà chỉ có một bàn tay.

Ánh đèn trên bàn mờ mờ, hắn thấy rõ cô nương bên giường đang nhìn ra cánh cửa sổ hé mở, gió cuốn tung những hạt tuyết lông ngỗng, ánh lửa và khói dày đặc xen lẫn trong đêm tối.

Một ngọn đèn cháy hết, ánh lửa cháy ở chân trời lúc nửa đêm tắt ngấm, chỉ còn khói đen tràn ngập.

Sắc trời hửng sáng, sương trắng đầy sân.

Thập Ngũ mang tin tức trở về, Thuần Thánh Đế băng hà, Hồ Quý phi và Tam Hoàng tử Thương Tức Bình uống rượu độc mà chết, Ngũ Hoàng tử Thương Tức Chiếu bị bắt tại chỗ.

Mộng Thạch sắp lên ngôi.

Mặt trời mọc xua tan sương lạnh, Trình Trì và Trình Thúc Bạch lại xuất hiện trong viện, áo hai người dính vết máu loang lổ, chưa kịp sửa sang lại dáng vẻ.

“A Quân.”

Trình Trì đứng trong phòng, nhìn thiếu niên tuấn tú trên giường, đến lúc này, nàng ta chăm chú quan sát hắn, mới phát hiện ngũ quan của hắn có vài nét hơi giống mẹ.

Còn Trình Trì lại giống cha, gương mặt luôn mang bóng dáng Trình Linh Diệp.

“Đồ trong hộp các người có thể mang đi.”

Chiết Trúc như thể không nghe thấy tiếng gọi “A Quân” của nàng ta.

“A Quân, những sai lầm của mẹ, đáng lẽ cha và ta phải bù đắp, giờ cha đã qua đời, ta là tỷ tỷ của đệ, những gì chúng ta nợ đệ, ta sẽ bù đắp hết.”

Trình Trì tiến lên mấy bước, lại bị cái liếc mắt lạnh lùng không chút dao động của thiếu niên làm cho khựng lại.

“Cô định bù đắp thế nào?”

Giọng Chiết Trúc hơi khàn khàn, có chút yếu ớt mệt mỏi.

Tay Trình Trì nắm chặt vỏ kiếm, nàng ta nhìn khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của thiếu niên: “Nếu năm đó mẹ không có ý nghĩ hoang đường ấy, chủ nhân Vân Xuyên hôm nay không nên là ta, mà là đệ, A Quân, dù đệ có tin hay không, khi ta biết đệ còn sống, biết vì ta mà đệ bị mẹ bỏ rơi, ta đã thề phải tìm được đệ, cho dù đệ muốn gì, ta cũng sẽ trả lại.”

“Dù là vị trí chủ nhân Vân Xuyên này, ta cũng sẽ trả cho đệ.”

Tuy họ Trình ở Vân Xuyên không mang danh “Vương khác họ”, nhưng thực chất lại chính là Vương khác họ, nếu năm đó Thẩm Li không giao đứa con mới sinh cho Diệu Thiện, thì dù Trình Trì có là đích trưởng nữ của họ Trình, cũng không có cơ hội lên ngôi chủ nhân Vân Xuyên.

Thẩm Li vẫn luôn không buông bỏ được khúc mắc với việc bỏ lỡ mất quyền cai quản Bàn Tùng Châu, nên mới đặt tên con gái là “Trì”.

Bà ta chính là người chậm trễ.

Bà ta không muốn Trình Trì cũng như vậy.

Thương Nhung nghe Trình Trì nói những lời này, không khỏi quay đầu nhìn về phía thiếu niên trên giường, vết thương của hắn quá nặng, dù không cảm thấy đau, cũng luôn mệt mỏi rã rời, lúc này hắn khẽ hé mắt, môi tái nhợt hơi nhếch lên, ẩn chứa chút giễu cợt: “Ta trời sinh đất dưỡng, liên quan gì đến họ Trình Vân Xuyên các người?”

“A Quân…”

Trình Trì há miệng, nàng ta không biết làm sao để gần gũi với người đệ đệ ruột vừa mới tìm được từ biển người mênh mông này.

“Ta không hề quan tâm đến Vân Xuyên của các người.” Khác với Trình Trì đang rưng rưng nước mắt, Chiết Trúc vẫn luôn giữ một biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt: “Cũng không cần các người bù đắp gì cả, cứ mang những thứ của các người đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”

“Nhưng A Quân, ta đã hứa với cha, dù thế nào cũng phải đưa đệ về nhà.”

Trình Trì suýt nữa rơi nước mắt.

“A Trì.”

Trình Thúc Bạch vỗ nhẹ vai nàng ta khẽ nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận ngay được, việc này không thể gấp, dù sao các cháu cũng đã gặp nhau.”

Trình Trì bị Trình Thúc Bạch kéo ra ngoài, thị vệ Vân Xuyên ngoài cửa vén rèm lên, Trình Trì quay đầu lại nhìn thiếu niên đã nhắm mắt trên giường, nàng ta lại nói: “A Quân, cho dù đệ có nghĩ thế nào, đệ vẫn luôn là Thiếu chủ của Vân Xuyên, nếu có ngày nào đệ chịu về Vân Xuyên, ta sẽ trả lại tất cả cho đệ.”

Chiết Trúc như thể không nghe thấy gì, cũng không mở mắt.

Đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, hắn chợt nghe thấy tiếng chén trà va chạm, mở mắt ra, hắn thấy tiểu cô nương vẫn ngồi im lặng bên giường dùng khăn bọc ấm trà lấy xuống từ lò sưởi, hơi nóng theo vòi ấm tuôn ra cùng trà nóng, chảy vào trong bát.

Trong ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt dán mặt nạ của nàng vàng xỉn và đầy những tì vết.

Có lẽ vì thức dậy vội vã, nàng quên vẽ lông mày, đôi mày đậm nhạt hài hòa không hề hợp với chiếc mặt nạ.

“Uống một ngụm đi.”

Thương Nhung múc một thìa trà nóng, còn phồng má thổi thổi, rồi đưa thìa đến bên môi hắn, nhưng hắn chỉ cụp mắt, nhìn trà vàng trên thìa gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy của hắn ngẩng lên, lại nhìn nàng.

Một lúc sau, hắn nhấp một ngụm.

“Tốc Tốc.”

Hắn gọi.

“Ừm.”

Thương Nhung ngoan ngoãn đáp lại.

“Chúng ta rời khỏi đây, được không?”

Mộng Thạch sắp kế vị, một thời gian tới Trình Thúc Bạch và Trình Trì sẽ không rời khỏi Ngọc Kinh, nhưng Chiết Trúc không muốn gặp lại và dây dưa với họ nữa.

“Được.”

Thương Nhung gật đầu.

Nhưng hiện giờ e rằng Mộng Thạch vẫn còn phải xử lý nốt đám tay chân của mẹ con Hồ Quý phi, cổng thành Ngọc Kinh tạm thời chưa mở, mà Chiết Trúc vẫn cần Đệ Tứ và Thập Ngũ giúp hắn vận công điều tức.

Đêm qua Thương Nhung nhìn thấy ánh lửa kia, trong lòng không yên, cả đêm khó ngủ, cho Chiết Trúc uống vài ngụm trà rồi, nàng lại gọi Thập Ngũ giúp mang một chiếc giường mềm đặt bên cạnh giường Chết Trúc.

Giường mềm rất hẹp, nàng quấn mình trong chăn, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Chiết Trúc, đôi môi nhợt nhạt của hắn khẽ mấp máy: “Nàng không lạnh sao?”

Dưới ánh mắt của nàng như vậy, có những lời thật khó nói ra.

“Phất Liễu tỷ tỷ đã lót hai lớp chăn ở dưới rồi.” Thương Nhung lắc đầu.

“Ừm.”

Hắn tựa nửa bên mặt vào gối mềm.

“Chàng…”

“Nàng…”

Hai người đột nhiên đồng thanh lên tiếng, rồi lại cùng im bặt, bốn mắt nhìn nhau.

“Nàng muốn nói gì?”

Chiết Trúc nhìn nàng.

“Ta có thể nắm tay chàng ngủ được không?” Thương Nhung có chút ngượng ngùng, giọng nói nhỏ xíu.

Chiết Trúc sững người.

Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, bàn tay thon dài thò ra từ trong chăn.

Thương Nhung lập tức nắm lấy tay hắn, kéo vào chăn của mình, còn không quên kéo góc chăn của hắn để che kín phần cánh tay để lộ ra ngoài.

“Không phải muốn ngủ sao?”

Giọng Chiết Trúc khàn đặc vì bệnh.

“Ừm.”

“Vậy sao còn mở mắt?”

“Muốn nhìn chàng.”

Thương Nhung nghịch ngón tay hắn trong chăn.

Câu ngắn gọn của nàng khiến tinh thần Chiết Trúc hơi dao động, hắn có chút khó chịu nổi ánh mắt của nàng, nhưng lại không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

“Ta không tới Vân Xuyên, hình như nàng chẳng bất ngờ chút nào.”

Hắn đột nhiên nói.

Ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất, trong phòng than hồng đang cháy, ấm áp dễ chịu, Thương Nhung cuộn mình trên giường mềm: “Ta biết chàng sẽ không muốn đâu, có những việc đã muộn thì là muộn rồi, bất kỳ ai bất kỳ việc gì cũng không thể bù đắp được.”

Từ trước đến nay hắn vốn tự tại như gió.

Còn nàng, vẫn luôn là cánh diều bay theo gió.

Dù có người buộc lại dây cho nàng, cũng đều bị hắn cắt đứt.

Từ nay về sau, gió thổi khắp bốn biển, cũng có nàng trong đó.

“Chiết Trúc, chàng đừng buồn nữa, có nơi xuất phát hay không cũng chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng là, thiên hạ rộng lớn, ta và chàng chưa bao giờ thiếu nơi để đi tới.”

Nàng nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói.

Đây vốn là đạo lý hắn đã từng chút từng chút, âm thầm dạy cho nàng, giờ lại đến lượt nàng nói cho hắn nghe.

Gió thổi vù vù.

Tay nàng nắm tay hắn thật ấm áp.

Chiết Trúc lặng im hồi lâu, khẽ áp trán lên trán nàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ nhau, hơi thở gần trong gang tấc.

“Nàng có biết không.”

Yết hầu hắn hơi rung lên, giọng rất khẽ: “Đi theo ta, là phải…”

Lời nói của hắn chìm trong nụ hôn đột ngột của nàng.

Chỉ nhẹ nhàng như vậy.

Mi mắt hắn run run, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng nói uể oải của Thập Ngũ: “Tiểu Thập Thất, Khương Anh nhờ ta mang đồ về cho đệ, ta vào nhé.”

Thương Nhung lập tức rúc vào trong chăn.

Chiết Trúc thấy nửa mặt nàng chôn trong chăn, lại nghe tiếng đẩy cửa vang lên, rồi tiếng bước chân tới gần, Thập Ngũ vén rèm bước vào, ôm một hộp gỗ đi đến.

“Cũng khá nặng.”

Thập Ngũ đặt hộp lên cái bàn gần giường, quay mặt lại: “Có cần ta mở giúp không?”

“Không cần.”

Chiết Trúc lạnh lùng liếc y.

“… Vẫn nên mở một cửa sổ thôi, chậu than còn đang cháy.” Thập Ngũ vốn đang định ở lại xem trong hộp có gì, nhưng bị Chiết Trúc nhìn một cái như vậy, hắn bèn sờ sờ mũi, đi đẩy một cánh cửa sổ ra, rồi mới đi ra ngoài.

“Là gì vậy?”

Thương Nhung quấn chăn ngồi dậy, nhìn chiếc hộp gỗ đỏ trên bàn, rồi lại quay đầu nhìn hắn.

“Nếu nàng tò mò…”

Chiết Trúc hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt nàng: “Nàng có thể mở ra.”

Thương Nhung đành buông tay hắn, bò sang bên kia giường mềm, quan sát hộp gỗ đỏ sơn vàng một lúc, rồi mới đưa hai tay thử mở hộp ra.

Cánh cửa sổ Thập Ngũ vừa mở ở ngay đối diện với nàng.

Khoảnh khắc nắp hộp mở ra, ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ rọi vào chiếc mũ phượng trong hộp sáng lấp lánh.

Lông vũ phượng hoàng bằng vàng trên mũ sống động như thật, rung rinh lay động, hoặc rủ xuống, hoặc đính ngọc trai đá quý, trong suốt lấp lánh, rực rỡ sinh động.

Hạt tuyết lùa qua cửa sổ rơi xuống đuôi phượng tinh xảo, Thương Nhung ngẩn ngơ nhìn, ngón tay chạm vào đuôi phượng vàng, hạt tuyết lập tức tan trên đầu ngón tay nàng.

Nàng chưa từng thấy chiếc mũ phượng nào đẹp như vậy.

“Nhớ đêm đốt Chứng Tâm Lâu, ta đã nói gì với nàng không?”

Phía sau vang lên giọng nói trầm lạnh của thiếu niên.

Thương Nhung quay đầu lại, thiếu niên đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nói với nàng: “Tốc Tốc, đây chính là món quà ta muốn tặng nàng.”

Đêm ấy ở thôn Đào Khê, con trai lão Tú tài thành thân.

Thương Nhung nhớ chiếc mũ phượng của tân nương tử rất đẹp, nhưng nó còn kém xa chiếc mũ phượng đặt trước mặt nàng lúc này, dù nàng đã quen thấy những kỳ trân dị bảo trong cung cấm, cũng chưa từng thấy chiếc mũ phượng nào đẹp thế này.

Nàng không hay biết, thiếu niên trước mặt thỉnh thoảng lại tự mình đến tiệm bạc, giám sát thợ bạc, thêm vào nhiều ý tưởng của chính mình, mới tạo ra được một chiếc mũ phượng độc nhất vô nhị này.

“Phượng vàng trên mũ của tỷ ấy rất đẹp.”

“Có gì đặc biệt đâu, nếu muội thành thân, muội cũng sẽ có, có lẽ, cái của muội sẽ đẹp hơn của nàng ta, hàng vạn lần.”

Trong tâm trí nàng, lại quay về đêm xuân ở thôn Đào Khê.

Trong sân vắng không người, vai thiếu niên phủ đầy ánh trăng.

“Hiện giờ nàng…”

Giọng Chiết Trúc mang theo chút căng thẳng khó nói, môi mỏng khẽ mím, hồi lâu mới cất tiếng: “Vẫn không thể thành thân sao?”

Vành mắt Thương Nhung đỏ hoe.

Hạt tuyết nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, lạnh lẽo, nàng không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc thiếu niên lo lắng bất an đến mức đáy mắt dần hiện ra chút thất vọng, nàng bèn bưng chiếc mũ phượng trong hộp ra.

Ngọc trai trên đó va chạm vang lên tiếng động rất nhẹ, lông vũ phượng vàng khẽ rung.

Nàng chưa búi tóc, mái tóc đen mượt xõa tung, hai tay nàng đỡ mũ phượng đội lên đầu, quay lại đón lấy ánh mắt hắn, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngón tay nắm chặt vạt váy.

“Có đẹp không?”

Mắt nàng ngấn nước mờ mịt.

Chiết Trúc gắng gượng muốn ngồi dậy, Thương Nhung vội đỡ hắn, nhưng mũ phượng hơi nặng, nàng tiến về phía trước hơi loạng choạng, ngược lại là tay Chiết Trúc kịp thời nắm lấy cánh tay nàng.

“Chàng ngồi dậy làm gì?”

Thương Nhung một tay đỡ mũ phượng, tiếng ngọc trai va vào lông vũ phượng vàng trong trẻo dễ nghe.

“Nhìn nàng.”

Bàn tay Chiết Trúc chạm phải một mảng ẩm ướt, không cần nhìn cũng biết vết thương ở eo bụng mình rỉ máu, hắn bình tĩnh dùng chăn che đậy, ánh mắt vẫn dừng trên mặt nàng.

Vết hằn ở bọng mắt hắn in sâu hơn, đôi mắt nhìn nàng sáng long lanh: “Thật đẹp.”

“Nói dối.”

Thương Nhung hơi nghẹn ngào, lại không nhịn được cười: “Ta biết ta đeo mặt nạ, chẳng đẹp chút nào.”

“Tốc Tốc ngốc.”

Ngón tay thiếu niên khẽ chạm vào tua rua vàng ngọc bên tóc mai nàng, đầy cửa sổ tuyết bay phất phơ, hắn khẽ cong mắt:

“Trong mắt ta, có đeo mặt nạ này hay không, nàng vẫn là nàng.”

Bình Luận (0)
Comment