Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 94

Cửa cung cấm đóng chặt, từ đêm qua đến trưa nay, trên phố Ngự đã trải qua vài trận chém giết, không ai biết tình hình trong cung cấm giờ ra sao, Tinh La quán đóng cửa, ngoài Đoàn Vân và đám đạo sĩ bị kẹt ở đài Trích Tinh trong cung không ra được, các đệ tử còn lại đều bị giam trong quán không được ra ngoài.

Phòng tắm yên tĩnh, sau tấm bình phong lụa, một người đột nhiên trồi lên từ thùng tắm, nước chảy không ngừng từ khuôn mặt trắng ngần của hắn, vết sẹo đỏ tươi kéo dài từ một bên má xuống xương quai xanh.

Nước trong thùng lạnh buốt thấu xương, nhưng chỉ miễn cưỡng giảm bớt nỗi đau như bị lửa thiêu đốt của hắn, khuôn mặt và làn da hắn đỏ ửng bất thường.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động.

Khẽ nâng mắt lên, hắn lập tức đứng dậy, nước nhỏ giọt tí tách như sợi dây đứt liên tục rơi xuống, hắn vừa cầm lấy y phục bên cạnh, như nhận ra điều gì, quay mặt lại.

Sau tấm bình phong lụa, một bóng dáng mảnh khảnh không biết đã đứng đó từ bao giờ, lặng lẽ nghe tiếng nước bên trong, không chút kiêng dè nhìn hắn sau bình phong.

Khuôn mặt vốn ôn hòa trầm tĩnh của thanh niên thoáng hiện lên vẻ lúng túng khó xử, hắn vội khoác áo ra ngoài, mang theo hơi nước, đối diện ánh mắt đầy ý rạng rỡ của nữ tử, khàn giọng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ừm?”

Nữ tử nhướn mày.

“Nàng vẫn luôn cẩn thận, nếu không phải việc gấp, chắc chắn nàng không xuất hiện.” Thanh niên chỉnh dây đai bên hông.

“Sao cứ phải có việc, ta mới tìm chàng?”

Nữ tử khoanh tay, tiến lên hai bước, ánh mắt nàng dừng trên vết sẹo ở má hắn, khoảng cách gần thế này, nàng ấy càng nhìn thấy rõ hơn: “Quả nhiên chàng không dùng thuốc.”

Thanh niên không chịu nổi ánh mắt nàng ấy, nghiêng mặt đi, sau đó chợt khựng lại, nhìn nàng ấy: “Hộp thuốc đó, đúng là do nàng gửi.”

“Sao không dùng?”

Nữ tử khẽ hất cằm.

Thanh niên dời mắt: “Nếu việc của nàng đã xong rồi, hãy sớm rời Ngọc Kinh, nơi này không nên ở lâu, nếu nàng muốn đi, ta có thể…”

Hắn chưa nói hết, cằm đã bị ngón tay thon của nàng ấy nắm lấy.

“Bạch Ẩn.”

Giọng nữ tử ngọt ngào, ánh mắt nàng ấy vẫn luôn lướt qua lại trên má hắn: “Chàng còn không dùng thuốc nữa, e là không kịp đâu.”

Ngón tay nàng ấy vừa buông cằm hắn, đầu ngón tay lại men theo cổ hắn trượt xuống, lướt qua vạt áo ngay ngắn, trông thấy hàng mi hắn run lên, khớp cằm căng chặt như ý muốn, nàng ấy khẽ cười, cuối cùng ngón tay móc vào dây đai bên hông hắn.

Dây đai lỏng lẻo.

Cổ tay nàng ấy bị hắn nắm chặt.

Hắn nhíu mày, hơi thở hơi rối loạn: “Phất Liễu, nếu không có việc gì, nàng… đi đi.”

“Đi?”

Không hiểu tại sao, nụ cười ngả ngớn trên mặt Phất Liễu đã nhạt đi nhiều, nét mặt thoáng hiện chút bực dọc mà chính nàng ấy không nhận ra, bàn tay nàng ấy chống lên ngực hắn.

Nàng ấy tiến lên, hắn lại lùi xuống.

Ánh mắt nàng ấy lướt ra sau, thấy hộp thuốc quen thuộc trên bàn, bèn vươn tay cầm lấy, mà Bạch Ẩn đã lùi đến mức không còn đường nữa, sau lưng chỉ có một chiếc giường mềm.

Nàng ấy dùng sức, Bạch Ẩn bị nàng ấy đè xuống giường.

“Phất Liễu…”

Bạch Ẩn hoảng hốt, khuôn mặt trắng ngần càng thêm đỏ ửng, chỉ thấy nữ tử trước mặt một gối đặt trên giường mềm, một tay nắm cằm hắn, tay kia mở hộp thuốc, ngón tay dính thuốc trong suốt không màu xoa lên vết sẹo ở má hắn từng chút một.

Thuốc mỡ mát lạnh, nhưng từng nơi có ngón tay nàng mơn trớn đều mang theo chút ngứa ngáy khó chịu.

Ngón tay nàng trượt xuống, từ bên cổ, đến dưới vạt áo, dừng ở hõm xương quai xanh của hắn.

Cả bàn tay nàng, áp lên da hắn.

Hô hấp của Bạch Ẩn càng thêm rối loạn, khuôn mặt tuấn tú chính trực thoáng hiện lên chút dục vọng khó tả, Phất Liễu nhìn hắn, có hơi mê mẩn.

Nàng ấy cúi xuống, hôn hắn.

Son môi lem thành vệt đỏ nhạt bên môi hắn, dù hắn cố kìm nén, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi nụ hôn nóng bỏng của nàng ấy.

“Người chàng lạnh quá.”

Ngón tay Phất Liễu gỡ dây đai của hắn, giọng thì thầm bên tai.

Bạch Ẩn nhìn nàng ấy, vươn tay ôm lấy gáy nàng ấy, mạnh mẽ hôn đáp lại, lật người đè nàng ấy xuống.

Màn dài lay động, ánh nắng buổi trưa chiếu qua khung cửa sổ chạm khắc, bị nghiền thành những cái bóng loang lổ lặng lẽ rơi trên sàn.

“Nàng vẫn sẽ đi, đúng không?”

Giọng hắn trầm khàn, khẽ lướt qua tai nàng.

“Chẳng phải chàng đã sớm biết, ta không thể từ bỏ con đường ta phải đi vì chàng, chàng cũng không thể từ bỏ Tinh La quán vì ta.”

Nàng ấy nói: “Hơn nữa, chàng vẫn luôn mong ta đi, phải không?”

Một lát sau, giọng hắn vang lên nhẹ như thì thầm:

“Phải.”

***

Gió tuyết ngập trời, cả thành trắng xóa.

Hoàng hôn buông xuống, Thương Nhung đứng trong sân, gió mùa đông tràn vào tay áo, ánh tà dương chẳng chút ấm áp rải một sắc vàng rực trên mái ngói, nàng nhìn chằm chằm một lúc, ngồi xổm xuống ôm tuyết chậm rãi nặn thành một quả cầu tuyết.

Khương Anh cũng bị thương nặng, dưỡng thương trong phòng không thể bước chân xuống đất, nên chỉ có Thập Ngũ luôn để mắt đến mấy y quan Vân Xuyên do Trình Trì để lại.

Trong cung xảy ra biến cố, tình hình Ngọc Kinh căng thẳng, Thái tử Mộng Thạch và mẹ con Hồ Quý phi đã như nước với lửa không thể dung hòa, Trình Trì và Trình Thúc Bạch vừa về Ngọc Kinh được một ngày đã vội đi trợ giúp Mộng Thạch, chỉ để lại vài y quan và thị vệ, thị vệ canh ngoài viện, y quan thì đều ở cả trong viện.

Để tránh những phiền phức không cần thiết, Thương Nhung chỉ có thể ngày ngày dán mặt nạ.

Thập Ngũ ở trong sảnh một lúc, chẳng buồn nghe mấy y quan thi nhau líu ríu tranh luận thuốc gì tốt, ra ngoài thấy nàng đang ngồi đó một mình, bèn bước tới: “Tiểu Công chúa, cô làm gì vậy?”

“Nặn một người tuyết nhỏ, cho Chiết Trúc xem.”

Thương Nhung không ngẩng đầu lên.

Sáng sớm nay, Chiết Trúc chỉ tỉnh lại được một lúc ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng ngủ mê man.

Diệu Tuần từng đến Vân Xuyên cùng Diệu Thiện, cũng như Diệu Thiện, ông ta không biết hắn thật ra là con ruột của Thẩm Li và Trình Linh Diệp, nhưng sáng nay ý tứ trong lời mấy y quan rất rõ rành, dù là “con hoang của gián điệp” trong miệng Diệu Tuần, hay huyết mạch nhà họ Trình ở Vân Xuyên trong miệng y quan, hắn đều khó chấp nhận như nhau.

“Sao không giấu đệ ấy?”

Thập Ngũ cũng ngồi sụp xuống bên cạnh nàng.

Y đang nói tới mấy y quan sáng nay, rõ ràng Thương Nhung có thể dặn họ cẩn thận lời nói trước.

“Họ là người của chủ nhân Vân Xuyên, sao mà nghe lời ta được?” Thương Nhung vừa nặn người tuyết vừa nói: “Hình như chủ nhân Vân Xuyên rất muốn chàng ấy trở về Vân Xuyên, làm sao ta giấu nổi.”

“Vậy còn cô thì sao?”

Thập Ngũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô nghĩ thế nào?”

“Điều quan trọng hoàn toàn không phải ta nghĩ gì.”

Thương Nhung nặn xong đầu người tuyết: “Mà là trong lòng Chiết Trúc nghĩ gì, giấu chàng ấy là việc vô nghĩa.”

Chuyện nên biết, rồi hắn cũng sẽ biết.

Cành lá phía trên đung đưa theo gió, vài cụm tuyết đọng rơi trên tóc Thương Nhung, Thập Ngũ thấy một sát thủ đi mua đồ ăn về, lập tức đứng dậy đi tới nhận gói giấy dầu.

“Bánh gạo, còn nóng.”

Thập Ngũ quay lại đưa nàng.

Thương Nhung nặn xong người tuyết nhỏ, nhận gói giấy dầu từ tay Thập Ngũ, khẽ nói “Cảm ơn”, rồi đứng dậy vào phòng.

Nàng ngồi xổm lâu, chân hơi tê, vừa bước qua ngưỡng cửa đã lảo đảo tiến về trước mấy bước.

Mùa đông, ánh sáng rọi qua cửa sổ cũng mang vẻ lạnh lẽo, thiếu niên nằm trên giường chẳng biết đã mở mắt từ bao giờ, nghe tiếng nàng, hàng mi đen dày khẽ run lên như cánh bướm mỏng manh, hắn nghiêng mặt sang, thấy rõ khuôn mặt nàng dán mặt nạ vàng xỉn, lông mày vẽ nguệch ngoạc, còn xấu hơn cả lúc hắn từng vẽ cho nàng.

“Chiết Trúc, chàng xem.”

Thương Nhung ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt nàng sáng lên, chẳng màng chân đang tê, bèn bước nhỏ tới trước giường, giơ tay ra trước mặt hắn.

Một người tuyết nhỏ, mặt mũi lộn xộn không rõ nằm trong tay nàng, có lẽ vì trong phòng đốt than, người tuyết đã hơi tan ra, nước nhỏ từng giọt qua khớp ngón tay nàng.

“Tay lạnh đến đỏ hết rồi.”

Môi thiếu niên không còn chút máu khẽ mấp máy, giọng nói ân ẩn chút khàn.

“Ta không lạnh.”

Thương Nhung ngồi xuống bên mép giường hắn, lại đưa gói giấy dầu tới trước mặt hắn: “Đây là bánh gạo, chàng ăn không?”

Thiếu niên thoạt tiên không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

Hắn nhớ đêm mưa trùng phùng trong cung cấm, nàng gầy trơ xương, không còn hình hài.

Hắn không dám ôm nàng quá chặt.

Mà giờ đây, tiểu cô nương ngồi trước mặt hắn mang theo dáng người cân đối, là mỗi ngày ba bữa và vô số bánh kẹo của hắn, từng chút, từng chút nuôi lại được.

Điều này thật sự không dễ dàng.

Trong phòng thoáng chốc yên ắng, bụng Thương Nhung đói khẽ sôi lên mấy tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh sáng tràn ngập khung cửa sổ, thiếu niên vươn tay, khớp tay trắng nhợt khẽ cong, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc mai nàng, rồi lấy một miếng bánh gạo nóng hổi từ gói giấy dầu trong tay nàng đưa đến bên miệng nàng: “Không có ta, sao nàng thậm chí còn không biết ăn cơm thế?”

Hệt như buổi sáng mùa đông ở Dung Châu khi đó. 

Hắn cưỡi chung một con ngựa với nàng, nhét miếng bánh gạo vừa mua từ quầy hàng vào trong miệng nàng.

Thương Nhung cắn bánh gạo, cúi người ôm cổ hắn, khẽ cọ vào má hắn: “Chàng biết ta cái gì cũng không biết, cũng không thích nói chuyện với người khác, nếu không có chàng, ta đi đâu cũng không sống tốt được.”

Nàng cố tình nói vậy.

Thiếu niên không lên tiếng, nhưng hơi ấm trên má nàng áp vào hắn, tay hắn được nàng nắm lấy không tự chủ mà co lại, trên người nàng không có chút mùi son phấn nào, nhưng vẫn luôn thoang thoảng một hương thơm trong trẻo.

Nhẹ nhàng, thoảng qua chóp mũi.

Hắn mở hé mắt, ngẩn ngơ nhìn xà nhà.

Người tuyết nhỏ trong tay nàng đang dần tan ra, lòng bàn tay ửng đỏ, hắn cụp mắt nhìn một lúc, ngón tay chậm rãi luồn vào kẽ tay nàng, nắm lấy tay nàng.

Người tuyết bị kẹp giữa hai bàn tay, tan ra nhanh hơn trong hơi ấm của hai người, nước chảy qua ngón tay hắn, cảm giác lạnh buốt khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn.

“Ta biết.”

Lát sau, tiếng nói cực nhẹ của hắn vang lên bên tai nàng, nụ hôn của hắn rơi trên tóc nàng: “Chỉ có nàng cần ta.”

Thật ra, hắn không phải cái gì cũng nỡ bỏ.

Mối thù của sư phụ là giả, số mệnh hắn tranh đấu nửa đời là giả.

Nhưng, nàng là thật.

Mở ra chiếc hộp của hắn, hiểu được tâm sự của hắn, quan tâm đến sống chết của hắn.

“Tốc Tốc, may mà lúc đó có ánh trăng để nhìn.”

Nước tuyết tan, rơi tí tách.

Nàng nằm trong lòng hắn, không biết mắt hắn đã đỏ hoe, giọt nước mắt nóng hổi đọng trên hàng mi dài, hắn hạ mắt, nhìn búi tóc đen nhánh của nàng:

“Nàng đến cứu ta, ta thật sự rất vui.”

Bình Luận (0)
Comment