Thập Ngũ nhanh chóng bước tới, hai ngón tay điểm nhẹ hai cái vào sau gáy Chiết Trúc, Chiết Trúc lập tức nhắm mắt lại, dưới ánh trăng lấp lánh, trên gương mặt trắng nhợt của hắn, những giọt máu đã khô cạn, hàng mi dài đen nhánh khẽ run trong gió lạnh. Nếu không phải hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả qua má Thương Nhung, thì dáng vẻ này của hắn trông chẳng khác nào đã chết.
“Ta chỉ điểm huyệt ngủ của đệ ấy thôi.”
Thập Ngũ nhìn vào mắt Thương Nhung, cúi người kéo mũ trùm của nàng lên, đội chặt lên đầu nàng, che đi hơn nửa gương mặt: “Đệ ấy mang một thân đầy vết thương thế này, nếu còn chần chừ không chữa trị, máu sẽ chảy cạn mất.”
Nói xong, hắn ta quay mặt liếc sang Đệ Tứ: “Mau qua đây giúp một tay.”
Lần đầu tiên, Thập Ngũ nói chuyện với Đệ Tứ mà không mang theo giọng điệu châm chọc, Đệ Tứ cũng không chậm trễ, bước nhanh tới, đỡ thiếu niên đang ngủ mê man lên lưng Thập Ngũ.
Trên người thiếu niên đầy thương tích, Đệ Tứ vừa chạm vào đã thấy cả bàn tay nhuộm đỏ máu tươi, nàng ấy lặng lẽ nhìn thoáng qua, rồi lập tức đỡ Thương Nhung đứng dậy.
Thập Ngũ cõng thiếu niên vào một căn lều cỏ, may mà những kẻ làm sát thủ như họ đều mang theo ít thuốc cầm máu bên người, mọi người gom góp số thuốc trên người lại, mới coi như đủ để cầm máu cho Chiết Trúc.
Trình Thúc Bạch biết chút y thuật, dù ông đã quen với cảnh gió tanh mưa máu trên giang hồ, nhưng lúc này, khi cởi áo thiếu niên ra, nhìn thấy toàn thân đầy vết thương của hắn, ông vẫn không khỏi giật mình.
Rốt cuộc không nên ở trên núi này lâu, nếu các tăng nhân ở chùa Đại Chung gọi quan binh tới thì sẽ rất phiền phức, Trình Thúc Bạch chỉ vội vàng cầm máu qua loa cho thiếu niên, rồi cùng mọi người vội vã xuống núi.
Đi theo chủ nhân Vân Xuyên, Trình Trì, đến Ngọc Kinh còn có vài y quan từ Thanh Sương Châu ở Vân Xuyên đi cùng tới đây. Khi trở về Kinh thành Ngọc Kinh từ núi Quan Âm, Trình Trì lập tức gọi họ đến.
Vết thương ngoài da trên người Chiết Trúc đã nặng, nhưng nội thương còn nặng hơn.
Tuyết lớn rơi suốt ba ngày, Chiết Trúc hôn mê bất tỉnh, khó khăn lắm mới hạ sốt, nhưng thành Ngọc Kinh lại rối loạn, khắp thành đầy những quan binh mặc giáp, hôm qua, còn có hai nhóm người chém giết nhau trên phố Ngự đến nửa đêm, nghe nói tuyết trên phố Ngự đã bị máu nhuộm đỏ đến tan chảy.
Dân chúng vô cùng hoang mang, đều đóng cửa ở nhà, chẳng ai dám ra ngoài.
“Trình Thúc Bạch là kiếm tiên Thanh Sương Châu, nội công của ông ta trên giang hồ có mấy ai sánh bằng? Tiểu Công chúa, người cứ yên tâm, có ông ta vận công điều tức cho Tiểu Thập Thất, Tiểu Thập Thất chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Sáng sớm sương mù dày đặc, lan can hành lang ngắn phủ đầy tuyết, Đệ Tứ ngồi xuống bên cạnh Thương Nhung.
Thương Nhung nghe tiếng thì hoàn hồn, ánh mắt nàng chuyển từ sân viện mờ sương sang gương mặt Đệ Tứ, khẽ gật đầu, một lát sau, nàng mới mở lời: “Phất Liễu tỷ tỷ, tỷ đến Tinh La quán xem thử đi.”
Vừa nghe nàng nhắc đến ba chữ “Tinh La quán”, sắc mặt Đệ Tứ hơi cứng lại, nàng ấy nhanh chóng nhớ tới đêm đó, khi nàng ấy và Thập Ngũ dẫn Thương Nhung cùng mấy người Trình Trì, Trình Thúc Bạch vào Tinh La quán tìm đường rời thành, gương mặt của đạo sĩ trẻ tuổi kia dính đầy máu khô đỏ thẫm, nhìn qua là biết vẫn chưa bôi thuốc.
“Thời buổi rối ren, ta đâu phải kẻ không biết giữ chữ tín như vậy. Ta đã hứa với Tiểu Thập Thất, thì trước khi người rời Ngọc Kinh, ta chắc chắn sẽ ở bên cạnh người.”
Đệ Tứ nhếch môi, giọng điệu bình thản.
“Nhưng rõ ràng tỷ muốn đi.” Thương Nhung nhìn nàng ấy chằm chằm.
Đệ Tứ đối diện ánh mắt nàng một lúc, hai tay chống lên lan can phía sau, chẳng màng tuyết thấm ướt tay áo: “Một tiểu cô nương như người, làm sao hiểu được chuyện của ta.”
“Nếu tỷ đi, xin giúp ta hỏi thăm một chút, xem hiện giờ Mộng Thạch thúc thúc trong cung thế nào rồi.”
Thương Nhung lại tự nói tiếp.
“Ta nói sẽ đi lúc nào?” Đệ Tứ khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nhưng khi nàng ấy nhìn vào ánh mắt của tiểu cô nương bên cạnh, lại khẽ hất cằm, quay mặt đi: “Chẳng phải Trình Trì đã đứng về phía Thái tử rồi sao? Thái tử hiện giờ có nàng ta và Tiết Nùng Ngọc giúp sức, không thể thua được. Nhưng nếu người vẫn lo lắng, ta đi một chuyến thay người, dò la tin tức cũng chẳng có gì là không thể.”
“Cảm ơn Phất Liễu tỷ tỷ.”
Thương Nhung không vạch trần suy nghĩ trong lòng nàng ấy.
Đệ Tứ nói đi là đi, bóng lưng tím đậm nổi bật ấy nhanh chóng biến mất trong làn sương lạnh. Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cửa đối diện Thương Nhung mở ra, nàng quay đầu lại, đúng lúc thấy Thập Ngũ bước ra khỏi phòng.
“Cô nương, thuốc đã thay xong, cô vào đi.”
Thập Ngũ ngước mắt nhìn thấy nàng, bèn nói.
Thương Nhung lập tức đứng dậy, tà váy lay động theo bước chân, nàng chạy thật nhanh vào trong phòng. Mấy y quan đang nói chuyện, quay đầu thấy nàng, khẽ gật đầu gọi một tiếng “cô nương”, rồi cùng nhau ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, ánh sáng trong phòng tối đi đôi chút.
Thương Nhung ngồi ngoài trời lạnh một lúc lâu, lúc này chợt được chậu than bên giường sưởi ấm, cổ họng nàng lại ngứa ngáy, ho khan một trận mới đỡ.
Trong phòng yên tĩnh, thiếu niên trên giường đang mê man ngủ.
Trên người hắn quấn đầy băng vải mỏng, thấm chút máu đỏ nhạt, Thương Nhung ngồi bên giường, kéo chăn lên cao, trùm kín cả người hắn.
Chậu than thỉnh thoảng phát ra tiếng “lách tách”, Thương Nhung nhìn gương mặt trắng nhợt của thiếu niên, dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán hắn, lại phát hiện đôi tay hắn trong chăn lạnh ngắt, che thế nào cũng không ấm lên được. Nàng đành tự mình xuống bên chậu than, sưởi đôi tay cứng đờ vì lạnh của mình cho ấm lên, rồi luồn vào dưới chăn nắm lấy tay hắn.
Trong lúc tinh thần mơ màng, tay Thương Nhung chạm vào vết sẹo cũ trên xương cổ tay hắn.
Nàng khựng lại, không hiểu sao, đầu ngón tay lại khẽ xoa lên đó.
Lần đầu gặp nhau trong tuyết bên sông Ngư Lương, hắn không nhận vàng ngọc của nàng, không giết nàng mà lại cứu nàng, rốt cuộc là vì hắn đã nhìn thấu thân phận của nàng, biết nàng có thể dẫn hắn tìm được tung tích của《Thanh Nghê thư》và《Thái Thanh tập》, hay là vì trong một khoảnh khắc nào đó, hắn nhìn thấy bóng dáng chính mình trên người nàng?
Nếu không phải vì chưa báo được thù của sư phụ, hẳn là hắn đã chết từ lâu vì vết sẹo trên cổ tay này.
Hắn không thật sự thích chơi đùa.
Có lẽ, hắn chẳng thích ăn kẹo, chẳng thích xem múa rối, càng chẳng thích thế gian này, thậm chí là chính bản thân mình.
Hắn chỉ tìm kiếm trong vô định, tìm một cách để không quá chán ghét bản thân, không quá chán ghét thế gian, để có thể chống đỡ vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Mũi Thương Nhung cay xè, nàng cởi giày thêu, gò má tựa lên chiếc gối mềm của hắn, nằm xuống bên cạnh, nhìn sườn mặt của hắn, lắng nghe hơi thở của hắn, khẽ nói: “Chiết Trúc, khi ta muốn từ bỏ, chàng và Mộng Thạch thúc thúc đã đến cứu ta, thật ra ta cũng chẳng thích thế gian này lắm, nhưng chỉ cần nghĩ đến chàng, nghĩ đến những lời Mộng Thạch thúc thúc nói với ta, ta lại rất luyến tiếc.”
Người hắn mang đầy vết thương chằng chịt, Thương Nhung không dám chạm vào, chỉ nhích người gần hơn, đầu khẽ dụi vào cổ hắn, nói: “Lúc ấy chàng ở bên ta, giờ ta cũng ở bên chàng.”
Gió tuyết vẫn thổi, tiếng ồn ào vang vọng bên cửa sổ.
Mũi Thương Nhung ngập trong mùi thuốc đắng chát trên người thiếu niên và hương thơm thanh mát của lá trúc thấm tuyết, nàng đã ba ngày không ngủ ngon, có lẽ vì ở bên hắn, lúc này mí mắt nàng cũng trở nên nặng trĩu.
Giấc ngủ này, chẳng biết kéo dài bao lâu.
Trong mơ, Thương Nhung lại trở về đêm ấy trên núi Quan Âm, thiếu niên nằm giữa tuyết, chẳng buồn ngước nhìn ánh trăng, cây trâm bạc trong tay đâm mạnh vào yết hầu.
Bỗng mở mắt, tiếng gió rít ngoài cửa sổ lọt vào tai, nàng đổ mồ hôi đầy trán, bật ngồi dậy.
Màu trắng tinh và đỏ thẫm đan xen tạo thành một giấc mơ hỗn loạn, thái dương Thương Nhung hơi nhức nhối, nàng quay sang, thiếu niên vẫn đang lặng lẽ nằm bên cạnh nàng.
Cây trâm bạc dưới gối lộ ra một nửa.
Nó đã được lau sạch, lấp lánh ánh bạc, mảnh mai như chiếc lá.
Thương Nhung ngẩn ngơ nhìn.
Một lát sau, nàng đưa tay nhặt lên.
“Ta nhìn nó, lại thấy rất nhớ nàng.”
Bên tai lại vang lên giọng nói của hắn đêm ấy.
Giữa ngón tay vẫn còn vết sẹo chưa lành, trâm bạc lạnh buốt, nàng co ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn ra cánh cửa sổ hé mở. Khoảnh khắc nàng giơ tay định ném nó đi, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng.
Chớp mắt ấy, mi mắt Thương Nhung khẽ run, nàng quay mặt, đối diện đôi mắt chẳng biết đã mở từ bao giờ của thiếu niên.
“Chiết Trúc…”
Vành mắt Thương Nhung đỏ hoe.
Thập Ngũ cùng mấy y quan nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới, các y quan bận rộn bắt mạch cho Chiết Trúc, lại viết đơn thuốc sai người đi chuẩn bị.
Các y quan luôn miệng gọi “Thiếu chủ”, Chiết Trúc vừa tỉnh, ánh mắt còn chưa tỉnh táo lắm lại đã thêm phần u tối. Thương Nhung lập tức đuổi họ ra ngoài, thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại mình nàng và Chiết Trúc.
Ánh sáng trong trẻo tràn ngập cửa sổ chiếu lên gương mặt trắng bệch lạnh lẽo của thiếu niên, hắn im lặng nhìn vào mắt nàng, nàng múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng hắn, nhưng hắn không động đậy.
“Tốc Tốc.”
Giọng hắn khàn khàn.
Thương Nhung khẽ đáp một tiếng, rút tay về, thìa sứ va vào chén thuốc vang lên một âm thanh trong trẻo.
“Nàng nói xem,”
Đôi mắt thường ngày sáng lấp lánh của thiếu niên giờ đây mờ mịt, không chút sức sống, trên mặt hắn đầy vẻ ngẩn ngơ, khẽ hỏi: “Rốt cuộc ta là ai?”
Hai tay Thương Nhung đang ôm lấy thành chèn ấm nóng, nghe hắn nói câu này, vành mắt nàng lập tức ướt át, nàng cầm bát thuốc đặt sang một bên, nhìn hắn, nghiêm túc nói với hắn:
“Chàng là Chiết Trúc, có tên không họ, trời sinh đất dưỡng, chỉ có một trong thế gian này này.”