Đêm khuya, cửa chùa Đại Chung trên núi Quan Âm vang lên tiếng gõ, vị tăng lữ đang gà gật chậm rãi mở một cánh cửa, chỉ thấy ngoài cửa là vài khuôn mặt xa lạ, người nào người nấy áo dính sương lạnh, tóc mai vương tuyết.
Hòa thượng trẻ tỉnh táo hơn đôi chút, hắng giọng: “Các vị thí chủ đêm khuya đến đây, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu hòa thượng, ta hỏi ngươi, nơi này của các ngươi có khách lạ tạm trú không?” Phất Liễu đỡ cánh tay Thương Nhung, nghiêng mặt nhìn vị sư trong cánh cửa son đỏ.
“Chuyện này…”
Vị sư thấy họ ai nấy đều mang binh khí, thoáng chút có chút do dự.
Phất Liễu cười lạnh, rút loan đao bên hông kề lên cổ hắn ta: “Ngươi không nói, đêm nay ta sẽ cho chùa Đại Chung này cháy thành tro!”
“Phất Liễu tỷ tỷ…”
Thương Nhung thấy vậy, vội kéo tay áo Phất Liễu.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, đã nghe hòa thượng kia run rẩy mở miệng: “Chùa chúng ta vốn không giữ khách hành hương, nếu, nếu ý cô là một đạo trưởng, ông ấy hiện đang tạm ở trong lều cỏ của một sư thúc ta!”
Chùa chiền ở Ngọc Kinh không sánh được bằng đạo quán dày đặc hương khói, chùa Đại Chung thiếu tiền hương hỏa, mấy năm chưa tu sửa, nên không giữ khách qua đêm.
Phất Liễu hỏi kỹ hướng đi, bàn tay thon nâng lên, bột mịn như khói bụi tung bay dưới bóng đèn hiên, hòa thượng lập tức ngã xuống, nàng ấy quay đầu nhìn Thương Nhung: “Chỉ là chút thuốc mê, để tránh hắn nói lung tung, lại khiến tăng nhân trong chùa chạy xuống kinh động quan binh.”
Thương Nhung gật đầu: “Biết rồi.”
Cửa chùa khép lại, tiếng quạ vang vọng lạnh lẽo.
Phất Liễu ôm Thương Nhung thi triển khinh công đạp lên ngọn cây, dù Thương Nhung đeo mặt nạ, gió lạnh thổi qua vẫn khiến mặt nàng nhói đau, mũ trùm viền lông thỏ che bớt tầm nhìn, nàng chỉ mơ hồ thấy hai bóng dáng Trình Trì và Trình Thúc Bạch theo sát phía sau.
Căn lều cỏ giữa khe núi nổi bật hơn cả.
Ánh đèn vàng cam tràn qua từng khung cửa sổ, nhưng trước lều cỏ, trên nền tuyết trắng phẳng phiu, vết máu đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, xác chết nằm ngổn ngang trên đất.
“Chiết Trúc…”
Đồng tử Thương Nhung co lại, giãy khỏi tay Phất Liễu chạy tới, nàng nhìn từng khuôn mặt xa lạ dính máu, mãi không tìm thấy thiếu niên kia.
Mấy thi thể chết thảm khiến nàng sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, mùi máu tanh nồng khiến nàng buồn nôn, nhưng đôi mắt vẫn tìm kiếm trong đống xác.
Đột nhiên.
Một bàn tay đầy máu bám vào đôi giày thêu của nàng.
Thương Nhung giật mình, lảo đảo lùi mấy bước được Phất Liễu lao tới đỡ lấy, loan đao của Phất Liễu lập tức kề lên cổ thanh niên ngẩng đầu từ đống xác, nhưng lại nhận ra mặt hắn ta: “Người của Tiểu Thập Thất à?”
“Đệ Tứ Hộ Pháp.”
Thanh niên kia đẩy thi thể đạo sĩ đè trên người ra, bên cạnh hắn ta lục tục có vài người tỉnh lại, cử động cơ thể.
“Tiểu Thập Thất đâu?”
Phất Liễu cúi người hỏi.
“Công tử ở…” Thanh niên nâng tay, khó khăn chỉ về cánh rừng xanh thẫm cách đó không xa.
Thương Nhung ngẩng đầu, nhìn theo hướng hắn ta chỉ.
“Đi, băng bó chữa trị cho họ.”
Trình Trì bên cạnh nghiêng mặt, nói với mấy nữ tỳ.
Thương Nhung giật lấy đèn lồng từ một sát thủ, chạy về phía cánh rừng, Phất Liễu liếc bóng lưng nàng, lập tức dẫn người theo sau.
Tuyết đọng đầy trên cành khô lấp lánh, một cơn gió lạnh cuốn qua, rơi xuống từng cụm từng cụm, lướt qua mũ trùm của Thương Nhung.
Mấy sát thủ ở không xa nghe thấy tiếng động, ai nấy đều cảnh giác nhìn ánh đèn lồng như ngôi sao lay động giữa cành lá càng lúc càng gần.
Thương Nhung cảm giác như đá phải thứ gì đó.
Thứ đó lăn vài vòng, ánh trăng trong trẻo hòa cùng ánh đèn lồng trong tay nàng, chiếu lên cái đầu đẫm máu, mắt vẫn mở to.
Đầu gối Thương Nhung mềm nhũn, ngã xuống tuyết.
Mấy sát thủ vừa đỡ Khương Anh hôn mê đứng dậy, lao tới, giày đen đạp tuyết, kiếm dài dính máu đồng loạt chĩa vào Thương Nhung ngã dưới đất.
Họ không thấy rõ khuôn mặt dưới mũ trùm, chỉ nghe tiếng giọng nữ mềm mại quát lên: “Dừng tay hết cho ta!”
Họ ngước mắt, thấy rõ nữ tử áo tím chạy tới, nhận ra nàng là Đệ Tứ Hộ Pháp của Trất Phong Lâu, giây phút đó, họ mới giật mình đoán ra thân phận cô nương dưới đất.
“Tiểu Thập Thất đâu? Sao chỉ có Khương Anh?” Phất Liễu đỡ Thương Nhung run rẩy đứng dậy, liếc Khương Anh hôn mê được họ đỡ lấy.
“Bọn thuộc hạ cũng chỉ vừa tìm được Khương sứ.”
Một người đáp.
Họ vừa giết hết Nam Húc và đồng bọn, sau đó mới vào rừng, chưa kịp tìm tới chỗ sâu hơn.
Giày thêu của Thương Nhung đã ướt sũng nước tuyết, nàng không dám nhìn thi thể đầu rời khỏi thân kia, ánh mắt rơi trên thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà phủ tuyết, dính đầy máu.
Nàng lập tức tiến tới, cúi người nhặt thanh kiếm lên.
Chiết Trúc ghét nhất người khác chạm vào kiếm của hắn, hắn không bao giờ bỏ rơi kiếm.
Nỗi bất an trong lòng càng dâng lên mãnh liệt, Thương Nhung nhìn về vùng tối đen không ánh đèn, tuyết lông ngỗng rơi lả tả, vết máu trên tuyết nhạt đi nhiều, nhưng nàng theo bản năng nhìn chằm chằm vệt máu đó, lao về phía trước.
“Chiết Trúc!”
Thương Nhung vừa chạy vừa gọi: “Chiết Trúc, chàng ở đâu!”
Ánh đèn nhanh chóng lướt qua đám cỏ khô trải dài không dứt, cành khô dưới tuyết bị giẫm gãy, mũ trùm trên đầu Thương Nhung đã tuột xuống, tóc dài rối tung lên trong gió.
Mồ hôi trên trán khiến mặt nạ trên mặt nàng lỏng ra, có vài chỗ nhỏ phồng lên, nàng lại chẳng hề cảm nhận được chút nào, chỉ mải tìm kiếm bóng dáng một người trong ánh trăng lạnh lẽo.
Bóng những cành cây đan rối vào nhau phía trên để lại một khoảng tròn, vừa khít ôm lấy vầng trăng sáng, Thương Nhung đột nhiên dừng bước, ánh mắt tiến lên theo những vệt máu nhỏ giọt.
Trong ánh trăng mờ tối, thiếu niên nằm trong vũng máu, máu tươi càng làm nổi bật khớp tay trắng bệch của hắn, ánh bạc lấp lóe trong tay đang kề lên cổ họng hắn.
Hắn vốn đang nhìn trăng.
Nghe tiếng động, hồi lâu mới chậm chạp đón lấy ánh mắt nàng.
Nửa mặt thiếu niên áp vào tuyết, khuôn mặt trắng bệch, mí mắt mỏng đỏ au, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ, hắn nhìn nàng, lại như thể chẳng nhìn nàng.
Đôi mắt giống như vẫn luôn chứa ánh sáng lung linh, giờ đây chết lặng và trống rỗng.
“Chàng… định làm gì?”
Vành mắt Thương Nhung đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã: “Chiết Trúc, chàng cầm thứ ta tặng chàng, định làm gì?”
Hắn nhìn trăng, quên mất thời gian.
Cũng không biết trong lúc kề lên yết hầu, đầu trâm nhọn đã đâm rách da hắn, vạch ra một vệt máu.
“A Quân!”
Đám người Trình Trì, Trình Thúc Bạch theo sát Phất Liễu chạy tới, vừa thấy cảnh này, Trình Trì bèn kêu lên thất thanh: “A Quân, đừng làm chuyện dại dột!”
Cha của Trình Trì, Trình Linh Diệp, sau khi biết con trai còn sống, đã đặt tên cho đứa con chưa từng gặp — Trình Quân.
Quân là trúc xanh, qua đông không tàn, thanh cao tiêu sái.
Nhưng chẳng ai để tâm đến tiếng “A Quân” của Trình Trì, Thương Nhung không nghe thấy, thiếu niên cả người đẫm máu càng không nghe thấy.
“A Trì, cháu đừng qua đó vội.”
Trình Thúc Bạch nhìn Thương Nhung từng bước đi về phía thiếu niên, ông nắm tay Trình Trì bên cạnh, lắc đầu với nàng ta.
Tiếng bước chân Thương Nhung trên tuyết xào xạc.
Thần trí thiếu niên mơ màng, như đang nghe tiếng một cơn mưa.
“Đừng lại đây.”
Cuối cùng hắn cũng tìm lại được giọng mình, như đang cầu xin nhìn cô nương càng lúc càng gần, giọng hắn khàn hơn: “Tốc Tốc, ta xin nàng.”
Nhưng nghe câu này, nước mắt Thương Nhung lại càng tuôn trào mãnh liệt, nàng sợ chiếc trâm trong tay hắn lại đâm sâu thêm nửa tấc, nhưng vẫn không dừng bước: “Chàng dẫn ta ra ngoài, là định để ta đi một mình sao?”
“Nếu vậy, ta thà mãi mãi không ra ngoài.”
Hai chân nàng lún trong tuyết, đã mất đi cảm giác, ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt hắn: “Chiết Trúc, chuyện chàng không sợ, ta cũng không sợ.”
Người từng chạm đến cái chết, sẽ không sợ lần thứ hai.
Thiếu niên nghe rõ ý đe dọa trong lời nàng, khớp tay cầm trâm lỏng ra một chút, khoảnh khắc này, nàng đến trước mặt hắn, cúi người nắm tay hắn.
Nàng quỳ hai gối xuống đất, mặc kệ góc nhọn của trâm cắt rách ngón tay, đau đớn khiến nước mắt trong mắt nàng dâng lên thêm, nhưng nàng không chịu buông.
Máu nàng chảy giữa kẽ ngón tay hắn, hàng mi dài của hắn khẽ run, nàng đã cúi xuống ôm hắn, giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống cổ hắn.
“Tốc Tốc.” Đôi mắt đen của hắn mờ sương, tay hắn không dám dùng sức, sợ nàng lại bị trâm cắt thêm vài vết: “Nàng tự đi, được không?”
“Không được.”
Thương Nhung không kìm được nỗi chua xót dâng trào, nước mắt nàng đã giàn giụa, ôm chặt lấy hắn: “Không có Chiết Trúc, ta đi đâu được, không ai mua áo váy phấn son cho ta, không ai nhớ sở thích của ta, cũng không ai quan tâm ta có vui hay không…”
“Ta chỉ cần Chiết Trúc.” Nàng khóc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không muốn đi một mình.”
Mặt nạ trên mặt nàng rơi xuống, để lộ khuôn mặt trắng ngần, nước mắt nhanh chóng thấm ướt mặt nàng, như đóa hoa sen dính sương.
Vành mắt thiếu niên ướt át, hàm dưới căng chặt, sau một hồi lâu mới khẽ thở dài:
“Tốc Tốc ngốc.”
“Nhưng ta rất mệt.”
Hắn ôm chặt nàng: “Ta từng nghĩ, có lẽ ta là con ông ấy, nếu không thì sao ông ấy lại đối tốt với ta vậy?”
“Ông ấy thật sự từng rất tốt với ta.”
Đuôi mắt thiếu niên đỏ hoe, chưa từng bất lực đến vậy: “Vì nhớ ông ấy đối tốt với ta, ta nhất định phải sống, nhất định phải báo thù cho ông ấy, nhưng cuối cùng, lại là ông ấy muốn giết ta.”
Gương mặt hắn trắng bệch, vết máu đỏ tươi, một lọn tóc đen khẽ lay động bên tai, tiếng cười của hắn rất khẽ: “Tốc Tốc, mọi thứ ta làm đều vô nghĩa.”
“Không phải.”
Thương Nhung lắc đầu: “Chàng vượt ngàn dặm vì ông ấy, báo thù cho ông ấy, là vì tình sư đồ trong lòng chàng, chàng không làm gì sai, điều sai là ông ấy phụ lòng trung thành của chàng.”
Nàng kề sát hơn, áp vào gò má lạnh như băng của hắn: “Chiết Trúc, chàng từng nói với ta, vì không nỡ nên ta không dám, ta hiểu rồi, giờ ta cái gì cũng dám, nhưng vẫn không nỡ.”
“Còn chàng?”
Nàng nghẹn ngào hỏi: “Chẳng lẽ chàng, cái gì cũng nỡ bỏ sao?”
Nếu nỡ bỏ.
Hắn sẽ không ngẩn ngơ nhìn trăng lâu như vậy.
Nếu nỡ bỏ.
Hắn chắc chắn sẽ không đợi đến khi nàng xuất hiện.
Ánh trăng lạnh lẽo bị những cành lá rung rinh nghiền nát, tạo nên những mảng sáng lốm đốm lay động trên bờ vai nàng, Chiết Trúc ngẩn ngơ cụp mắt, giọng đã khàn đến mức không ra tiếng: “Tiền của ta cho nàng hết, nhà cũng cho nàng.”
“Ta chỉ cần Chiết Trúc.”
Thương Nhung ngước nhìn hắn: “Ta muốn về Thục Thanh với chàng, muốn đến bờ sông có cây hoa gạo thật lớn, muốn cưỡi ngựa với chàng, dù màn trời chiếu đất, dù trôi dạt bốn biển.”
Những hình ảnh từng lặp đi lặp lại trong mơ, lúc nào cũng là hắn ôm hoa núi, áo còn dính sương, bày hoa đầy bệ cửa sổ và bàn của nàng, là ngày trời phủ hoa gạo đỏ rực, hắn ném đá ở bờ sông, vẽ ra vệt nước thật dài trên mặt sông.
Là mỗi trận tuyết, mỗi cơn mưa.
“Chiết Trúc, chàng đốt Chứng Tâm Lâu vì ta, ta cũng muốn đốt đi nút thắt trong lòng chàng vì chàng, chàng có thể đợi ta không?” Nàng nghẹn ngào nói.
Nàng cứ thế dịu dàng chạm vào nơi đáy lòng nhạy cảm mà thiếu niên chưa từng bộc lộ ra ngoài, hắn không tự chủ được muốn siết chặt tay, nhưng giật mình vì tay nàng vẫn ở giữa kẽ tay hắn, cùng hắn nắm chiếc trâm bạc.
Hắn không dám dùng sức chút nào.
Trâm bạc trượt xuống từ trong tay, rơi trên tuyết.
Hắn nắm ngược tay nàng, nhìn mấy vết thương trên ngón tay nàng, hạt tuyết rơi trên tóc mai nàng, trên má hắn, hắn hạ mắt nhìn chiếc trâm dính máu: “Tốc Tốc.”
Đêm tuyết càng dày, lả tả rơi xuống.
Giọng hắn cực khẽ, chỉ mình nàng nghe được:
“Ta nhìn nó, lại thấy rất nhớ nàng.”