Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 91

Tuyết lông ngỗng rơi loạn, gió cuốn lá khô vàng.

Đệ Tứ khoanh tay, đứng một bên nhìn tiểu cô nương khoác áo váy mỏng manh đang chuyên tâm nghịch chiếc khóa Lỗ Ban trong tay, nàng ấy lười biếng ngáp một cái, không nhịn được nói: “Tiểu Công chúa, người giải bao lâu rồi? Bao ngày vậy cũng không thấy người mở được nó, thứ này thật sự giải được sao?”

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

Thương Nhung không ngẩng đầu, vừa đối chiếu với cuốn《Đan Thần Huyền Đô kinh》trên bàn, vừa nói: “Phần của《Thái Thanh tập》và《Thanh Nghê thư》ta đã giải ra hết,《Đan Thần Huyền Đô kinh》chỉ còn thiếu mấy hoa văn cuối, chỉ cần ta tìm ra chúng, hẳn là được rồi.”

Đệ Tứ thật sự không hiểu sao nàng lại cố chấp với chiếc khóa Lỗ Ban này như vậy, bĩu môi cũng không tiếp lời, trong lúc chán nản, nàng ấy liếc thấy Thiêm Vũ nằm trên giường trúc tỉnh lại, bèn nhướn mày: “Ôi, sao giờ này mới tỉnh.”

Thiêm Vũ vừa tỉnh táo, đối diện đôi mắt của Đệ Tứ, lại phát hiện mình bị dây thừng trói, không thể nhúc nhích được, nàng ta nhíu mày định nổi giận, nhưng thấy thứ Thương Nhung đang nghịch trong tay chính là chiếc khóa Lỗ Ban bằng đồng tinh xảo nàng ta muốn tìm, lập tức nói: “Mau trả lại đồ của nhà ta!”

“Nhà cô?”

Thương Nhung nghe vậy, ngẩng đầu lên.

“Thật buồn cười, thứ này ở trong tay ai thì là của người đó, cô có bản lĩnh thì đến cướp đi.” Đệ Tứ cười một tiếng, hất cằm về phía nàng ta.

“Cô…” Vũ khí trên người Thiêm Vũ đã bị lấy mất, giờ có làm sao cũng không giãy ra được dây trói.

Chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên.

Ánh mắt Thiêm Vũ và Đệ Tứ đều dời sang tay tiểu cô nương.

“… Mở được rồi à?”

Khóa Lỗ Ban rơi trong tay Thương Nhung từng mảnh, nàng vẫn có chút không dám tin.

“Tiểu Công chúa, thông minh lắm.”

Đệ Tứ cười, ánh mắt long lanh.

Thương Nhung đặt chiếc khóa Lỗ Ban rời rạc lên bàn, lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong đó, Đệ Tứ vừa thấy chiếc chìa ấy, mắt sáng lên: “Đây là chìa khóa kho báu gì vậy?”

“Không phải kho báu.”

Thương Nhung nói, mở bọc đồ Khương Anh thu dọn mang đến, bên trong chứa đầy đồ chơi và đồ ăn vặt Chiết Trúc mua cho nàng, nàng lật tìm chiếc hộp vàng dưới cùng đặt lên bàn.

Rồi thử cắm chìa khóa vào khóa hộp vàng.

Nhẹ xoay một chút, âm thanh trong trẻo vang lên.

Đệ Tứ không hề chớp mắt, nhìn Thương Nhung vươn hai tay sờ vào hộp vàng.

Ánh đèn chiếu lên những viên ngọc khảm trên hộp lấp lánh, đầu ngón tay Thương Nhung mang theo cảm giác lạnh buốt của chiếc hộp, nàng không tự chủ hít sâu một hơi, chậm rãi mở hộp ra.

Trên lụa vàng hoa văn mờ mờ, vậy mà lại là một khối đỏ trong suốt.

“Đây là thứ gì vậy?”

Dù Đệ Tứ thấy nhiều, hiểu biết sâu rộng, cũng thật sự chưa từng thấy thứ này bao giờ.

Thương Nhung cũng mờ mịt không rõ, nhưng Thiêm Vũ trên giường trúc miễn cưỡng ngồi dậy, vừa thấy thứ trong hộp, đồng tử nàng ta đã co lại, thất thanh kêu lên: “Thái tuế đỏ!”

Thái tuế đỏ?

Thương Nhung nhớ đến thứ này, hôm đó Thập Ngũ từng nói, đỏ như san hô, sáng trong như băng cứng, chính là phẩm thượng trong thái tuế.

Cũng chính là thứ Hoàng bá phụ nàng hao tâm tổn sức muốn có được, bảo vật của nhà họ Trình ở Vân Xuyên.

Nhưng bảo vật của nhà họ Trình ở Vân Xuyên,

Sao lại được Chiết Trúc mang bên mình từ nhỏ?

“Làm sao cô biết được?” Đệ Tứ nhìn Thiêm Vũ.

“Cha ta là cận vệ của cựu chủ nhân Vân Xuyên Trình Linh Diệp, thái tuế đỏ là bảo vật nhà họ Trình, mười bảy năm trước, phu nhân Trình Linh Diệp là Thẩm Li đang mang thái tuế về từ đường nhà họ Trình thì gặp mai phục, thái tuế bị mất, Thẩm Li sảy thai, cha ta cũng vì chuyện này mà bị trục xuất khỏi Thanh Sương Châu.”

Thiêm Vũ nhớ rõ lời cha từng nói với mình.

“Cô nói, phu nhân của cựu chủ nhân Vân Xuyên tên gì?” Thương Nhung nghe xong, lại ngước mắt hỏi nàng ta.

“Thẩm Li.”

Thiêm Vũ lặp lại.

Khoảnh khắc này, không biết sao, Thương Nhung nhớ đến lời nàng và Chiết Trúc từng nói hôm đó.

“Tên mẹ chàng thì sao? Sư phụ chàng cũng không nói sao?”

“Li Nương.”

Tay Thương Nhung nắm hộp bỗng siết chặt.

Thật trùng hợp, vừa đúng mười bảy năm trước, cũng thật trùng hợp, phu nhân của cựu chủ nhân Vân Xuyên tên Thẩm Li, mà trong hộp vàng của Chiết Trúc lại khóa chính thái tuế đỏ của nhà họ Trình.

“Thiêm Vũ cô nương, cô có biết, lúc thái tuế đỏ bị mất, trước đó nó được bảo quản thế nào không? Lúc ấy đã nằm trong hộp này chưa?”

Thương Nhung lại hỏi.

“Ta không biết.”

Lúc đó Thiêm Vũ còn nhỏ, làm sao biết được nhiều chi tiết như vậy.

“Đệ Tứ Hộ Pháp, người Vân Xuyên quả nhiên đã đến viện đó lục soát.”

Ngoài kia truyền đến tiếng thì thầm của một thanh niên.

Đệ Tứ chưa phản ứng, Thương Nhung đã đột ngột quay mặt, nói với nàng ấy: “Đệ Tứ tỷ tỷ, ta muốn gặp họ.”

“Chuyện này…”

Đệ Tứ ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không được, Tiểu Thập Thất chưa nói gì về chuyện này.”

“Thái tuế ở trong tay chúng ta, chúng ta có lợi thế.”

Thương Nhung đứng dậy, nghiêm túc nói: “Liên quan đến Chiết Trúc, dù thế nào ta cũng phải biết sự thật.”

Trong tòa viện sâu nhất ngõ Cát Hoa không thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ quét qua sân, một ông lão vác kiếm, áo bào trắng sương, tinh thần hồ hởi.

“Xem ra, bằng hữu ngươi không định cứu ngươi rồi.”

Ông ta quay đầu, nhìn thanh niên bị trói hai tay.

“Vậy thì sao chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Thập Ngũ lại lộ ra ý cười thoải mái: “Họ không đến cứu ta, Tân Chương tiên sinh định giết ta sao?”

Y bảo Thiêm Vũ chạy trốn, thấy không có ai đuổi theo, trong lòng đã biết, họ cố ý thả Thiêm Vũ đi gọi cứu viện, cứu viện mãi không đến, người theo dõi Thiêm Vũ lại quay về.

Thiêm Vũ có vấn đề, Thập Ngũ đã biết từ lâu, Chiết Trúc cũng không thể không nhận ra.

“Ngươi có biết cha ngươi chết dưới kiếm của ai không?”

Tóc mai ông lão trắng như sương, vạt áo tung bay trong gió.

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thập Ngũ cứng lại, ánh mắt y đảo qua đảo lại trên mặt ông lão, cuối cùng dừng ở thanh kiếm sau lưng ông ta.

Thanh ngọc làm chuôi, hình như đốt trúc.

Nhà họ Trình ở Thanh Sương Châu lấy trúc quân tử – một trong tuế hàn tam hữu(*), dùng phẩm chất thanh cao bất khuất, ngay thẳng trong sạch để ràng buộc người trong gia tộc.

(*)Tuế hàn tam hữu (岁寒三友): nghĩa đen là ba người ba của mùa lạnh, gồm tùng, trúc và mai.

Trình Thúc Bạch.

Tam thúc tổ của chủ nhân Vân Xuyên Trình Trì, kiếm tiên Thanh Sương Châu.

Đồng tử Thập Ngũ co lại, không ngờ Trình Thúc Bạch y tìm bao lâu lại chính là ông lão dùng tên giả Tân Chương trước mắt: “Là ông, ông đã giết cha ta!”

Thập Ngũ không kiềm nổi cảm xúc dâng trào, muốn lao tới nhưng bị hai thị vệ cầm kiếm giữ chặt.

Trình Thúc Bạch vuốt râu, đối diện đôi mắt đỏ hoe của Thập Ngũ, giọng điềm đạm: “Quý Vũ Thanh ở môn hạ của ta không có chí tiến thủ, bị công danh lợi lộc Ngọc Kinh làm động lòng, đắm mình trong trụy lạc làm gián điệp cho Hoàng Đế Đại Yến, trộm khóa Lỗ Ban, tội đáng bị trảm.”

“Ngươi có thể phế võ công của ông ấy, sao phải đuổi cùng giết tận!” Thập Ngũ bao năm lưu lạc, vì cha mà bôn ba, thậm chí vào Trất Phong Lâu làm tay sai cho kẻ khác, nhưng y làm bao chuyện, cuối cùng chỉ nhận được tin tức lạnh như băng “Người đã mất”.

“Nếu ta thật sự đuổi cùng giết tận, kẻ chết không chỉ có Quý Vũ Thanh.”

Trình Thúc Bạch bước đến trước Thập Ngũ, quan sát y: “Ngươi không hiểu cha ngươi bằng ta, năm đó ta không phải không cho ông ta cơ hội, nhưng ông ta vẫn lừa ta gạt ta.”

“Dù sao ngươi cũng là cốt nhục duy nhất của ông ta, Quý Lăng, ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi giao khóa Lỗ Ban cho ai?”

Thập Ngũ không thoát được sự kìm kẹp của thị vệ hai bên, y giận dữ nhìn Trình Thúc Bạch, nhưng không nói lời nào.

“Quý công tử.”

Trong bóng cây thưa thớt, một nữ tử trẻ mặc trang phục nam tử, chỉ dùng một cây trâm đơn giản búi tóc bước ra, Thập Ngũ nghe giọng nàng ta trong trẻo dễ nghe, chợt ngước mắt, thấy rõ khuôn mặt anh khí thanh tú của nàng ta.

Nữ tử này rất bí ẩn, từ khi Trình Thúc Bạch bắt y, nàng ta vẫn luôn im lặng đi theo sau, không nói lời nào, cũng không tiến lên, nên đến lúc này Thập Ngũ mới thấy rõ mặt nàng ta.

“Tuy khóa Lỗ Ban ở trong tay ngài, nhưng hẳn ngài cũng không biết thứ đó dùng để làm gì.” Nữ tử trẻ đứng bên Trình Thúc Bạch: “Nhưng người lấy nó từ ngài chắc chắn biết.”

“Hắn rất có thể là người ta vẫn luôn tìm kiếm, chúng ta không hề có chút ác ý nào với hắn.”

Thập Ngũ đối diện ánh mắt nàng ta, lát sau, y cười lạnh một tiếng: “Ta không quan tâm các ngươi có ác ý với hắn hay không, dù sao giờ đây, ta cũng không biết hắn ở đâu, các ngươi muốn tìm, thì tự đi mà tìm.”

Lời Thập Ngũ vừa dứt, Trình Thúc Bạch nghe tiếng xe ngựa lộc cộc trong ngõ tới gần, ông ta nhạy bén ngước mắt lên, bảo vệ nữ tử bên cạnh ra sau: “A Trì, lui lại.”

Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người trong sân đều đổ dồn vào cánh cửa viện đóng chặt.

”Ầm” một tiếng vang lên.

Cửa viện bị người ta đá mạnh văng ra.

Tiếng thị vệ rút đao kiếm vang lên liên tiếp, mọi người đều chăm chú nhìn nữ tử áo tím ngoài cửa.

“Thật náo nhiệt.”

Đệ Tứ nhếch môi nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lúng liếng, ánh nhìn rơi trên Thập Ngũ bị người khống chế, nàng ấy che miệng cười khẽ: “Thập Ngũ, sao ngươi thê thảm thế này, may mà ngươi đã rời khỏi lầu rồi, nếu không mặt mũi Trất Phong Lâu đã bị ngươi làm mất hết.”

“Bớt nói linh tinh đi! Cô đến làm gì?” Thập Ngũ không tâm trạng đấu khẩu với nàng ấy.

“Không phải ta muốn đến.”

Đệ Tứ liếc nhìn ông lão kiếm và nữ tử trẻ đang được hai nữ tỳ hộ tống ở giữa, rồi nghiêng mặt, nhìn tiểu cô nương bọc kín người trong áo khoác lông thỏ bước xuống từ xe ngựa: “Mọi người không cần căng thẳng, chỉ là có một cô nương muốn gặp các người.”

Trên mặt Thương Nhung dán mặt nạ, lại cố ý chấm thêm vài đốm đỏ, lông mày cũng được vẽ lộn xộn, đèn lồng của Đệ Tứ chiếu lên, mọi người trong sân đều thấy nửa khuôn mặt vàng xỉn đầy tì vết lộ ra từ mũ trùm của nàng.

Nữ tử trẻ sau lưng Trình Thúc Bạch vừa thấy hộp vàng nàng ôm trong tay, lập tức tiến lên hai bước: “Cô là ai? Sao hộp đó lại ở trong tay cô?”

“Cô nương là đang tìm chủ nhân của chiếc hộp này sao?” Thương Nhung hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.”

Nữ tử nhìn chằm chằm nàng.

“Cô tìm hắn làm gì?”

Thương Nhung lại hỏi.

Nhưng nữ tử chỉ im lặng, đôi mắt nhạy bén sắc lạnh nhìn nàng chăm chú.

Thương Nhung cũng quan sát nàng ta, ánh mắt dời xuống, đột nhiên dừng lại ở miếng ngọc trắng bên hông nàng ta, Thương Nhung khựng lại, rồi giao hộp cho Đệ Tứ bên cạnh, lại lấy một thứ ra từ trong ngực.

Mọi người chỉ thấy tiểu cô nương vươn tay từ áo khoác, dây lụa xanh trúc treo trên ngón tay trắng mịn thon dài của nàng, dây lụa thắt một miếng ngọc tròn như trăng, bên trong khảm cây ngọc quế, tua xanh trúc phía dưới đung đưa theo gió.

Dù là nữ tử trẻ hay Trình Thúc Bạch, lúc này thấy miếng ngọc trong tay Thương Nhung, biểu cảm trên mặt họ đều thay đổi.

“Cô…”

Nữ tử nhìn chằm chằm Thương Nhung, không tự chủ tiến lên hai bước: “Chẳng lẽ, là cô?”

Nhưng rõ ràng nàng ta nghe nói, đó là một bé trai.

“Không phải.”

Thương Nhung lắc đầu, thu miếng ngọc vào lòng bàn tay: “Những thứ này là đồ quan trọng nhất của chàng ấy, do chính tay chàng ấy giao cho ta, không biết ta nói vậy, cô nương có bằng lòng nói cho ta biết về thái tuế trong hộp này, miếng ngọc bội nguyệt quế này, và chuyện của chàng ấy không?”

Sân viện tĩnh lặng một lúc, bóng cây thi nhau đung đưa trong gió lạnh.

“Vân Xuyên Thanh Sương Châu Trình Trì.”

Nữ tử nhìn Thương Nhung một lát, mở miệng nói ra thân phận mình.

Hóa ra, nàng ta chính là chủ nhân Vân Xuyên hiện giờ.

Bốn thế gia cùng cai quản Vân Xuyên, từ đầu đến cuối, nhà họ Trình vẫn luôn là người nắm quyền ở Vân Xuyên.

“Ta rời Vân Xuyên, chính là để tìm thái tuế đỏ của nhà họ Trình ta.” Trình Trì bước đến trước mặt Thương Nhung, nàng ta nhận ra được cô nương này đang cố tình che giấu dung nhan.

“Mười bảy năm trước, Hoàng Đế Đại Yến nghe nói nhà họ Trình ta có bảo vật kéo dài tuổi thọ, bèn nảy ý muốn cướp đoạt, nhưng thái tuế này là bảo vật trăm năm truyền lại của nhà họ Trình, có ý nghĩa không tầm thường với người trong tộc ta, cha mẹ ta đều không muốn nhượng bộ, nhưng Hoàng Đế lại phái gián điệp âm thầm khuấy động cục diện Vân Xuyên, khiến ba thế gia kia dần sinh hiềm khích với nhà họ Trình ta, trải qua mấy lần biến động.”

“Nhà họ Trình xem khí tiết quý hơn mạng sống, nhưng nếu thái tuế còn ở Vân Xuyên, nhà họ Trình và ba thế gia kia chắc chắn phải tan rã, thế nào Vân Xuyên cũng hỗn loạn, song cha mẹ ta không muốn âm mưu của Hoàng Đế thành công, bèn tự tay bày kế, khiến thái tuế ‘mất tích’ trước mắt bao người.”

“Vậy chuyện này liên quan gì đến chàng ấy? Sao thái tuế lại được chàng ấy mang bên mình từ nhỏ?” Thương Nhung nghĩ đến Diệu Thiện, nàng hỏi: “Người mang thái tuế rời khỏi Vân Xuyên năm đó, là sư phụ Diệu Thiện của chàng ấy sao?”

Trình Trì chưa từng nghe qua đạo hiệu “Diệu Thiện”: “Ta chỉ biết trước khi lâm chung, cha ta đã nói với ta, mẹ ta giao thái tuế cho một người bạn cũ của bà, người bạn cũ đó không chỉ mang thái tuế đi.”

Ánh mắt Trình Trì rơi trên miếng ngọc nguyệt quế bên hông mình, nàng ta không nhịn được đưa tay sờ: “Còn có một bé trai.”

Bé trai.

Thương Nhung nhanh chóng nhớ lại lời Thiêm Vũ từng nói, suy đoán trong lòng càng thêm rõ ràng.

“Lúc đó mẹ ta đang mang thai, đêm ấy sinh một bé trai, ta khi đó chỉ mới vài tuổi, chưa kịp thấy mặt đệ đệ, đến ngày hôm sau lại nghe nói lúc đêm khuya mẹ ta đã sinh ra một thai chết lưu, chuyện này được che giấu rất kỹ, sau đó cũng chẳng ai biết nữa.”

Trình Trì tiếp tục nói: “Ta và cha luôn nghĩ đệ ấy chưa ra đời đã chết, nên gia phả nhà họ Trình không có tên đệ ấy, mãi đến sau này mẹ ta bệnh nặng, trước khi lâm chung mới thổ lộ lòng mình với cha, hóa ra năm đó đứa bé ấy còn sống.”

“Mẹ chỉ nói đệ ấy còn sống, nhưng không nói tung tích của đệ ấy, cha tra hỏi nữ tỳ từng hầu hạ mẹ trước khi qua đời mới biết, mẹ lừa bạn cũ của bà rằng đứa bé đó là con hoang của một gián điệp Ngọc Kinh, bảo bạn cũ mang theo thái tuế, cũng mang đệ ấy rời khỏi Vân Xuyên.”

Thương Nhung gần như không dám tin vào những gì mình nghe, nàng mất một lúc lâu mới phản ứng được, lên tiếng như đang thì thầm: “Tại sao?”

Nàng không thể tưởng tượng, tại sao một người mẹ lại nhẫn tâm đến vậy, gọi con mình là con hoang, còn muốn bỏ rơi nó?

“Thẩm Li cả đời quá hiếu thắng.”

Trình Thúc Bạch bên cạnh lên tiếng: “Cô nương không biết, thế gia Vân Xuyên cực kỳ coi trọng huyết mạch truyền thừa, Thẩm Li là đích nữ nhà họ Thẩm, cả Vân Xuyên đều rõ ràng tài năng quản lý gia tộc và địa phương của nàng ta, nhà họ Thẩm vốn chỉ có nàng ta là huyết mạch chính thống, từ nhỏ nàng ta đã được nuôi dạy để làm chủ nhân Bàn Tùng Châu của Vân Xuyên, nào ngờ khi nàng ta sắp kế vị, kế thất của cha nàng ta lại sinh ra một đứa con trai.”

Dù thế gia có coi trọng huyết mạch truyền thừa, nhưng rốt cuộc vẫn là nam tốt hơn nữ.

Thẩm Li nỗ lực bao nhiêu, chỉ thiếu một bước cuối là có thể trở thành nữ nhân đầu tiên nắm quyền một châu phủ ở Vân Xuyên, kiêu ngạo như bà ta, sao cam lòng để một đứa trẻ mới sinh dễ dàng cướp đi vị trí bà ta khổ cực trăm cay nghìn đắng để bảo vệ.

Nhưng sự thật là vậy, dù trước đó bà ta có xuất sắc về mọi mặt, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi ràng buộc mà thế gia đặt lên nữ nhân.

“Nếu Thẩm Li làm chủ nhân Bàn Tùng Châu, đương nhiên nàng ta cũng không thể được gả vào nhà họ Trình, làm phu nhân của cháu ta Trình Linh Diệp, nàng ta là một nữ nhân đầy tham vọng, nhưng với nhà họ Trình lại là một nữ chủ nhân cực kỳ tốt, dù sao Linh Diệp tính tình nhẹ dạ, nếu không có nàng ta, Vân Xuyên e rằng đã rối loạn trong tay Linh Diệp.”

“Nàng ta…”

Trình Thúc Bạch chậm rãi thở dài: “Đứa con sau này đến ngoài ý muốn, nhưng thế gia Vân Xuyên không cho phép làm tổn hại tới huyết mạch, nàng ta chỉ có thể sinh ra, nhưng có lẽ vì khúc mắc Bàn Tùng Châu để lại cho nàng ta quá sâu, nàng ta nhìn A Trì, khó mà không nhớ đến chính mình năm xưa, nàng ta sợ A Trì sẽ giống như mình ngày trước, vì thân phận nữ nhân mà bị bỏ rơi trong một đêm, chỉ có thể làm vật liên hôn bị đưa đi, bị xem nhẹ… Cho nên, nàng ta vì chính mình, cũng vì A Trì, không phục số phận nữ nhân thế gia Vân Xuyên, mới đưa ra hạ sách này.”

Tự tay đưa đứa con của mình đi, lừa Diệu Thiện rằng hắn là con hoang của gián điệp.

Thẩm Li, chỉ để nữ nhân như Trình Trì đứng trên đỉnh cao nhất Vân Xuyên.

“Vậy chàng ấy…”

Ngón tay Thương Nhung nắm ngọc bội siết chặt từng chút một, nàng như thể ngẩn ngơ, nhìn Trình Thúc Bạch: “Chàng ấy làm sai chuyện gì? Chỉ vì thế gia Vân Xuyên bất công với nữ nhân, nên bà ấy trút bất công ấy lên người chàng ấy ư?”

“Ta biết không nên như vậy.”

Trong lòng Trình Trì cũng trăm mối ngổn ngang: “Nên sau khi biết, ta vẫn luôn tìm tung tích của đệ ấy.”

Trình Thúc Bạch dùng tên giả Tân Chương tìm hộp báu, là để tìm thái tuế, cũng là để tìm đứa trẻ gánh vác số phận cả nhà họ Trình.

Nếu thái tuế bị Hoàng Đế tìm được.

Nếu chuyện Thẩm Li làm năm xưa bị công khai cho người khác biết.

Thì nhà họ Trình sẽ mang tội khi quân, Vân Xuyên lại rơi vào hỗn loạn.

Nhưng Thương Nhung đã không còn tâm trí nghe Trình Trì nói gì nữa, đầu nàng chất đầy hình ảnh Chiết Trúc từng nói với nàng, sư phụ hắn Diệu Thiện không cho hắn đến Ngọc Kinh.

Vậy Diệu Tuần thì sao? Diệu Tuần cố tình giết Chiết Trúc, rốt cuộc có phải chỉ vì sợ hắn báo thù ư?

Tuyết rơi lả tả, từng hạt lạnh buốt, gõ vào khớp tay cứng đờ của Thương Nhung.

Chiết Trúc.

Hắn là cây trúc duy nhất bị bẻ gãy trong số bao cây trúc quân tử của nhà họ Trình ở Vân Xuyên.

“Phất Liễu tỷ tỷ, chúng ta mau đến núi Quan Âm đi!”

Trong lòng Thương Nhung càng thêm bất an, nàng nắm chặt tay Đệ Tứ, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe: “Chúng ta đi tìm chàng ấy, được không?”

***

Mùi máu tanh cuốn trong gió lạnh, bóng cành khô dương nanh múa vuốt như ác quỷ, vầng trăng tròn bạc lơ lửng xa xa trên trời, nhìn xuống cả cánh rừng.

Trên người Chiết Trúc đầy thương tích, máu tươi chảy xuống theo khớp tay trắng bệch của hắn, trườn qua chuôi kiếm, trượt xuống lưỡi kiếm, tí tách rơi trên mặt Diệu Tuần.

Diệu Tuần dồn hết sức đỡ lưỡi kiếm đang tiến gần của hắn, rồi lập tức cầm ngang chuôi kiếm lướt qua lưỡi kiếm của hắn, “xoẹt” một tiếng, nhân lúc Chiết Trúc ngửa người tránh, ông ta lộn người đứng dậy, hai tay nắm kiếm đâm xuống.

Kiếm chạm nhau, nhuyễn kiếm của Chiết Trúc cong lại, lưỡi kiếm của Diệu Tuần dần tiến gần yết hầu hắn.

“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi vốn là một đứa con hoang không ai cần, sinh ra là để chuộc tội không!” Trên mặt Diệu Tuần đầy vết máu loang lổ, ông ta cười lạnh: “Ngươi nghĩ vì sao sư phụ ngươi biết rõ ngươi nhỏ tuổi không chịu nổi nội lực của huynh ấy mà vẫn truyền toàn bộ công lực cho ngươi? Vì ngươi vốn chỉ là một món đồ, tác dụng của ngươi, vốn là để giữ thái tuế đỏ của nhà họ Trình ở Vân Xuyên!”

“Đúng là ta đã gây ra thương tích trên người Diệu Thiện, đó là vì ta muốn tầng cuối cùng của công pháp núi Thiên Cơ mà huynh ấy không chịu cho, huynh ấy vốn có cơ hội giết ta.”

Sắc mặt Diệu Tuần càng thêm kỳ dị, ông ta thích thú nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt thiếu niên: “Nhưng huynh ấy tha cho ta, còn cho ta vị thuốc ta cần nhất, huynh ấy chỉ yêu cầu ta hứa, nếu có một ngày, ngươi, tiểu tử con hoang không nghe lời này, một mình đến Ngọc Kinh, thì phải trừ khử ngươi.”

Bên tai vang âm một tiếng.

Hạt tuyết lạnh băng rơi trên lông mi Chiết Trúc.

Lưỡi kiếm trong tay Diệu Tuần không ngừng ép xuống, ở bên canh, Khương Anh bị thương nặng được vài sát thủ vừa đến đỡ dậy, mấy người cùng lao nhanh tới chém về phía Diệu Tuần.

Diệu Tuần nghiêng người tránh, thanh kiếm dài trong tay ném ra, đâm trúng cánh tay phải một sát thủ, rồi thu kiếm về, lưỡi kiếm đẫm máu chỉ cần vài chiêu đã đâm trúng mấy người khác.

Khương Anh lại trúng một chưởng, nôn ra máu, lưỡi kiếm sắc của Diệu Tuần đè lên vai hắn ta, đâm sâu vào máu thịt, ép hắn ta quỳ xuống đất.

Nhưng một ánh bạc lóe lên, lá bạc gần như xuyên thủng một tai Diệu Tuần.

Diệu Tuần đau đớn, lực tay buông lỏng.

Thiếu niên dưới đất xoay người nhảy lên, nhuyễn kiếm như linh xà bơi lội, quấn vài vòng quanh cổ Diệu Tuần, tay hắn nắm lưỡi kiếm, máu từ lòng bàn tay chảy ra, nhưng hắn chẳng hề hay biết, chỉ dùng lực siết chặt nhuyễn kiếm quanh cổ Diệu Tuần.

“Ngươi đang lừa ta.”

Giọng thiếu niên thấm tuyết, âm điệu trầm thấp.

“Đến nước này…” Diệu Tuần khó khăn lên tiếng: “Ta lừa ngươi có ý nghĩa gì? Tiểu tử, ngươi nói buồn cười không? Ngươi vì Diệu Thiện vượt ngàn dặm, ẩn nhẫn bao năm chỉ để báo thù cho huynh ấy, nhưng…”

Tiếng cười khàn của ông ta đầy ác ý: “Nhưng huynh ấy, lại xem ngươi là quân cờ, không nghe lời, thì phải chết.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?”

Khớp tay trắng bệch của thiếu niên đầy máu chảy xuôi, nhuyễn kiếm siết chặt hơn.

Cổ Diệu Tuần máu thịt be bét, ông ta đau đến mức viền mắt sắp nứt ra, miệng đầy máu tươi, nhưng vẫn không quên lên tiếng: “Nếu ngươi không đến Ngọc Kinh, ta cũng không giết ngươi, ngươi nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi… Huynh ấy có từng cảnh cáo ngươi không?”

“Không thể nào…”

Thiếu niên hoảng hốt.

Cuối cùng Diệu Tuần cũng nắm được thanh kiếm rơi trên tuyết, Khương Anh miễn cưỡng ngẩng đầu, đúng lúc thấy Diệu Tuần nâng kiếm đâm về phía sau lưng Chiết Trúc, đồng tử hắn ta co chặt, muốn đứng dậy, nhưng cảm giác toàn bộ khớp xương trên người đã gãy nát: “Công tử!”

Mũi kiếm của Diệu Tuần vừa chạm đến vạt áo thiếu niên, thiếu niên đưa hai tay nắm lưỡi kiếm, cổ tay nâng lên, phần lưỡi sắc nhất của nhuyễn kiếm đâm vào cổ Diệu Tuần từng chút một.

Máu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên, hai lọn tóc mai đen láy lay động theo gió.

Diệu Tuần mở to mắt, máu từ cổ không ngừng phun ra, tiếng lưỡi sắc cắt vào máu thịt vẫn vang lên, trong miệng ông ta đầy máu, giãy giụa vài lần, cuối cùng không còn hơi thở nữa.

Gió lạnh rít gào.

Khương Anh kiệt sức ngất đi.

Hai tay thiếu niên vẫn nắm nhuyễn kiếm, đầu Diệu Tuần lăn trên tuyết, máu nóng trên nền tuyết trắng uốn lượn chảy.

Cả cánh rừng ngoài tiếng gió, chỉ còn tiếng thở của thiếu niên.

Nhuyễn kiếm tuột khỏi tay.

Hắn ngẩn ngơ quỳ trong vũng máu, qua một lúc lâu, mới lảo đảo đứng dậy, nhưng quên cả nhặt kiếm, chỉ cứ thế bước đi, như một con rối gỗ, không biết đích đến.

Tuyết lớn như lông ngỗng đủ làm mờ tầm mắt.

Vết thương khắp người hắn rỉ máu, theo bước chân, máu tươi từ từ uốn lượn.

Nhưng hắn chẳng đau chút nào.

Chỉ là trước mắt bỗng choáng váng, bước chân không vững, ngã xuống đất.

Hạt tuyết bạc dính trên tóc hắn, hắn ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm bị cành khô che đi một nửa, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc, yếu ớt mà khàn đục:

“Sau khi ta chết, con không cần nhớ nhung, cũng không cần hỏi nguyên nhân cái chết của ta.”

“Chiết Trúc, con muốn sống, thì sống yên lặng một chút, nếu cả đời không bị ai tìm ra, đó là phúc phận lớn nhất của con.”

Hóa ra.

Lời cuối đời ấy của ông ấy không phải an ủi.

Mà là, cảnh cáo.

Hóa ra.

Trong lòng sư phụ.

Hắn chỉ là một đứa con hoang không nghe lời thì đáng chết.

“Chiết Trúc, cái hộp này là mạng sống của con, là thân thế của con, cũng là trách nhiệm của con, con phải gánh vác nó, bất kể sống chết.”

Năm đó bao nhiêu tuổi, Chiết Trúc đã không nhớ rõ.

Nhưng hắn nhớ lời sư phụ từng nói với mình.

“Thiên phú luyện võ của con không nên bị lãng phí, ta đã là người sắp chết, nên truyền nội lực này cho con, chỉ có như vậy, Chiết Trúc, con mới có thể giữ kỹ vật của con.”

Nhưng vì nội lực ấy, từ mười tuổi hắn đã bắt đầu chịu đựng nỗi đau kinh mạch xung đột khủng khiếp.

Hắn không còn nhớ đau đớn là gì.

Nhưng cảm giác ấy.

Từng khiến hắn chán ghét đến cùng cực.

Nếu không phải lâu chủ Trất Phong Lâu Miêu Thanh Dung tìm ra hắn, nếu không phải bà ta nói với hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, rốt cuộc ai giết sư phụ ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho ông ấy sao?”

Hắn chắc chắn sẽ không sống đến giờ.

Nhưng.

Hóa ra bao tình sư đồ ấm áp trước đây, đều chỉ là tính toán lợi dụng.

Báo thù cho sư phụ…

Gió lạnh buốt phả vào mặt, như tiếng cười nhạo của ác quỷ.

Thật nực cười, hắn liều mạng như thế sống sót vì một người, xem việc báo thù cho ông ấy là ý nghĩa duy nhất chống đỡ hắn vượt qua bao năm tháng.

Thiếu niên cười khẽ, vành mắt đỏ hoe.

Ánh trăng bạc rơi trong mắt hắn chỉ còn là một mảng bóng mờ, hắn vươn tay sờ chiếc trâm bạc lạnh buốt giữa búi tóc, lệ ướt ẩn trong viền mắt.

Ngón tay hắn không ngừng mò mẫm hoa văn trên cây trâm, bỗng tháo xuống.

Trâm bạc thấm đẫm ánh trăng lạnh lẽo.

Bóng sáng chiếu vào đôi mắt đen thẫm nước của hắn, như sao băng kéo dài, lóe lên đốm sáng nhỏ.

Ở hội miếu nhỏ thôn Đào Khê, đó là món quà đầu tiên cô nương ấy tặng hắn.

Bầu trời đêm đen kịt, trong tai chỉ có tiếng gió tuyết.

Thiếu niên nằm giữa cánh đồng tuyết trắng bạc, mắt mất tiêu cự, trống rỗng.

Bàn tay khép lại, trâm bạc dính đầy máu hắn.

Trong cánh rừng phủ màu trắng bạc này, trong cánh đồng tuyết không ai biết, thiếu niên ngẩn ngơ nhìn trăng.

Chiếc trâm bạc lạnh lẽo, kề lên yết hầu hắn.

Bình Luận (0)
Comment