Đêm khuya tuyết dày, không biết từ lúc nào tuyết đã phủ đầy hiên đầy đất, gió lạnh rít gào đập vào khung cửa sổ, trong phòng ánh đèn vàng cam, một đạo sĩ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, chậu than bên cạnh cháy rực, ấm trà treo trên đó bốc khói nóng, phát ra âm thanh chói tai dồn dập.
“Sư phụ, uống thuốc đi.”
Một thanh niên mặc đạo bào dày nặng bưng tới một bát canh thuốc đen ngòm, cẩn thận mở lời.
Cột sống của đạo sĩ trung niên đã không thể duỗi thẳng bình thường, hơi gù, ông ta nhấc mí mắt, khiến nếp nhăn đuôi mắt run run, đôi mắt u ám khiến thanh niên không dám nhìn thẳng.
“Chủ nhân, giờ Lăng Sương đã chết, giao ước giữa ngài và lão ta không còn giá trị, theo ý thuộc hạ, ngài vẫn nên đến Đinh Châu, nơi đó dù là mùa đông cũng không lạnh giá như Ngọc Kinh.”
Một nam nhân trung niên mặc áo bào xanh đậm đóng cửa phòng, chắn gió tuyết bên ngoài, bước đến trước mặt ông ta, cúi đầu cung kính nói.
“Nam Húc, ngươi không muốn báo thù cho Điệp Vân nữa sao?”
Giọng đạo sĩ khàn đục.
Nhắc đến hai chữ “Điệp Vân”, nét mặt mặt Nam Húc cứng lại, hồi lâu sau gã mới nói: “Vẫn là thân thể ngài quan trọng nhất.”
Điệp Vân chính là nữ chưởng quỹ của phường Điệp Vân ở ngõ Hồng Diệp.
“Đồ ngu.”
Đạo sĩ cười lạnh, hơi thở rất yếu, nhưng từng chữ vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo: “Lăng Sương chết rồi, nhưng tiểu tử đó vẫn còn sống, nó đã không chịu nghe lời sư phụ nó, vậy ta không thể để nó sống sót rời khỏi Ngọc Kinh.”
“Còn chưa kể…”
Đạo sĩ nghiêng mặt, ánh đèn lay động trong đáy mắt đục ngầu của ông ta: “Có vẻ nó cũng rất muốn lấy mạng ta.”
“Chủ nhân, nhưng Trình Thúc Bạch bọn họ…”
Nam Húc còn chưa dứt lời, bỗng thấy đôi mắt lạnh lẽo của đạo sĩ nhìn chằm chằm gã, gã lập tức cúi đầu, không dám nói tiếp.
Nếp nhăn giữa mày đạo sĩ càng sâu hơn, ông ta nắm chặt thanh kiếm trên đầu gối, không tự chủ hạ mắt nhìn vết sẹo cũ năm xưa ở trên hổ khẩu tay trái.
Đêm gió tuyết dày đặc, ngoài phòng loáng thoáng vài âm thanh bất thường rất khẽ.
Nam Húc lập tức cảnh giác, lại nhìn đạo sĩ ngồi trên đệm hương bồ, nét mặt ông ta bình tĩnh, đến lúc này mới nhận bát thuốc từ tay thanh niên, uống cạn một hơi.
Nam Húc đâm thủng giấy dán cửa sổ, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng được ánh đèn soi sáng phủ một lớp tuyết mỏng, mà trong bóng tối bên ngoài ánh đèn, dường như có bóng người lướt qua.
Tiếng bước chân trên tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Đèn lồng dưới hiên lay động chập chờn.
“Các ngươi bị người theo dõi sao?” Nam Húc túm lấy vạt áo thanh niên.
“Không thể nào…”
Thanh niên lộ vẻ hoảng hốt.
“Thôi, hôm nay ta bảo chúng đi mua thuốc trong thành, vốn là để dẫn nó đến đây.” Giọng đạo sĩ trung niên càng khàn hơn, ông ta đặt bát sứ trống xuống: “Ta đã sớm muốn xem, rốt cuộc đồ đệ Diệu Thiện dạy dỗ có bao nhiêu bản lĩnh.”
Ông ta ngước mắt lên: “Đi đi.”
Ngoài kia đã vang lên tiếng đao kiếm cọ xát, Nam Húc không chậm trễ, đá cửa xông ra, hơn chục đạo sĩ trẻ tuổi cũng lập tức cầm kiếm lao theo.
Mấy chục người canh ngoài phòng đang giao đấu với vài chục sát thủ đến trong đêm, đám người Nam Húc vừa chạy ra đã vội vàng né tránh phi tiêu như mưa trút tới.
Đạo sĩ trung niên trong phòng ngồi một mình trên đệm hương bồ, nhắm mắt nghe tiếng chém giết bên ngoài, đột nhiên một lá bạc xuyên thủng giấy cửa sổ lao tới, ông ta nhanh chóng ngửa người ra sau tránh được, mở mắt quay mặt qua thì thấy lá bạc đó cắm sâu vào tường.
Mắt khẽ nheo lại, đạo sĩ trung niên từ tốn cầm cây gậy bên cạnh, chống người đứng dậy, tay kia nắm kiếm, khập khiễng bước ra cửa.
Hạt tuyết lạnh buốt lập tức phả vào mặt, gió lạnh thổi đến như thấm vào xương đùi ông ta, vừa lạnh vừa đau, mà trên mặt ông ta không lộ vẻ gì, chỉ mượn ánh đèn, nhìn chằm chằm về phía không xa.
Trên mặt đất phủ tuyết mỏng loang lổ vết máu, người hai bên chém giết không ngừng, nhưng đạo sĩ trung niên chỉ nhìn thiếu niên áo đen bước ra từ bóng tối sâu thẳm.
Trên thắt lưng thon thả của hắn có quấn một thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà, búi tóc đen dày chỉ có một cây trâm bạc làm trang sức, khuôn mặt thanh tú đó không mang chút biểu cảm, đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén.
Tiếng leng keng đột ngột vang lên.
Ánh mắt đạo sĩ trung niên dừng lại trên cái hồ lô ngọc đeo đầy trân châu ngọc bích bên hông hắn.
“Diệu Tuần?”
Trong lúc ông ta đang quan sát thiếu niên, thiếu niên cũng nhìn chằm chằm ông ta, giọng nói trong trẻo như thấm sương phủ tuyết.
Đạo sĩ trung niên nghe tiếng, ánh mắt lại dời lên trên, nhìn vào mắt hắn, trong gió lạnh, giọng nói đã khàn lại càng thêm khô khốc:
“Tiểu tử, ngươi không nên đến Ngọc Kinh.”
Một lọn tóc mai ngắn bị gió lạnh thổi khẽ lay, Chiết Trúc nhếch khóe môi: “Ông chỉ cần nói cho ta biết, người năm đó làm sư phụ ta trọng thương, rốt cuộc có phải ông không?”
“Coi như là vậy.”
Diệu Tuần lại lộ ra nụ cười kỳ dị.
“Nếu đã vậy.”
Chiết Trúc sờ cán kiếm bạc bên hông, “xoẹt” một tiếng, lưỡi kiếm mỏng rút ra, ánh bạc lạnh lẽo lóe lên: “Chuyến này của ta không uổng công.”
Diệu Tuần không nói gì, Nam Húc bên cạnh thấy vậy, lập tức đá văng sát thủ trước mặt, phi thân lên trước, nhảy một cái, vung đao chém ngang về phía thiếu niên.
Chiết Trúc dùng kiếm đỡ, binh khí lạnh lẽo va chạm phát ra âm thanh rõ ràng, hắn ung dung tiếp từng chiêu thức của Nam Húc, trong năm bước, lưỡi kiếm xoay một cái, đâm thủng cánh tay Nam Húc, đồng thời hai chân bật nhảy lên, đạp mạnh vào hông Nam Húc.
Rút mũi kiếm lại, máu đổ như mưa rơi, bóng kiếm chiếu vào đôi mắt sạch sẽ vô tình của thiếu niên, Nam Húc bị hất bay ra vài mét, bị mấy sát thủ khác vây lấy.
“Sao không dùng võ thuật của núi Thiên Cơ?”
Diệu Tuần đứng trên bậc, vừa ném gậy xuống, vừa rút kiếm: “Chẳng lẽ sư huynh không dạy ngươi sao?”
Chiết Trúc mang gương mặt không biểu cảm xoay người, đúng lúc thấy Diệu Tuần trên bậc bước nhanh tới, hai chân đạp vào một cái trụ, mượn lực nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Tuyết như lông ngỗng, rơi lả tả.
Lưỡi kiếm lạnh của Diệu Tuần lướt qua hổ khẩu của mình từng chút một, đôi mắt âm u vẫn luôn dán chặt vào thiếu niên áo đen trước mặt, ông ta khẽ di chuyển, thế như mãnh hổ, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào mặt thiếu niên.
Chiết Trúc nắm cán kiếm xoay một cái, gạt kiếm của ông ta ra, nghiêng người tấn công vai cổ Diệu Tuần, Diệu Tuần phản ứng nhanh, lập tức nâng kiếm đỡ, hai kiếm chạm nhau, chiêu thức của Diệu Tuần thành thạo mà lão luyện, nội lực lại thâm hậu vô cùng, mũi kiếm của ông ta đè cong lưỡi kiếm mỏng của Chiết Trúc, Chiết Trúc ngửa người rút kiếm, bật nhảy lên không.
Dù chân Diệu Tuần đã què, ông ta vẫn có thể ung dung đối phó với thế tấn công từ trên xuống của thiếu niên nhờ vào nội lực thâm hậu, tiếng mũi kiếm chạm lưỡi kiếm phát ra âm thanh chói tai, gần như xé rách màng nhĩ người ta.
Hạt tuyết lặng lẽ rơi trên lưỡi kiếm.
Chiết Trúc xoay người, vững vàng đáp đất, nghe rõ tiếng kiếm xuyên gió lạnh, hắn phản ứng cực nhanh đón đỡ thế tấn công nhanh như chớp của Diệu Tuần, nhưng chiêu kiếm của Diệu Tuần chứa nội lực cực mạnh, lưỡi kiếm mỏng trong tay Chiết Trúc rung lên, hắn nhíu mày, nâng tay đỡ chưởng của Diệu Tuần đánh tới.
Nội lực hai bên va chạm, Diệu Tuần và Chiết Trúc đều lảo đảo lùi lại mấy bước.
Nét mặt Diệu Tuần lộ ra vài phần kinh ngạc, ông ta nhìn bàn tay mình, lại ngẩng đầu, thấy môi thiếu niên đối diện thấm máu.
“Ngươi chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, sao lại có nội lực mạnh mẽ đến vậy?” Lòng Diệu Tuần chợt chùng xuống.
Chiết Trúc như thể chẳng nghe ông ta nói gì, nâng kiếm tiến tới, nội lực lưu động, từng hạt tuyết không còn rơi được lên người hắn, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt Diệu Tuần, lưỡi kiếm mỏng như lá trong tay biến hóa như một cái bóng, mỗi chiêu thức đều cực kỳ sắc bén.
Tuy Diệu Tuần là sư đệ của Diệu Thiện, nhưng từng là đệ tử núi Thiên Cơ, người trong giang hồ đều biết thiên phú võ học của ông ta vượt xa Diệu Thiện.
Ông ta ngửa người ra sau, gáy chạm vào tuyết, lưng thẳng, cầm ngang chuôi kiếm, thanh kiếm dài vạch ra một vết máu ở eo Chiết Trúc.
Nhưng Diệu Tuần nâng mắt nhìn hắn, thiếu niên này lại không hề nhíu mày dù chỉ một chút, Diệu Tuần thoáng chốc kinh ngạc, cũng trong khoảnh khắc này, ông ta không kịp đề phòng, trúng một chưởng của thiếu niên.
Ngực đau tức, Diệu Tuần thở hổn hển, thấy máu từ thắt lưng thiếu niên không ngừng nhỏ xuống, khuôn mặt trẻ trung ấy càng thêm trắng bệch, lưỡi kiếm trong tay hắn hướng xuống, Diệu Tuần lộn người tránh, rồi bật nhảy lên không trung.
Chiết Trúc lập tức đuổi theo, hai người một trước một sau lao vào cánh rừng xanh đen, lúc cao lúc thấp, tiếng kiếm chạm nhau không dứt bên tai, từng trận gió mạnh bẻ gãy cỏ cây.
Mũi kiếm của Chiết Trúc đâm trúng xương đùi Diệu Tuần, Diệu Tuần đau đớn, chân trái đang đứng trên ngọn cây khụyu gối xuống, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng giữ vững thân hình, vùng ra khỏi mũi kiếm của hắn, đánh một chưởng thật mạnh vào vai Chiết Trúc.
Hình như cũng vì trận gió do nội lực Diệu Tuần tạo ra, lá khô xung quanh hóa thành vũ khí sắc bén, làm rách má Chiết Trúc.
Diệu Tuần đáp xuống ngọn cây, mũi kiếm cắm xuống đất đỡ ông ta đứng thẳng người, ánh trăng bạc xuyên qua kẽ lá, loang lổ lay động, ông ta nhìn chăm chú thiếu niên đứng trên ngọn cây: “Tiểu tử, dù sao tuổi ngươi cũng còn nhỏ, công pháp núi Thiên Cơ, ta quen thuộc hơn ngươi.”
“Thật sao?”
Máu từ trên eo Chiết Trúc thấm ướt áo, nhỏ giọt xuống, hắn dùng khớp tay lau vết máu trên má, rồi đạp ngọn cây, cúi người nhảy xuống.
Diệu Tuần vội đỡ chiêu, lúc này ông ta mới nhận ra chiêu thức của thiếu niên đã càng thêm tàn nhẫn nhanh gọn, Diệu Tuần tập trung đỡ, tích tụ nội tức đánh úp về phía Chiết Trúc.
Chiết Trúc không chống đỡ nổi nội lực mạnh mẽ như vậy của ông ta, ngực chấn động, hắn chẳng cảm thấy gì, nhưng lại nôn ra máu.
“Công tử!”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Chiết Trúc nghiêng mặt, ánh trăng trong trẻo chiếu sáng một bóng người, thanh niên đó cầm kiếm lao tới, thẳng tay chém về phía Diệu Tuần.
Diệu Tuần nghiêng người tránh, bất đắc dĩ thả lỏng kiếm của Chiết Trúc ra, đối phó các chiêu thức của thanh niên bất ngờ xuất hiện, nhưng rốt cuộc thanh niên vẫn không địch lại Diệu Tuần, chỉ sau vài chiêu đã rơi xuống thế yếu, chịu một chưởng nặng, cánh tay cũng bị kiếm vạch ra một vết máu.
Diệu Tuần định tung chiêu kết liễu, một bóng nhuyễn kiếm lóe lên, ông ta nhíu chặt mày, không thể không đỡ chiêu kiếm của thiếu niên áo đen.
Gió trong rừng rít gào, toàn thân thiếu niên đẫm máu.
Dù sao trên người Diệu Tuần cũng còn vết thương cũ, ông ta càng không ngờ thiếu niên tuổi này lại có võ công như vậy, dù nội lực chưa bằng ông ta, nhưng thiếu niên lại có vẻ cực kỳ nhạy bén, rất giỏi tìm điểm yếu của ông ta, chưa tới trăm chiêu, cái chân bị thương của ông ta lại bị thương nặng.
Diệu Tuần nghiến răng chịu đau dữ dội, lần nữa vận khí công vung kiếm sang trái tấn công Chiết Trúc, ông ta đoán chắc Chiết Trúc sẽ tránh, nên tích tụ nội tức ở chưởng bên phải, nhưng không ngờ rằng, Chiết Trúc lại không hề tránh, mũi kiếm của ông ta đâm trúng vai Chiết Trúc, ông ta ngẩn ra, đối diện khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên, trong thoáng chốc, mũi kiếm của thiếu niên đã đâm thẳng vào bụng ông ta.
Diệu Tuần đau đến mức nếp nhăn trên đuôi mắt càng sâu, gắng gượng lùi lại vài bước.
Nhưng ông ta nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mắt, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Cuối cùng Chiết Trúc cũng có thời gian quay đầu nhìn thanh niên.
“Nàng ấy không yên tâm về công tử.”
Ngực Khương Anh đau dữ dội, nói chuyện cũng có phần khó khăn.
Chiết Trúc không nói gì thêm, quay đầu đối diện với biểu cảm kỳ lạ trên mặt của Diệu Tuần.
”Ở độ tuổi như ngươi, chắc chắn không thể có nội lực thâm hậu như vậy.” Diệu Tuần âm thầm điều chỉnh hơi thở, ông ta càng nhìn thiếu niên càng thấy kỳ quái, trong lòng dường như cuối cùng cũng ngộ ra gì đó: “Sư huynh đã truyền toàn bộ nội lực cho ngươi, có phải không?”
“Vì thế…”
Ánh mắt Diệu Tuần dừng trên vết thương không ngừng chảy máu của thiếu niên, lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của hắn: “Ngươi mắc chứng không cảm nhận được đau đớn.”
Chiết Trúc không phải bẩm sinh không cảm nhận được đau đớn.
Là Diệu Thiện cưỡng ép truyền nội lực của mình cho một đứa trẻ chỉ vài tuổi, khiến hắn từ nhỏ đã chịu đựng nỗi đau nội tức xung đột hành hạ.
Vì vậy, Chiết Trúc từng chịu đựng hàng ngàn nỗi đau mà người thường không thể chịu nổi.
Khi hắn tự cắt ra vết thương trên cổ tay mình, đó là lần cuối cùng hắn cảm nhận được đau đớn.
Từ đó về sau, hắn hoàn toàn mất đi khả năng cảm nhận nỗi đau.
“Đúng vậy.”
Môi mỏng không còn sắc máu của Chiết Trúc khẽ cong lên, nhưng không có chút ý cười: “Cho nên Diệu Tuần, ngươi nên biết, người như ta sống đến giờ, hoàn toàn vì lão già ngươi còn chưa đền mạng cho ông ấy.”
Diệu Tuần vốn không muốn nói nhiều với hắn về chuyện quá khứ, ông ta chỉ cần giết chết thiếu niên không nghe lời này, đó là lời giải thích tốt nhất với Diệu Thiện, nhưng đến giờ, ông ta phát hiện thiếu niên này không dễ đối phó như vậy, nên trong khoảnh khắc, ông ta đổi ý, đáy mắt u ám lộ ra chút ý cười nhạo, ông ta thở dài: “Vậy mà ngươi lại đến Ngọc Kinh vì huynh ấy sao? Chỉ để báo thù cho huynh ấy?”
Diệu Tuần liên tục cười vài tiếng: “Tiểu tử, ngươi có biết ta vì sao muốn giết ngươi không? Là sợ ngươi báo thù ta sao?”
Chiết Trúc lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.
“Không phải.”
Diệu Tuần đối diện ánh mắt hắn, lắc đầu: “Ta đã nhận ủy thác của ai, sẽ hết lòng vì chuyện của họ, giống như Lăng Sương cho ta linh dược, ta nguyện bảo vệ lão ta chu toàn, sư phụ ngươi cho ta một vị thuốc khác, ngươi nghĩ huynh ấy cho ta không công sao?”