Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 69

Từ trong phường Đôi Vân có hơn mười người đi ra, kẻ nào kẻ nấy đều lộ ra ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào con ngõ tối đen trước mặt, tay ôm vật được giấu trong áo, bước nhanh vào trong ngõ.

“Có phải Chiết Trúc công tử không?”

Nữ tử áo đỏ đi vào trước tiên, mưa bụi tung bay, ngõ dài tối tăm, nàng ta nheo mắt lại, quan sát bóng người đằng trước đang quay lưng về phía mình.

Người đó hồi lâu không đáp, nữ tử áo đỏ cau mày, định giơ tay lên, lại thấy hắn đột nhiên quay người lại.

Đâu phải thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nào.

Trong lòng nữ tử áo đỏ dâng lên cảnh giác, lập tức quay người lại, lại thấy vài bóng đen nhảy xuống từ mái hiên, trong giây lát, những thuộc hạ ẩn nấp không xa phía sau nàng ta, chỉ đợi nàng ta ra lệnh đã bị buộc phải vội vàng đánh giáp lá cà với những kẻ đột ngột xuất hiện này.

Nữ tử áo đỏ nghe rõ tiếng bước chân của kẻ phía sau chạy đến, sợi chỉ vàng trong tay áo nàng ta lóe lên, xoay người quấn lấy lưỡi kiếm của thanh niên kia, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo của thiếu niên vọng xuống từ trên mái hiên:

“Ngươi tìm ta à?”

Nàng ta chợt ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của thiếu niên đang dính đẫm nước mưa.

Chỉ thấy trong tay hắn, lưỡi kiếm mỏng lóe sáng bạc, tim nữ tử áo đỏ thót lại, trong lúc vội vàng đành phải dùng thanh dao găm ngắn trong tay áo để đón đỡ.

Nàng ta dùng cả hai chân đạp mạnh vào ngực thanh niên, rồi lại đá một cước vào đầu hắn, thu hồi sợi chỉ vàng, nàng ta quay đầu tập trung đối phó với những chiêu kiếm sắc bén vô song của thiếu niên kia.

Chỉ trong vài chiêu, nữ tử áo đỏ đã không địch nổi, nàng ta ngã mạnh vào tường gạch rồi ngã xuống, phun ra máu tươi, cơn đau kịch liệt khiến nàng ta trở nên mơ hồ, nửa bên mặt đè trên vũng nước mưa, trong giây lát lại tỉnh táo hơn đôi chút, nàng ta mới giật mình nhận ra không biết từ lúc nào con ngõ hẹp này đã trở nên yên tĩnh.

Mùi tanh nồng nặc được bao phủ trong mưa đêm ẩm ướt, những người nàng ta chuẩn bị trước để bắt ba ba trong rọ, giờ đều đã lặng lẽ rơi vào rọ của thiếu niên này, chết sạch.

“Diệu Tuần ở đâu?”

Thiếu niên áo đen ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, hạt mưa chảy dọc theo cằm hắn rồi rơi xuống dưới.

“Ngài nói gì, nô gia không nghe rõ…” Nữ tử áo đỏ gần như nghiến răng, không ngờ lưỡi kiếm của thiếu niên đột ngột đâm vào cánh tay phải của nàng ta, nàng ta đau đến mức hét toáng lên, phấn trang điểm trên mặt loang lổ, nàng ta rõ ràng cảm thấy lưỡi kiếm mỏng đâm vào thịt nàng ta dễ dàng cắt đứt sợi chỉ vàng buộc trên tay nàng ta qua lớp áo.

“Nô gia cũng chỉ là một nữ nhân thân bất do kỷ.” Nàng ta thở hổn hển, giọng nói run rẩy: “Tại sao tiểu công tử lại làm khó nô gia như vậy?”

Nàng ta dường như rất giỏi diễn vai đáng thương.

Tuy nhiên hiện giờ, trước mặt thiếu niên này, rõ ràng nàng ta đã dùng sai thủ đoạn, hắn không những không biết thương hoa tiếc ngọc, lưỡi kiếm mỏng còn đâm sâu thêm nửa tấc, gần như đâm xuyên qua xương thịt nàng ta.

“Nô gia thật sự không biết gì về Diệu Tuần!” Nữ tử áo đỏ đau đến mức khóc thét lên, khó chịu đựng nổi cơn đau kịch liệt này.

“Vậy ngươi nói đi.”

Chiết Trúc rút lưỡi kiếm ra, mũi kiếm dính máu khẽ rung lên, từng giọt máu trượt xuống: “Chủ nhân của phường Đôi Vân này là ai? Tại sao gã lại bảo ngươi giết ta?”

“Ta chưa từng gặp ngài ấy.”

Nữ tử áo đỏ chật vật dựa vào tường gạch: “Ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”

“Dùng thứ này làm vũ khí phòng thân, e rằng trong giang hồ cũng chẳng có mấy người.” Chiết Trúc nhìn chằm chằm vào nàng ta, lạnh lùng cười nhạt: “Ngươi quý trọng nó như vậy, chẳng lẽ nó là vật chủ nhân ngươi ban tặng? Ngươi nói xem, nếu ta tra được lai lịch của vật này, có phải sẽ biết được thân phận của gã không?”

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, chợt ngước mắt lên, lòng nàng ta hẫng đi một nhịp, theo bản năng muốn tiêu hủy cả sợi chỉ vàng, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên ngồi xổm trước mặt nàng ta chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, lại không hề ngăn cản.

Mắc bẫy rồi.

Nữ tử áo đỏ toàn thân lạnh toát.

“Quả nhiên, ngươi đã gặp gã, và cũng biết thân phận của gã ta.”

Chiết Trúc như thể rất đắc ý, đáy mắt vẫn mang theo chút sự mỉa mai: “Không vội, ngươi vẫn còn cơ hội để từ từ nói.”

Khương Anh ra lệnh cho người xử lý sạch sẽ thi thể trong ngõ hẹp, rồi đánh ngất nữ tử áo đỏ kia mang đi, hắn ta tra kiếm vào vỏ, đi theo sau thiếu niên áo đen hướng về phía ánh sáng mờ ảo ở cuối ngõ.

“Tiết Nùng Ngọc đang ở Tây Bắc, hắn ta đã đầu quân cho thủ lĩnh quân phản loạn Tạ Châu.”

Khương Anh khẽ nói cho hắn nghe tin tức vừa có được.

Chiết Trúc không nói lời nào, đi đến cuối ngõ hẹp, dưới bóng đèn vàng cam bỗng nhiên dừng lại, mới quay đầu lại hỏi: “Nhị ca bọn họ vẫn ở Ngọc Kinh à?”

“Vâng, nhưng thuộc hạ có thể do thám biết được tin này thì chắc hẳn trong Trất Phong Lâu cũng đã biết, có lẽ ba người họ sắp đi Tây Bắc rồi.”

Khương Anh thành thật nói.

Dù những người như họ đã rời khỏi Trất Phong Lâu, nhưng vẫn nhận ra ký hiệu của lầu, ít nhiều cũng biết được một số tin tức ở trong lầu. Ba vị Hộ Pháp Đệ Nhị, Đệ Tứ, Đệ Ngũ đến Ngọc Kinh vì Tiết Nùng Ngọc, mà nếu Trất Phong Lâu đã muốn giết người, cũng không bao giờ sợ núi cao sông dài.

Mặc dù Tiết Nùng Ngọc hiện đang ở trong phiến quân phản loạn Tây Bắc, có lẽ ba vị Hộ Pháp sẽ khó ra tay hơn, nhưng dù thế nào họ cũng phải đến Tây Bắc xem xét.

“Nhân lúc bọn họ chưa đi, vừa hay bàn chút chuyện cũ.”

Con phố sau góc khuất vắng lặng, Chiết Trúc bước ra khỏi ánh đèn.

“Công tử, hiện giờ chúng ta không còn là người trong lầu nữa, nếu tùy tiện đi theo ký hiệu tìm đến cửa, e rằng…” Trong lòng Khương Anh vẫn còn do dự.

“Đi tìm họ làm ăn cũng không được sao?”

Chiết Trúc điềm tĩnh thong dong.

“Làm ăn?”

Khương Anh sửng sốt, không hiểu.

“Họ sắp đi Tây Bắc, ta cũng đang cần người thay ta mang một bức thư đến Tây Bắc cho Tiết Nùng Ngọc.”

“Vì sao lại gửi thư cho Tiết Nùng Ngọc?” Khương Anh càng thêm mù mờ, chẳng thể đoán được một phần ý nghĩ của thiếu niên này: “Hắn ta đã tính thù của trưởng tỷ lên đầu Minh Nguyệt Công chúa, cũng khó đảm bảo hắn ta sẽ không tính luôn họa diệt môn lên đầu Công chúa, rõ ràng hắn ta với ngài không phải người cùng đường.”

“Tiết Đạm Sương đã là người hiểu biết thông minh, Tiết Nùng Ngọc sinh đôi với nàng ta, nếu vẫn chưa tỉnh lại khỏi mối thù máu diệt môn kia, vậy thì tại sao hắn phải trốn đến Tây Bắc.”

Chiết Trúc ngước mắt liếc hắn ta: “Hắn vào Tây Bắc, chính là mang theo một lòng phản nghịch mà đi.”

“Nhưng ngài đã có Mộng Thạch giúp đỡ, sao còn cần dính vào chuyện Tây Bắc?”

Trong lòng Khương Anh càng thêm nghi hoặc.

Những hạt mưa li ti đọng trên hàng mi dày của Chiết Trúc, trong ánh sáng mờ ảo này, ánh mắt hắn đã bị che khuất hoàn toàn: “Quyền lực, là thứ sẽ đẩy một người đi xa.”

“Dù thế nào ta cũng phải đưa nàng ấy ra khỏi cung trước khi Mộng Thạch lên ngôi Thái tử.”

***

Mưa phùn rơi mãi không dứt, nhưng âm thanh đã nhỏ dần, Thương Nhung mở cửa sổ, không biết đã ngủ thiếp đi trên giường La Hán từ lúc nào, gió đêm thổi cánh cửa sổ đóng mạnh một cái, nàng chợt tỉnh giấc.

Ngồi dậy, trong nội điện đèn đã cháy hết nửa chén, thiếu niên vẫn chưa quay về.

Nàng không yên tâm, ôm chăn ngồi một lúc, nghĩ đến hai con búp bê rối, ban ngày nàng lo Hạc Tử phát hiện những vật không ở trong cung, nên đã khóa chúng vào ngăn bí mật dưới giường.

Lúc này không còn buồn ngủ nữa, Thương Nhung đứng dậy cầm đèn, đi đến bên giường, vén chăn, mở ngăn bí mật bên dưới ra.

Hai con búp bê rối nằm yên trên một xấp thư, nàng lấy chúng ra, ánh nến soi thấy vết chữ hằn trên những lá thư đó. Nàng dừng lại một chút, rồi đặt đèn sang một bên, lấy mấy lá thư ra, xem từng lá một.

Có một vật kẹp trong đó rơi xuống trong góc ngăn bí mật, nàng đưa tay mò, lại sờ thấy một chiếc hộp vuông vức. Nàng đẩy những thứ đồ lặt vặt của mình sang một bên, lấy ra chiếc hộp nặng trịch đó cùng với một ổ khóa Lỗ Ban nhỏ làm bằng đồng tinh xảo.

Hai vật này đều không phải của nàng.

Nàng móc ra được một con bướm giấy ở dưới đáy, nét chữ trên đó thanh tú bay bổng, không phải là nét chữ mềm mại giống như “Kính gửi Minh Nguyệt Công chúa” trên những lá thư kia.

Mà là — “Bí mật chỉ cho Tốc Tốc xem”.

Đôi mắt Thương Nhung vô thức cong lên, nàng mở con bướm giấy ra, ánh mắt lướt qua dòng chữ ngắn ngủi:

“Đây là thứ quan trọng nhất của ta, tạm mượn nơi cất giấu báu vật của nàng một lúc.”

Cuối cùng, còn vẽ một cái mặt cười.

Thương Nhung dùng ngón tay chọc chọc cái mặt cười đó, nhớ lại đêm nọ nàng kéo hắn ngồi lên giường, cho hắn xem đủ loại đồ chơi mà nàng tự cất giữ từ nhỏ đến lớn trong ngăn bí mật này.

“Những thứ ta thấy quan trọng, ta đều đặt ở đây, ngủ gối đầu lên chúng, ta sẽ cảm thấy rất an tâm.”

Lúc đó, nàng đã nói với hắn như vậy.

Nàng lại dời ánh mắt nhìn về chiếc hộp nàng vừa đặt sang một bên kia, dưới ánh đèn nến, chiếc hộp lạnh lẽo nhưng lấp lánh ánh vàng, như được làm bằng vàng ròng, bốn góc đều được nạm những viên đá quý tròn trịa trong suốt.

Trên hộp có một ổ khóa, nàng chưa từng thấy loại khóa nào như vậy.

Chiếc hộp tuy nhỏ, nhưng rất nặng, ổ khóa treo trên đó cũng nặng, dưới ánh nến không thể nhìn rõ được sự tinh xảo bên trong ổ khóa bằng mắt thường.

Bỗng nhiên.

Thương Nhung nhớ lại một đêm ở Thục Thanh, lúc đó nàng mới phát hiện vết sẹo cũ trên cổ tay thiếu niên, không kiềm được tò mò, đã hỏi về quá khứ của hắn.

“Ta từng muốn thoát khỏi số mệnh phải gánh vác một thứ, vô cùng chán ghét, vô cùng mệt mỏi, suy đi tính lại, chỉ còn cách chết đi.”

Nàng nhớ lại giọng nói của hắn.

Số mệnh phải gánh vác một thứ.

Nàng đưa tay chạm vào chiếc hộp vàng lạnh lẽo, hoa văn khắc trên đó bí ẩn và phức tạp, rồi cầm ổ khóa Lỗ Ban lên, Thương Nhung cẩn thận quan sát dưới ánh nến.

Tiếng động thấp thoáng từ bên ngoài điện khiến nàng lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng khóa chiếc hộp và ổ khóa Lỗ Ban trở lại ngăn bí mật dưới giường, nàng chân trần xuống giường, vén rèm bước ra.

“Hạc Tử.”

Thương Nhung nhìn bóng người hiện lên trên màn cửa.

Hạc Tử đứng ngoài điện nghe thấy tiếng bèn đẩy cửa, ngoài kia mưa gió không ngừng, càng ngày càng mạnh, váy áo và búi tóc của Hạc Tử đã bị mưa làm ướt sũng, nàng ấy đứng ngoài ngưỡng cửa khom mình gọi: “Công chúa.”

“Có chuyện gì vậy?” Thương Nhung hỏi.

“Bệ hạ đã hạ chỉ, thay đổi thị vệ của cung Thuần Linh, nghe nói từ nay về sau, những người canh gác cung Thuần Linh của chúng ta đều do Lăng Tiêu Vệ luân phiên trực.”

Hạc Tử trung thực nói.

Cái gì?

Những ngón tay Thương Nhung đang vịn lên khung cửa co lại.

Hạ Tinh Cẩm vốn không muốn quấy rầy Công chúa, chỉ tự mình chọn hơn mười Lăng Tiêu Vệ mang Thánh chỉ của Thuần Thánh Đế đến thay thế cho người của cung Trường Định, nhưng ở bên ngoài cửa tròn, trong làn mưa bụi lất phất, khi hắn ta nghiêng người, vạt áo phất qua những cành lá vừa được mưa rửa sạch xanh bóng, thấp thoáng thấy ở phía không xa, cánh cửa điện đã mở, có một bóng dáng mảnh mai đứng đó.

Hắn ta đi qua cửa tròn, đạp nước mưa đến dưới bậc thang đá của tẩm điện, cúi người hành lễ: “Công chúa, có làm phiền người nghỉ ngơi không?”

“Vì sao tự dưng Hoàng bá phụ lại thay đổi thị vệ?”

Thương Nhung nghe rõ giọng hắn ta mới hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên người hắn ta.

“Là Vinh Vương phi vào cung diện kiến Bệ hạ, đích thân xin chỉ dụ.”

Hạ Tinh Cẩm hạ mắt, cung kính đáp.

“Mẹ…”

Khung cửa thấm mưa trơn trượt, tay Thương Nhung vịn trên đó không chống đỡ nổi, nàng như thể không dám tin, lùi lại mấy bước.

Nàng ở cung cấm mười bốn năm.

Số lần mẹ vào cung đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần vào cung, cũng đều là trực tiếp đến cung Thuần Linh thăm nàng.

Mười bốn năm qua, mẹ chưa từng gặp Hoàng bá phụ một lần nào.

Cũng vì thế, những lời đồn trong ngoài cung về thân thế của nàng, chưa bao giờ có ngày ngã ngũ.

Nhưng vì sao đêm nay…

Mẹ lại phải đội mưa vào cung trong đêm để xin một Thánh chỉ như vậy?

Bình Luận (0)
Comment