Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 70

Phong Lan cẩn thận đỡ Vinh Vương phi lên xe ngựa, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thu Hoằng đang cầm ô, ra hiệu không cho phép nàng ấy vào trong. Thấy Thu Hoằng cụp mắt lùi lại mấy bước, bà ta mới hài lòng ngẩng cao đầu, quay người vào xe ngựa.

“Vương phi, sao người còn giữ lại con nha đầu Thu Hoằng đó, không biết nó ở bên cạnh Vương gia đã nói xấu người thế nào, nô tỳ thấy nó là đứa tham lam, e rằng rất tham vọng.”

Phong Lan quỳ trước mặt Vinh Vương phi, vừa dùng khăn cẩn thận lau bùn nước trên giày thêu của Vương phi, vừa nói.

Từ khi Thu Hoằng bị phát hiện là người bên cạnh Vinh Vương, Phong Lan luôn đặc biệt cảnh giác với nàng ấy.

“Phong Lan, ngươi biết ta rất không thích cái miệng lắm chuyện của ngươi.”

Vinh Vương phi mân mê chiếc vòng ngọc ở cổ tay, nhắm mắt dưỡng thần.

“Vương phi.”

Phong Lan vội cúi đầu: “Nô tỳ chỉ sợ nó ở bên cạnh Vương gia lâu quá mà quên mất thân phận mình, nếu ngày sau có một ngày…”

Bà ta không dám nói tiếp, chỉ vì đôi giày thêu trước mặt bỗng nhấc lên, giẫm lên ngón tay bà ta.

Phong Lan đau đớn, vội ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt thanh cao thoát tục của Vinh Vương phi.

“Trong cả Ngọc Kinh, ai là kẻ mù quáng dám bám víu vào Vinh Vương phủ?” Vinh Vương phi cụp mắt, toát lên khí chất tao nhã như gió rừng, nhưng lực ở chân không giảm: “Kẻ nào dính líu đến Vương gia chúng ta, nói không chừng sẽ có ngày phải chết theo ông ấy, Vinh Vương phủ làm gì có phú quý vinh hoa cả đời.”

Bà ấy cười nhạt: “Chỉ có ta và Vương gia là hai kẻ thần ghét ma chê, mới có thể làm phu thê đời này.”

Mồ hôi lạnh vã ra sau gáy Phong Lan, bà ta không dám nói thêm nửa câu, đành vội vàng chuyển đề tài: “Vậy, vậy người thật sự không đến cung Thuần Linh, xem Công chúa sao?”

Cuối cùng Vinh Vương phi cũng nhấc chân lên, chỉnh lại vạt tay áo rộng: “Ta muốn để Minh Nguyệt suy nghĩ cho kỹ một đêm, đợi đến sáng mai, ta sẽ xem nó có muốn nói thật với người mẹ này không.”

“Nhưng còn Hạc Tử, ngươi đã bảo người dặn dò nàng ta rõ chưa?”

Vinh Vương phi liếc nhìn Phong Lan đang quỳ bên chân mình.

“Vương phi yên tâm, đã là mệnh lệnh của người, làm sao cung nữ nhỏ bé đó dám không tuân theo? Một khi phát hiện trong tẩm điện của Công chúa có bất kỳ vật nào không nên có trong cung, sáng sớm ngày mai khi người vào cung, nàng ta sẽ báo cho người.”

Phong Lan vội vàng nói.

Xe ngựa khe khẽ lắc lư, rời cung trong cơn mưa, Thu Hoằng cùng với mấy người thị nữ và thị vệ khác đi theo xe, chiếc ô trên tay đã chẳng còn tác dụng gì, gió xéo thổi mưa rơi vào mặt, đến khi xe ngựa cuối cùng dừng lại trước cổng chính của Vinh Vương phủ, toàn thân nàng ấy đã ướt sũng vì nước mưa.

Lau nước mưa trên mặt ở bậc thềm, Thu Hoằng nhìn đám người đang đứng chờ ở cửa phủ đón Vinh Vương phi vào trong, nàng ấy đứng đợi bên ngoài một lúc, rồi mới đi vào.

Mưa như trút nước, Vinh Vương phi tắm xong, Phong Lan đứng bên lau tóc cho bà ấy.

Vinh Vương phi liếc qua gương nhìn mấy nữ tỳ đứng phía sau, thấy thiếu một người, bà ấy từ từ lên tiếng: “Thu Hoằng đâu?”

Phong Lan quay đầu nhìn, nhíu mày: “Vương phi, nô tỳ thấy con nha đầu chết tiệt đó lại đến chỗ Vương gia rồi!”

“Tiêu Thần Bích!”

Lời Phong Lan vừa dứt, trên màn cửa sổ chiếu rọi ánh chớp lạnh lẽo hiện lên một bóng người, ngay sau đó là một tiếng gọi.

“Là Vương gia?”

Phong Lan ngạc nhiên, Vương gia đã bao nhiêu năm không ra khỏi viện Lễ Lan, sao đêm nay…

Vinh Vương phi cũng chưa từng nghe Vinh Vương gọi tên của mình như vậy, bà ấy nhướn mày, rồi vẫy tay cho Phong Lan lui xuống, đứng dậy, xoay người lại.

Vinh Vương bước vào, đạo bào trên người ướt sũng vì nước mưa, những giọt nước vẫn đang nhỏ xuống từ trâm gỗ trong búi tóc ông ấy: “Tại sao nàng lại xin chỉ dụ thay đổi thị vệ của cung Trường Định?”

Vinh Vương phi vô cùng từ tốn, đưa tay ra hiệu cho mấy người Phong Lan, Phong Lan lập tức dẫn những người còn lại đi ra, đóng cửa lại.

“Nàng đã nghe được điều gì?”

Ánh đèn vàng bao phủ khắp căn phòng, chiếu lên khuôn mặt phong sương của Vinh Vương.

“Những gì Vương gia nghĩ trong lòng, ta đều nghe được.” Vẻ mặt Vinh Vương phi điềm tĩnh, tự lau một lọn tóc ẩm ướt của mình: “Nếu không phải vậy, ta cũng không biết Vương gia lại có cách cài người vào Lăng Tiêu Vệ, hóa ra không phải ngài không quan tâm đến sự an nguy của Minh Nguyệt, mà là luôn có người của mình lo lắng thay.”

“Nhưng ta và Vương gia đã làm phu thê bao nhiêu năm rồi, sao ngài vẫn đề phòng ta?” 

Nụ cười bên môi Vinh Vương phi rất nhạt: “Lúc Minh Nguyệt mới lưu lạc đến Nam Châu, người nó gặp phải không phải Mộng Thạch, mà là một thiếu niên cùng tuổi với nó, chuyện này, lẽ ra ngài phải nói với ta.”

“Vốn không phải chuyện quan trọng, giờ nó đã trở về rồi, ta nói những điều này với nàng để làm gì?” Tay Vinh Vương nắm chặt rồi lại buông lỏng ra.

“Nếu thật sự không quan trọng, tại sao Vương gia lại phái người đi điều tra lai lịch của thiếu niên đó?”

Sắc mặt Vinh Vương phi lạnh đi, bà ấy cười một tiếng: “Có lẽ, từ Nam Châu đến Thục Thanh, bên cạnh Minh Nguyệt không chỉ có Mộng Thạch, mà còn có một thiếu niên không rõ lai lịch.”

“Vương gia, sao cung Thuần Linh lại đột nhiên có thích khách?”

Vinh Vương phi nhìn chằm chằm vào ông ấy: “Đừng nói với ta rằng, ngài thật sự tin đó là trò đùa ác của Thương Tức Bình, đứa con ngoan đó của Hồ Quý phi. Thương Tức Bình đến giờ vẫn không chịu nhận chuyện này, mà sau sự việc đó, Mộng Thạch đã xin chỉ dụ để đưa thị vệ của y đến bảo vệ cung Thuần Linh.”

“Ngài nói xem, rốt cuộc y là muốn bảo vệ Minh Nguyệt, hay là muốn đưa ai đó đến bên cạnh Minh Nguyệt?”

Từng lời của Vinh Vương phi như những viên ngọc rơi, lại làm cho thái dương của Vinh Vương âm ỉ đau.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt…”

Vinh Vương đỡ trán: “Trong miệng nàng lúc nào cũng Minh Nguyệt, nhưng nó có tên của nó, nàng có gọi bao giờ chưa!”

Vinh Vương phi vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ông ấy: “Vương gia đừng quên thân thế mà chúng ta đã vất vả mưu tính cho nó, nó chỉ có làm Công chúa, làm Công chúa được Bệ hạ quan tâm, yêu thương, mới có thể sống tốt. Lúc nó trở về cung, Bệ hạ đã ngầm đồng ý cho Hồ Quý phi khám người nó, chẳng lẽ ngài không biết ý nghĩa thật sự trong đó sao? Minh Nguyệt không thể có tì vết, nó tuyệt đối không thể chạm vào điều cấm kỵ.”

Vinh Vương lắc đầu: “Tình yêu là bản năng của con người, Thần Bích, chẳng phải nửa đời nàng cũng đã đau khổ vì hắn sao? Chưa nói đến chuyện thiếu niên đó có thực sự ở bên cạnh Nhung Nhung không, hay Nhung Nhung có thật sự có tình cảm với cậu ta không, thì dù là có, chẳng lẽ nàng còn không biết cảm giác đó sao? Tội gì, tội gì…”

“Chính vì ta biết.”

Vinh Vương phi quay mặt đi, ánh nến chiếu vào đáy mắt bà ấy, nỗi oán hận u ám đang cháy rực, rồi lại trở nên mờ mịt: “Nên ta không muốn nó chịu nỗi cay đắng đó.”

“Tại sao nữ nhân bắt buộc phải có một nam nhân để gửi gắm tình yêu, sự hận thù và nỗi chán ghét cả đời?” Bà ấy tự cười nhẹ: “Ta đã ở trong lao ngục không thoát ra được, nhưng Minh Nguyệt, ta tuyệt đối không cho phép nó trở thành giống như ta, tên tiểu tử đó, dù thế nào ta cũng phải tìm ra, giết đi.”

“Nàng có đến cung Thuần Linh thăm nó không? Nó nói gì với nàng?” Vinh Vương không có tâm trạng nghe bà ấy nói những điều này, chỉ vừa nghe câu đầu tiên Thu Hoằng nói, ông ấy đã đi về phía này, hiện tại, lòng ông ấy đã nóng như lửa đốt.

“Ta xin chỉ dụ rồi trở về.”

Vinh Vương phi quay mặt lại, thấy dáng vẻ lo lắng bồn chồn của ông ấy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Ta cho nó một đêm để suy nghĩ, có điều gì, ngày mai hãy nói.”

Vinh Vương vừa nghe thấy thế, đôi mắt ông ấy hơi mở to, lập tức nói: “Mau lên! Nàng mau vào cung thăm nó đi! Đi ngay!”

“Vương gia làm gì vậy?”

Vinh Vương phi nhíu mày, có lẽ là nghĩ đến điều gì đó, lại cười lạnh: “Hiện giờ không có người của Bệ hạ ở đây, ngài cần gì phải ăn thứ khiến người ta phát điên kia, mau về đi.”

Nói xong, bà ấy quay người định đi vào trong phòng.

“Tiêu Thần Bích! Sao nàng biết nó không cay đắng?!”

Từ phía sau truyền đến tiếng quát giận dữ của Vinh Vương, bước chân Vinh Vương phi khựng lại, quay đầu thấy Vinh Vương lảo đảo lùi về sau mấy bước, có vẻ choáng váng khó đứng vững. Bà ấy vừa định tiến lên mấy bước, thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, sau đó Thu Hoằng lướt vào phòng như một cơn gió, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, gài then cửa.

Hóa ra còn biết võ.

Vinh Vương phi đứng im, lạnh lùng nhìn Thu Hoằng quỳ xuống đỡ lấy Vinh Vương đã ngã xuống đất, rồi mở một lọ sứ, đưa miệng lọ đến gần mũi Vinh Vương, cho ông ấy ngửi.

“Nó sống thế nào ở Chứng Tâm Lâu, chẳng lẽ nàng không biết sao?” Đã nhiều năm rồi Vinh Vương không kích động như vậy: “Nó trơ mắt nhìn người khác bị hành hạ vì nó, ba cung nữ chết trong Chứng Tâm Lâu vì nó, nó đã khắc ghi trong lòng rất nhiều năm! Nàng chỉ cho rằng nó nhu nhược, giống ta, nhân từ nương tay, không đảm đương được việc lớn! Nhưng ta hỏi nàng!”

Đôi mắt Vinh Vương ngấn lệ: “Rốt cuộc, hai chữ thiện lương ấy sai ở đâu! Năm đó nếu ta ra tay giết hắn, thì giờ người ngồi ở vị trí đó chính là ta, vậy nàng thì sao Tiêu Thần Bích! Nếu ta giết người nàng yêu, nàng có căm hận ta hơn bây giờ không!”

“Thương Minh Dục!”

Những lời nói đó khiến Vinh Vương phi như bị kim châm.

“Năm đó ta không muốn nàng sinh nó, chính nàng nhất quyết muốn sinh.” Đôi mắt Vinh Vương đỏ hoe, có lẽ là đã kìm nén quá lâu, có lẽ là quá sợ mất đi con gái mình: “Tiêu Thần Bích, nếu nó không đau khổ, sẽ không tự tử, nàng và ta làm cha mẹ nó, chính là bất hạnh lớn nhất đời nó…”

Tự tử?

Sắc mặt Vinh Vương phi thay đổi liên tục, bà ấy lập tức đi đến trước mặt Vinh Vương, gạt Thu Hoằng sang một bên: “Ngài nói gì? Thương Minh Dục ngài có biết mình đang nói gì không?”

“Vương phi.”

Thu Hoằng quỳ một bên, thấy Vinh Vương mím chặt môi nhắm mắt rơi lệ, nàng ấy quyết tâm, lên tiếng: “Khi mới về cung, biết tin Tiết gia bị Bệ hạ hạ chỉ chém đầu cả họ, đêm đó Công chúa đã cắt cổ tay tự trầm mình.”

Bên ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, tia chớp chiếu sáng gian phòng rồi nhanh chóng tối đi, trong đầu Vinh Vương phi vang ầm một tiếng, bà ấy gần như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

“Mẹ, con có thể về nhà không?”

“Mẹ à người còn nhớ tên con không?”

Bên tai toàn là giọng nói của tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, ốm yếu không thể tả ngày hôm đó.

“Minh Nguyệt, chúng ta đưa con vào cung, là để con được sống, sống một cách tôn quý, chứ không phải yếu đuối dễ bắt nạt như bây giờ, phẩm giá, vinh dự của con đều phải do con tự bảo vệ, ta chỉ mong con trưởng thành thêm chút nữa, đừng yếu đuối như vậy nữa.” Vinh Vương phi nhớ lại ngày đó sau khi nói xong những lời này, con gái bà ấy đã trở nên rất yên lặng, ngay cả đôi mắt cũng mất đi linh hồn.

Càng hồi tưởng, Vinh Vương phi càng nhận ra sự khác thường của Thương Nhung lúc đó.

“Xin người thay con… hỏi thăm phụ vương.”

Vinh Vương phi gần như bị câu nói cuối cùng trong ký ức đâm trúng, bà ấy không dám tin nhìn Vinh Vương trước mặt.

Hóa ra đó không phải lời hỏi thăm.

Mà là…

“Thương Minh Dục! Vì sao không nói! Vì sao giấu ta!” Vinh Vương phi túm lấy vạt áo ông ấy.

“Nói ra thì sao?”

Vinh Vương mở mắt nhìn bà ấy: “Thần Bích, giờ đây có phải trong lòng nàng đang nghĩ, rốt cuộc nó vẫn giống như ta, yếu đuối như ta?”

“Nó có thể sống đến giờ, chắc chắn là có người níu giữ nó, nhưng người đó chắc chắn không phải nàng, cũng không phải ta, một người cha mà nó thậm chí không nhớ nổi dáng vẻ.”

Vinh Vương nắm lấy cổ tay bà ấy: “Thần Bích, đây là lần thứ hai nàng phá hủy hy vọng của nó.”

Mấy người Phong Lan đứng ở hành lang bên ngoài, lúc này mưa gió dữ dội, bọn họ cũng không nghe rõ động tĩnh trong phòng. Phong Lan đang do dự không biết có nên tiến lên gõ cửa không, thì nghe tiếng cửa phòng vang lên.

“Vương phi?”

Phong Lan ngẩng đầu, vừa thấy Vinh Vương phi trong bộ y phục mỏng manh, tóc ướt xõa tung nhanh chóng bước ra.

“Gọi người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung!”

Giọng điệu của Vinh Vương phi chưa từng gấp gáp như vậy.

Thái độ này của bà ấy dọa Phong Lan sợ đến nỗi không dám hỏi gì, vội gọi người đi chuẩn bị xe ngựa. Lúc này Thu Hoằng từ bên trong mang áo ngoài ra, Phong Lan đi lên giành lấy, vội giúp Vinh Vương phi mặc vào, rồi phủ thêm một tấm áo choàng bên ngoài.

Bà ta vừa định đỡ Vinh Vương phi đi, không ngờ Vinh Vương phi lại gạt bà ta ra, quay mặt nói với Thu Hoằng: “Ngươi theo ta.”

“Vâng.”

Thu Hoằng lập tức cầm ô đi theo.

Phong Lan đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Thu Hoằng đỡ Vinh Vương phi đi vào màn mưa.

***

Mưa nhỏ giọt đập vào mui xe, xe ngựa dừng lại trong con ngõ vắng người, mấy thị vệ cầm ô đứng canh bên ngoài xe, còn Mộng Thạch trong xe thì mặt đầy lo lắng: “Là Lăng Sương, Thương Tức Bình hiện đang bị giam lỏng, Hồ Quý phi có ý muốn lấy lòng Phụ hoàng, gần đây vẫn luôn ngồi chép đạo kinh, mấy ngày trước đạo sĩ dưới trướng Lăng Sương đã đến cung của Hồ Quý phi lấy kinh văn bà ta chép, chắc hẳn lão ta đã biết được điều gì đó từ Thương Tức Bình.”

Thương Tức Bình chính là con trai đầu của Hồ Quý phi, ca ca ruột của Thương Tức Chiếu.

“Lão ta cố ý tiết lộ chuyện này cho Vinh Vương phi, là muốn ép ta hoàn toàn tách khỏi Tốc Tốc.” Mộng Thạch vô cùng lo lắng, y nhìn thiếu niên áo đen ướt sũng ngồi đối diện: “Chiết Trúc công tử, cậu không thể vào cung nữa, e rằng người của Vinh Vương phi cũng đang tìm cậu, cậu phải trốn thật kỹ. Ta phải nhanh chóng trở về, ta không chắc Vinh Vương phi có lại nói gì với Tốc Tốc không, ta sợ cô bé lại bị kích động, nếu cô bé lại…”

Tiếng nói ngừng lại, y không thể nói tiếp.

Lại không khỏi nhớ đến lần đầu tiên vào cung thăm nàng.

Người đã từng thử tự tử, sẽ không còn sợ hãi cái chết nữa, y chỉ sợ ngọn lửa khó khăn lắm mới vừa tích tụ trong lòng Thương Nhung lại bị trận mưa xối xả đêm nay dập tắt.

Tuy nhiên thiếu niên lại không nói gì, lọn tóc ướt đen nhánh bên thái dương, theo làn gió đêm thổi vào cửa sổ khẽ đung đưa, càng làm nổi bật làn da trắng với vẻ lạnh lùng trầm tĩnh trên gương mặt hắn.

“Không.”

Hắn cụp mắt hồi lâu, giọng nói lạnh lẽo: “Nàng ấy sẽ không đâu.”

“Sao công tử lại chắc chắn như vậy?”

Mộng Thạch sửng sốt.

Mưa đêm tí tách rơi như những hạt châu đứt dây, thiếu niên nhẹ nhàng ngước đôi mắt đen láy trong veo lên, nhìn chằm chằm vào y: “Ta ở bên nàng ấy, không chỉ để chơi đùa cùng nàng ấy.”

“Chỉ cần ta còn có thể cầm được thanh kiếm này trong tay, ta sẽ luôn bảo vệ nàng ấy.”

“Nhưng trên đời này không phải mọi việc đều có thể do người khác gánh vác thay nàng ấy, đúng như nàng ấy nói, nàng ấy có những việc không thể không đối mặt, không ai giúp được nàng ấy.”

“Nếu nàng ấy không nỡ từ bỏ những ngày đông tháng xuân từ Nam Châu đến Thục Thanh năm xưa, không nỡ từ bỏ trời đất bao la bên ngoài mà nàng ấy chưa từng tận mắt thấy.”

Tiếng sấm phát ra âm thanh trầm đục trên mái hiên, ánh chớp lướt vào cửa sổ, hàng mi dày của thiếu niên phủ bóng trên mí mắt hắn khi đậm khi nhạt: “Nàng ấy sẽ đợi ta.”

“Chắc chắn sẽ đợi.”

Bình Luận (0)
Comment