Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 71

Mưa đêm tí tách rơi trên mái ngói, tim đèn quên chưa cắt, vài tiếng đàn tỳ bà vang lên, Hạc Tử quỳ bên ngoài tẩm điện, cúi người gọi: “Công chúa…”

Cửa điện vẫn đóng chặt, Hạc Tử thực sự lo lắng, nàng ấy vừa mới lục tìm ngăn bí mật trong giường Công chúa đã bị Công chúa phát hiện, lúc này toàn thân đầy mồ hôi lạnh, khóc nói: “Công chúa, nô tỳ biết lỗi rồi…”

Thương Nhung trong điện như che mắt bịt tai không nghe thấy.

Chăn đệm trên giường đã bị lật tung, ngăn bí mật bị mở ra, bên trong chứa đựng những thứ mà nàng nghĩ rằng chỉ có mình nàng biết, vậy mà lại dễ dàng bị người khác tìm thấy, mặc cho người ta dò xét.

Thương Nhung cố gắng đặt chiếc hộp vàng và ổ khóa Lỗ Ban vào dưới tấm ván gỗ đã bị nàng cạy lên dưới tấm chiếu mây, chỉ là không gian bên dưới quá nhỏ, không thể chứa thêm nhiều đồ vật.

Nàng quay đầu, nhìn hai con búp bê rối đang nằm yên trên sàn và chiếc đèn lồng nhỏ mà hôm nay nàng vừa nhận được từ tay Chiết Trúc.

Tiếng khóc van xin của Hạc Tử vẫn vang vọng bên ngoài cửa. Thương Nhung ngồi trên sàn vuốt ve hai con búp bê rối. Chiếc đèn lồng nhỏ chưa từng thắp nến, nàng cầm lên nâng trong tay nhìn thật lâu, bất chấp sáp nến nóng bỏng từ chân nến trên giá đang chảy trên mu bàn tay, nàng kiên quyết lấy nến xuống, đặt vào bên trong chiếc đèn lồng đan bằng trúc.

Ánh lửa màu vàng ấm áp tràn qua màn lụa của đèn lồng, một đốm sáng mờ ảo.

Võ công của hắn giỏi như vậy.

Sao bàn tay cũng khéo léo như thế.

Thương Nhung dường như thất thần, nhìn chằm chằm vào đốm lửa, thầm nghĩ.

Chiếc chậu đồng dùng để rửa tay trống rỗng, đặt trước mặt nàng, mà trên bàn, giấy Tuyên chất đống viết đầy chữ, có câu thơ về Chiết Trúc, cũng có đạo kinh và thanh từ mà nàng đã chép từ năm này qua năm khác.

Nàng kéo vài tờ đến gần cây nến trong đèn lồng nhỏ, ngọn lửa lập tức liếm lên giấy Tuyên, đốt cháy mực trên đó, ánh lửa chiếu lên mặt nàng, sáng tối chập chờn.

Hai ngón tay nàng vừa buông, giấy Tuyên rơi vào chậu cháy dữ dội hơn.

Giấy Tuyên trên bàn từng tờ một bị quét rơi vào chậu, bị ngọn lửa nuốt chửng, nàng ôm đôi búp bê rối, ngón tay càng siết chặt con rối hơn.

Hai con búp bê rơi vào chậu đầy lửa, những sợi tơ lấp lánh cùng quần áo và thân thể búp bê đều bốc cháy, nàng nắm chặt góc áo của mình, trơ mắt nhìn chúng dần mất đi hình dạng ban đầu.

Nàng lại nâng chiếc đèn lồng đan bằng trúc lên, rõ ràng nàng đã quyết tâm, nhưng tay cầm đèn lồng lại không thể buông ra.

Tháo một con bướm trúc từ trên đèn lồng xuống, nàng khép lòng bàn tay lại, quay mặt đi.

Trong phút chốc đèn lồng rời tay, rơi vào chậu kêu lên một tiếng.

Nàng nhắm chặt mắt, siết chặt con bướm trúc, không nỡ quay đầu nhìn lại.

“Vương phi?”

Bỗng nhiên, Thương Nhung nghe rõ tiếng kêu ngạc nhiên của Hạc Tử từ bên ngoài điện.

Nàng lập tức cất con bướm trúc vào túi kín trong tay áo, cùng lúc đó, cửa điện màu son đỏ bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Gió mưa tràn vào điện, ngọn lửa trong chậu bị thổi nghiêng về một phía.

Vinh Vương phi đứng ngoài cửa điện, nâng mắt nhìn thấy tiểu cô nương trong bộ y phục màu xanh khói đang ngồi trên sàn, mái tóc đen dày xõa tung, lúc này quay lưng về phía bà ấy, bóng lưng gầy yếu và đáng thương.

Vinh Vương phi bước vào điện, chỉ thấy một chậu lửa không biết đang đốt thứ gì, những trang sách bị xé trên bàn bay theo gió, rơi xuống bên chân bà ấy.

Vinh Vương phi hạ mắt, phát hiện đó lại là một trang đạo kinh.

Bà ấy sững người.

Sau đó bà ấy nhanh chóng bước đến trước mặt Thương Nhung ngồi xuống, thái độ cực kỳ cứng rắn nắm lấy hai tay nàng, mặt trong cổ tay phải không có gì, Vinh Vương phi mới nhìn tay trái, phát hiện trên cổ tay nàng đeo một chiếc vòng ngọc không vừa vặn, hơi nhỏ, chiếc vòng đó vừa hay che đi một tấc xương cổ tay nàng.

Vinh Vương phi lập tức gạt chiếc vòng ngọc ra, sấm sét gầm rú, đèn nến trong điện và ánh lửa trong chậu cũng theo đó mà chao đảo, dưới vòng ngọc, làn da đáng lẽ phải mịn màng không tì vết lại hiện rõ một vết sẹo dữ tợn.

“Con…”

Môi Vinh Vương phi khẽ run lên, bà ấy mở to mắt, ngẩng đầu lên, chợt đối diện với đôi mắt hơi đỏ nhưng lại hết sức bình tĩnh của Thương Nhung.

“Tại sao?”

Tâm trạng trong lòng Vinh Vương phi đầy rối bời như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghiến trái tim bà ấy: “Rốt cuộc là tại sao?”

Bà ấy không biết mình đang siết tay Thương Nhung chặt đến mức nào, nhưng Thương Nhung vẫn chịu đựng cơn đau, khác với sự mất kiểm soát của Vinh Vương phi, nàng không nói gì, chỉ quay đầu, nhìn ngọn lửa trong chậu đồng.

Chiếc đèn lồng nhỏ đó, đã bị đốt sạch rồi.

“Minh Nguyệt, con có biết không, ta sinh ra con, không phải để con tự làm khổ mình như vậy!”

Vinh Vương phi nhìn chằm chằm vào nàng, không rõ trong lòng là đau đớn dữ dội, hay thất vọng vô vàn.

“Sinh mà không thể nuôi, sao người còn khổ công sinh ra.”

Ánh lửa nhảy múa trong mắt Thương Nhung.

“Con… nói gì?” Vinh Vương phi phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình.

Bà ấy chưa từng nghe Thương Nhung nói với bà ấy những lời như vậy.

“Mẹ à.”

Thương Nhung gọi một tiếng, rồi nói: “Lúc đầu người không thích sự cứng đầu của con, Hoàng bá phụ muốn con vào Chứng Tâm Lâu, người chưa từng phản đối, người cho rằng bốn năm của con trong lầu ngắn ngủi không đáng kể. Bởi vì người chết là ba cung nữ kia, không phải là con không hoàn thành được khóa học của đại chân nhân, cố chấp muốn gặp phụ vương, nhưng người không biết, từ lúc đó cái chết của họ đã khắc vào tim con, nên con mới cố gắng ép bản thân học tốt tất cả những gì đại chân nhân dạy, học cách nghe lời, không để bất kỳ người vô tội nào phải chết vì con nữa.”

“Con cũng có những lúc cảm thấy còn có thể thở, cảm thấy hạnh phúc, lúc đó điều duy nhất con biết ơn người, chính là người đã xin chỉ dụ cho Đạm Sương tỷ tỷ vào cung làm bạn với con.”

Thương Nhung cụp mắt xuống, ánh sáng màu vàng cam phủ trên hàng mi nàng: “Nhưng tỷ ấy cũng đã chết vì con, thậm chí cha mẹ mà tỷ ấy trân trọng, người thân trong tộc, tất cả đều gánh tội mưu hại con mà chết sạch.”

“Con học cách nghe lời, chỉ vì không muốn có thêm người chết vì con, nhưng cuối cùng, con vẫn phải gánh thêm nhiều mạng người.” Giọng nàng rất nhẹ: “Vậy con nghe lời, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Nàng nói xong, lại ngước mắt nhìn Vinh Vương phi: “Con trở về từ Chứng Tâm Lâu, không hỏi người về chuyện phụ vương nữa, con không cầu xin gì, không muốn gì cả, con ngoan ngoãn làm một điềm lành để mặc các người sắp đặt mọi việc, mẹ lại bắt đầu cảm thấy con yếu đuối, cảm thấy con không nên như vậy.”

“Nhưng mẹ à, người chưa từng dạy con mà.”

Mấy câu nói đầy bình tĩnh như vậy, nhưng từng chữ lại giống hệt như lưỡi dao sắc đâm vào lòng Vinh Vương phi, bà ấy như tỉnh dậy từ trong cơn mơ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt người con gái duy nhất của mình.

Muốn biện bạch, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.

Đây là lần đầu tiên, bà ấy nghe những lời này từ miệng Thương Nhung.

“Dù thế nào đi nữa, con là con gái ta, ta sẽ không hại con.”

Vinh Vương phi cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Minh Nguyệt, điều ta sợ nhất trong đời này là con sẽ giống với phụ vương con, nhưng thật đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp đúng điều đó… Con vì sự sống chết của người khác mà tự giam hãm mình, con có biết trong cung này, vốn dĩ không phải là nơi có thể dung chứa hai chữ ‘lương thiện’!”

Bà ấy nắm chặt vai Thương Nhung: “Ở nơi này, lương thiện là thứ vô dụng nhất, ta và phụ vương con đưa con vào cung là để con sống, chứ không phải để con đi chết! Tại sao con không thể ích kỷ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều hơn, buông bỏ những thứ vô dụng đó, bản thân sống tốt mới là quan trọng nhất, con có hiểu không?”

Thương Nhung nhìn bà ấy chăm chú, không nói gì.

“Minh Nguyệt, con phải biết mọi việc ta làm đều là vì tốt cho con.”

Vinh Vương phi đưa tay chạm vào mặt nàng, giọng dịu dàng đến khó tin: “Con còn nhỏ tuổi, hiểm nguy trong cung con còn chưa rõ, hiểm nguy ngoài cung con đã thấy được bao nhiêu? Mẹ của Mộng Thạch năm đó chết dưới tay thuộc hạ của phụ vương con, con nghĩ rằng y không có chút oán hận nào với con sao?”

“Nếu y cho người dụ dỗ con phạm sai lầm, con nhất định… không được giấu ta.”

Ánh mắt Vinh Vương phi di chuyển đến ngọn lửa cháy trong chậu đồng: “Ta là mẹ con, trên đời này chỉ có ta là thật lòng vì con, lẽ nào con muốn tin Mộng Thạch, mà không tin ta?”

Thương Nhung chưa từng được bà ấy chạm vào nhẹ nhàng như vậy, cũng chưa từng nghe giọng điệu như thế, nếu là trước đây, Thương Nhung chắc chắn sẽ vui mừng trong lòng, nhưng lúc này nghe Vinh Vương phi nói những lời này, trái tim nàng từ từ chìm xuống.

“Dụ dỗ gì vậy?”

Nàng hỏi.

“Con quên rồi sao? Minh Nguyệt, cả đời này con không thể thành thân, con tuyệt đối không thể yêu đương với ai.”

Vinh Vương phi nói ám chỉ.

Bóng cây lay động in trên khung cửa sổ, tiếng sấm rền vang.

Nội điện thoáng chốc yên tĩnh, ánh sáng nửa sáng nửa tối chiếu lên gò má Thương Nhung, khóe môi nàng khẽ nhếch: “Con không có.”

Vinh Vương phi không ngờ Thương Nhung đột nhiên giật tay ra khỏi tay mình, nhíu mày: “Nếu không có, con đang đốt gì vậy? Con sợ ta phát hiện điều gì?”

Thương Nhung xé từng trang từng trang đạo kinh trên bàn ném vào chậu lửa, nhìn ngọn lửa gần tắt lại bùng cháy ánh lửa liên miên, hồi lâu, nàng nói: “Thà là tự tay đốt đi còn hơn chờ người khác lấy mất.”

“Ta đã biết khi con ở Nam Châu, có một thiếu niên bên cạnh con.” Đáy mắt Vinh Vương phi dần lộ vẻ thất vọng: “Nhưng Minh Nguyệt, sao con không nói thật với ta?”

Vinh Vương phi nhắm mắt lại, đứng dậy: “Được, con không nói, ta tự có cách của ta để tìm thấy cậu ta, cậu ta chắc chắn ở trong số những thị vệ của Mộng Thạch, phải không?”

“Xin người đừng động đến chàng ấy.”

Vinh Vương phi đang định xoay người, nghe thấy giọng nàng bèn dừng lại.

Những trang sách rách nát lại rơi vào trong chậu, tia lửa bắn tung lên.

Bà ấy đối diện với đôi mắt không gợn sóng của tiểu cô nương.

“Sao vậy? Lẽ nào con còn muốn chết thêm một lần nữa sao?” Vinh Vương phi như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cúi người xuống: “Minh Nguyệt, ta đã đi một chuyến đến quỷ môn quan mới giữ được mạng của con, con lại… không trân trọng sao?”

“Người yên tâm, con sẽ không như thế nữa.”

Thương Nhung ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt bà ấy: “Nhưng người cũng đừng mong tìm được chàng ấy.”

Bàn tay trong tay áo của Vinh Vương phi đã siết chặt lại, rõ ràng bà ấy có rất nhiều lời khuyên bảo muốn nói với đứa con gái trước mắt, nhưng nhìn vào mắt nàng, hết thảy những nỗi niềm đều nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí còn chẳng thể nói ra cả những lời an ủi thỏa hiệp.

Cánh cửa điện sơn son đỏ mở ra, Hạc Tử quỳ ở ngoài cửa điện, cả người đã bị mưa từ mái hiên hắt vào ướt đẫm, nàng ấy lạnh run, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.

Vinh Vương phi mang khuôn mặt âm u, đi đến cửa điện.

“Xin người sau này, đừng đến thăm con nữa.”

Vinh Vương phi nghe rõ câu nói của nàng, như không dám tin, đột ngột quay người lại.

Gió đêm thổi vạt váy mỏng nhẹ của Thương Nhung, vài lọn tóc đen rối tung dính vào gò má trắng ngần đang khẽ lay động, nàng không ngước mắt lên: “Trước đây người càng ít cho con tình cảm, con càng khao khát được nhận.”

“Nhưng bây giờ.”

Những giọt mưa dồn dập không ngừng rơi từ mái ngói xuống, Thương Nhung nắm chặt trang sách trong tay, kìm nén cảm giác chua xót trong lồng ngực đang bao trùm lấy nàng, cố gắng giữ vững giọng nói:

“Con không cần nữa.”

Bình Luận (0)
Comment