Thái giám của cung Thuần Linh đội mưa cầm đèn đi phía trước, soi sáng cho Vinh Vương phi vừa đi ra từ cung Thuần Linh. Trong hẻm cung này mưa càng thêm nặng hạt, Vinh Vương phi bước đi vội vã, không phòng bị đạp phải một viên gạch lát lỏng lẻo, những hạt mưa bắn lên làm ướt giày bà ấy.
“Vương phi!”
Thu Hoằng lập tức đưa tay đỡ lấy bà ấy.
Mưa đập lộp bộp trên chiếc ô giấy trong tay Thu Hoằng, Vinh Vương phi đột nhiên đứng yên, vẻ mặt hoảng hốt, không biết đang nhìn chằm chằm vào đâu đó bên ngoài chiếc ô.
“Nó nói nó không cần nữa…”
Gió ẩm ướt phất qua mặt, Vinh Vương phi cảm thấy trong ngực nghẹn ứ đến khó chịu, ngay cả việc thở cũng có chút khó khăn, bà ấy đè tay lên vạt áo, nghiêng mặt nhìn Thu Hoằng: “Nó là không cần ta đến thăm nó, hay là…”
Không cần người mẹ là ta nữa?
Nửa câu sau nghẹn trong cổ họng, Vinh Vương phi quay đầu lại, trong màn mưa đen kịt, cả cung Thuần Linh đều ẩn trong đó, không hiện rõ một đường nét nào.
Thu Hoằng im lặng không nói.
Ánh mắt Vinh Vương phi lại đặt lên gương mặt Thu Hoằng, nếu lúc này người đi cùng bà ấy là Phong Lan, chắc chắn bà ấy sẽ nghe được những lời mình muốn nghe.
“Ngươi cũng nghĩ ta sai sao?” Vinh Vương phi hỏi.
Thu Hoằng cụp mắt: “Nô tỳ không dám.”
Vinh Vương phi bật cười lạnh, phủi tay Thu Hoằng ra, bước nhanh về phía trước.
Thu Hoằng đành vội vã đuổi theo, giữ chiếc ô giấy che trên đầu Vương phi.
Xe ngựa dừng bên ngoài cửa Văn Định, mấy người Thu Hoằng vây quanh Vinh Vương phi vừa đến cửa Văn Định, đúng lúc gặp xe ngựa của cung Trường Định dừng lại ở nơi không xa.
Mộng Thạch không đợi thái giám bên ngoài che ô, tự mình vén rèm bước xuống, vội vã tiến lên vài bước, mượn ánh đèn của người bên cạnh, y lập tức nhìn thấy phụ nhân xinh đẹp với mái tóc xõa tung, một thân váy áo tím nhạt.
“Điện hạ, đó chính là Vinh Vương phi.”
Thái giám bên cạnh nhắc nhở y.
Vinh Vương phi Tiêu Thần Bích?
Vẻ mặt của Mộng Thạch thoáng chốc có vài thay đổi rất nhỏ, mà dường như phụ nhân kia cũng nghe người bên cạnh nói gì đó, ánh mắt nhìn y có thêm vài phần ghét bỏ không hề che giấu.
“Đi.”
Mộng Thạch đang lo lắng cho Thương Nhung, lúc này gặp Vinh Vương phi càng thấy sốt ruột trong lòng, y không muốn để ý đến đoàn người đang đi tới, giật lấy chiếc ô giấy từ tay thái giám bên cạnh, bước nhanh về phía trước.
“Mộng Thạch Điện hạ.”
Nhưng y vừa lướt qua Vinh Vương phi, bỗng nghe bà ấy lạnh lùng gọi.
Mộng Thạch dừng bước, quay đầu lại.
“Từ nay về sau chuyện của cung Thuần Linh, không cần cậu bận tâm nữa.” Dưới vành ô, Vinh Vương phi quan sát gương mặt rất giống với đương kim Thiên tử của y.
“Vinh Vương phi quả thật biết cách hành hạ con gái mình.”
Mộng Thạch trầm mặt xuống.
“Cậu cũng biết nó là con gái ta, việc cậu bố trí thị vệ bên cạnh nó có phải là có ý đồ khác hay không chẳng lẽ cậu không rõ?” Vinh Vương phi được Thu Hoằng đỡ đi đến gần y.
“Ta khuyên Vinh Vương phi đừng tự đề cao mình quá.”
Trên mặt Mộng Thạch không lộ chút y cười nào, trông rất khác so với dáng vẻ ôn hòa thường ngày: “Hôm nay ta có thể đứng ở đây, hoàn toàn là nhờ Minh Nguyệt thật lòng kể lại lai lịch của ta, ta và Minh Nguyệt đều không phải người hẹp hòi, cô bé chưa từng có thành kiến với ta, ta cũng chưa từng có chút oán hận nào với cô bé.”
“Nói như vậy, người hẹp hòi là ta rồi?” Vinh Vương phi nghe rõ ý trong lời y, bà ấy bỗng cười một tiếng, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên vài phần chế nhạo: “Nếu nói đến hẹp hòi, trên đời này ai so được với mẹ cậu Liễu Tố Hiền chứ? Nếu không phải nhờ có nàng ta, e rằng ta cũng không thể làm Vinh Vương phi này.”
“Bà cần gì phải phỉ báng người đã khuất?”
Mộng Thạch nhíu mày.
“Phỉ báng?”
Vinh Vương phi cười lạnh: “Ai cũng biết năm đó ta và Phụ hoàng cậu tuy có tình ý thanh mai trúc mã, nhưng cuối cùng cũng không thắng được lệnh mai mối của cha mẹ, hắn nghe theo mệnh lệnh của mẹ cưới mẹ cậu Liễu Tố Hiền, còn ta theo mệnh cha gả vào phủ Văn Quốc Công.”
“Ta vào phủ Văn Quốc Công vài năm, tiên phu Tống Đại chết trận ở Tây Bắc, thời đó, Phụ hoàng cậu đã trở thành Quận vương trong phủ Sở Vương, Liễu Tố Hiền lo hắn nối lại tình xưa với ta, nên đã dùng thủ đoạn quỷ quái, khiến ta mất đứa con trong bụng, thêm cả tiếng xấu chưa hết kỳ để tang đã tư thông với người khác…”
Vinh Vương phi nhắc đến chuyện cũ, trong lòng vẫn đầy oán giận không thể giải tỏa: “Khi ta bị phủ Văn Quốc Công đưa vào am Tĩnh Tử làm ni cô, nàng ta vẫn không quên mua chuộc đầy tớ đầu độc ta, con rắn độc như nàng ta, không cắn chết ta thì không chịu thôi, cậu nói nàng ta chết rồi, ta có nên vỗ tay vui mừng không?”
Mộng Thạch bị những lời này của bà ấy châm chích đến mức có chút không bình tĩnh nổi.
“Bà…”
Y chưa từng gặp mẹ mình, chỉ sau khi đến Ngọc Kinh, trở thành Hoàng tử mới biết được đôi chút chuyện rời rạc về mẹ qua lời Thuần Thánh Đế hoặc một số người từng quen có liên quan đến mẹ.
Y không biết mẹ mình thực sự là người như thế nào, nhưng y vẫn bản năng không muốn tin rằng mẹ lại là người như trong miệng Vinh Vương phi.
“Nếu cậu không tin, cứ việc đi hỏi Phụ hoàng cậu, những chuyện này hắn ta đều biết.”
Vinh Vương phi nhẹ nhàng hất cằm: “Nếu không phải nàng ta mang thai cậu, năm đó dù ta bắt nàng ta đền mạng cho đứa con chưa chào đời của ta, chắc chắn Phụ hoàng cậu cũng sẽ không nói lời phản đối.”
Bà ấy bước ra khỏi ô, đi đến trước mặt Mộng Thạch, thái giám đứng bên cạnh Mộng Thạch lập tức cúi đầu lùi ra chỗ không xa, mà Thu Hoằng phía sau bà ấy cũng dẫn vài nữ tỳ lùi lại mấy bước.
“Cậu cho rằng Phụ hoàng cậu giành cho mẹ cậu được bao nhiêu tình cảm chân thành? Người như hắn ta, không thể nào có tình cảm chân thành, dù là cậu và mẹ cậu, vì bản thân, hắn ta cũng có thể nói bỏ là bỏ.”
“Có ý gì?”
Mộng Thạch đột ngột ngước mắt lên, y nhớ Phụ hoàng nói với y, năm đó để bảo vệ ông mà bà đã đẩy ông ra khỏi xe ngựa và tự mình dẫn dụ truy binh.
“Ta nói thêm nữa, trong lòng cậu chắc cũng không tin.”
Vinh Vương phi lại gọi Thu Hoằng đến, liếc mắt lạnh lùng nhìn y: “Nếu cậu có ý, những điều muốn biết, đều sẽ biết.”
Hai vành ô cọ qua nhau, đoàn người của Vinh Vương phi hòa vào màn mưa, còn Mộng Thạch đứng tại chỗ rất lâu, bàn tay siết cán ô càng lúc càng chặt.
“Điện hạ?”
Một thái giám cẩn thận tiến lên gọi nhẹ.
Mộng Thạch như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, y miễn cưỡng điều chỉnh những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nói: “Đến cung Thuần Linh.”
Thị vệ bên ngoài cung Thuần Linh quả nhiên đã được thay bằng Lăng Tiêu Vệ mặc áo bào xanh thẫm, Mộng Thạch cũng không kịp nhìn họ nhiều, vào cửa cung đã đi thẳng đến tẩm điện.
Sau khi Vinh Vương phi rời đi, Thương Nhung vẫn ngồi dưới đất xé từng trang từng trang đạo kinh, nhìn ngọn lửa trong chậu lúc sáng lúc tối, ảnh lửa nhảy múa.
“Công chúa…”
Hạc Tử quỳ phía sau nàng, đôi mắt sưng đỏ, khóc nói: “Nô tỳ, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi.”
“Em vốn không có quyền từ chối bà ấy.”
Thương Nhung nhẹ giọng nói: “Em cũng không cần nhận lỗi với ta, ra ngoài đi.”
Hạc Tử nghe tiếng, nhưng chỉ mím chặt môi, không hề động đậy, thấy Công chúa quay đầu lại nhìn mình, nàng ấy lập tức cúi người dập đầu, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi Công chúa, nô tỳ không dám, Vương phi, Vương phi nói phải canh chừng từng bước không rời người…”
“Ta không làm khó em, em cũng đừng làm khó ta.”
Thương Nhung bình tĩnh nói: “Hạc Tử, ta muốn ở một mình.”
Hạc Tử đang không biết phải làm sao cho đúng, lại nghe một tràng tiếng bước chân đạp nước mưa đến gần, tiếp đó là các cung nữ đứng canh bên ngoài điện gọi “Đại Điện hạ”, nàng ấy lập tức quay đầu lại.
“Ra ngoài.”
Trên người Mộng Thạch đầy hơi nước, bước vào điện, hạ mắt nhìn nàng ấy.
Cuối cùng Hạc Tử vẫn run rẩy đứng dậy đi ra, cửa điện từ từ khép lại, tiếng mưa gió trở nên mơ hồ hơn nhiều.
“Tốc Tốc.”
Mộng Thạch đi đến gần Thương Nhung, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, lại không thấy chút gì khác thường, y đưa vật trong lòng bàn tay đến trước mắt nàng: “Cháu xem.”
Thương Nhung khẽ nhấc mí mắt, thấy một con bướm giấy trong lòng bàn tay y.
Nàng lập tức buông cuốn đạo kinh đã xé được một nửa trong tay, nhận lấy con bướm giấy từ tay y và mở ra, nét chữ thanh tú trên đó bị nước mưa làm nhòe một chút, nhưng không khó để nhận ra.
Mộng Thạch nâng nửa cuốn đạo kinh lên, trong lòng càng thêm kinh ngạc, ngày thường y vẫn thấy nàng luôn giữ gìn đạo kinh gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận bảo vệ từng chút một, nhưng đêm nay tại sao…
Y không khỏi nhìn về phía ngọn lửa trong chiếc chậu kia.
“Thúc không cần lo lắng cho ta.”
Mộng Thạch đột nhiên nghe nàng nói.
Y ngẩng đầu lên, phát hiện đêm nay nàng dường như cực kỳ bình tĩnh, thậm chí hốc mắt cũng không đỏ chút nào.
“Cậu ấy đã nói đúng.”
Mộng Thạch lẩm bẩm.
Thương Nhung nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn y.
Mộng Thạch đón lấy ánh nhìn của nàng, đưa tay xoa đầu nàng: “Tốc Tốc, ta sợ chuyện đêm nay khiến cháu đau lòng, sợ cháu lại… nhưng Chiết Trúc công tử đã nói với ta, cháu sẽ không.”
Mi mắt Thương Nhung khẽ rung lên.
“Trước đây, để có thể thuận lợi tìm lý do cho Chiết Trúc công tử vào cung Thuần Linh, ta đã bày ra chuyện có thích khách, và đổ tội cho Thương Tức Bình. Vì thế Thương Tức Bình đã bị cấm túc cùng với Hồ Quý phi, tuy hắn vẫn luôn kêu oan, nhưng Phụ hoàng chưa từng để ý đến, nên mẫu phi của cháu không thể chỉ vì chuyện này mà đoán ra sự tồn tại của Chiết Trúc công tử, chắc chắn là có người tiết lộ tin tức cho Vinh Vương phủ.”
Hôm nay Lăng Sương cố tình giữ y lại chơi cờ ở Tinh La quán, để thừa dịp y không có mặt trong cung, cho Vinh Vương phi thuận lợi xin chỉ dụ thay đổi thị vệ của cung Thuần Linh.
Nhưng chỉ dựa vào vài câu oan uổng không căn cứ mà Lăng Sương nghe được từ Thương Tức Bình, Vinh Vương phi không thể nào vội vã đi gặp Phụ hoàng như vậy.
Vì vậy, chắc chắn Vinh Vương phủ đã có được một số tin tức về Chiết Trúc.
“Ngoài thúc và ta, còn ai biết chuyện của chàng ấy?”
Thương Nhung nhớ lại những lời mẹ vừa nói với nàng, lại nghĩ đến khu rừng sau tẩm điện, chiếc võng được đan bằng dây gai đó.
Chẳng lẽ…
Vẻ mặt Thương Nhung hơi thay đổi.
“Ban đầu còn có một người vào cung cùng cậu ấy, đó là Thập Ngũ từ Trất Phong Lâu, hiện Chiết Trúc công tử đang tìm tung tích của người đó.”
Trong thoáng chốc, Mộng Thạch cũng không thể chắc chắn liệu có phải người này đã tiết lộ tin tức không.
Nếu đúng là vậy, thì tại sao cậu ta lại phản bội Chiết Trúc?
Nhưng lúc này y cũng không có nhiều tâm trí để suy nghĩ về những điều này, chỉ vội vàng an ủi tiểu cô nương trước mắt: “Tốc Tốc, cháu yên tâm, cậu ấy là một người thận trọng thông minh, cậu ấy ở bên ngoài thật ra còn an toàn hơn trong cung này nhiều.”
Thương Nhung gật đầu, một lát sau, nàng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn thúc, Mộng Thạch thúc thúc.”
Nàng vẫn quen gọi y như vậy.
“Giữa ta và cháu cần gì phải nói lời cảm ơn?”
Mộng Thạch lắc đầu, rồi nhớ đến cung nữ không nghe lệnh của nàng lúc nãy, trong lòng lại thấy nặng nề, nhưng chuyện trong cung Thuần Linh, giờ y không tiện can thiệp, y chỉ đành nói: “Có vật gì cần ta giữ hộ cho cháu không?”
Y biết, Chiết Trúc vẫn luôn thích mua những thứ hay ho cho nàng, nhưng một khi Vinh Vương phi phát hiện ra những vật không thuộc về cung đình đó, e rằng chúng sẽ không bao giờ trở lại tay Thương Nhung được nữa.
Thương Nhung nghe vậy, ngây ngẩn nhìn ngọn lửa trong chậu đang yếu dần, hồi lâu, nàng lắc đầu: “Không còn nữa.”
Lúc này Mộng Thạch mới chợt nhận ra điều gì đó, y nhìn lại đống tro tàn trong chậu, há hốc miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng mãi vẫn không thốt ra lời.
“Ta thường mơ về những ngày ba người chúng ta ở Thục Thanh, càng mơ, càng nhớ.”
Thương Nhung quay đầu lại nhìn y nói: “Ta sẽ đợi.”
Mộng Thạch nhạy bén cảm nhận được, dường như nàng thực sự có điều gì đó đã đổi khác, rõ ràng nàng là một cô nương yếu đuối nhạy cảm, nhưng y lại cảm nhận được vài phần kiên cường từ giọng nói và vẻ mặt của nàng.
Trong điện yên tĩnh một lúc, Mộng Thạch nhìn nửa cuộn đạo kinh rách nát trong tay, trong lòng y là nỗi an ủi khó tả: “Tốc Tốc.”
“Cháu đã không còn ở trong ‘đạo’ mà họ áp đặt lên cháu nữa.”
Đạo kinh rơi từ tay y xuống chậu đồng, ngọn lửa vốn yếu ớt dần trở nên mạnh mẽ, ánh sáng đó chập chờn trong đáy mắt y.
Nhưng đạo tâm của chính y thì sao?
Mộng Thạch kìm nén cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng, đón lấy ánh nhìn ngơ ngác của nàng, nghiêm túc nói: “Dù thế nào đi nữa, ta chắc chắn sẽ giúp các cháu đạt được ước muốn.”
Sau khi Mộng Thạch đi, Hạc Tử dẫn theo các cung nữ vào điện hầu hạ Công chúa tắm rửa. Vì trước khi đi Thu Hoằng có dặn dò về mệnh lệnh của Vinh Vương phi, Hạc Tử còn muốn ở lại nội điện canh chừng Công chúa ngủ, nhưng tiểu Công chúa vốn tính tình ôn hòa lại vô cùng cứng rắn yêu cầu nàng ấy đi ra ngoài.
Hạc Tử không còn cách nào, lại biết hành vi của mình hôm nay đã làm tổn thương tinh thần Công chúa, nàng ấy đành phải tuân lệnh, nhưng trước khi lui ra, nàng ấy vẫn lo lắng nói: “Công chúa, nô tỳ sẽ ở bên ngoài điện, nếu người có việc gì, nhất định phải gọi nô tỳ.”
Thấy Công chúa không phản ứng, Hạc Tử đành phải đi ra ngoài.
Trong nội điện chỉ còn lại một ngọn đèn nến, tay áo rộng trượt xuống khỏi đôi cánh tay trắng mịn thon gầy, Thương Nhung nằm ngửa trên giường, nhìn chăm chú vào mảnh giấy đầy nếp gấp trong tay.
“Nếu nhớ ta, hãy nhờ Mộng Thạch mang con bướm giấy đến cho ta.”
Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ, cuối cùng cũng không có ký tên.
Thương Nhung gấp nó lại thành hình con bướm giấy, vốn định đứng dậy mượn ngọn lửa từ cây nến gần đó để đốt đi, nhưng nàng lại nhìn chằm chằm nó một hồi lâu.
Hay là.
Hãy để nó lại thêm một đêm nữa?
Cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm mãi đến khi trời vừa sáng mới tạnh hẳn, sương sớm vô cùng dày đặc.
Trong một tiểu viện nằm trong con ngõ hẹp của thành Ngọc Kinh, Khương Anh vừa mới vươn vai bước ra khỏi phòng, hắn ngáp dài, vô tình nghiêng đầu, tình cờ nhìn thấy qua cánh cửa sổ đang mở, thiếu niên chỉ mặc áo trắng mỏng manh, hai tay chống cằm, không biết đang nhìn chăm chú vào chỗ nào trong sân.
Khương Anh giật mình, tưởng rằng hắn phát hiện điều gì bất thường, lập tức cảnh giác, nhanh chóng quay vào phòng cầm thanh kiếm để bên gối rồi chạy ra: “Công tử?”
Hắn ta vừa tiến lại gần, vừa quan sát mái hiên ẩn trong sương mù ẩm ướt.
Chiết Trúc như vừa mới hoàn hồn, nhìn hắn ta với vẻ kỳ lạ.
“… Ừm.”
Khương Anh nhìn rõ vết thâm nhạt dưới mí mắt hắn: “Ngài đang làm gì vậy?”
“Mộng Thạch vẫn chưa có tin tức sao?”
Chiết Trúc uể oải.
Khương Anh lắc đầu, nếu có, lúc này người dưới trướng hắn ta đã đưa tin tức đến rồi.
Chiết Trúc không quan tâm đến hắn ta nữa.
Hắn vẫn chống cằm, nhìn chằm chằm vào cửa viện, như đang mong ngóng đến nỗi mỏi mòn, dường như không biết mệt mỏi, trong lòng lúc thì phiền muộn, lúc thì mong chờ.
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Có phải nàng ấy không nhớ ta không?