Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 441 - Q5 - Chương 45: Người Tốt Hay Người Xấu

Q5 - Chương 45: Người tốt hay người xấu Q5 - Chương 45: Người tốt hay người xấu

Trong nháy mắt đó, máu tươi trong miệng Hồ Kinh Kinh điên cuồng phun ra.

Nàng có cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể sắp sửa trào ra hết.

Bức tường vô hình trên bầu trời rơi xuống về phía đạo kỵ quân.

Người tu hành mang mặt nạ xương đầu hổ trong ba nghìn kỵ quân kinh sợ đứng dậy kêu to, năm đạo huyết nguyệt đang lượn phía sau thân thể gã bay vút lên, đánh mạnh vào bức tường vô hình đang rơi nhanh xuống.

Bức tường vô hình nứt vỡ, hóa thành cuồng phong và kiếm khí lợi hại như mũi kiếm nhiều vô số kể phóng mạnh xuống mặt đất.

Năm đạo huyết nguyệt chỉ có thể cho đội kỵ quân tranh thủ được chút thời gian.

Người tu hành đeo mặt nạ xương đầu hổ kinh sợ, huýt gió to một tiếng, khiến đội kỵ quân đang trong cơn hỗn loạn, lộn xộn nhanh chóng lùi ra sau.

Mũi kiếm tán loạn phủ xuống kỵ quân, nhanh chóng tạo ra đầy cảnh máu tanh.

Những mũi kiếm này thực tế chỉ giết chừng hai mươi quân sĩ, nạn nhân đa số là do mũi kiếm phóng tới nhưng không kịp giục ngựa né tránh. Đối với trường hợp không cách nào ngăn cản lực lượng như vậy, điều kỵ binh cần làm là nhảy thoát ra khỏi lưng ngựa.

Nhưng hình ảnh hỗn loạn tạo ra khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

- Thủ Thành Kiếm.

Hồ Kinh Kinh cảm thấy mình như sắp chết, nhưng so với đội kỵ quân nước Ô Thi vẫn còn đang khiếp sợ thì nàng không biết lấy được lực lượng ở đâu thốt lên ba tiếng.

Sau đó nàng ngã sấp xuống về phía trước.

Ngay trước khi hôn mê, nàng vẫn còn suy nghĩ đây rõ ràng là kiếm ý của Mặc Thủ Thành.

Trong nhận thức của nàng, Hoàng Chân Vệ mới chính là truyền nhân của kẻ đã bức tử sư tôn mình, nhưng vì sao loại kiếm ý này lại xuất hiện trong tay Lệ Tây Tinh mà không phải Hoàng Chân Vệ?

Lệ Tây Tinh không để ý đến nghi vấn và cảm nhận của nàng, y cực kỳ nhanh chóng nhét một viên dược hoàn vào trong miệng nàng, sau đó dùng chút lực vỗ mạnh một cái, ép cho viên thuốc từ trong cổ trôi xuống bụng.

Y vẫn luôn tập trung chú ý đội kỵ quân đang hỗn loạn ở đằng xa kia.

Kỵ quân cố gắng không chế lại trận hình nhưng mãi vẫn không dám tiến lên.

Y biết rõ người thiếu nữ Trường Lăng này không hoàn toàn nghe mệnh lệnh của y, nhưng chỉ sợ lần này nàng đã đánh bạc thắng.

Y hít sâu một hơi, đưa tay cõng Hồ Kinh Kinh, chạy xuyên qua đồng cỏ một lúc rồi lấy tay đâm sâu vào bùn đất, kéo ra một sợi dây đồng.

Dưới dây đồng còn có thêm nhiều sợi dây đồng khác.

Theo sự phát lực của y, những dây đồng vốn không thẳng bắt đầu chuyển động. Cạnh chỗ y đang đứng xuất hiện hơn mười gợn sóng làm thành tuyến đường, nhìn qua sẽ giống như từng có rất nhiều người tu hành từng ghé qua nơi này.

Sau đó, y lui lại về phía sau. Lần nay y không cố gắng che giấu thân hình của mình. Bởi vì y biết mê cục tốt nhất là mê cục có giả có thật, làm cho địch nhân chú ý đến một số hình ảnh chân thật mới có thể che giấu đi dấu vết của sự thật.

Ba nghìn kỵ binh lui về phía sau năm mươi trượng, lần nữa ổn định lại trận tuyến.

Nhìn chút sóng cỏ ở hoang dã phía trước, nhất là chỗ Lệ Tây Tinh lui đi tạo thanh một đám bụi mù. Dễ nhận thấy nhất tướng lãnh của đội kỵ quân này là người tu hành đeo mặt nạ xương đầu hổ kia, gã trầm mặt một lúc rồi phát ra mấy tiếng không rõ nghĩa.

Bên cạnh y, mấy người kỵ binh đồng thời lên tiếng, hình như là muốn phản đối nhưng đáp lại là thêm mấy tiếng quát mắng to tiếng nghiêm khắc.

Quanh gã không còn ai dám lên tiếng.

Ba nghìn kỵ binh bắt đầu lui về phía sau, biến mất trong màn đêm.

Gã tướng lãnh này cũng xuống ngựa. Chiến mã của gã được đội kỵ quân lui lại cùng lúc mang đi. Lúc này, tiếng vó ngựa hầu như biến mất, một thanh loan đao như huyết nguyệt trên lưng gã bay lên.

Thanh loan đao này mỗi lúc một bay cao, sau một lúc lâu, sau lưng gã tướng lãnh bỗng truyền tới một tràng thanh âm của cỏ khô bị bẻ gãy. Rất nhanh, một con sói lớn xuất hiện bên cạnh gã.

Đây là một con sói lớn màu xanh có hình thể lớn hơn nhiều so với sói hoang bình thường. Trên lưng cự lang có yên, thậm chí còn được buộc vào một chút đồ ăn và chăn dày.

Gã tướng lãnh vỗ vồ đầu cự lang rồi leo lên yên, ngồi trên lưng sói.

***

Thuốc trong bụng Hồ Kinh Kinh bắt đầu phát tác.

Dược lực cuồn cuộn chảy vào trong kinh mạch, tuy không cách nào có thể nhanh chóng làm cho kinh mạch nàng lành lại nhưng chúng xâm nhập vào cốt tủy sẽ kích thích nàng sản sinh ra nhiều khí huyết.

Sự thống khổ mới làm cho Hồ Kinh Kinh nhanh chóng tỉnh lại. Sau đó, nàng nhổ ra một búng máu.

- Tốt nhất cô đừng có ngẩng đầu, nếu không chỉ một cành lá bình thường cũng có thể chọc mù mắt cô.

Trong lúc nàng đang muốn theo bản năng ngẩng đầu nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì đã nghe thanh âm của Lệ Tây Tinh truyền vào tai.

Nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, hiểu rằng Lệ Tây Tinh đang cõng mình chạy rất nhanh trong hoang nguyên.

- Chúng ta thành công?

Nàng nghe lời không ngẩng đầu nhưng vẫn cố gắng yếu ớt hỏi.

Lê Tây Tinh trầm mặc mấy giây rồi đáp:

- Kỵ quân đã lui.

Hồ Kinh Kinh mừng rỡ, sau đó chợt cảm thấy dược lực trong cơ thể mạnh mẽ đến mức khó tưởng tượng, lúc này mới bắt đầu chú ý đến thân thể của mình, khiếp sợ hỏi:

- Đây là đan dược gì?

- Bạch Cốt Sinh Huyết Đan.

Lệ Tây Tinh trả lời gọn lỏn.

- Đây là Hàn...

Hồ Kinh Kinh không thể tin được há to miệng, nói không hết lời.

- Đây là đan dược chữa thương mạnh nhất trong hoàng cung nước Hàn lúc trước.

Lệ Tây Tinh vẫn nói rất xúc tích:

- Đúng là bởi vì có đan dược như vậy bên người, phụ thân mới yên tâm để ta tự sinh tồn ở chỗ này.

Hồ Kinh Kinh càng thêm khiếp sợ, không nói nên lời.

Lệ Tây Tinh nói tiếp:

- Nhưng đây cũng là viên đan cuối cùng.

Hồ Kinh Kinh ngây người mất mấy giây, khó khăn lắm mới nói:

- Cảm ơn.

Lệ Tây Tinh trầm mặc một lúc, nói tiếp:

- Không cần cảm ơn, trước khi đội kỵ quân kia xuất hiện, ta vẫn chưa nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào song toàn.

Mặt Hồ Kinh Kinh dán vào lưng y, toàn bộ lớp da lông trên áo đã ướt đẫm máu. Lúc này, máu gặp lạnh đã bị đông lại nên áo bào giống như da đã được luộc qua, nhưng nhờ y mau chóng chạy trốn, hơi nóng phát ra từ lưng y làm cho Hồ Kinh Kinh đang bị trong thương cảm nhận chút ấm áp.

Nàng do dự hồi lâu mới hỏi:

- Ngươi làm sao biết Thủ Thành Kiếm của Mặc Thủ Thành?

Lệ Tây Tinh do dự cũng rất lâu. Trong đám thiếu niên tài tuấn trẻ tuổi của Trường Lăng, chỉ sợ y là người ít nói nhất, cũng không am hiểu nói chuyện với người khác, vậy mà lúc này y vẫn muốn nói cái gì đó.

- Không nên hận Mặc Thủ Thành.

Sau khi do dự rất lâu, y mới rất nghiêm túc trả lời:

- Ông ấy làm những chuyện đó cũng không phải vì ông ấy.

- Ý ngươi là chỉ cần không phải vì bản thân mình thì lão ấy là người cao thượng sao?

Hồ Kinh Kinh nhớ lại kiếm quang, âm thanh lạnh lẽo lúc đó.

- Có hận thì ông ấy cũng đã chết.

Lệ Tây Tinh không phản bác lời nàng, y cũng có thể hiểu được cảm thụ của nàng:

- Ít nhất đối với ta mà nói, ông ấy kỳ thật là người giúp cho Trường Lăng cân bằng.

Hồ Kinh Kinh không hiểu rõ lời của y, nhưng cũng chỉ trầm mặc nghe.

- Ông ấy sẽ nghĩ cách đền bù sai lầm cho một số người.

Lệ Tây Tinh nói tiếp:

- Trước khi ta bị trục xuất khỏi Trường Lăng, đám thiếu niên đồng lứa không ai đánh lại ta. Nếu ta lấy Mân Sơn Kiếm Tông làm mục tiêu, có lẽ so với Đoan Mộc Tịnh Tông, ta còn vào Mân Sơn Kiếm Tông nhanh hơn bọn hắn. Nhưng rốt cuộc ta bị trục xuất khỏi Trường Lăng. Ông ấy đã dạy ta Thủ Thành Kiếm, là để đền bù cho việc ta bị lưu đày, cũng là khen thưởng cho những việc ta đã làm ở đây.

Hồ Kinh Kinh khó khăn hít vào, qua một lúc mới nói:

- Ta thừa nhận, lão ấy đối với người là một người tốt. Nhưng đối với Bảo Quang Quan chúng ta mà nói, lão chính là tội nhân. Có điều lão đã chết, vì vậy ta cũng không đánh giá lão làm cái gì.

Cảnh đêm đã rất tối. Tất cả giống như bị rửa sạch, mọi thứ đều cùng một màu tối đen.

Lê Tây Tinh vẫn luôn cúi thấp đầu chạy nhanh đột nhiên ngừng lại.

- Tiếp theo chúng ta đi đâu?

Hồ Kinh Kinh hỏi.

Lê Tây Tinh từ từ quay người, lạnh lùng đáp:

- Tiếp theo, chúng ta đi đâu cũng không được.

Nghe được ngữ khí của y có sự khác thường, Hồ Kinh Kinh vẫn cúi đầu nói chuyện bỗng ngẩng đầu lên.

Nàng cũng ngẩng đầu giống y, nhìn về đêm tối ở phía xa.

- Có người đuổi tới?

Nàng nhẹ giọng hỏi Lê Tây Tinh:

- Người tu hành lợi hại hơn chúng ta nhiều lắm?

Lệ Tây Tinh không trả lời.

- Ngươi đi đi.

Hồ Kinh Kinh hít sâu một hơi rồi nói:

- Một mình ngươi có lẽ sẽ đi được.

- Đừng nói, đừng làm ngắt mạch suy nghĩ của ta.

Lệ Tây Tinh gắt lên.

Lông mày Hồ Kinh Kinh nhăn lại. Nàng không nói gì nữa, cũng không cử động. Bởi vì lúc này Lệ Tây Tinh đã để nàng xuống, tay nắm chặt trường kiếm nhưng chỉ đứng bất động trước mặt nàng.

Đêm tối ở phía xa rốt cuộc cũng xuất hiện một âm thanh khác thường.

Một hình ảnh có dáng dấp màu xanh làm cho vô số cỏ khô gãy vỡ mang theo cuồng phong lao trong đêm tối, ầm ầm lao tới tầm mắt của nàng.

- Răng Nanh!

- Ngươi chính là Răng Nanh!

Một thanh âm kỳ dị tức giận vang lên trong đêm tối vô tận, giống như ngọn lửa màu đen lan đến trong bầu trời đêm.

Mắt Lệ Tây Tinh hơi nheo lại.

Bình Luận (0)
Comment