Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 442 - Q5 - Chương 46: Chạy Trốn

Q5 - Chương 46: Chạy trốn Q5 - Chương 46: Chạy trốn

Sinh tồn trong hoang nguyên ở nước Ô Thị, hơn nữa sống còn không tệ, đối với người bình thường thì chủ yếu sống dựa vào dê, bò và ngựa.

Nhưng bản thân người Ô Thị biết rất rõ, tổ tiên bọn họ sỡ dĩ có thể sinh tồn chủ yếu là dựa vào đi săn.

Trong hoang nguyên, đồ ăn bọn họ chủ yếu là nai, còn sói là kẻ địch lớn nhất. Vì vậy, trong các vật tổ, sói và nai trở thành hai thánh vật quan trọng nhất.

Người Ô Thị chiến đấu với hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt, rồi tiến tới khiêu chiến với tất cả mọi thứ mạnh mẽ có thể khiêu chiến bọn họ. Có một bộ lạc cuối cùng chinh phục được một đàn sói mạnh nhất trong hoang nguyên, mà bộ lạc này cuối cùng thống nhất được các bộ lạc khác, sau này thành vương tộc của Ô Thị.

Đàn sói mạnh mẽ nhất kia là Thương Lang(*), có bộ lông màu xanh, hình thể cực lớn, hơn nữa còn có sức mạnh và nhanh nhẹn tương đương với người, sức chịu đựng không thua gì tuấn mã.

(*) Thương Lang: sói xanh biếc.

Có thể có được một con Thương Lang làm thú cưỡi, chỉ có thể là người của vương tộc Ô Thị.

Trước khi tia sáng cuối cùng của tà dương biến mất, Lệ Tây Tinh đã kịp thấy rõ chủ nhân của năm vòng huyết nguyệt, thấy rõ người đeo mặt nạ xương hổ - chủ tướng của ba nghìn kỵ quân kia. Nhưng y thật sự không ngờ, người này lại là vương tộc của nước Ô Thị.

- Ta thật sự không ngờ chủ tướng của ba nghìn kỵ quân lại là thành viên của vương tộc Ô Thị.

Lệ Tây Tinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt uy nghiêm của người mang mặt nạ xương hổ, thong thả nói tiếp:

- Cũng thật không ngờ, người như ngươi lại dám rời khỏi đại quân, một mình đuổi theo địch.

Thương Lang hạ xuống đất, theo từng hơi thở dốc của nó, có cảm tưởng trước người nó đang thổi ra từng đợt gió lớn.

Tướng lãnh nước Ô Thị ngồi trên người nó không có hành động hấp tấp, bất động, lạnh lùng như sắt đúc, nhìn Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh, dùng giọng đúng chuẩn Quan Trung nói:

- Chuyện các ngươi không ngờ còn rất nhiều, cho nên mới gặp thất bại.

- Bây giờ chỉ mới bắt đầu chiến tranh, các ngươi đã phải dốc toàn bộ lực lương, còn chúng ta chỉ là quân tiên phong.

Lê Tây Tinh lạnh lùng lắc đầu:

- Bất kể như thế nào, gửi hi vọng ở triều khác, Ô Thị sẽ không có kết quả gì tốt.

- Ngọc nát đá tan thì sao?

Tướng lãnh nước Ô Thị vẫn ngồi trên yên nhìn Lệ Tây Tinh, cười lạnh:

- Cho dù Ô Thị của chúng ta chỉ còn mấy nghìn người thì chúng ta vẫn như cũ là Ô Thị, nghìn năm sau, vùng thảo nguyên này vẫn sẽ còn Ô Thị, nhưng các ngươi sẽ trả cái giá vô cùng lớn, có thể trăm năm sau Đại Tần chưa chắc đã còn tồn tại.

Lệ Tây Tinh trầm mặc một lúc mới nói:

- Vì vậy ta không hy vọng đánh.

Tướng lãnh Ô Thị lạnh giọng cười:

- Những lời này từ miệng Răng Nanh nói ra, có phải có chút buồn cười?

Lê Tây Tinh nhìn gã, chậm rãi nói:

- Người bị ta giết chết cũng chỉ là đám cướp bóc thương đội đi qua biên cảnh Ô Thị.

Tướng lãnh Ô Thị vẫn giữ giọng cười lạnh:

- Nếu không phải Đại Tần các ngươi vẫn luôn xa thân gần đánh, hạn chế buôn bán với chúng ta, người Ô Thị sao lại cướp bóc thương đội đi qua biên cảnh Ô Thị?

Hồ Kinh Kinh đứng phía sau nhìn bóng lưng Lệ Tây Tinh, trong mắt hiện ra sự khiếp sợ, thần sắc tôn kính mỗi lúc càng nhiều thêm.

Chỉ nghe qua những lời đối thoại này, nàng bắt đầu hiểu những năm này, Lê Tây Tinh - thiếu niên bị Trường Lăng vứt bỏ - đã làm những chuyện gì, có được loại thanh danh gì. Có điều, những điều này chỉ có người nước Ô Thị biết rõ, còn đa số người ở Trường Lăng ngược lại lại không biết.

- Loại vấn đề này sẽ không có câu trả lời thỏa đáng.

Lệ Tây Tinh lạnh lùng nhìn tướng lãnh Ô Thị:

- Ta chỉ là một người tu hành bé nhỏ, những chuyện ta có khả năng là bảo vệ những thương đội kia, không phải kiểu tàn sát bừa bãi như đàn sói tấn công bầy dê.

- Kỳ thật, ta rất tôn kính ngươi, đặc biệt là sau khi ta đuổi theo các ngươi, phát hiện các ngươi chỉ có hai người mà lừa gạt được đội kỵ quân của ta lui binh.

Tướng lãnh Ô Thị cũng không tranh cãi tiếp, sau một lúc trầm mặc mới nói tiếp:

- Vì vậy ta quyết định phải dùng lễ ngộ đối với dũng sĩ chân chính. Ta là Ô Liễm Tử, ngũ hoàng tử của Ô Thị. Ta muốn cùng người đường đường chính chính đấu một trận công bằng, sau đó sẽ lấy cái đầu của ngươi xuống.

- Ta đồng ý.

Lệ Tây Tinh nhìn vị hoàng tử này, trả lời:

- Nếu trước đó người tản đi hơn nửa chân nguyên trong người.

Ô Liễm Tử khẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đầy vẻ trào phúng của Lệ Tây Tinh, sâu trong mắt gã có một cỗ tức giận dâng lên. Nhưng gã không nói chuyện, chỉ đơn giản ép chân nguyên trong người ra ngoài qua hai đầu ngón tay.

Hai tay của gã bắt đầu sáng lên.

Từng dòng chân nguyên màu đỏ mang theo một mùi thơm khó nói nên lời nhỏ xuống đồng cỏ khô héo bên cạnh. Trong bóng tối, đồng cỏ như có mười đóa hoa xinh xắn nở rộ.

Hồ Kinh Kinh không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, nàng thật sự không ngờ đối phương vậy mà thật sự làm như thế.

Nhưng cũng vào lúc này, nàng cảm thấy cánh tay mình có chút đau đớn.

Một vài sợi tóc của Lệ Tây Tinh vào lúc này giống như bị gió lay động, chạm vào tay của nàng.

Nhưng những sợi tóc này tạo ra đau đớn nhắc cho nàng biết đây thực sự không phải do gió.

Nàng cảm nhận sợi tóc châm vào tay viết mấy chữ gì đó, nàng cảm thấy không thể tin, thậm chí có chút xấu hổ.

- Được rồi.

Ô Liễm Tử có ánh mắt luôn là nghiêm nghị, chăm chú, giống như hai đạo kiếm bén, còn giọng nói chậm rãi nhưng kiên định cho thấy gã cực kỳ tin tưởng và kiêu ngạo. Rõ ràng dáng người còn thấp hơn Lệ Tây Tinh một chút nhưng vẫn luôn khiến người khác có cảm giác gã giống như đang nhìn từ trên cao xuống.

- Được rồi.

Lệ Tây Tinh cũng đáp lại câu câu giống vậy, sau đó y đưa kiếm lên ngang ngực.

Lúc này, y cầm trường kiếm màu xanh, phù văn là ba đường kẽ xiêu vẹo không theo quy tắc nào kéo dài đến mũi kiếm.

Gió đêm bắt đầu thổi to, trước người y phát ra tiếng nổ vang.

Trong số lớp người tu hành trẻ tuổi ở Trường Lăng, Lệ Tây Tinh được công nhận là người tu hành mạnh mẽ. Còn lúc này, trong cuộc chiến sinh tử thật sự, trên người y càng toát ra khí tức lãnh huyết kinh người.

Một đạo kiếm quang trắng xanh như răng nanh sáng lên. Trên bầu trời đêm tầm mười trượng xuất hiện một vòng cung đi với một quỹ đạo quỷ dị khó có thể nắm bắt chém mạnh về phía Ô Liễm Tử.

Lúc kiếm quang sáng lên, Ô Liểm Tử đã bắt đầu chạy nhanh.

Mũi chân Ô Liễm Tử điểm nhẹ lên lá vàng, toàn bộ người tựa như để gió, không khí xuyên qua. Trên lưng gã, năm thanh loan đao đều bay ra tạo thành năm vòng huyết nguyệt bay múa quanh gã.

Kiếm quang rơi vào năm vòng huyết nguyệt, sau đó kiếm quang bị văng ra khắp nơi. Mặt nạ xương đầu hổ cũng bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn rất nhỏ như mạng nhện, nhưng ánh mắt Ô Liễm Tử vẫn tự tin và kiêu ngạo đến cực điểm. Một tiếng quát chói tay phát ra từ miệng gã, khiến mảnh xương hổ gần miệng bị bắn văng ra.

Năm vòng huyết nguyệt dựng đứng, vây quanh y chỉnh tề như năm binh sĩ rồi dần dần hợp lại cùng một chỗ tạo thành một thanh trường đao rất dày màu máu.

Có cảm tưởng gã cầm thành trường đao sẽ là quá sức. Chân nguyên trong người Ô Liễm Tử điên cuồng chảy xiết, không khí bị chân nguyên chèn ép phát ra những tiếng nổ lớn như sét đánh.

Đối mặt với một đao như vậy, khuôn mặt Lê Tây Tinh càng trở nên lạnh lùng.

Kiếm trong tay y không hề có động tác gì tiếp theo, nhưng chân nguyên trong cơ thể Lê Tây Tinh phát ra nhanh chóng tạo thành một bức tường vô hình trên đầu y. Sau đó, Lệ Tây Tinh dùng bức tường lớn này đánh thẳng về phía trước.

Mặt nạ xương hổ của Ô Liễm Tử giống như mảnh sứ bị vỡ ra rơi lả tả xuống, gã không dùng trường đao trong tay để chém mà đâm về phía trước, như đang cầm một cây gậy.

Ầm, một tiếng nổ mạnh vang lên.

Có cảm giác như bầu trời bị gã đâm thủng một lỗ.

Bức tường lớn kia cũng bị chọc thủng một lỗ.

Lực lượng khổng lồ ép xuống mặt đất, có điều Ô Liễm Tử đứng trong lỗ thủng đó. Mặt đất hai bên người gã chấn động, xuất hiện từng vết như sẹo sâu, rộng chừng một trượng.

Một kiếm như vậy mà cũng bị gã phá vỡ, nhưng rất nhanh sau đó, Ô Liễm Tử không bị bất kỳ tổn thương nào bỗng tức giận hét lên.

Bởi vì ngay lúc gã chọc thủng bức tường, Hồ Kinh Kinh đứng sau lưng Lệ Tây Tinh bất ngờ xuất kiếm.

Một đạo kiếm quang màu vàng như ánh nến không chém về phía Ô Liễm Tử mà đi sát qua người gã phóng về phía cự lang đang đứng cách đó không xa.

Một kiếm này đối với người tu hành thì cũng không mạnh mẽ gì, thực tế, sau khi Hồ Kinh Kinh bị thương nặng, một kiếm này đối với Ô Liễm Tử rất là yếu, nhưng gã không thể tưởng tượng được sau khi Lệ Tây Tinh đồng ý với gã sẽ quyết đấu công bằng, mà Hồ Kinh Kinh lại ra tay vào lúc này.

Kiếm này không mạnh, nhưng với một con sói lớn thì đã đủ.

Trong tiếng thét chói tai của gã, cự lang cảm nhận được nguy hiểm cố hết sức nhảy lên, nhưng đã muộn, kiếm quang màu vàng luớt qua hai chân sau của nó.

Hai chân sau đứt cùng lúc, máu phụt tuôn ra.

Lệ Tây Tinh lui về phía sau. Y gấp gáp ôm lấy người Hồ Kinh Kinh, giống như vác bao cát cõng trên vai, sau đó cực nhanh khom người chui ra phía sau bụi cỏ.

- Thật có lỗi.

Trong lúc Ô Liễm Tử thét lên, tức giận đến cuồng loạn, Lệ Tây Tinh đang điên cuồng nhanh chóng cúi đầu chạy đi vẫn để lại hai câu như đang nói với bản thân y:

- Đây mãi mãi là do chiến tranh, không phải ân oán giữa hai cá nhân.

---

Vô Tội: Tạm thời đi công tác ở Bắc Kinh, hôm sau sẽ bổ sung chương.

Bình Luận (0)
Comment