Ô Liễm Tử tức giận đến cực điểm, hét lên một tiếng chói tai, mặt nạ xương hổ của gã vỡ thành vô số mảnh rơi xuống đất(*).
(*) Chương 45 dịch nhầm, lúc này mặt nạ mới nứt chứ chưa vỡ.
Mặt nạ vỡ rơi xuống lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nếu so với tiêu chuẩn của người Ô Thị.
Đây là một vị hoàng tử rất tuấn tú, dù có ở Trường Lăng thì cũng được xem là một mỹ nam tử. Nhưng điểm đáng chú ý hơn là đồng tử màu xám nhạt của gã.
Ở nước Ô Thị, chỉ có đàn ông Ô Thị cưới con gái Nguyệt Thị mới sinh ra con cái có đồng tử màu sắc như vậy.
Nước Nguyệt Thị từ lâu đã bị nước Tần chinh phục, sau này trở thành nước phụ thuộc của người Tần. Trong mắt những quốc gia và bộ lạc khác ở hoang nguyên này, người nước Nguyệt Thị đại biểu cho nhu nhược và đê tiện.
- Vô sỉ!
Nhìn cự lạng bị chém mất hai chân sau đang kêu rên thống khổ, vị hoàng tử nước Ô Thị này lần nữa tức giận hét lên.
Gã không cách nào nghĩ được, Lệ Tây Tinh đã đồng ý quyết đấu công bằng với gã mà lại âm thầm bảo Hồ Kinh Kinh thừa cơ xuất kiếm.
- Vì sao?
Hồ Kinh Kinh yên tĩnh nằm trên lưng Lệ Tây Tinh cũng không hiểu được.
- Thanh danh còn quan trọng hơn so với sống chết, phải không?
- Ta làm như vậy sẽ khiến tất cả người Tần phải hổ thẹn, đúng không?
Lệ Tây Tinh liên tục hỏi ngược lại nàng hai câu, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ biết, nếu ta sống thì có thể có rất nhiều người Tần sẽ không phải chết. Ta chỉ biết, trong tình trạng tức giận cực hạn, hắn nhất định sẽ tiếp tục đuổi giết ta, có lẽ sẽ không quay lại ngay với đội kỵ quân hắn đang thống lĩnh, như vậy, nhóm tàn quân của cô và một số nhóm tàn quân khác có thể sẽ sống sót.
Hồ Kinh Kinh trầm mặc hồi lâu. Chẳng hiểu tại sao, nàng nghĩ tới sư tôn và Mặc Thủ Thành đã chết.
***
Từ một chỗ rất xa nhìn lại, dưới bầu trời tận cùng Tây Bắc của vương triều Đại Tần có một đường hắc tuyến kéo qua. Nhưng khi tới gần mới biết đó là một dãy núi to lớn, hùng vĩ cỡ nào.
Nổi bật hơn nữa là nhờ hoang nguyên khô cằn hai bên phụ trợ, phía trên đỉnh núi lớn có mây tuyết càng làm cho người ta thấy thiên nhiên nơi đây hùng vĩ, uy nghiêm khó nói nên lời.
Khiến lòng người cảm thấy con người thật nhỏ bé.
Khiến con người cảm thấy chắc phải có thần linh ở đấy.
Đây là Âm Sơn, thần sơn trong lòng rất nhiều thế hệ dân du mục sinh sống.
Nhờ một số ngọn núi, nơi đây hình thành một thung lũng lớn ngang qua dãy thần sơn. Phần lớn người đầu tiên đến đây, nhìn thấy phong cảnh uy nghiêm và hùng vĩ, sẽ có cảm giác giống như mình đang đi hành hương.
Nhưng đối với ba nghìn lính Túc Vệ Quân đang cấp tốc hành quân qua đây mà nói thì chỉ có cảm giác thân thể mệt mỏi và mù mịt, cùng với một nỗi sợ hãi không biết nào đó.
Âm Sơn có bảy ngọn núi tạo thành bảy cửa ải với địa thế thiên nhiên rất thích hợp cho việc hành quân đánh trận. Cốc Ngục Quan nằm trên một trong bảy ngọn núi này.
Đối với cửa ải, vương triều Đại Tần đương nhiên muốn nắm chắc trong tay mình. Nhưng vấn đề ở chỗ, Cốc Ngục Quan lại là cửa ải xa xôi nhất trong số bảy cửa ải của Âm Sơn.
Trên mặt chiến lược, nếu quân đội Ô Thị hay xa hơn nữa là Đông Hồ vượt qua nơi này, tiến thẳng vào hoang nguyên phía sau Âm Sơn, quân đội Đại Tần vẫn có đủ thời gian để điều động, tạo thành một khe hở rồi từ từ bố trí vòng vây đón lõng.
Bởi vậy, tòa thành không chỉ là nhỏ nhất mà cũng là tòa thành cuối cùng được thiết lập.
Những tòa thành khác được xây liền với vách đá hai bên, tựa như một bức vách sắt kiên cố. Hai bên sườn núi một cao một thấp, chỉ chừa một cách cổng để quân đội có thể đi qua. Thành lầu và tường thành tiếp nối nhau vô cùng vững chãi.
Nhưng Cốc Ngục Quan lại chưa được xây dựng hoàn tất. Tòa thành nằm ở sườn Bắc, một dải rất dài chưa được được liên kết với triền núi. Việc này khiến nơi đây chỉ như một tòa thành được xây dựa vào một phía dốc núi mà thôi.
Hiện tại có mấy vạn tàn quân nước Tần bị đại quân của nước Ô Thị lập kế truy đuổi, dồn vào tòa thành có khả năng phòng ngự kém cỏi này.
Có kỵ quân chia cắt phía sau, dù là quân sĩ cấp bậc thấp nhất của quân Tần nhìn qua cũng hiểu được ý đồ này. Không chỉ là muốn hành động một lần diệt toàn bộ mấy vạn quân Tần mà sâu xa hơn là nắm trọn Cốc Ngục Quan.
Tiếp theo cho dù quân đội nước Ô Thị không tiến vào Âm Sơn sau đó phản công, thì một ít bố cục của bọn chúng cũng có thể tận lực nghiêng về phía đầu này, đến lúc đó nếu viện quân của Đông Hồ tới thì cũng sẽ dễ dàng hình thành liên quân cùng nước Ô Thị.
Về phần một ít quân đội Đại Tần đã xâm nhập sâu vào biên cảnh nước Ô Thị, liền sẽ hoàn toàn biến thành cô đảo, bị tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cốc Ngục Quan vốn có hơn một vạn năm ngàn quân coi giữ, nhưng mà trước đó đã có đại bộ phận xâm nhập vào hoang nguyên, cho nên quân coi giữ lúc này chỉ không tới hai ngàn người.
Vì thế khi ba ngàn Túc Vệ quân đến, lại tăng thêm một ít tạp dịch và công tượng thường ngày không chiến đấu thì tỷ lệ quân coi giữ cùng Túc Vệ quân nơi này cũng chỉ là năm năm.
Mà tướng lĩnh cấp cao nhất lưu thủ ở chỗ này là Ngô Tê Ngô, cũng cùng giai với Quách Phong.
Khi Quách Phong suất lĩnh Túc Vệ quân đến, thấy được người tướng lĩnh gầy gò này còn đang tuổi tráng niên, nhưng khuôn mặt nhìn qua đầy vẻ tang thương như nam tử ngoài năm mươi tuổi, sau khi y tự mình dẫn một ít tướng lĩnh nghênh đón, liền trầm mặc mời Quách Phong và một ít phó tướng đi theo bên cạnh gã, cùng với đám người Đinh Ninh, Nam Cung Thái Uyển đến thành lâu cao nhất của Cốc Ngục Quan.
Sau Âm Sơn đa phần chỉ là đồng cỏ, không hề có dãy núi che chắn.
Cho nên tầm mắt có thể nhìn rất xa.
Ngô Tê Ngô vẻ mặt lạnh lẽo nhìn một chút khói bếp ở xa xa, nói:
- Các vị đuổi tới rất kịp thời, nhiều nhất hơn nửa ngày nữa. Lực lượng tiên phong của chúng sẽ tới đây.
- Cho dù là quân tiên phong, ít nhất cũng có hơn năm ngàn người.
Sau khi dừng một chút, vị tướng lĩnh gầy gò có khuôn mặt rất tang thương này rất đơn giản trực tiếp nói:
- Theo lý bọn chúng có thể đến sớm nửa ngày, nhưng dựa theo suy đoán của chúng ta, sở dĩ bọn chúng không dốc toàn bộ tốc độ cũng không phải do tách rời với đại quân, mà sở dĩ đại quân đến chậm, hẳn là do mang theo rất nhiều quân giới... Bọn chúng đã thu được rất nhiều khí giới trong chiến đấu với chúng ta lúc trước.
Quách Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Khi nào mấy vạn tàn quân của chúng ta có thể đến?
Ngô Tê Ngô cắn răng, nói:
- Hai ngày rưỡi.
- Hơn nữa phía sau có đại quân Ô thị quốc lập tức đuổi theo, thời gian trong đó chênh lệch hai ngày. Chí ít có hơn vạn quân đội nước Ô thị ở hậu phương, chỉ cần hai ngày là sẽ có thể đến đối phó chúng ta.
Sắc mặt tất cả các tướng lĩnh quân Tần đều rất khó coi, ngoại trừ Đinh Ninh.
- Có hơn năm ngàn khoái kỵ tiên phong, đại bộ phận mang theo quân giới nặng nề, vậy nhất định số lượng còn lớn hơn, cho nên tổng số quân đội nước Ô thị đi ở phía sau ít nhất là hơn một một vạn mốt, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn.
Khi ánh mắt Quách Phong chuyển đến trên người Đinh Ninh, hắn liền rất bình thản lên tiếng:
- Tổng cộng bên chúng ta mặc dù xem như hơn năm ngàn, nhưng lại không thể xem như đại quân tinh nhuệ. Vậy còn gì có thể đỡ nổi đây?
Nơi này cách Trường Lăng rất xa, tin tức truyền qua lại cũng không thuận lợi như chỗ đó, vậy nên quân sĩ bình thường cùng tướng lĩnh không tính quá cao cấp nơi này cũng không biết rất nhiều chuyện ở Trường Lăng. Đồng thời Ngô Tê Ngô và tướng lĩnh bên cạnh y cũng không rõ Đinh Ninh rốt cuộc có thân phận gì.
Nhưng nhìn hắn có thể theo sát phía sau Quách Phong, hơn nữa có được khí chất mà người tu hành trẻ tuổi bình thường không cách nào so sánh, y cũng không dám xem thường, sau khi trầm mặc một lát liền nói:
- Trong mỏ quặng Cốc Ngục Quan còn có hơn hai ngàn năm trăm lao động, hơn phân nửa trong đó là tội phạm lưu đày ở nơi này.
Đinh Ninh nhìn y mỉm cười trào phúng, nói:
- Ý của ngài là cho những kẻ khuân vác cùng phạm nhân này tự do, để cho bọn họ cầm vũ khí chống cự kẻ thù bên ngoài?
Ngô Tê Ngô nhíu mày, y có chút không thích thái độ của Đinh Ninh lúc này.
Đinh Ninh nhẹ nhàng nói tiếp:
- Thông thường người có thể bị lưu đày ở nơi này đều là phạm nhân trọng án, lúc bình thường vì để cho bọn họ nghe lời, chỉ sợ các vị cũng làm cho bọn họ chịu không ít khổ sở. Nếu như lúc này thả ra thì chỉ sợ sẽ đối phó với chính các vị trước tiên, mà không phải là quân đội nước Ô Thị.
Ngô Tê Ngô lạnh lùng nói:
- Năm ngàn quản lý hơn hai ngàn năm trăm, trong đó một ít thủ lĩnh cùng người phản kháng kịch liệt thì giết trước.
- Mặc dù chỉ còn lại hơn một ngàn thì cũng sẽ hữu dụng.
Đinh Ninh cười nhạo nói:
- Chỉ sợ trái lại giết khiến mình mệt mỏi trước, giết đến đau lòng rồi.
Ngô Tê Ngô hít sâu một hơi, nhìn một tên hậu bối trào phúng mình hoàn toàn không che dấu như vậy, y hiển nhiên đã nổi giận, cười lạnh nói:
- Vậy theo ngươi thì nên làm như thế nào?
- Không bằng bỏ thành.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn vị tướng lĩnh trong ánh mắt đã ẩn chứa sát khí này, xoay người chỉ sườn núi ở một bên:
- Toàn quân đồn trú ở trên sườn núi cao kia. Từ trên cao nhìn xuống thì kỵ quân sẽ không có ưu thế. Dù cho bọn chúng có chiếm được thành này, mảnh sườn núi kia ít nhất có thể làm cho lúc tàn quân của chúng ta đến, từ sườn núi lui vào phía sau Âm Sơn. Điều chúng ta phải làm chỉ là kiên trì hai ngày, trong hai ngày này dốc hết sức lực giữ được sườn núi kia mà thôi.
Tất cả tướng lĩnh quân Tần nhìn về phía sườn núi mà Đinh Ninh chỉ.
Ngô Tê Ngô sửng sốt một lát, chợt phẫn nộ cười lạnh:
- Thực sự vớ vẩn. Mặc dù địa thế của sườn núi kia cao hơn một chút, nhưng lại mất đi sự trợ giúp của của một ít khí giới bên trên thành này. Trước tiên bỏ thành, chờ đến khi đại bộ phận chi kỵ quân tiên phong phía sau đến, nhất là một ít khí giới kia vừa đến thì chắc chắn phải chết. Lấy cái gì kiên trì trong hai ngày?
- Ta cũng không quan tâm ý kiến của ngài.
Đinh Ninh xoay người nhìn Quách Phong, nghiêm túc nói:
- Ta chỉ quan tâm ý kiến của chúng ta, lần này ta còn cần Túc Vệ quân có thể hoàn toàn nghe theo ý kiến của ta.
Quách Phong ngẩn người.
- Nếu bọn họ không bỏ thành, vậy Túc Vệ quân chúng ta sẽ đóng quân ở trên sườn núi kia.
Đinh Ninh nhìn hắn, lại bổ sung một câu.
Nghe được một câu này của hắn, sắc mặt đám người Ngô Tê Ngô lập tức khó nhìn tới cực điểm.
Quách Phong vẫn còn có chút khó có thể tin.
- Chuyện này liên quan đến ai sẽ chỉ huy trận chiến này.
Đinh Ninh nhìn gã, chậm rãi nói:
- Ai sẽ chỉ huy trận chiến này.
- Ngài nhất định phải tin tưởng ta.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh lại nhìn gã, tiếp tục thì thầm:
- Ngài nhất định phải nghe ta, như vậy mới có thể giành thắng lợi trong trận chiến này.
Quách Phong gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Gã do dự thật lâu, tuy rằng lấy kinh nghiệm trước kia của gã mà nói, đây tuyệt đối là một sai lầm phân liệt gây bất lợi cho đại chiến trước khi chiến đấu, nhưng cuối cùng gã vẫn hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.