- Cho dù là người đứng đầu Mân Sơn kiếm hội thì như thế nào! Cuối cùng chỉ là một thiếu niên vô tri chưa hề trải qua chiến trận, mà Quách Phong kia cũng hồ đồ rồi, lại thật sự để cho Túc Vệ quân nghe theo sự chỉ huy của hắn!
- Tự loạn trận cước, cho dù là tướng lĩnh ngu xuẩn nhất cũng sẽ không phạm sai lầm như vậy!
Nhìn bóng lưng đám người Đinh Ninh và Quách Phong xoay người rời đi, sắc mặt mấy tướng lĩnh biên quân âm trầm đến cực điểm.
Sắc mặt Ngô Tê Ngô cũng rất khó nhìn, sâu trong đôi mắt lóng lánh của y đã tràn ngập sát ý lăng lệ.
Nếu như có niềm tin tuyệt đối thì trong nháy mắt vừa rồi, y đã lựa chọn trực tiếp giết chết Đinh Ninh.
Ba ngàn Túc Vệ quân vừa mới vào thành đã bắt đầu rời đi, tiến về phía chỗ địa thế bằng phẳng bên trên sườn núi kia, bắt đầu cắm trại.
Viện quân đến vì không hợp ý kiến mà rời khỏi thành, đây là đả kích nặng nề đối với sĩ khí quân đội trong thành.
Mà đối với Túc Vệ quân trong hành quân đã mệt mỏi đến cực điểm mà nói, lại càng là như thế.
Nếu không phải lúc trước Đinh Ninh đã bày ra năng lực nên được tất cả bọn họ tin phục, chỉ sợ khi vận chuyển một ít quân giới nặng nề lên núi sẽ phải gặp chút khó khăn, những quân sĩ này sẽ bởi vì các loại cảm xúc tiêu cực mà bộc phát.
Quách Phong là tướng lĩnh có kinh nghiệm phong phú, gã đương nhiên rất rõ ràng sĩ khí cùng tâm tình thường thường còn quan trọng hơn so với một ít quân giới cường đại.
Gã đi theo Đinh Ninh leo lên một tảng đá cao, nhìn từng dòng khói bếp ở xa xa, sắc mặt cũng không tốt hơn Ngô Tê Ngô bao nhiêu.
Gã hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên càng thêm bình tĩnh một chút, đồng thời nhìn Đinh Ninh trước người hỏi:
- Thực sự cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra vì sao ngươi nhất định phải bỏ thành.
Đinh Ninh không quay đầu nhìn gã, chỉ nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật ta không phải thật sự muốn bỏ thành.
Câu trả lời của hắn làm cho Quách Phong cùng Nam Cung Thải Thục vốn theo sát phía sau lập tức sửng sốt.
- Ý ngươi là sao?
Nam Cung Thái Thục nhịn không được hỏi.
"Cốc Ngục quan rất đặc thù."
Đinh Ninh nhẹ giọng chậm rãi nói:
- Không chỉ là thành quan không hùng vĩ bằng những thành quan còn lại, mấu chốt nhất chính là lúc trước vào thành hẳn các vị cũng nhìn thấy, rất nhiều người trong thành quan đều là người dân nước Nguyệt Thị và biên dân vùng Âm Sơn này.
Lông mày Quách Phong đột nhiên nhảy một cái, dường như gã nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám khẳng định.
Đinh Ninh không dừng lại, nói tiếp:
- Cốc Ngục quan xây dựng muộn nhất, khi thành lập Cốc Ngục quan lại dùng rất nhiều lao dịch từ phụ cận triệu tập tới, rất nhiều người thậm chí cuối cùng được tuyển làm quân sĩ. Cho nên trong quan thành này các loại người vô cùng phức tạp.
Nam Cung Thái Thục rốt cục phản ứng lại, nói:
- Ngươi đang sợ bất kỳ hành động nào của chúng ta ở thành quan đều sẽ bị gian tế truyền ra ngoài?
Đinh Ninh thu hồi tầm mắt từ đường chân trời xa xa, xoay người lại nhìn Quách Phong cùng Nam Cung Thái Thục, khẽ gật đầu:
- Nước Ô Thị tuy rằng đại thắng, nhưng theo lý mà nói không có khả năng biết được tình huống nơi tất cả viện quân của chúng ta đến, nhưng mà đội quân đoạn hậu này lại không sợ hãi phóng tới nơi đây, chính là cực kỳ rõ ràng đối với tình huống quân coi giữ ở thành quan này. Binh bất yếm trá, ta nói muốn để cho bọn họ bỏ thành, và không hợp ý kiến của bọn họ nên đến đóng quân trên sườn núi này, cũng chỉ là diễn một vở kịch cho đối phương xem.
Dừng một chút Đinh Ninh nghiêm túc nhìn Nam Cung Thái Thục, nói:
- Loại chuyện diễn xuất này, người biết càng ít, ngay cả người của mình đều mơ mơ màng màng, lại càng thêm chân thật.
Nam Cung Thái Thục nhìn Đinh Ninh, càng cảm thấy kính sợ:
- Vậy kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
- Chúng ta phải tiếp tục diễn kịch, để cho đội quân tiên phong kia tiến công chúng ta trước.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói:
- Ta muốn nhờ cô đưa cho Ngô Tê Ngô một phong thư, để ngài ấy phối hợp diễn tốt vở kịch này với chúng ta.
......
Xa xa khói bếp đã tắt, theo thời gian trôi qua, mặt đất lại dần dần chấn động.
Hơn năm ngàn kỵ binh nước Ô Thị ở trước khi mặt trời lặn, đã bắt đầu chính thức xuất hiện trong tầm mắt của tất cả biên quân Cốc Ngục quan.
Trang phục và khôi giáp của tất cả quân sĩ trong chi kỵ quân nước Ô Thị này đều không đồng nhất, lúc này cưỡi ngựa cũng không có trận hình cố định gì, tựa như một đám mây tùy thời biến ảo trên thảo nguyên.
Nhưng tất cả binh khí của những kỵ binh này đều treo ở hai bên yên ngựa, mà bước chân của tất cả ngựa lại đồng nhất kinh người, theo ngựa không dừng vó, những binh khí này tự nhiên gõ vào yên ngựa, phát ra âm thanh cực kỳ có tiết tấu.
Âm hưởng đều nhịp này không ngừng vang lên, mang theo một loại ma lực trí mạng, làm cho hô hấp của mọi người khó có thể thuận lợi, nhịp tim càng ngày càng kịch liệt.
Đinh Ninh ngồi trên một tảng đá lớn nhô ra, trầm mặc nhìn đội kỵ binh đang lướt đến dưới ánh hoàng hôn, khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên cổng thành Cốc Ngục quan, Ngô Tê Ngô bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi bên trong áo chẽn.
Theo tiếng vó ngựa như sấm đến gần, tầm mắt của y dần dần bị chi kỵ quân này tràn ngập, mà mặt đất chấn động cũng khiến cho cả Cốc Ngục quan gần như rung lên, trong khe hở tường thành có một ít bụi bặm bám nhiều năm rơi xuống trong gió lạnh.
Y đã biết được kế hoạch của thiếu niên kia nhằm vào chi kỵ quân này từ nửa canh giờ trước đó, mà cho đến lúc này, cả Cốc Ngục quan người biết được kế hoạch này cũng chỉ có một mình y, cho nên tất cả áp lực hiển nhiên đều đặt toàn bộ ở trên người y.
Mặc dù trong lòng đã có kính ý đối với thiếu niên kia, hơn nữa cảm thấy đích xác có thể thực hiện, nhưng đối với hắn mà nói đây vẫn là một trận đánh cược.
Nếu như chi kỵ quân kia không công kích Túc Vệ quân trên sườn núi giống như dự tính, vậy Cốc Ngục quan này có thể trực tiếp thất thủ.
Chỉ là khi hào quang trên bàn cưỡi ngựa chi kỵ quân đều đập vào mắt, y lại nhìn thoáng qua Túc Vệ quân trên sườn núi kia, bản thân liền biết mình không có lựa chọn.
Có thể nói, thiếu niên kia dùng sinh tử của ba ngàn tên Túc Vệ quân, buộc mình phải lựa chọn như vậy.
Sắc mặt của y một lần nữa trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng y cố nặn ra mấy âm tiết đơn giản từ trong cổ họng, sau đó nhẹ giọng nói vài câu với một phó tướng đi theo mình.
Phó tướng sau khi nghe được lời nói của y trong nháy mắt tràn ngập kinh hãi, nhưng lập tức phục hồi tinh thần trong tiếng quát lớn của y.
......
- Sao ngươi có thể xác định được chi kỵ quân tiên phong này chắc chắn sẽ công kích chúng ta trước?
Nam Cung Thái Thục xuất hiện ở phía sau Đinh Ninh, thái độ của nàng không phải là chất vấn, mà chính là khiêm tốn thỉnh giáo.
Hiện tại chi kỵ quân trong tầm mắt nàng vẫn duy trì lộ tuyến hành quân thẳng tắp như trước, vẫn chưa biểu hiện ra sẽ xông tới thành quan hay sườn núi bên này, nhưng không biết vì sao nàng lại có dự cảm mãnh liệt, trực giác cho rằng chi kỵ quân này sẽ giống như dự đoán Đinh Ninh, tiến công chỗ bọn họ trước tiên.
Lúc này nàng trong lúc vô hình giống như Tịnh Lưu Ly trong mùa hè trước, hiển nhiên bắt đầu coi Đinh Ninh là thầy, học tập hắn.
- Bất kỳ đội quân tiến quân thần tốc nào cũng không thể có số lượng quá khổng lồ, một vạn bốn năm ngàn đã là cực hạn, nếu không chắc chắn sẽ không thể bảo đảm tốc độ, ngay cả lương thảo cũng sẽ không cung ứng kịp.
Đinh Ninh chậm rãi trả lời rõ ràng nghi vấn của nàng:
- Tình báo nói tổng số chi kỵ quân này là hơn một vạn, nhưng dựa theo phán đoán của ta, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ hơn một vạn bốn ngàn. Nhưng quân Tần tháo chạy về phía chúng ta hiện tại cũng có hơn hai vạn năm ngàn.
- Ngươi phải hiểu, quân đội vương triều Đại Tần chúng ta trước sau đều là quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất thiên hạ.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh quay đầu lại nhìn nàng:
- Cho dù là tàn quân, cũng sẽ không có ai dám khinh thường quân đội vương triều Đại Tần chúng ta. Vậy nên chi kỵ quân này nhất định sẽ dùng mọi khả năng giảm thiểu tổn thất để giành thắng lợi trong trận chiến này, chiếm lĩnh Cốc Ngục quan. Nếu không thể đánh hạ Cốc Ngục quan, bản thân cũng chỉ còn có mấy ngàn người, chỉ sợ ngay cả bọn chúng cũng không có lòng tin dựa vào mấy ngàn người này để ngăn cản hơn hai vạn quân Tần, cho dù chỉ phải ngăn cản trong thời gian rất ngắn.
Nam Cung Thái Uyển hiểu được, ánh mắt của nàng sáng lên:
- Cho nên mặc kệ những đội quân nước Ô Thị này thể hiện ra tư thái buông thả cùng mạo hiểm bực nào, ít nhất khi đối diện chúng ta thì chi kỵ quân này sẽ cực kỳ cẩn thận.
Đinh Ninh nhìn nàng, gật đầu.
Nam Cung Thái Thục hít sâu một hơi, nói:
- Bởi vì một ít sắp đặt tận lực của ngươi mà hiện tại rất nhiều khí giới của Túc Vệ quân chúng ta đều vẫn chưa chuẩn bị tốt, có chút hỗn loạn, cho nên chi kỵ quân này nhất định sẽ ưu tiên công kích nơi này của chúng ta. Đối với bọn chúng mà nói, thời gian hai ngày đã đầy đủ, bọn chúng chỉ cần dùng cái giá thấp nhất giải quyết xong quân Tần nơi này, mà không cần phải vội vàng vì thời gian gấp.
Trong ánh mắt Đinh Ninh xuất hiện thần sắc tán thưởng, đồng thời mở miệng nói:
- Mấu chốt nhất chính là dưới chiều hướng như vậy, chỉ cần chúng ta làm cho bọn chúng tổn thất thảm trọng một chút, để cho tính toán ngay từ đầu của chúng thất bại... thì chúng sẽ hoảng sợ.
Nam Cung Thái Thục nhìn ánh mắt cực kỳ bình tĩnh và tự tin của hắn, nhịp tim bắt đầu gia tốc lần nữa:
- Cho nên ngay từ đầu ngươi cảm thấy chúng ta có thể đánh thắng trận chiến này, mặc dù binh lực đối phương có thể gấp ba lần chúng ta.
Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói:
- Cuối cùng có thể thắng hay không, hiện tại xem Ngô Tê Ngô có thể hoàn toàn nghe theo nội dung trên phong thư của ta, đưa toàn bộ người tu hành và Kiếm sư am hiểu chiến đấu nhất trong thành quan ra cho ta hay không?.
Nam Cung Thái Thục ngẩng đầu, nhìn đội kỵ binh xa xa có vẻ càng ngày càng đáng sợ và tới gần kia, nhìn khói bụi đầy trời che khuất những tia sáng hoàng hôn cuối cùng, nàng biết đối với vị tướng lĩnh kia mà nói, chuyện này đích thật sẽ rất khó đưa ra quyết định.
Dù sao từ khi có Đại Tần tới nay, người tu hành cùng một ít thị vệ phối hợp với người tu hành đều là lực lượng trọng yếu nhất trong quân đội Đại Tần.
Dù cho tổng cộng người tu hành bao gồm cả thị vệ bên cạnh bọn họ trong thành quan này cũng không quá một trăm, nhưng nếu rút toàn bộ những người này ra khỏi thành, vậy thành quan này sẽ không khác gì một tòa thành trống.
Nhưng theo trực giác của nàng lúc này, tướng lĩnh giàu kinh nghiệm hơn nàng quá nhiều kia sẽ lựa chọn chính xác.