Móng sắt có tiết tấu gõ xuống mặt đất, thành lầu Cốc Ngục quan chấn động càng ngày càng mãnh liệt.
Kỵ quân mang theo khói bụi dày đặc che khuất những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, làm sắc trời càng thêm hỗn loạn.
Nhưng mà trong không khí như có một tiếng sét xẹt qua, trước mắt tất cả tướng sĩ quân Tần trên cổng thành chợt trắng lóa như tuyết.
Nương theo một tiếng gào thét thê lương như sói tru, tất cả quân sĩ của quân kỵ nước Ô Thị đồng loạt chỉnh tề rút binh khí treo nghiêng trên yên ngựa ra.
Trên những binh khí trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ này kết thành một mảnh hàn quang, chiếu sáng khuôn mặt tất cả quân sĩ trên cổng thành.
Trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này, vô số quân sĩ đều không kìm được xoay đầu nhìn về phía Ngô Tê Ngô, tướng lĩnh tối cao của tòa thành quan này, bọn họ không thể hiểu được vì sao cho đến lúc này, vẫn không có bất kỳ quân lệnh nào được truyền ra.
Ngô Tê Ngô lúc này không nhìn đội kỵ binh kia, mà xoay đầu nhìn sườn núi bên kia.
Y thoáng có thể nhìn thấy thiếu niên kia yên lặng đứng ở chỗ cao trên núi đá, trong lòng y không kìm được sinh ra kính ý, cho dù là một trận đánh được, nhưng mặc kệ như thế nào thì thiếu niên kia có thể bảo trì trấn định ở dưới tình cảnh đại quân tiếp cận, đã là thứ người thường không thể sánh bằng.
Chỉ mất khoảng nửa chén trà nhỏ nữa, tầm bắn của một ít khí giới trong đội kỵ quân này có thể đạt tới cổng thành này.
Cũng vào lúc này bên trong ánh mắt Ngô Tê Ngô rốt cục hiện lên một ít biến hóa của đội kỵ quân kia, y bỗng nhiên nghiêng đầu qua, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Thiếu niên kia đã cược đúng.
Từng đợt tiếng hít thở nặng nề hình thành âm thanh quái dị vang lên trên cổng thành.
Khi tướng sĩ quân Tần trên cổng thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của những kỵ binh nước Ô Thị kia, tư thái cưỡi ngựa tung vó chạy về phía trước rốt cục xuất hiện một chút thay đổi.
Hơn mười kỵ sĩ cầm đầu như mũi tên hơi lệch phương hướng, xông về phía sườn núi của Túc Vệ quân.
Thật giống như bị một sợi dây thừng vô hình ràng buộc, tất cả những con ngựa phía sau hơn mười kỵ binh này đều theo đó hơi lệch phương hướng, tốc độ chợt chậm lại.
Mặc dù tốc độ chậm lại, thế nhưng tiếng vó ngựa do tất cả những con ngựa này tạo ra dường như lại trở nên nặng nề, trong không khí đồng thời vang lên một hồi thanh âm như xé vải.
Trái tim của tất cả tướng sĩ quân Tần trong Cốc Ngục quan kịch liệt co rút lại.
Đây là "Bảo Thạch mã"!
"Bạo Thạch mã" là danh từ riêng trong kỵ quân Ô Thị, chỉ bốn con ngựa tổ hợp thành một tổ, hai con đầu tiên là Quải Tử Mã mang trọng lượng nhẹ hơn, hai con sau là Thiết Phù Đồ mang trọng lượng tương đối nặng, hai con ngựa phía trước và hai con ngựa phía sau được nối liền bằng loại đồ da có độ dẻo dai và độ đàn hồi cực cao, dựa vào thế xông của hai con ngựa đầu tiên, tựa như trong nháy mắt lên dây cung cho một ít quân khí hạng nặng, kéo loại đồ da đặc thù này đến cực hạn, sau đó lại ném một ít đá to ra ngoài! (Quải Tử Mã là cách xưng hô của người Tống đối với kỵ binh hai cánh chủ lực của quân Kim, thuộc loại kỵ binh hạng nhẹ hoặc cỡ trung bình.) (Thiết Phù Đồ lại được xưng là Thiết Phù Đồ kéo, là một loại thiết kỵ kéo Kim quốc, thuộc về Đại tướng Kim quốc Hoàn Nhan Ngột Thuật - thủ hạ của (Kim Ngột Thuật), cùng Quải Tử Mã một chỗ hộ tống Kim Ngột Thuật nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách. Năm 1140, Hoàn Nhan Ngột Thuật suất lĩnh mười vạn đại quân dưới trướng cùng một vạn năm ngàn con Quải Tử Mã, năm ngàn con Thiết Phù Đồ cùng một chỗ trùng trùng điệp điệp thẳng đến thủ đô Nam Tống - Lâm An (nay Chiết Giang Hàng Châu). Trên đường, Thiết Phù Đồ cùng Quải Tử Mã đánh đâu thắng đó, không gì không đánh được, một mực khí thế hùng hổ giết tới Thuận Xương trên bờ Trường Giang.)
Những đá to này vốn là đá mã não đã phong hóa cực kỳ cứng rắn trong hoang nguyên, sau khi trải qua thủ đoạn bồi lửa đơn giản của người nước Ô Thị, sẽ trở nên cứng rắn dị thường hơn nữa rất dễ vỡ vụn, trong nháy mắt khi rơi xuống đất sẽ bắn ra vô số mảnh đá sắc bén.
Trong khí giới được quân đội nhà Tần chế tạo, ngoại trừ một số ít khí giới phải có người tu hành thấm nhuần chân nguyên mới có thể vận dụng, phần lớn tầm bắn đều chỉ trong vòng ba trăm bước, nhưng kỵ quân Ô Thị dựa vào loại quân giới cùng ngựa độc đáo này, lại có thể ném những viên đá có trọng lượng khá lớn ra hơn bốn trăm bước!
Loại vật "Bạo Thạch mã" này bao gồm cả khí giới và ngựa, cùng với người cưỡi ngựa thống nhất phối hợp mới có thể hình thành vũ khí đối địch, ở nước Ô Thị cũng chỉ có một số ít kỵ quân tinh nhuệ mới có thể sử dụng.
Hơi có chút không cẩn thận, không phải ngựa trước ngã nghiêng, chính là ngựa sau rơi xuống đất, kỵ quân sẽ hỗn loạn một mảnh, tự tổn hại chính mình.
Nhưng mà hiện tại chỉ nghe thanh âm dày đặc như tiếng sấm này, tất cả tướng sĩ quân Tần trong Cốc Ngục quan đều biết, đại bộ phận tướng sĩ nước Ô Thị trong đội kỵ quân này đều có thể nắm giữ thuần thục "Bạo Thạch mã"!
Cho nên đội kỵ quân này chính là một trong những kỵ quân tinh nhuệ nhất nước Ô Thị!
......
Đây cũng không phải là quyết đấu so kiếm bên trong thành Trường Lăng, còn có tư thái giơ kiếm ngang ngực mời.
Khi đội kỵ quân này đến, chiến đấu liền đã bắt đầu.
Đinh Ninh lẳng lặng nhìn đội kỵ quân Ô Thị tinh nhuệ khí thế cường đại tới cực điểm này, hắn biết sĩ khí của Túc Vệ quân cũng đã hạ thấp đến cực điểm, thậm chí đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng vô vọng.
Nhưng mà trong nháy mắt vô số thuộc da căng đến cực hạn, phát ra từng đợt thanh âm nổ tung, hắn chỉ lật bàn tay mình xuống, làm ra thủ thế áp nhẹ.
- Bên cạnh! Nằm!
Mấy tiếng quân lệnh thê lương trong nháy mắt phá vỡ không khí khiến người ta hít thở không thông.
Tất cả quân sĩ Túc Vệ quân đã sớm chờ đợi quân lệnh hồi lâu, lúc này rốt cục nghe được quân lệnh phát ra, tuyệt đại đa số quân sĩ Túc Vệ quân gần như là đầu óc rập khuôn theo bản năng chấp hành quân lệnh, nghiêng người nằm xuống.
Trước người phần lớn quân sĩ đều có một cái rãnh nông không sâu, hơn nữa cũng không rộng rãi, chỉ tương đương với có thể để cho mọi người lật nghiêng vào bên trong.
Cũng trong nháy mắt bọn họ theo bản năng chấp hành quân lệnh này, nương theo một hồi tiếng gào thét sắc bén, bụi mù phía trên kỵ quân Ô Thị tản ra, chợt xuất hiện một mảnh mưa tinh thể lóng lánh, mà trong nháy mắt cơn mưa này đã bao trùm bên trên Túc Vệ quân.
Phốc phốc phốc ...
Từng đoàn từng đoàn bụi bặm như bọt nước phủ kín trận hình Túc Vệ quân, tiếp theo vô số tiếng xuy xuy cùng tiếng va chạm đinh đinh vang lên.
Toàn bộ trận địa gần như bị tinh thể bén nhọn bay múa bao trùm.
Tất cả quân sĩ Túc Vệ quân nằm nghiêng trong mương hoảng sợ biến sắc, chỉ cảm thấy trong thiên địa có vô số thứ sắc nhọn xuyên qua.
Tuy nhiên... gần như toàn bộ quân sĩ Túc Vệ quân phát hiện mình bình yên vô sự.
Không có quá nhiều thương vong.
Khi khói bụi và mảnh vụn bắn tung tóe của những tảng đá sắc nhọn này rơi xuống, phủ lên người bọn họ, tuyệt đại đa số người trong bọn họ mới tỉnh táo lại -- loại nằm nghiêng này có thể giảm thiểu tối đa khả năng thân thể bị những mảnh đá sắc này trực tiếp đánh trúng, mà đá sắc nổ tung thành mảnh nhỏ chỉ bắn trên mặt đất, lại càng không có quá nhiều uy hiếp. Đồng thời loại hố nông được đào ra này, nếu nhìn từ xa mà nói sẽ hoàn toàn không thể thấy được.
Ít nhất đội kỵ quân Ô Thị vừa mới đến đã trực tiếp phát động tiến công mãnh liệt, sẽ hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy những đường rãnh nông được bọn họ đào ra sau công sự che chắn trên sườn núi.
Trước khi chiến đấu bùng nổ, không có bất kỳ quân sĩ Túc Vệ quân nào hiểu được vì sao Đinh Ninh lại hạ mệnh lệnh như vậy, vì sao để cho bọn họ lãng phí một chút thời gian đào ra cái rãnh vừa không thể ngăn cản ngựa, vả lại không cách nào ngồi xổm trong đó như vậy.
Nhưng quân lệnh đúng lúc mà chuẩn xác vừa rồi, lại nhắc nhở bọn họ rõ ràng, những hố nông này chính là vì đối phó với "Bạo Thạch mã" của đội kỵ quân Ô Thị này!
Sao Đinh Ninh có thể làm được điều này?
Bọn họ cũng không phải biên quân, đại đa số người trong bọn họ cũng không biết kỵ quân tinh nhuệ nhất Ô Thị có được thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao Đinh Ninh có thể biết được, sao có thể dự liệu được sẽ có kỵ quân tinh nhuệ như vậy?
Những quân sĩ Túc Vệ quân tỉnh táo lại vẫn khó có thể lý giải được, nhưng trong lòng sinh ra càng nhiều kính ý đối với Đinh Ninh, đồng thời tâm tình lại càng thêm khẩn trương.
Mặt đất rung động dữ dội đã nhắc nhở bọn họ, kỵ quân của đối phương đã bắt đầu xông pha, khoảng cách bọn họ cũng không tới bốn trăm bước.
Mặc dù bọn họ lúc này không để ý quân lệnh nhảy lên, nhưng dưới tốc độ nhanh chóng của đối phương thì chỉ sợ cũng không kịp làm ra phòng ngự hữu hiệu.
Hơn nữa chỉ cần qua thêm trăm bước nữa, mũi tên của đội kỵ quân Ô Thị này sẽ phát huy được uy lực.
Phía dưới mưa tên, dù bọn họ có nằm nghiêng đi nữa thì những mũi tên dày đặc bao trùm cuối cùng vẫn sẽ hình thành sát thương kinh người.
Tất cả tướng sĩ quân Tần ở trên cổng thành Cốc Ngục quan nhìn thấy tình cảnh như vậy lại giống như người ngoài cuộc tình táo, người trong cuộc u mê, càng hiểu rõ thêm điểm này.
Nhìn tốc độ như thủy triều dâng lên sườn núi vẫn không có xu hướng suy giảm, dưới toàn lực chạy nước rút thì sườn núi hay đồng bằng đối với bọn chúng mà nói cũng không có gì khác biệt, những tướng sĩ quân Tần này đều hiểu rõ, trừ khi thiếu niên trên tảng đá kia có thể có thủ đoạn gì để ngăn bước chân của đội kỵ quân này lại, dù chỉ trong thời gian rất ngắn thì mới có thể để đội Túc Vệ quân này sinh tồn.
Nếu không sẽ là một trận đồ sát nghiêng về một bên, chiến đấu sẽ kết thúc rất nhanh.
Trong trận hình đội kỵ binh Ô Thị như thủy triều kia, một gã kỵ giả dáng người cao lớn trong hơn mười kỵ sĩ đứng đầu cũng sớm chú ý tới Đinh Ninh đứng trên núi đá ở phía sau lưng Túc Vệ quân, đúng lúc này bốn vó ngựa dưới người y chợt trầm xuống, bắn tung tóe ra bốn đóa hoa bụi, đồng thời trong hai tay y có thêm một thanh cung lớn màu xanh đậm. (kỵ giả: binh lính cưỡi ngựa)
Động tác của tên kỵ giả như người khổng lồ này nhanh đến kinh người, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ ràng, y đã kéo cong trường cung, lắp xong một mũi tên.
Trong không khí hỗn loạn chợt xuất hiện một đường tên
Một đường ánh tên màu xanh mang theo vòng xoáy màu trắng, cực kỳ chuẩn xác bắn về phía thân thể Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn đường ánh tên bắn về phía mặt mình này, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào khác.
Nam Cung Thái Thục đứng yên sau lưng hắn thì ánh mắt lại hơi nheo lại, trong một tiếng quát trầm thấp chói tai, nàng xuất kiếm.
Đang đang đang!
Trong không khí liên tục có ba tiếng nổ vang, kiếm quang của nàng cứng rắn đụng vào đường ánh tiễn màu xanh này, giống như bổ củi, mạnh mẽ chém mũi tên mang theo lực lượng cường đại này rớt xuống phía trước.
Khuôn mặt Đinh Ninh vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Cùng lúc đó, trong xe ngựa xem như một chút chướng ngại vật ở hai bên phía trước mấy chục kỵ sĩ kia, cũng đã sáng lên kiếm quang.
Đinh Ninh lật tay lên trên.
- Lên!
Tiếng quân lệnh thê lương lại vang lên!