Khi tiếng quân lệnh thê lương vang lên, các quân sĩ đang nằm nghiêng trong hầm đồng loạt nhảy ra, đồng thời, một âm thanh xé gió càng thê lương hơn cũng vang vọng ở tuyến đầu của kỵ quân nước Ô Thị.
Một thanh kiếm mỏng đỏ rực bay ra từ một chiếc xe ngựa phía sau, lập tức tăng tốc đến mức mắt thường không thể nhìn rõ được, đâm tới cổ họng của gã cung thủ khổng lồ vừa mới bắn ra một kiếm kia.
Một kỵ binh gầy gò bên cạnh gã khổng lồ phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, lại có một thanh phi kiếm khác bay lên, đinh một tiếng, đánh bay thanh phi kiếm đỏ đang lao tới.
Nhưng cùng lúc đó, có một chấn động nhỏ dưới cơ thể của gã kỵ binh khổng lồ, phần bụng của con ngựa gã đang cưỡi như một túi chườm nóng bị đâm thủng. Một thanh tiểu kiếm cũ màu đất rất âm hiểm từ trong bùn chui ra, đâm xuyên qua bụng ngựa, sau đó xuyên thủng yên ngựa, đâm tới cơ thể gã.
Gã kỵ binh khổng lồ hét lên một tiếng đầy kinh hãi, trong khoảnh khắc này mới phản ứng kịp, thân hình to lớn lướt lên phía trên, hai tay cầm lấy dây cung màu xanh xoắn lại, mạnh mẽ cuốn lấy tiểu kiếm từ phía dưới đánh tới.
Giáp da trên cánh tay của gã không ngừng nổ tung, sóng khí như rồng bắt đầu phun trào trên cánh tay. Phi kiếm ẩn chứa lực lượng chân nguyên cường đại của Tu hành giả trên Ngũ cảnh, rung động lắc lư kịch liệt trong dây cung, nhưng nhất thời không thể thoát ra được.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, trên không trung phía sau gã kỵ binh khổng lồ này lại có một đạo kiếm quang gần như trong suốt bay tới.
Gã kỵ binh khổng lồ dường như cảm nhận được gì đó, trong khoảnh khắc gã quay đầu lại, kiếm quang kia đã nhanh chóng xẹt qua cổ gã.
Trên cổ lập tức xuất hiện một đường chỉ đỏ, sau đó toàn bộ đầu gã theo một cổ máu nóng phun ra như suối, bay lên cao.
Vô số tiếng kinh hô reo hò vang lên.
Trong tích tắc, không chỉ có ba thanh phi kiếm này xuất hiện.
Có ít nhất hơn chục đạo kiếm khí hội tụ nguyên khí trong thiên địa, cắt qua những kỵ quân tuyến đầu và trong trận hình của quân nước Ô Thị.
Quân sĩ Túc Vệ Quân vừa mới nhảy lên khỏi mặt đất, nhìn những kiếm quang và thân ảnh dần hiện ra từ trong hoặc phía sau xe ngựa, khiếp sợ đến mức không thể tin vào hai mắt của mình.
Hàng chục kỵ binh đi đầu xông vào trước tiên trong đội kỵ quân tinh nhuệ của nước Ô Thị, hiển nhiên đều là những Tu hành giả cường đại, dù cho mấy trăm quân sĩ bình thường cũng không thể nào ngăn cản bọn chúng trong chốc lát. Nhưng trước mắt bọn họ lúc này lại xuất hiện gần trăm tên Tu hành giả!
Sao lại có gần một trăm Tu hành giả đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ngay lúc bọn họ còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng lại, Đinh Ninh vốn đã nâng bàn tay lên chợt nắm chặt, duỗi về phía trước.
Rơi vào tầm mắt của những quân sĩ của nước Ô Thị và tất cả quân Tần đứng trên cổng thành phía xa là bóng dáng thiếu niên rõ ràng nhìn còn rất ngây ngô, đang giơ cao nắm đấm, nhưng lại tràn đầy ý vị thiết huyết* và cường đại không nói rõ được.
*Thiết huyết: ý chí mạnh mẽ, tinh thần bất khuất.
Vài tên quan truyền lệnh cũng bị loại khí thế mãnh liệt không cách nào dùng ngôn từ hình dung này kích thích. Trong chớp mắt này, bọn họ cảm thấy máu tươi toàn thân đều sôi trào lên.
- Bắn!!
Những quân lệnh thiết huyết chưa từng có đồng loạt vang lên từ trong miệng những tên quan truyền lệnh.
Túc Vệ quân bắt đầu bắn.
Trong tích tắc này, nhiều người trong Túc Vệ quân còn chưa phản ứng kịp, một số cung thủ và quân sĩ khống chế quân giới vẫn chưa theo kịp quân lệnh, nhưng quân lệnh lại không yêu cầu bọn họ phải chỉnh tề.
Cái quân lệnh này chẳng qua là để họ bắn bao nhiêu tùy thích, để họ ném mọi thứ có thể bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống, để chúng đập tới bên trong đám kỵ quân phía trước!
Lúc này, đội kỵ quân Ô Thị đã xông phá vào ba trăm bước.
Từ sườn núi này trở xuống, hầu hết các mũi tên và nỏ của quân Tần, kể cả tầm bắn của một số vũ khí hạng nặng, đã vừa vặn có thể rơi vào trong trận hình đội kỵ quân Ô Thị này!
Điều mấu chốt nhất là bước chân tiến lên của đội kỵ quân Ô Thị đang bị bức bách phải ngừng lại bởi sự xuất hiện đột ngột của những Tu hành giả kia.
Mặc sức, tùy ý thường có nghĩa là nhanh chóng!
Đặc biệt là dưới khí thế thiết huyết như vậy.
Ngón tay của một cung thủ Túc Vệ quân đã tê rần đến không còn cảm giác.
Hắn cũng không chú ý đến mình đã bắn bao nhiêu mũi tên ra ngoài trong vòng vài hơi thở.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới phát hiện khi vô tình ném xe ngựa và đồ quân dụng xuống cản trở, đã khiến những kỵ quân xông lên lúc trước đã chậm lại, ngựa và kỵ binh bị dồn ép đến kinh người.
Vô số tiếng ngựa kêu thảm và âm thanh huyết nhục nổ vang hợp thành một mảnh.
Chỉ mấy hơi thở trước đó, đội kỵ quân Ô Thị này còn có khí thế khó có thể ngăn cản, thế nhưng bây giờ huyết vụ không ngừng nổ tung, giống như một mảng lớn những đóa hoa màu đỏ không ngừng nở rộ.
Ngựa và người cưỡi không ngừng ngã chết, xô đẩy đè ép lên nhau. Trong lúc hỗn loạn này, ngay cả những kỵ binh giỏi nhất cũng không cách nào khống chế được ngựa chiến dưới người mình, thắng hay bại chỉ trong một khoảnh khắc. Mắt thấy đội kỵ quân này sẽ tan tác trong chớp mắt vì bị những Tu hành giả đột nhiên xuất hiện ngăn cản. Nhưng đúng lúc này, một gã kỵ quân ăn mặc như Vu sư bên trong hơn chục kỵ binh dẫn đầu của nước Ô Thị kia, liên tục huy động hai tay, miệng không ngừng phát ra những tiếng rống thảm tối nghĩa khó tả.
Hơn chục kỵ binh này xông lên phía trước, trực tiếp đối đầu với vô số kiếm của Tu hành giả. Những mũi tên và phù khí từ trên trời rơi xuống hiển nhiên cũng đã bao trùm bọn chúng, tuy nhiên hơn chục kỵ binh này vẫn luôn là những người chịu ít thương vong nhất.
Theo tiếng rống thảm của gã Tu hành giả hình dáng như Vu sư này, trên không trung trước mặt gã và hơn chục kỵ binh kia bỗng nhiên tràn ngập một màn hắc vụ* dày đặc, không chỉ che khuất tầm nhìn từ trên cao, mà thậm chí tốc độ của những mũi tên lao xuống rõ ràng cũng bị chậm lại.
*Hắc vụ: màn sương đen
Cùng lúc đó, hơn mười kỵ binh bên cạnh gã Vu sư này đột nhiên tăng tốc, nhanh như tia chớp xuyên thủng màn hắc vụ đang không ngừng bốc lên, lập tức tiếng vó ngựa đã thiết nhập vào tuyến đầu Túc Vệ quân.
- Đây là thủ đoạn gì?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nam Cung Thải Thục không kìm được mà khiếp sợ hỏi.
- Vu sư của nước Ô Thị, có một ít Tu hành giả có thể lợi dụng Linh cốt để thay đổi khí hậu một vùng. Nguyên nhân là do bên trong xương cốt của một số dị thú cường đại trong cánh đồng hoang này có tích tụ linh khí trong thiên địa. Những Tu hành giả có thể lợi dụng những xương cốt đó để chế thành bột phấn óng ánh, sau đó phối hợp với chân nguyên của bản thân tạo thành một số thủ đoạn đặc biệt. Ban đầu, những Vu sư cũng không định dùng những thứ này để giết Tu hành giả, mà dùng để chống chọi những ảnh hưởng cực đoan của khí hậu khắc nghiệt đối với người dân chăn nuôi. Sau này, những người sử dụng phương pháp đó trở thành Vu sư thủ hộ một phương của bộ lạc du mục, thủ đoạn đó cũng được truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Đinh Ninh chậm rãi giải thích với vẻ mặt bình thản.
Trong giọng nói trầm thấp của hắn, hơn chục con tuấn mã đều biến thành những tiếng rơi nặng nề. Hiển nhiên, toàn bộ đã bị Túc Vệ quân và Tu hành giả tuyến đầu giết chết, nhưng tiếng la hét, tiếng vũ khí kim loại đánh vào nhau và âm thanh cắt da cắt thịt vẫn còn không ngừng vang lên. Hắc vụ đã bao phủ toàn bộ trận hình Túc Vệ quân, những âm thanh kia cũng đã cách bọn họ rất gần, dường như đang ở ngay trước mắt.
Sắc mặt Quách Phong vô cùng khó coi, đứng bất động bên cạnh Đinh Ninh.
Mục tiêu của những Tu hành giả của nước Ô Thị hiển nhiên là Đinh Ninh.
Hắn là người chỉ huy chính thức của trận đại chiến, và cũng là sơ hở duy nhất hiện tại.
Nếu Đinh Ninh bị ám sát, vậy thì gã cũng không đủ tự tin để giành thắng lợi trong trận chiến này.
Một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Hắc vụ phía trước bỗng nhiên tách ra, và thứ đầu tiên xuất hiện không phải là bóng dáng của bất kì Tu hành giả nào, mà là một chiến xa phù văn nặng nề.
Nhìn chiến xa này bị một cỗ cự lực ném tới, đến mức toàn bộ không ngừng rung chuyển, sắc mặt của Quách Phong càng thêm mấy phần ngưng trọng.
Thế nhưng ánh mắt của Đinh Ninh hơi nheo lại, cũng không nhìn chiến xa nặng nề đang bay về phía mình, chỉ quay đầu khẽ nói với Nam Cung Thải Thục:
- Sử dụng mấy chiêu kiếm lúc trước ta đã nói với cô.
Từ khi bắt đầu trận chiến, Nam Cung Thải Thục nghiễm nhiên đã trở thành tùy tùng thân cận của Đinh Ninh. Nàng rất rõ ràng, Đinh Ninh có thể giết chết cung nữ nọ Dung, cho nên không thể dựa theo chân nguyên tu vi để bàn về thực lực. Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, trận đấu đó đã làm cho Đinh Ninh bị thương quá nặng, cho đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Trong giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh của Đinh Ninh, nàng cảm nhận được lực lượng của chiến xa bị đánh bay đến này không chỉ dừng lại ở Ngũ cảnh, nàng căn bản cũng không có đủ tự tin để đối đầu với loại lực lượng cấp độ này. Nhưng hiện tại nàng vẫn thủy chung đứng yên lặng bên cạnh Đinh Ninh, hơn nữa còn lựa chọn nghe theo lời nói của hắn.
Nàng toàn lực xuất kiếm.
Kiếm quang cũng không cương mãnh như mọi khi.
Một dòng nước trong suốt óng ánh xuất hiện vòng quanh cơ thể nàng, sau đó như một con Giao Long lấp lánh bay về phía trước.
Đây là Kiếm ý Vân Thủy Cung.
Kiếm ý chí nhu của Vân Thủy Cung.
Dòng nước óng ánh không trực tiếp va chạm với chiến xa mà chỉ quấn lấy xoay tròn xung quanh.
Coong…, không nhìn thấy kẻ địch, nhưng chiếc chiến xa đầy phù văn này lại vang lên như một cái chuông khổng lồ bị gõ mạnh. Dòng nước óng ánh trực tiếp bị chấn vỡ thành vô số giọt nước óng ánh khác.
- Mưa Vu Sơn.
Đinh Ninh cười nhẹ, nói.
Nam Cung Thải Thục không do dự chém ra kiếm thứ hai, sử dụng kiếm ý mà Đinh Ninh muốn nàng sử dụng.
Những giọt nước óng ánh bị chấn vỡ không hề rơi xuống mà nhẹ nhàng bay lên trên không trung, rơi xuống thành mưa.
Mưa này không có sắc bén chi ý giống như kiếm ý mà Trương Nghi lĩnh ngộ trong Mặc Viên, nhìn có vẻ như không có bao nhiêu uy lực, nhưng lại như gột rửa bụi trần, dễ dàng cuốn trôi hắc vụ trong không khí.
Sương đen tiêu tán, một mảnh rõ ràng