Sương mù đen tan đi khiến tầm nhìn rõ ràng.
Một gã Kiếm sư Túc Vệ quân thình lình phát hiện một tên Tu hành giả nước Ô Thị mặc áo bào da sói đang ở bên cạnh mình, gã gần như theo bản năng nhấc kiếm đâm tới.
Một tiếng xùy vang lên, chờ kiếm của gã đâm xuyên từ bụng trái sang bụng phải của Tu hành giả nước Ô Thị này, thân thể của y đột nhiên cong lên, kêu lên một tiếng thê lương bi thảm, tên Kiếm sư Túc Vệ quân này mới kịp phản ứng bản thân lại dễ dàng dùng một kiếm trọng thương một gã tu hành giả tu vi cực cao như vậy.
Một thanh tiểu kiếm màu đen không chuôi từ trên không nghẹn ngào rơi xuống đất.
Tu hành giả xâm nhập trong trận có vô số thứ có thể giết chết bọn họ, nhất là khi đối mặt với một ít uy hiếp càng thêm trí mạng, bất luận biến hóa đột ngột nào cũng có thể quyết định sinh tử của bọn họ.
Đồng thời đối với toàn bộ chiến cuộc mà nói, có vài người chết đi cũng chỉ vì đạt được mục đích trọng yếu nào đó.
Giống như lúc này.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị này bị một kiếm xuyên bụng, ruột xuyên bụng nát thì chắc chắn phải chết, nhưng thời khắc đứng bên bờ vực thẳm sống chết, y lại không phát động phản kích trí mạng đối với Kiếm sư tầm thường của Túc Vệ quân đã giết chết mình kia, mà dốc lực lượng cuối cùng rót vào thanh tiểu kiếm màu đen không chuôi đang từ trên không rơi xuống đất.
Thanh tiểu kiếm màu đen kia như được hồi sinh, bỗng chợt bay lên, mở ra một đạo phi kiếm màu đỏ thẫm.
Đạo phi kiếm màu đỏ thẫm này lướt về phía sau lưng một tên Tu hành giả nước Ô Thị khác.
Thời gian trong nháy mắt này gần như ngừng lại.
Sương đen tan đi, ánh chiều tà cũng đã biến mất, nhưng trên chiến trường lại có rất nhiều kiếm quang ánh xạ ra ánh sáng rực rỡ, trong hơi nước quanh quẩn lại xuất hiện một đường cầu vồng rất tươi sáng.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị kia giống như đạp trên cầu vồng này bay lên, rơi xuống trên núi đá chỗ Đinh Ninh.
Khác với Tu hành giả nước Ô Thị thông thường, tên Tu hành giả này mặc một bộ áo bào màu xám, dáng người nhìn qua cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tóc y có màu xám tự nhiên và không được buộc lên, lúc này y hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đinh Ninh ở phía trên, âm thầm nghĩ có thể có được khí độ làm cho người ta run rẩy như vậy, hiển nhiên dáng dấp thân là thống soái của một quân cũng không có khả năng là giả.
Hy sinh nhiều người như vậy để tiếp cận ngươi, vậy nên ngươi phải chết.
......
- Thủy Vân Sa!
Đinh Ninh nhìn tên Tu hành giả nước Ô Thị xuyên trận mà đến này, cười cười tự giễu, đồng thời ngoảnh mặt về phía Nam Cung Thái Thục bên cạnh nói ra ba chữ này.
Nam Cung Thái Thục cảm thấy khó hiểu, thế nhưng cũng không hề do dự, trường kiếm trong tay vẽ ra mấy đường cong trong suốt trước gió lạnh ập tới.
Bầu trời trên đỉnh đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp hơi nước.
Hơi nước mông lung như tấm lụa, khúc xạ ánh sáng trên chiến trường lại hình thành từng đạo cầu vồng.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị kia lăng không bay múa, thân thể đã ngang bằng với núi đá Đinh Ninh đang đứng.
Đinh Ninh chắp hai tay, bình tĩnh nhìn tên Tu hành giả nước Ô Thị lăng không mà đến này, nhưng cũng không có bất kỳ động tác gì khác.
Tên Tu hành giả kia nhìn thẳng Đinh Ninh, chân nguyên trong thân thể điên cuồng hiện ra bên ngoài da thịt của y, trước người y xuất hiện một đạo vầng sáng màu xám tro hình vòng cung, giống như một vầng trăng tròn màu xám, hơn nữa đang không ngừng mở rộng.
Quách Phong đứng ở phía sau Đinh Ninh cũng cảm nhận được sự cường đại trong đó.
Gã không thể hiểu được vì sao Đinh Ninh lại để cho Nam Cung Thái Thục thi triển ra một kiếm như vậy, đồng thời hắn cũng không ra tay ngăn cản.
Nếu không ai ngăn cản, vậy Đinh Ninh và Nam Cung Thái Thục sẽ bị giết chết trong tức khắc tiếp theo.
Nên gã chỉ có thể ra tay.
Một thanh kiếm màu đen rộng ba thước từ bên hông gã bay ra, oanh một tiếng, theo đường kiếm thẳng tắp mà Tu hành giả Trường Lăng thích nhất, đánh thẳng về phía tên Tu hành giả nước Ô Thị xông qua trận mà đến kia.
Tên Tu hành giả lăng không mà đến nọ lạnh lùng nhìn thoáng qua thanh kiếm rộng màu đen này, vầng sáng màu xám tro hình vòng cung trước người y đột nhiên nở rộ.
Trong không khí lại có một tiếng ầm ầm nổ tung.
Lấy tên Tu hành giả nước Ô Thị này làm trung tâm, một mảnh nguyên khí nổ tung tạo thành một viên cầu màu xám, bao bọc y ở bên trong, mà trước người y lại có một mảnh sóng gợn mắt thường có thể thấy được nổ bắn về phía trước.
Quách Phong rên lên một tiếng, cả người cùng với thanh kiếm rộng màu đen kia giống như một tảng đá bắn ra sau.
Có gió mạnh thổi qua chung quanh thân thể Đinh Ninh và Nam Cung Thái Thục, mạnh đến nỗi thân thể hai người lảo đảo một cái.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị này không hề lùi người lại, hai chân vững vàng rơi xuống đất, mũi chân rơi trên núi đá.
- Ồ?
Dùng một kích đánh bay chủ tướng của Túc Vệ quân, hiện tại trong mắt mọi người thân ảnh tên Tu hành giả này thực sự mạnh mẽ đến cực điểm, nhưng mà trong nháy mắt hai chân rơi xuống đất, y lại khẽ ồ một tiếng.
Y cảm thấy một kích vừa rồi của mình đủ để giết chết Quách Phong, mà không phải chỉ đơn giản là đánh bay và khiến đối thủ bị thương như vậy.
- Thủy Vân Sa
Đinh Ninh lại lặp lại một câu.
Nam Cung Thái Thục tiếp tục xuất kiếm.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị kia hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh lùng nhìn những đám mây nước kia, y cũng đã hiểu được vì sao một kích vừa rồi của mình sẽ bị suy yếu nhiều lực lượng như vậy.
Y thật sự rất muốn hỏi thiếu niên đang nắm hai tay, bình tĩnh đến mức làm cho y cảm thấy quỷ dị trước mặt mình rốt cuộc làm sao biết kiếm ý như vậy sẽ có ảnh hưởng kịch liệt đối với việc chân nguyên của y ngưng tụ nguyên khí trong thiên địa.
Chỉ là lúc này y có chuyện quan trọng hơn phải làm... Đó là phải giết chết thiếu niên quỷ dị này ngay lập tức.
Y hít sâu một hơi, ngón tay phải rủ xuống bên người run rẩy kịch liệt, năm ngón tay nhanh chóng điểm nhẹ ở trong hư không, hóa chân nguyên trong cơ thể tuôn ra từ đầu ngón tay thành vô số điểm nhỏ đứt đoạn.
Nguyên khí trong thiên địa lưu tán trên bầu trời kịch liệt tụ tập thêm lần nữa, va đập vào, sinh ra lực lượng kỳ dị càng cường đại hơn.
Trước người y xuất hiện mấy đạo dòng xoáy màu xám, giống như đang sinh ra mấy thanh trường thương màu xám xoay tròn.
Đinh Ninh vẫn chỉ chắp tay đứng yên như trước.
Thanh Mạt Hoa tàn kiếm kia lại là kỳ dị, không một tiếng động lặng yên bay ra từ trong một mảnh mây nước phía sau Tu hành giả nước Ô Thị kia, vô cùng âm hiểm mà nhẹ nhàng đâm về phía sau gáy tên này.
Khóe miệng của Tu hành giả nước Ô Thị lạnh lùng kia khẽ lộ ra thần sắc trào phúng, hắn cũng không có quay đầu lại, thế nhưng năm ngón tay phải càng tăng thêm tốc độ điểm ra vài cái.
Một tiếng xùy, một đạo dòng xoáy kỳ dị ngưng tụ trước người y bay ra sau, chuẩn xác đánh trúng thanh Mạt Hoa tàn kiếm kia.
Trong tưởng tượng của y, một kích này đủ để Đinh Ninh mất đi khống chế đối với thanh phi kiếm này, đồng thời lực lượng cường đại của nó sẽ khiến hắn bị thương nặng.
Nhưng điều làm cho y không ngờ tới chính là một kích này của mình lại giống như đánh vào không khí.
Trên Mạt Hoa tàn kiếm dường như hoàn toàn không có bất kỳ lực lượng gì, đã bị một cái dòng xoáy màu xám đánh bay về phía sau, trực tiếp hóa thành một đạo lưu tinh ánh sáng ảm đạm.
Trong tầm mắt y không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không có bị bất cứ chấn động gì.
Chỉ là trong gió vờn quanh người, giống như có chút phong lưu rất nhỏ đang phiêu đãng ra hai bên.
Chỉ có một khả năng chính là vừa rồi Đinh Ninh đã trực tiếp vứt bỏ kiếm, cắt đứt liên hệ với thanh phi kiếm này.
Mà nếu trực tiếp vứt bỏ kiếm, chỉ có thể nói rõ thanh kiếm này chỉ là vỏ bọc hấp dẫn lực chú ý của y.
Vậy sát chiêu thực sự ở đâu?
Y lại cảm thấy sát ý lăng lệ phía sau mình.
Vẻ sát ý lăng lệ kia đến từ một thanh phi kiếm màu đỏ thẫm.
Theo tình báo từ Cốc Ngục quan truyền ra lúc trước, y biết chủ nhân của thanh phi kiếm này là một gã cung phụng thương đội từ biên thành phía sau Âm Sơn chạy tới nơi này. Người cung phụng này xuất thân từ Lương Sơn Kiếm viện, cũng là Tu hành giả mạnh nhất trong Cốc Ngục quan hiện tại. (biên thành: thành gần biên giới)
Tu hành giả này cùng gần trăm Tu hành giả còn lại ngăn cản bước chân xông trận của bọn họ đều đã ở trong Cốc Ngục quan.
......
Trong nháy mắt này có rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu y, nhưng y lại không kịp suy tư.
Y chỉ biết tuy thanh phi kiếm này mặc dù rất mạnh, còn có rất nhanh, nhưng vẫn không đủ ngăn trở mình giết chết thiếu niên đối diện kia.
Như vậy, chẳng lẽ thiếu niên đối diện kia dám dùng tính mạng của mình làm mồi nhử?
Y không cách nào hiểu được, thế nhưng năm ngón tay phải lại không ngừng búng ra, mấy cái dòng xoáy màu xám ngưng tụ thành hình kiếm cứ như vậy bắn về phía trước.
Y không hề lưu ý phía dưới chân mình.
Bởi vì dưới chân y là núi đá cứng rắn, hơn nữa không có bất kỳ chân nguyên ba động nào.
Nhưng y lại không phát hiện được trên mặt núi cứng rắn lại có một khe hở cực hẹp.
Khe hở này vẻn vẹn chỉ có thể vừa đủ một thanh kiếm xuyên qua.
Cũng đúng lúc này, một thanh kiếm cực kỳ ổn định, thân kiếm không hề sinh ra bất kỳ ma sát nào với khe hở này, từ phía dưới đâm lên.
Tại trước khi thanh kiếm đâm thủng đáy giày, đâm vào huyết nhục của y, cũng không sinh ra bất kỳ chân nguyên nào ba động.
Trong núi đá phía dưới cũng không có bất kỳ nhiệt lực hay dấu hiệu sinh mệnh nào mà y có thể cảm nhận được.
Một kiếm này giống như một kiếm do người chết đâm ra.
Mà trong nháy mắt đâm thủng huyết nhục của y, ngay ở tức khắc cảm giác đau đớn từ lòng bàn chân truyền vào trong đầu, làm cho y kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thì kiếm ý cùng sát ý lăng lệ mà lạnh lùng đã theo chân nguyên phun trào.
Phốc một tiếng, kiếm ý xuyên thẳng lên trên, tên Tu hành giả Ô Thị cường đại này chỉ nghe trong cơ thể mình phát ra một tiếng vang kỳ dị.
Y theo bản năng sợ hãi muốn la lên, muốn phản kích giết chết Tu hành giả ẩn núp ở phía dưới núi đá ám sát mình.
Nhưng mà trong nháy mắt y đã mất đi ý thức.
Y chết ngay lập tức!
Một kiếm này gọn gàng mà linh hoạt phá tan mấy đạo huyết mạch cực kỳ quan trọng đối với thân thể con người, dẫn đến chết đứng trong nháy mắt.
Một kiếm này chính là Tử Nhân kiếm của Thiệu Sát Nhân Mân Sơn kiếm tông.
Thân kiếm sắc bén rút ra khỏi thân thể của Tu hành giả nước Ô Thị đã chết này, có vẻ hơi ngây ngô, cũng có chút tình cảm.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị này ngã người về phía trước, mấy đạo kiếm quang màu xám còn cách Đinh Ninh có mấy trượng chợt hóa thành nguyên khí tiêu tán, thổi cho áo bào hắn bay phất phới.
Phốc một tiếng.
Tên Tu hành giả nước Ô Thị này đã ngã ở trước người Đinh Ninh.
Hai quân đang chém giết kịch liệt bên dưới đều dừng một chút, thời gian giống như ngừng lại.