Đinh Ninh hơi hơi ngẩng đầu lên, không nhìn tới thi thể người Tu hành giả nước Ô Thị này.
Theo cái ngẩng đầu này của hắn, trong đội kỵ binh nước Ô Thị vang lên rất nhiều tiếng còi bén nhọn.
Nương theo tiếng còi như vậy, cả đội kỵ quân đã ngừng tiến về phía trước, rồi sau đó giống như thủy triều lui về phía sau.
Kỵ quân dùng tốc độ nhanh nhất lui ra dốc núi, không những thế không tiếp tục phát động tiến công nữa, mà liên tục lui ngược ra sau, cho tới khi đến chỗ sâu cánh đồng hoang vu.
Từng đợt tiếng hoan hô cùng tiếng hò hét không thể kìm được vang lên từ trong trận hình Túc Vệ quân và trên tường thành Cốc Ngục quan.
Đây chắc chắn có thể coi là một cuộc thắng lợi rất đáng được kiêu ngạo.
Một lần đội kỵ quân Ô Thị này xông lên rồi lui ra đã để lại ít nhất sáu bảy trăm cỗ thi thể ở trên sườn núi, mà thương vong của Túc Vệ quân thì lại cực ít.
Nhưng Đinh Ninh nhìn đội kỵ quân này lui bước, lông mày lại nhíu lại thật sâu.
Nam Cung Thải Thục bắt đầu cảm thấy hưng phấn run rẩy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng được thực sự đứng trên chiến trường như vậy, hơn nữa đối mặt với một cuộc chiến đấu từ đầu vốn đã lộ ra chênh lệch cách xa nhau.
- Sao vậy?
Thần sắc sầu lo của Đinh Ninh khiến cho nàng có chút khó hiểu.
- Đối phương có một gã tướng lĩnh rất cường đại, hơn nữa còn ở bên trong đội kỵ binh tiên phong này.
Đinh Ninh cũng không nhìn nàng, ánh mắt vẫn dừng ở trên đội kỵ quân đang lui về bóng tối trong thảo nguyên kia, chậm chạp mà ngưng trọng nói ra:
- Tướng lĩnh bình thường, lúc này chỉ sợ sẽ lựa chọn không lui mà công vào Cốc Ngục quan, bởi vì tất cả Tu hành giả ở chỗ đó đã tụ tập đến nơi đây. Mặc dù đã hao tổn nhiều người như vậy ở chỗ này, bọn chúng vẫn có ưu thế hơn Cốc Ngục quan rất nhiều.
Nam Cung Thải Thục giật mình, đột nhiên sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh dày đặc, trong lòng sinh ra sợ hãi thật lớn.
Đinh Ninh cũng tiếp tục nói:
- Tên tướng lĩnh này không chọn tấn công Cốc Ngục quan, thực sự không phải do bị chúng ta giết lá gan rét lạnh, mà do không muốn mạo hiểm nữa, không muốn quân mình hao tổn thêm nhiều người.
Nam Cung Thải Thục hít sâu một hơi, theo không khí lạnh như băng tràn vào bên trong phổi, nàng càng cảm thấy cả người mình trở nên lạnh lẽo:
- Cho nên y lựa chọn chờ đợi toàn bộ quân đến?
Đinh Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt buông xuống thi thể tên Tu hành giả nước Ô Thị các trước mặt không xa:
- Tên Tu hành giả Ô Thị này tu vi không hề thấp hơn so với Dung cung nữ... nếu vậy thống soái suất lĩnh chi đại quân này hiển nhiên sẽ lợi hại hơn nhiều so với người này.
Sắc mặt Nam Cung Thải Thục lại tái nhợt lần nữa, nếu một đội quân tiên phong đã có tướng lĩnh kiệt xuất như thế, như vậy tướng lãnh cấp cao nhất cả đại quân sẽ cường đại cỡ nào?
- Chúng ta vẫn có khả năng đạt được thắng lợi như trước.
Đinh Ninh xoay người lại, khẽ nói ra một câu này cho Nam Cung Thải Thục nghe, sau đó khẽ gật đầu với nàng, ra hiệu nàng không đi theo.
Nam Cung Thải Thục hiểu được của hắn, mắt thấy hắn đi về cách sau lưng mình không xa.
Đinh Ninh đi đến bên cạnh mấy cỗ xe ngựa.
Bên trong những chiếc xe ngựa này là một ít thợ rèn không am hiểu chiến đấu, nhưng lại am hiểu sửa chữa quân giới, đồng thời còn có xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trên đường hành quân lúc trước, cả đội Túc Vệ quân cũng đã quen thuộc với việc nhiều khi Đinh Ninh sẽ dừng lại bên cạnh chiếc xe ngựa này.
Dường như khi ở bên cạnh chiếc xe ngựa này, hắn mới có thể nhận được càng nhiều yên bình, hoặc có thể suy tư thông suốt hơn.
Đinh Ninh đi đến chỗ ngoài xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Lúc này Túc Vệ quân đã bắt đầu sắp xếp lại chiến trường, cũng chuẩn bị chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Đinh Ninh.
Mà một gã Tu hành giả trung niên mặc một bộ áo bào đồng nhất với màu cỏ khô, đang chậm rãi đi về phía hắn.
Trong tay của gã nắm thanh Mạt Hoa tàn kiếm của Đinh Ninh lúc trước rơi xuống bên trong chiến trường, thần sắc cực kỳ trang trọng cùng tôn kính.
Gã hiển nhiên mang theo kính ý thật lớn mà đến, chỉ muốn mang thanh kiếm này trả lại cho hắn.
- Ngươi dừng lại.
Nhưng cũng đúng lúc này, Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn gã một cái, sau đó làm ra một cái thủ thế. (động tác ra dấu)
Đây là một cái quân lệnh.
Quân sĩ Túc Vệ quân còn ở chung quanh ngay lúc hắn bày ra khí tức dư vị thiết huyết đã trực tiếp làm ra phản ứng, tất cả quân sĩ Túc Vệ quân ở quanh người tên Tu hành giả trung niên kia lập tức vây chặt gã lại, toàn bộ binh khí sáng bóng lóng lánh lạnh lẽo nhắm ngay tên Tu hành giả trung niên này.
Người Tu hành giả trung niên này khiếp sợ khó tả nhìn Đinh Ninh:
- Đây là?
Đinh Ninh không trực tiếp trả lời vấn đề của gã, sau đó chỉ một gã tướng lĩnh mặc áo giáp cách sau lưng tên Tu hành giả trung niên này không xa.
Áo giáp mặc trên người tên tướng lĩnh này chính là của biên quân, cũng thuộc về Tu hành giả trong Cốc Ngục quan.
- Còn ngươi nữa.
Hắn nhìn chằm chằm tên tướng lĩnh này, sau đó nói:
- Hai người các ngươi có điều gì muốn nói nữa không?
Dường như gió càng thêm rét lạnh hơn một chút.
Trên sườn núi hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhiều quân sĩ Túc Vệ quân sau một lát sững sờ, mặc dù không chứng kiến quân lệnh mới nhưng đã trực tiếp làm ra phản ứng, theo một mảnh tiếng bước chân kịch liệt, tên tướng lĩnh mặc áo giáp biên quân kia cũng bị bao bọc vây quanh.
Tên tướng lĩnh bị vây lại kia ngẩng đầu, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, nói:
- Ngươi điên rồi ư?
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn hắn một cái, nói:
- Trong chiến đấu lúc trước, những người còn lại đều rất bình thường, chỉ có hai người các ngươi bất thường.
Nam tử trung niên mặc áo bào màu cỏ khô sắc mặt trắng bệch, còn sắc mặt vị tướng lĩnh kia lại càng thêm băng hàn, ánh mắt hơi nheo lại:
- Ta không rõ ý của ngươi.
- Trong tất cả những Tu hành giả từ Cốc Ngục quan đến đây, hai người các ngươi giết ít kẻ địch nhất, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi lại không phải là Tu hành giả có tu vi kém nhất.
Đinh Ninh nhìn tên tướng lĩnh còn muốn lên tiếng này, trực tiếp cắt ngang lời của y, nói:
- Đừng nói với ta những lời như các ngươi có trạch tâm nhân hậu, các ngươi chỉ giết chết hai tên quân địch, hơn nữa hai tên kia còn là kỵ quân râu ria tầm thường... Trong trận chiến xông trận cuối cùng của đối phương, các ngươi hầu như không thể hiện ra được tác dụng gì. Có dáng vẻ chiến đấu mà không thực sự chém giết, vậy nên các ngươi có thể nói cho ta lý do vì sao không?
Nghe được lời nói này, sắc mặt tên tướng lĩnh kia cũng dần dần tái nhợt, mà tất cả mọi người trên sườn núi chung quanh cũng nhìn Đinh Ninh một cách khiếp sợ khó tả, không thể tin được trong chiến đấu vừa rồi hắn vẫn có thể chú ý tới chi tiết về những Tu hành giả chung quanh.
- Chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi?
Tên tướng lĩnh khuôn mặt dần dần tái nhợt này nhìn Đinh Ninh, cũng lớn tiếng quát hỏi chuyện mà ngay cả bọn họ cũng khó có thể tin được:
- ai mà biết ngươi có nhìn lầm hay không? Làm sao ngươi biết chúng ta chỉ giết hai tên địch?
- Có vẻ ngươi là Tu hành giả của Ngư Long Kiếm quan, kiếm đầu tiên xuất ra chính là kiếm ý Ngư Long Biến, nhưng mà kiếm ý lại không thiên về hướng vô song. Điều khiến người hoài nghi nhất chính là kiếm ý Hồi Du Kiếm, một kiếm kia của ngươi rõ ràng có thể đâm vào bụng Tu hành giả Ô thị kia, thế nhưng ngươi lại cố ý làm lệch thân kiếm, chỉ cắm xuyên qua phần bụng đối phương.
Sắc mặt Đinh Ninh không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ chậm rãi trình bày.
Trong thanh âm bình thản của hắn, sắc mặt tên tướng lĩnh này dần dần cứng ngắc, thân thể không thể kìm được run rẩy.
Trong nháy mắt tiếp theo, y điên cuồng rít lên, rút trường kiếm bên hông ra.
Nhưng cũng đúng trong tích tắc này, có ít nhất hai thanh phi kiếm lơ lửng trên không cách tên tướng lĩnh này không xa đã cắm vào trên người y.
Tên tướng lĩnh vừa mới lao ra một bước này chợt hóa thành một đoạn gỗ nặng ầm ầm ngã xuống đất, tung lên một đoàn bụi bặm và sóng máu.
Trong hai thanh phi kiếm, có một thanh chính là phi kiếm màu đỏ thẫm sắc bén và hữu hiệu nhất trong trận chiến lúc trước.
Nhưng cho dù một gã nam tử gầy gò khuôn mặt hốc hác là chủ nhân của đạo phi kiếm này, lúc này cũng nhìn Đinh Ninh một cách kính nể khó tả, trong lòng chỉ âm thầm nghĩ:
- Sao ngươi có thể biết được
Đinh Ninh nhìn về phía Tu hành giả trung niên cầm Mạt Hoa tàn kiếm kia, nghiêm túc mà chân thành nói:
- Là sống hay chết, phải xem chính ngươi.