Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 449 - Q5 - Chương 53: Cái Giá Cả Đời

Q5 - Chương 53: Cái giá cả đời Q5 - Chương 53: Cái giá cả đời

Trong bóng đêm tối tăm, đội kỵ quân tiên phong của Ô Thị dù tổn thất nặng nề cũng không rời khỏi quá xa, chỉ lui đến một đồng cỏ có thể đủ nhìn rõ Cửu Ngục quan ở trong đêm tối.

Theo vó sắt của đội kỵ quân gõ trên mặt đất, âm thanh cưỡi ngựa của một tên kỵ giả chợt lộ ra rất đột ngột.

Bởi vì trong nháy mắt nào đó chỉ có ngựa của tên kỵ giả này còn đang di chuyển, mà trong nháy mắt kế tiếp, lại có mấy tên kỵ sĩ liền bao quanh, vây tên kỵ sĩ này ở chính giữa.

- Tại sao?

Một gã tướng lĩnh Ô Thị thân hình tráng kiện đeo một thanh loan đao khổng lồ, thân mặc áo choàng da hổ phẫn nộ nhìn tên kỵ giả này, lớn tiếng quát hỏi.

Đối mặt với tên tướng lĩnh cao hơn gã nửa cái đầu phẫn nộ quát hỏi, kỵ sĩ nhìn qua ăn mặc cực kỳ bình thường, trên mặt phủ một tầng khăn đen bình tĩnh nhìn lại, nói:

- Tại sao cái gì?

Câu trả lời như vậy lập tức càng làm cho đôi mắt của tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người cường tráng vốn đang tức giận kia bốc cháy hừng hực.

- Vì sao phải trả giá như vậy để ám sát thiếu niên kia?

Y gạt ra những âm thanh vô cùng lạnh lẽo từ giữa hàm răng, hỏi:

- Vì sao lại phải lập tức lui về? Hẳn ngươi cũng hiểu được mặc dù có thể ám sát thành công, thì những Tu hành giả của chúng ta cũng không có khả năng trở về, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ vẫn phải lui ư?

Một hồi tiếng ngựa hí vang lên.

Chỉ khi lực lượng trong tay người cưỡi phát sinh thay đổi, những ngựa chiến đã được huấn luyện, gần như hòa cùng với chủ nhân thành một thể mới có thể phát ra thanh âm như vậy.

Một hồi ngựa hí này, cũng đã đại biểu cho việc tất cả những kỵ sĩ đều muốn chất vấn người này.

Rất hiển nhiên, nếu tên kỵ giả này không thể đưa ra câu trả lời làm cho những người này hài lòng, vậy gã sẽ biến thành mảnh máu thịt nát vụn trên thảo nguyên này, dùng để huyết tế những chiến sĩ Ô Thị trước đó chết đi bởi vì quyết định của gã.

Thế nhưng tên kỵ giả mặt bịt khăn đen này, cũng là người có khẩu âm rõ ràng không phải người Ô Thị lại không thèm để ý chút nào, chỉ là lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi xa xa kia:

- Trước khi nghi ngờ ta, các ngươi phải hiểu rõ một chuyện trước tiên, không phải ta muốn làm tướng lĩnh Ô Thị các ngươi, mà do Hoàn Nhan hoàng hậu của các ngươi mời ta làm tướng lĩnh Ô Thị. Hơn nữa ngay cả đại tướng quân Gia Luật của các ngươi cũng rất tán thành điểm này. Cho nên không cần hoài nghi ta có mục đích khác khi lĩnh quân, các ngươi hoài nghi ta, đã coi như hoài nghi Hoàn Nhan hoàng hậu cùng Gia Luật đại tướng quân của các ngươi.

Lời nói và ngữ điệu cả gã đều cực kỳ không khách khí, thế cho nên lại có một hồi tiếng ngựa hí vang vọng, tuy hai tay những người cưỡi ngựa này không tự dùng sức, nhưng thần sắc trong mắt đã có chút thay đổi.

- Bây giờ các ngươi phẫn nộ, chỉ bởi vì các ngươi hoàn toàn không biết thiếu niên kia là ai.

Ánh mắt của gã kỵ giả này rơi vào trên người tên tướng lĩnh Ô Thị cường tráng trước người mình, ngữ khí lại bắt đầu ôn hòa một cách quỷ dị:

- Đừng nói là những Tu hành giả vừa rồi, chính là tính mệnh của số người gấp mấy lần như bọn họ đều không bằng một mạng của thiếu niên kia.

- Vì sao?

Vẫn là hai chữ tra hỏi như lúc đầu, thế nhưng tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người cường tráng kia lúc này đã cúi đầu, tỏ vẻ tôn kính cùng muốn thỉnh giáo.

- Bởi vì thiếu niên kia chính là Đinh Ninh, kẻ đứng đầu Mân Sơn Kiếm hội của vương triều Đại Tần, nếu nói đơn giản về cuộc chiến này, hắn đại diện cho Mân Sơn Kiếm tông. Sở dĩ đại tướng quân Gia Luật của các ngươi không tự mình dẫn quân, cũng chính là bởi vì hắn, chỉ vì không muốn để cho người của Mân Sơn Kiếm tông tham dự vào trận đại chiến này.

Tên kỵ giả này nhẹ nhàng nói:

- Nếu các ngươi chưa thể hiểu rõ được đối với toàn bộ đại thế tương lai mà nói, cho dù đội kỵ quân chúng ta toàn quân bị diệt mà có thể đổi lấy cái chết của hắn thì cũng đáng giá, bởi vì hắn là người có tu vi tiến cảnh nhanh nhất, cũng là người có năng lực lĩnh ngộ mạnh nhất trong toàn bộ thế giới Tu hành giả, lúc trước tài tuấn trẻ tuổi mạnh nhất của vương triều Đại Tần cũng chỉ có thể đủ tư cách làm trò của hắn.

Động Sơn Kiếm tông, đại tướng quân Gia Luật... Vài chữ "nhất", tựa như từng tiếng sấm rền, đánh cho thân thể tất cả kỵ sĩ chung quanh đều không kìm được chấn động.

Một hồi tiếng hít thở nặng nề như ngựa hí vang lên.

- Dạng người như hắn, mặc dù không có Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm tông bảo hộ thì cũng sẽ không dễ dàng chết đi. Ta không tin vương triều Đại Tần sẽ để cho người như hắn dễ dàng tử vong, ít nhất với hiểu biết của ta đối với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, đối với một ít người có thể nói là cường giả chân chính, nhất là cường giả có thể nằm trong khống chế thì bọn họ đều sẽ dùng tất cả thủ đoạn, nhất định phải để cho những người này như ngọn nến đốt hết mới có thể để cho bọn họ chết đi.

Tên kỵ sĩ này không để ý vẻ mặt biến hóa của những người kia, lại khẽ giễu cợt chậm rãi nói:

- Cục diện ta tạo nên có cơ hội rất lớn ám sát thiếu niên kia, chính là muốn nhìn xem phía sau thiếu niên này còn có Tu hành giả cường đại nào nữa hay không... Nhưng ta thật không ngờ thiếu niên này lại mạnh như vậy, cũng không nghĩ tới những người trẻ tuổi bên cạnh hắn đều không hề dễ chơi.

- Tin tức các ngươi biết được quá ít, cho nên các ngươi không rõ thiếu niên này không chỉ ngoại trừ tu vi tiến cảnh đáng sợ, hắn còn có năng lực phán đoán cùng hiểu thấu cường đại, cho đến hôm nay ta có thể khẳng định, với cương vị một gã tướng lĩnh thì hắn tuyệt đối là đối thủ đáng sợ nhất ta gặp phải.

- Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể giữ mấy vạn quân Tần kia lại trên mảnh hoang nguyên này hay không, phải xem chúng ta có thể giết chết thiếu niên kia hay không.

- Nếu có thể giết chết hắn, chứng tỏ đội viện quân này không còn lá bài tẩy nào khác, còn nếu như thất bại, vậy chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ hành động lần này, quay ngược trở về, cố hết sức giết chết bao nhiêu quân Tần thì được bấy nhiêu.

Muốn bức mấy vạn quân Tần đến bước giống như chó nhà có tang, trong đó phải trả cái giá lớn tới mức nào thì những người Ô Thị này hiển nhiên rõ ràng hơn so với ai khác.

Nhưng vì một thiếu niên mà phải buông tha hoàn toàn cuộc vây giết cuối cùng, điều này nghe có vẻ hoàn toàn điên rồ.

Nhưng sau khi nghe được lời giải thích của gã kỵ sĩ này, cho dù là một ít quân sĩ cấp thấp chỉ biết chiến đấu cũng đều hiểu được chỉ sợ đây chính là sự thật tàn khốc.

- Vậy vì sao vừa rồi không dồn toàn bộ chúng ta xông lên?

Tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người cường tráng kia đã sớm tiêu tan phẫn nộ lúc trước, càng thêm khiêm tốn cúi đầu, nói:

- Chúng ta không sợ chết.

- Ta biết các ngươi không sợ chết.

Tên kỵ sĩ kia nghiêm túc nhìn y một cái, nói:

- Nhưng thân là tướng lĩnh, thứ cần phải cân nhắc không chỉ là vấn đề sinh tử, mà làm như vậy có tác dụng đối với thắng lợi hay không. Nếu không giết được hắn, đồng thời năm nghìn kỵ quân toàn bộ bị diệt ở chỗ đó, vậy coi như như thua luôn trận chiến này, mấy vạn quân Tần cũng có thể lui về phía sau Âm Sơn.

- Vậy kế tiếp nên làm như thế nào?

Tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người tráng kiện ngẩng đầu, giống như một con cá sắp chết há to miệng bất lực nhìn gã, hỏi.

- Chờ.

Tên kỵ sĩ này lạnh lùng nói:

- Ta đã truyền tin cho toàn quân, để cho bọn họ phái ra đủ nhiều Tu hành giả đồng thời đủ mạnh đến đây, chúng ta phải thử xem có thể giết chết thiếu niên kia hay không, nếu không thành công vậy thì cũng chỉ có thể lui quân.

Tất cả những kỵ binh Ô Thị này cũng không biết tên kỵ sĩ này đã truyền tin tức từ khi nào, hay dùng thủ đoạn gì để truyền tin, nhưng lúc này bọn chúng lại tin tưởng lời tên kỵ sĩ nói là thật.

......

......

Trên sườn núi đã rơi vào bóng tối, Đinh Ninh không tiếp tục nói chuyện với một số tướng lĩnh Túc Vệ quân và các tướng lĩnh trong Cốc Ngục quan nữa, mà ngồi xuống bên cạnh xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

- Trong một chốc ngươi đã tới hai lần, vừa nãy ta đã nhắc nhở ngươi hai người kia không bình thường, nhưng ta cũng không có điều gì để nói thêm với ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Sau khi một quân sĩ đưa hộp cơm và chậu than tới, trong nháy mắt Đinh Ninh đưa hộp cơm vào xe ngựa, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết truyền vào tai hắn.

Đinh Ninh hơi do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói:

- Ta muốn cô không ra tay.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:

- Tại sao ta phải ra tay?

Đinh Ninh đặt chậu than ở đầu xe, nói:

- Bởi vì ta muốn đánh cược một lần, ngay lúc nãy tên tướng lĩnh trong trận hình đối phương muốn thử giết chết ta. Nếu bị động đợi hành động tiếp theo của đối phương thì sẽ mãi là chiến pháp ngu xuẩn nhất, ta muốn thử xem có thể giết chết tên tướng lĩnh trong trận hình của đối phương hay không. (chiến pháp: sách lược và phương pháp tác chiến)

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không lên tiếng.

Đinh Ninh ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, khẽ nói:

- Cô không cần tức giận, cô biết ta quá hiểu Trịnh Tụ, cho nên bà ta nhất định sẽ xếp người đi theo ta ... Chỉ khi ta thực sự gặp phải cái chết, ả ta mới có thể xuất hiện. Ta muốn bức người của ả ra, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ an toàn và không thể nào thoát khỏi tầm mắt của ả.

Bên trong xe ngựa lại trầm mặc mấy hơi thở, sau đó thanh âm lạnh như băng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết vang lên:

- Ta sẽ không xuất thủ.

Đinh Ninh cũng trầm mặc khẽ gật đầu, đứng lên, sau đó bắt đầu chậm rãi đi xuống dọc theo thế xuôi của dốc, hắn nhìn ánh trăng dần dần trở nên càng sáng tỏ bên trên bầu trời, nghĩ đến phải dùng cả đời mới thực sự nhìn rõ cùng hiểu được một người, cái giá này thật sự quá lớn.

Bình Luận (0)
Comment