Kỵ quân tiên phong của Ô Thị dừng lại trên đồng cỏ.
Những nam tử được xưng là vĩnh viễn không xuống ngựa cũng xuống ngựa, dựa vào trên thân ngựa bắt đầu nghỉ ngơi.
Tên kỵ sĩ ăn mặc tầm thường, nhưng thực tế lại đang chỉ huy một đội kỵ quân này lại có chút chán ghét mùi tanh hôi trên người ngựa, một mình ngồi góc riêng trong đội hình kỵ quân, gã nhìn Cốc Ngục quan xa xa đã tắt hết đèn đuốc, lẳng lặng nghĩ về mọi chuyện, khóe miệng dần dần hiện ra một ý cười khẽ trào phúng.
Những đội quân Ô Thị này mặc dù thô bỉ, đồng thời số lượng Tu hành giả rất ít, nhưng theo suy nghĩ của gã thì lại càng dễ đạt được thắng lợi khi đối mặt với quân Tần hơn so với tất cả quân đội còn lại trong thiên hạ.
Bởi vì từ trước tới giờ bọn họ chưa từng chiến đấu quy mô lớn với quân Tần, còn chưa bị quân Tần giết sợ bể mật, còn chưa biết sau khi số lượng lớn Tu hành giả vương triều Đại Tần tham gia chiến đấu, bọn họ sẽ gặp phải loại huyết nhục cắn nuốt một cách tàn khốc như thế nào.
Nếu như nói lợi dụng, ngay từ đầu dùng cả quốc lực phát động đại chiến cũng đã là lợi dụng.
Ô Thị chắc chắn sẽ thua trận chiến này.
Nhưng vương triều Đại Tần, hoặc có thể nói Trịnh Tụ muốn thắng cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Bởi vì quân đội các triều đại trong thiên hạ thực sự bị đánh bại là ở thời kỳ cường thịnh của Ba Sơn Kiếm Tràng, sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, cuộc chiến quy mô lớn nhất của vương triều Đại Tần với các triều đại trong thiên hạ chính là thu phục Dương Sơn quận.
Nhưng mà trận chiến đấu kia cũng chỉ do tập kích bất ngờ cộng thêm đánh lén thành công.
Nếu thực sự giao chiến chính diện... Các triều đại trong thiên hạ đều muốn nhìn xem vương triều Đại Tần sau khi mất đi Ba Sơn Kiếm Tràng và người kia, bây giờ rốt cuộc sẽ giao ra một phần đáp án như thế nào.
Cho nên chiến trường Ô Thị chính là trường thi mà các triều trong thiên hạ nhìn.
Ngẫm lại đại thế và đại cục như vậy, chiến đấu cùng sinh tử của một người sẽ cực kỳ nhỏ bé và vô vị.
Nghĩ đến thân rơi vào trong một bàn cờ to như vậy, lại vừa vặn có thể gặp phải tên thiếu niên quán rượu truyền kỳ ở Trường Lăng kia, tâm tình của gã không khỏi kích động, lại càng cảm thấy cuộc chiến này thú vị.
Đối với một tướng lĩnh mà nói, khống chế ngàn vạn sinh tử của chúng sinh, chân chính so đấu với đại nhân vật mới là niềm vui thú, mà có thể thay đổi toàn bộ thời đại, sinh ra ảnh hưởng có ý nghĩa sâu rộng đối với hậu thế, thì đó chính là thành công, là hoan hỷ chân chính.
Ý cười giễu khẽ dần dần khuếch trương trên môi tên kỵ sĩ này, từ ý cười biến thành nụ cười chân chính.
Thế nhưng ý cười như vậy cũng chỉ duy trì thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, gã kỵ sĩ này đột nhiên giật mình, cảm nhận được sát ý sắc bén chợt hàng lâm trong thiên địa.
Trong nháy mắt này trái tim gã lạnh lẽo đến gần như ngừng đập.
Gã chợt hiểu ra bản thân mình quá sơ suất.
Hiểu ra chỉ sợ mình đã quá coi thường thiếu niên truyền kỳ này.
Cũng biết được chính mình trong vô hình đã phạm phải một sai lầm đáng sợ, hơn nữa dường như đây là sai lầm duy nhất, nhưng lại bị đối phương nắm được!
Trước khi tất cả những người còn lại của đội kỵ binh này kịp phản ứng, trong hư không bên người kỵ sĩ này đã xuất hiện một khối không khí trong suốt với tốc độ cực cao, khối không khí tốc độ cao mà mắt thường có thể thấy được này tiếp cận thân thể gã kỵ sĩ kia, xa xa mới truyền đến tiếng nổ vang như sóng đánh.
Tất cả quân sĩ Ô Thị tỉnh giấc, đồng loạt gọi lên, tiếng ngựa hí như biển.
Mà trước đó, tên kỵ sĩ trái tim lạnh lẽo gần như ngưng đập đã kêu lên một tiếng đau đớn, hai ngón tay phải run rẩy kịch liệt, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng phá không mà ra.
Một mảnh thiết giáp màu đen nhỏ bé phẳng như mai rùa bay ra từ giữa ngón tay gã, bắn ra vô số tia sáng màu đen quái lạ.
Những màu đen màu đen này làm cho nguyên khí thiên địa chung quanh đều có chút thay đổi, sinh ra ánh khúc xạ kỳ dị.
Không gian dường như vặn vẹo.
Bịch..
Trước người kỵ sĩ này hình như bị Thiên thần dốc sức vung quyền lớn ra oanh kích một cái, thanh âm nặng nề trùng kích trên mặt đất trước người gã, như đao lớn lăng lệ chém xuống, bắn ra từng đống bùn đất.
Một tiếng kêu rên vang lên trong bóng tối cách đó không xa, trong luồng khí trong suốt vỡ vụn có một thanh phi kiếm lắc lư bay ngược trở về, trong bầu trời đêm tỏa ra mùi máu tươi.
Hiển nhiên chủ nhân của phi kiếm kia đã bị thương nặng trong một kích tàn nhẫn không thành này.
Thân thể tên kỵ sĩ này chỉ hơi nhoáng lên một cái, rồi bất động như núi đứng ở nguyên chỗ, thế nhưng giữa hai hàng lông mày của gã không có bất kỳ biểu lộ đắc ý nào, đồng thời gã cũng không có ý dừng lại, tay trái vung ra phía sau điểm một cái, một đường huỳnh quang ảm đạm bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất, một tiếng đinh phát ra, không biết đã đánh trúng vật nhỏ gì ở trong bóng tối.
Thanh âm này rất nhỏ, nhưng ở trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ không gian đều dường như chấn động mạnh.
- Ta không nghĩ tới ngươi lại dám tới cửa ám sát ta.
Phiến giáp sắt như mai rùa kia rơi xuống trên mặt đất trước người tên kỵ sĩ, gã cũng không thèm nhìn, chỉ có một đường kiếm quang màu xanh ngắn và mảnh khảnh giống như mỡ chảy bỗng dưng chảy xuôi, xuất hiện ở trong tay phải gã, đồng thời tên kỵ sĩ này lại khẽ lắc đầu, có chút bội phục lên tiếng.
Tiếng vó ngựa dữ dằn vang lên.
Kỵ quân Ô Thị bắt đầu bắn hỏa tiễn ra chung quanh trong tiếng quát lớn của mấy tên tướng lĩnh.
Nương theo ánh lửa, những kỵ binh này chỉ nhìn thấy mấy cái tàn ảnh đang nhanh chóng xông tới.
Tiếp cận quá gần, tốc độ lại quá nhanh cho nên cung thủ đã không còn phát huy được tác dụng.
Trong từng tiếng rống thảm giận dữ, toàn bộ Tu hành giả trong kỵ quân Ô Thị lướt về phía chung quanh tên kỵ sĩ kia trước tiên.
Trong tay tên kỵ sĩ kia nắm đoản kiếm màu xanh biếc không ngừng chảy xuôi hào quang bóng loáng, chợt bắt đầu trầm mặc.
Bởi vì gã biết được trong những người này nhất định có thiếu niên kia, hơn nữa gã cũng rất rõ ràng mấy người này chỉ chịu chết khi đối mặt với một chi quân đội như vậy.
Bản thân đối phương đã chịu chết.
- Phốc!
Một thanh phi kiếm nở rộ rất nhiều hoa nhỏ màu trắng tinh và một thanh phi kiếm màu đỏ thẫm đột nhiên vô cùng âm hiểm đồng thời xuất hiện ở quanh người một gã tướng lĩnh Ô Thị, vả lại trong khoảnh khắc xuất hiên lại cách xa nhau nên khiến người ta khó có thể lập tức cùng để ý được, khi tên tướng lĩnh Ô Thị gào thét đối phó với thanh phi kiếm màu đỏ thẫm kia, thanh phi kiếm nở rộ rất nhiều hoa nhỏ màu trắng tinh còn lại đột nhiên xuất hiện, sau đó từ chỗ lưng y đâm vào, vả lại không giống như phi kiếm kia lộ ra ở trước ngực, mà lại quỷ dị giống như chuồn chuồn lướt nước, đâm một cái rồi nhanh chóng lui lại.
Tên kỵ sĩ được Tu hành giả Ô Thị bao quanh hộ vệ biết mình đã hoàn toàn bại lộ, gã cũng biết một thanh phi kiếm nở rộ rất nhiều hoa trắng tinh tế kia đến từ thiếu niên nọ, nhưng gã cũng chỉ khẽ lắc đầu, tự giễu khẽ nói:
- Xem ra đều giống nhau, trong lòng ai cũng biết rõ cho nên không cần phải nghĩ nhiều cho phiền toái.
Trong lúc nói ra những lời này, gã đã ngẩng đầu nhìn về phía bên trái nơi xa phía trước.
Chỗ kia vốn có rất nhiều mũi tên bốc cháy đang rơi xuống, cũng có rất nhiều mũi tên đã rơi xuống đất, bén lên cỏ khô bốc cháy hừng hực.
Nhưng lúc này, thật giống như bị một mảnh bóng ma màu xám tro bao trùm, một vùng kia chợt xuất hiện một mảng lớn trống rỗng không có bất kỳ ngọn lửa nào .
Tất cả ngựa đều sợ hãi gào thét, thậm chí còn không khống chế được lui về phía sau.
Trong số những Tu hành giả Ô Thị, tên tướng lĩnh dáng người cường tráng nhất đã cầm một thanh trường đao khổng lồ trong tay thủ hộ bên cạnh tên kỵ sĩ kia, thế nhưng lúc này, ngay cả y cũng cảm thấy khó thở, cảm nhận được trong bóng tối màu xám tro lan tràn, giống như có một Ma vương đang sống lại.
Màu sắc xám xịt dường như cấp tốc lan tràn đến trên người kỵ sĩ ở trung tâm đám Tu hành giả Ô Thị này.
Ánh mắt và da thịt gã bại lộ ra ngoài khăn đen đều trở nên xám xịt ảm đạm.
- Thân Huyền. Lại là ngươi ư?
Trong giọng nói của gã ẩn giấu khiếp sợ nói không nên lời.
Toàn bộ đám tướng lĩnh Ô Thị xoay người nhìn gã, ai cũng có thể cảm nhận được tên Tu hành giả xuất hiện kia cường đại, vậy nên đều tập trung tinh thần chờ mệnh lệnh tiếp theo của gã.
Tên kỵ sĩ này từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngôn ngữ cổ quái của Ô Thị.
Mặt đất ầm ầm vang lên tiếng vó ngựa như sấm, tất cả kỵ quân Ô Thị bắt đầu phát động xung phong về phía mảnh bóng ma màu xám bao trùm tới kia.
Tên kỵ sĩ này biết đây cũng là đi chịu chết.
Nhưng gã hy vọng cái chết của những kỵ quân này có thể kéo dài thời gian nhất định, kéo dài đến lúc đại bộ phận Tu hành giả đến.
Khi Tu hành giả Ô Thị ở bên cạnh gã đều hô to bắt đầu xung phong, gã lại lướt người về phía bóng tối sau lưng.
Một hơi khí lạnh xuất hiện trước cổ họng gã.
Tên kỵ sĩ này kịp thời cảm nhận được, lập tức xoay người lại.
Im hơi lặng tiếng, da thịt bên trên cổ gã xuất hiện một đường máu đỏ nhàn nhạt.
Trong lúc quay đầu, phi kiếm lạnh lẽo cắt đứt da thịt gã mới dần hiện ra trong hư không, nở ra những bông hoa trắng tinh, dùng gia tốc cực kỳ khủng bố thoát ra quanh người gã.
Thanh phi kiếm vừa rồi này vô cùng âm hiểm không hề hiển lộ bất kỳ khí tức nào, đã dừng lại ở trên con đường gã chạy trốn, chắn ngang ở trên không trung đúng tầm yết hầu gã.
Nếu như là Tu hành giả bình thường, mới vừa rồi sẽ tự đưa cổ họng mình cứa qua thanh kiếm này!
Gã quay đầu lại.
Trên chiến trường hỗn loạn, mấy bóng người kia vẫn đuổi theo gã với tốc độ cao như trước.
Mà bên kia, hơn mười kỵ sĩ phi nước đại ở phía trước nhất, đột nhiên bay lên trời.
Hơn mười tên kỵ sĩ này giống như mất đi trọng lực, lúc chạy tới liền bay lên phía trên không trung, nhưng mà trong nháy mắt sau đó, toàn bộ những con ngựa này và cả người cưỡi phía trên tan ra, biến thành máu thịt vỡ vụn văng ra ngoài.