*Huyết bào: áo bào máu
Trên Thất cảnh chính là một đời Tông sư.
Sở dĩ Trường Lăng là trung tâm biến hóa phong vân của toàn bộ thế gian, chính vì nơi này là chỗ tu hành tập trung đông nhất thiên hạ.
Mà trên Thất cảnh cũng có mạnh yếu, mặc dù Trường Lăng bồi dưỡng ra không ít Thất cảnh, nhưng không có mấy người có thể chống lại Thất cảnh đại nghịch như Triệu Tứ của Triệu Kiếm lô hay Bạch Sơn Thủy của Ngụy Vân Thủy cung.
Thế cho nên vì giết Triệu Trảm phải cần triệu hồi Dạ Sách Lãnh, vì hậu phương Lộc Sơn Hội minh an ổn, cho nên cần sớm bày cuộc vây giết những kẻ đại nghịch này.
Mà trong ván cờ Trịnh Tụ bố trí ra ngày xưa, Thân Huyền chính là một trong những người đủ để chống lại những đại nghịch kia.
Tên kỵ sĩ này biết vương triều Đại Tần sẽ không dễ dàng để cho thiếu niên đứng đầu Mân Sơn Kiếm tông này chết đi, thế nhưng gã cũng không biết trên người Đinh Ninh có Tục Thiên Thần quyết mà Trịnh Tụ khát vọng, cho nên gã hoàn toàn không thể đoán được bà ta sẽ phái nhân vật như Thân Huyền tới.
Gã muốn thử giết chết thiếu niên này.
Nhưng hiện tại thiếu niên này lại dùng thủ đoạn chịu chết để phá vỡ ván cờ của gã, ngược lại dường như đã làm cho gã rơi vào tình cảnh phải chết.
Vậy còn lựa chọn nào khác không?
Tên kỵ sĩ này cảm thụ được máu tươi ấm áp chảy xuôi trên cổ, khóe miệng cảm nhận được vị đắng khó tả.
Hơn mười kỵ quân trực tiếp bay lên không trung, thân thể bị xé rách thành mảnh máu thịt vụn vỡ, nhưng kỵ quân Ô Thị phía sau lại dũng mãnh không sợ chết, càng phát ra tiếng rống thảm phẫn nộ hơn.
Ở trong tiếng gầm gừ cuồng bạo, toàn bộ thân thể tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người khôi ngô nhất kia đều kịch liệt bành trướng lên, lực lượng trong cơ thể y đều tràn vào bên trong hai tay nắm trường đao khổng lồ, bổ ra phía trước một cái, mạnh mẽ tách khối khí màu xám đang đến trước mặt ra.
Mấy tên Tu hành giả Ô Thị đi theo phía sau y, gần như cùng lúc đó vọt vào trong chỗ khối khí màu xám bị tách ra kia.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, tên Tu hành giả Ô Thị vóc người khôi ngô nhất này cùng mấy tên Tu hành giả Ô Thị phía sau y đột nhiên kịch liệt co rút lại, thân thể trở nên lạnh lẽo mà không thể khống chế.
Có một người cụt tay mang áo bào xám đứng thẳng ngay trước mũi trường đao khổng lồ đang hạ xuống của y.
Mũi trường đao trong tay y gần như dán vào chóp mũi của người này rồi rơi xuống.
Người cụt tay áo bào xám này duỗi tay còn lại ra, vỗ vào thanh trường đao trong tay y.
Động tác này có vẻ nhẹ nhàng và chậm chạp.
Thế nhưng y lại không thể né tránh được, chỉ cảm thấy hình như có một mảnh biển máu thật lớn, lớn đến mức nặng nề khó có thể tưởng tượng vỗ lên trên thân đao của y.
Một tiếng vang nhỏ - két.
Thanh trường đao vừa cứng vừa dày này vỡ nát.
Nhưng tên tướng lĩnh Ô Thị dáng người khôi ngô nhất này không hề phát hiện được đao trong tay y đã vỡ.
Bởi vì ngay trong một cái chớp mắt kia, toàn bộ thân thể y cũng đã vụn vỡ.
Mảnh vụn của trường đao và máu thịt theo cuồng phong bắn ra trên người những Tu hành giả phía sau.
Thân thể đám Tu hành giả này kỳ dị như tảng đá hiên ngang trong cuồng phong.
Sau đó Thân Huyền từ giữa bọn họ đi tới.
Khi bóng người gã xuất hiện ở trong tầm mắt những kỵ quân phía sau, thân thể của đám Tu hành giả Ô Thị chết đứng trong cuồng phong kia mới giống như bị cự vật nặng nề nghiền nát, trong thân thể phát ra tiếng chấn minh nặng nề, sau đó cả người rút ngắn, đổ rào rào trên mặt đất, vỡ vụn.
Cả đội kỵ quân vốn điên cuồng xông về phía trước đột nhiên chậm lại.
Đây là một trong những kỵ quân tinh nhuệ nhất của Ô Thị, thế nhưng hiện tại, trong trận hình lại phát ra vô số thanh âm ngựa va chạm vào nhau.
Cũng cho đến lúc này, khi nhìn thấy nam tử áo xám cụt một tay đi ra từ trong biển máu, sâu trong mắt những chiến sĩ Ô Thị bưu hãn này mới xuất hiện sợ hãi chân chính, bọn chúng mới thực sự ý thức được chỗ đáng sợ nhất của vương triều Đại Tần.
......
Một Tu hành giả đủ cường đại có thể chống lại một đội quân, thậm chí là diệt thành.
Đây không phải chỉ là truyền thuyết.
Nhiều năm như vậy, cho dù là Lâm Chử Tửu cùng Đinh Ninh cũng chưa bao giờ dám xem thường Thân Huyền.
Tên kỵ sĩ hoàn toàn khác biệt so với những quân sĩ Ô Thị kia lúc này cũng đã hoàn toàn dừng lại.
Có hai món đồ từ sâu trong ống tay áo trái phải trượt xuống, rơi vào trong lòng hai bàn tay của gã.
Sau đó chân nguyên trong cơ thể gã như đã đợi sẵn, lập tức vọt tới đồ vật bên trong lòng hai bàn tay.
Oanh...
Năm ngón tay trái của gã bị rung mở, giữa móng tay tóe ra máu tươi.
Một đạo sóng xung kích mắt thường có thể thấy được lao ra từ trong lòng bàn tay gã, khuếch tán tới chung quanh.
Khi sóng xung kích khuếch tán tới bản thân, gã rên lên một tiếng, toàn bộ người bay ngược về phía sau, trong miệng phun ra một dòng máu tươi xé rách khăn đen che mặt gã thành mảnh nhỏ.
Dường như có một thế giới đang được tạo ra.
Ngay cả bản thân phóng thích ra lực lượng như vậy cũng không thể chống cự lực lượng kia.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Thân Huyền cũng xuất hiện một tia khiếp sợ.
Y ngẩng đầu lên, bên trong cảm giác của y, trong đạo sóng xung kích nhanh chóng mở rộng kia có vô số Phù tuyến bay múa, giống như vô số roi lớn đánh về bốn phía bầu trời đêm, quất về phía xa xa vô cùng.
- Phong Thiên phù!
Trong nháy mắt sau đó y kịp hiểu ra đây là cái gì, mang theo khiếp sợ cực độ mà phun ra ba chữ.
Mấy chục quân sĩ Ô Thị gần tên kỵ sĩ này nhất cũng nhào ra bốn phương tám hướng.
Khi tất cả mọi người chưa kịp nhìn rõ bộ mặt thật sự của tên kỵ giả này, trước người Thân Huyền đã xuất hiện một tầng ánh sáng trong suốt.
Có hơn mười kỵ quân vừa vặn đứng ở chỗ tầng ánh sáng trong suốt này sinh ra, sau đó thân thể bọn chúng đã trực tiếp bị cắt thành hai mảnh.
Máu tươi hai bên đều phun lên tầng ánh sáng trong suốt này, khiến cho nó khi nhìn qua có vẻ cực kỳ mỏng.
Dưới chiếc khăn đen vỡ vụn là khuôn mặt của một nam tử trẻ tuổi nhìn qua rất thanh tú.
Mặt gã là khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, cái cằm thậm chí còn nhọn hơn so với cằm rất nhiều nữ tử, mặc dù lúc này phần lớn đã dính đầy máu tươi, nhưng vẫn lộ ra mỹ cảm yêu dị như trước.
Gã không nhìn tầng ánh sáng mỏng manh phía sau Thân Huyền, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên cách gã chỉ mấy chục trượng kia.
Lúc này trong lòng gã lại sinh ra cảm xúc khó tả.
Bởi vì theo suy nghĩ của gã, Đinh Ninh không thể nào không cảm nhận được lực lượng cường đại của tấm Chân phù kia, cỗ lực lượng kia đủ để ngăn cản Thân Huyền một lúc lâu, thế nhưng khuôn mặt hắn hiện tại vẫn thập phần bình tĩnh như trước, đang nhìn gã chăm chú giống như nhìn phong cảnh.
Gã có thể hiểu được Đinh Ninh muốn phá cục.
Có điều gã không hiểu là từ chịu chết biến thành thực sự chết đi nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc biến hóa nào.
Chỉ là không thể hiểu cũng không có nghĩa động tác của gã sẽ chậm.
Gã không có bất kỳ do dự nào, chân nguyên trong cơ thể giống như khi kích phát một tấm Chân phù cường đại nhất của Tiên Phù tông vừa nãy, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong lòng bàn tay phải gã.
Máu thịt năm ngón tay phải nhanh chóng khô héo, biến thành cát đen rơi xuống đất.
Trong hư không cùng trên mặt đất trước người gã, bắt đầu xuất hiện một đường vết đao, giống như cắt ra toàn bộ không gian, lan tràn về phía Đinh Ninh.
Trong nháy mắt máu thịt trên năm ngón tay phải gã héo rũ biến thành cát đen rơi xuống đất, Đinh Ninh đã rên lên một tiếng, chịu không nổi nguyên khí trong thiên địa ngưng tụ và chấn động trước người mình, miệng mũi đã trào ra chút máu tươi.
Nhưng lúc này hắn cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ đứng ở nguyên chỗ, quay đầu nhìn Thân Huyền sau tầng ánh sáng trong suốt kia một cái.
Thân Huyền và hắn nhìn nhau từ xa, trong mắt lập tức tràn ngập ngọn lửa phẫn nộ, loại ngọn lửa này giống như muốn thiêu đốt.
Áo bào xám trên người Thân Huyền trong nháy mắt biến thành màu đỏ.
Áo bào xám thấm đẫm máu của chính mình.
Hô hấp của tên Tu hành giả có bàn tay biến thành cát đen đang rơi xuống kia chợt dừng lại, gã không thể cảm nhận được trong nháy mắt này Thân Huyền làm cách nào bức chân nguyên khổng lồ cùng nguyên khí thiên địa trong cơ thể ra bên ngoài, tựa như hoàn toàn bỏ qua quá trình này, ngoài người Thân Huyền giờ phút này đã xuất hiện một đám mây đỏ xoay tròn.
Mây đỏ giống như vô số lớp lụa đỏ xếp chồng lên nhau, lại giống như suối phun trào.
Trên bầu trời cao lại có tia sáng chói mắt hiện ra.
Những tia sáng đó không phải đâm thẳng về phía bầu trời đêm xung quanh, lại quanh co như phù văn trên không trung.
Một cột máu màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước người Đinh Ninh, đón lấy vết đao kia.
Một tiếng rắc rắc vang lên.
Tay phải của người tu hành cằm nhọn này đồng loạt đứt, một mảnh kim loại màu nâu như mũi đao đứt gãy từ trong tay gã rơi xuống đất.
Tên Tu hành giả này mím chặt môi, nhưng máu tươi vẫn giống như cháo nóng trào ra từ trong miệng gã.
Tầng ánh sáng trong suốt trước người Thân Huyền dần dần tan biến.
Tất cả kỵ quân Ô Thị không kìm được hoảng sợ lui về.
Ngoại trừ áo bào xám trên người biến thành đỏ tươi như máu, dường như Thân Huyền không có bất kỳ thay đổi gì so với lúc y xuất hiện.
Nhưng cũng đúng lúc này, y lại nhìn Đinh Ninh, lạnh lùng nói:
- Ta chết rồi, ngươi có thể sống sao?