Ngoại trừ tên Tu hành giả có năm ngón tay phải đồng loạt đứt ra kia, chỉ sợ không có bất kỳ người nào trong kỵ quân Ô Thị có thể hiểu được ý nghĩa những lời này của Thân Huyền.
Đinh Ninh đương nhiên có thể hiểu được ý trong lời nói của y.
Đối mặt với khí thế cường đại một người dọa lui một đội quân của của Thân Huyền, khuôn mặt hắn vẫn không có bao nhiêu thay đổi, chỉ mang theo một loại biểu lộ khó hiểu, hắn khẽ lắc đầu với Thân Huyền, nói:
- Đồng sinh hoặc là cộng tử.
Thân Huyền trầm mặc không nói, nhưng bùn đất quanh người lại bị gọt đi một tầng một cách khó hiểu.
Tên Tu hành giả năm ngón tay phải đứt gãy trong quân Ô Thị cảm thấy bản thân mình hiểu được ý trong câu nói của Đinh Ninh, cũng cảm thấy hắn đã thắng cược.
Gã không phải là cường giả Thất cảnh, nhưng vừa rồi đã kích phát ra lực lượng Thất cảnh, thậm chí vượt xa phần lớn Tu hành giả Thất cảnh khác.
Cái giá phải trả chính là kinh mạch trong cơ thể gã đã bị chân nguyên bản thân xé ra vô số vết thương, vả lại dưới lực lượng cường đại va chạm khiến cho nguyên khí vỡ vụn luân chuyển đi khắp nơi bên trong kinh mạch đã tổn hại nghiêm trọng của cơ thể, không ngừng xâm phạt.
Trên ngũ tạng gã đều xuất hiện vết nứt, thế cho nên gã lúc này không ngừng ho ra máu.
Nhưng đúng lúc này, Thân Huyền cũng ho khan, thậm chí ngay cả gã cũng có thể cảm nhận được trong tiếng ho khan của Thân Huyền chứa đựng thống khổ.
Thân Huyền ho khan, nhìn Đinh Ninh nói:
- Chúng ta đều sắp chết.
Đinh Ninh cười cười, nói:
- Ta không cảm thấy ngươi là quân cờ cuối cùng.
Tên Tu hành giả năm ngón tay phải đồng loạt đứt đoạn lúc này không quan tâm tới lời nói của Đinh Ninh, bởi vì gã cảm nhận được cái gì đó, cho nên theo bản năng xoay người qua.
Gã thấy một cơn bão cát.
Trong lãnh thổ nước Ô Thị đều là thảo nguyên tươi tốt, chỉ có ở Đông Hồ xa xôi mới có bão cát che khuất bầu trời.
Thế nhưng lúc này gã lại thực sự nhìn thấy một trận bão cát.
Tên Tu hành giả năm ngón tay phải đều đứt này có thể nghĩ thông suốt rất nhiều điểm mấu chốt, đương nhiên là hạng người ánh mắt cùng trí tuệ vượt xa tu vi, lúc nhìn thấy phiến bão cát này đã khiến gã bắt đầu càng thêm khiếp sợ.
Hắn bắt đầu kịp hiểu rõ có một sai lầm trí mạng bên trong Đinh Ninh phá cục.
Sai lầm này là thời gian.
Nếu như hắn muốn bức Thân Huyền ra, vậy hẳn phải đến chịu chết sớm hơn một chút.
Thế nhưng một câu đối thoại cuối cùng giữa Đinh Ninh cùng Thân Huyền vừa rồi, cũng để cho gã hiểu được Đinh Ninh cố ý phạm phải sai lầm này.
Gã không tin Đinh Ninh hiểu rõ hoàng hậu.
Cho nên gã có chút mờ mịt xoay người lại, không sợ không giận mà chỉ cảm thấy hoang mang nhìn hoang nguyên đen kịt sau lưng Thân Huyền, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có người nào đó có thể ngăn Đinh Ninh tử vong?
Thân Huyền đã đứng bên cạnh hắn.
Y chỉ còn một cánh tay, nhìn qua có chút thê thảm buông xuống ở bên người, nhưng có một loại sát ý lạnh lùng mà đạm mạc đã bao phủ trên người Đinh Ninh.
Y thậm chí không cần vận dụng tay mình, cũng đủ để giết chết hắn.
- Ai biết được ngươi chết trong tay người nào ở trong chiến trận như thế này?
Y nhìn Đinh Ninh, thong thả mà trầm thấp nói.
Đinh Ninh mỉm cười lắc đầu, cũng không nhìn bão cát sắp cuốn tới, mà xoay người nhìn về phía bóng đêm phía sau:
- Ngươi không dám... Bởi vì ngươi còn muốn xác định có người nào khác đang theo dõi ngươi hay không.
Thân Huyền trầm mặc.
Đinh Ninh nhẹ nhàng nói:
- Theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta cùng chung kẻ thù. Bởi vì chúng ta cần phải bức tên kia lộ diện.
- Nếu không có người nọ, liền sẽ cùng chết?
Thân Huyền khống chế sát ý mãnh liệt, cười lạnh:
- Ngươi thật sự biến thái.
Đinh Ninh quay đầu nhìn y một cái:
- Có thể được Thân đại nhân tán thưởng, vô cùng vinh hạnh.
Thân Huyền không nhìn hắn nữa, bởi vì lúc này trận bão cát màu đen kia đã tới.
Mép của cơn bão cát đã như một đám mây nhẹ nhàng bao phủ những kỵ binh ở chỗ sâu nhất hậu phương.
Tất cả quân mã đã được huấn luyện này trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn, cũng trong khoảnh khắc này, đội quân kia đã biến mất trong tầm mắt Thân Huyền cùng Đinh Ninh.
Vô số tiếng kim loại chạm nhau vang lên.
Quân sĩ Ô Thị quốc rơi vào hỗn loạn trong bão cát kinh hãi nhìn thấy khi cát bụi tràn qua, đao kiếm treo trên người chúng, thậm chí là đao kiếm trong tay đều trong nháy mắt này toàn bộ thoát khỏi khống chế của chúng, bị trận bão cát này bao bọc, bay thốc tới phía trước.
Có một thân ảnh theo bão cát mà đến.
Sở dĩ bọn chúng có thể nhìn thấy thân ảnh kia trong bão cát dày đặc, là bởi vì khí tức trên thân người này cường đại đến mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, to lớn đến mức dường như người này còn cao lớn hơn cả núi.
Cái bóng người này xuyên qua kỵ quân hỗn loạn, thậm chí tất cả quân sĩ Ô Thị đều nhìn thấy gã vươn tay ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, cái bóng người này liền biến mất trong vô số đao kiếm.
Vô số đao kiếm tạo thành một thanh binh khí thật lớn, có thể nói giống như đao, cũng có thể nói như kiếm, chém về phía Đinh Ninh.
Trong nháy mắt khi cát bụi bao phủ đội kỵ quân này, thân ảnh Thân Huyền đã đứng trước người Đinh Ninh.
Đao kiếm chém về phía Đinh Ninh thì phải chém về phía y trước tiên.
Lúc này Thân Huyền đã hiểu rõ Đinh Ninh muốn làm điều gì, lúc nói chuyện với hắn thì y cũng đã làm ra lựa chọn của mình, cho nên lúc này y dốc ra toàn bộ chân nguyên còn trong cơ thể mà không còn chút giữ lại, từ tất cả khiếu vị trên thân thể, theo lỗ chân lông da thịt mà phun trào ra.
Tất cả màu đỏ trên áo bào máu đều tiêu tan.
Tất cả màu máu, thậm chí là máu tươi trong cơ thể y trong nháy mắt này giống như bị y rút ra toàn bộ.
Một tiếng ầm thật lớn, một đoàn sương máu nổ bung ra, tựa như một đóa hoa thật lớn hé nở.
Vô số khí huyết nhỏ đến cực điểm bắn ra ngoài đồng thời tạo thành mạng lưới đặc thù, sau đó dẫn dắt càng nhiều nguyên khí trong thiên địa.
Trong tiếng nổ cực lớn, vô số tiếng khí lưu xoẹt xoẹt vang lên.
Giống như vô số con rắn nhỏ ngưng tụ thành một con rắn màu đỏ chót khổng lồ, há mồm cắn về phía đao kiếm khổng lồ chém tới trước mặt.
Bóng người bên trong rất nhiều đao kiếm kia nhíu mày, có vẻ không ngờ Thân Huyền lại thi triển ra một kích như vậy. Nhưng mà tư thái cùng khí thế tiến về phía trước của gã không có bất kỳ thay đổi nào, trong nháy mắt tiếp theo gã chỉ nắm tay, sau đó đánh ra phía trước.
Hư không đột nhiên chấn động.
Vô số đao kiếm đang bay về phía trước tiếp tục gia tốc, tất cả đao kiếm càng thêm chụm lại, từng thanh đao kiếm chồng lên nhau ở trước người gã.
Ầm ầm!
Hoa máu khổng lồ trực tiếp bị cắt ra, Thân Huyền quát lớn một tiếng, bay ngược về phía sau.
Đao kiếm vẫn cứng rắn bắn về phía trước, dựa theo ý chí của người phía sau những đao kiếm này, tiếp tục đâm về phía Đinh Ninh.
Trên bầu trời xa xôi có một số bông hoa sương rơi xuống, thế nhưng không ai có thể cảm nhận được.
Sóng khí do đao kiếm mang theo đã thổi tới trên người Đinh Ninh.
Chỉ những tia sắc bén trong gió, khiến trên người hắn bắt đầu xuất hiện từng vết máu như bị lưỡi dao cắt.
Tuy nhiên Đinh Ninh vẫn bất động như trước.
Hắn thậm chí còn mỉm cười, giống như nở nụ cười để chào đón cái chết.
- Tốt một thanh đao kiếm Thần Hoàng."
Một giọng nói mang theo cảm khái vang lên.
Khi giọng nói này vang lên, trong mắt Đinh Ninh cũng xuất hiện cảm khái vô hạn, hắn lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta cho rằng là Phan Nhược Diệp, nhưng thật không ngờ là ngươi.