Theo một giọng nói mang theo cảm khái này vang lên, thanh đao kiếm thật lớn kia ngưng đọng trên không trung, sau đó bắt đầu tầng tầng sụp đổ, vỡ vụn như tuyết bay đầy trời.
Cùng theo đó còn có một trận bão cát đen.
Bão cát được cuồng phong xốc lên mà không rơi xuống đất, chỉ phiêu đãng ở phía trên bầu trời.
Kỵ quân Ô Thị vừa rồi chìm trong gió cát rốt cục cũng thấy rõ ràng, thế nhưng không chỉ ngựa dưới người vẫn hoảng loạn như trước, tất cả bọn chúng đều càng thêm kinh hoàng lui ngược ra sau.
Bọn chúng đều cảm giác được trong không khí trong trẻo có khí tức càng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Đinh Ninh cũng suy sụp ngã ngồi phía sau lưng Thân Huyền, trong hư không dường như xuất hiện một lỗ trống cực lớn, có vô số luồng khí cuốn qua như lọt vào một không gian khác.
Thân Huyền cảm nhận được khí tức như vậy, trong mắt lập tức tràn ngập thần sắc khó tin.
- Linh Hư Kiếm môn. Cố Hoài?
Bên trong đao kiếm tan vỡ, tên Tu hành giả theo bão cát đến đây cũng có chút thực sự kinh ngạc, chậm chạm mà lạnh lùng lên tiếng.
Khi một gam âm của gã vang lên trong bóng đêm này, tất cả đao kiếm bay múa đầy trời giống như bị vô số sợi tơ vô hình dẫn dắt, toàn bộ ngưng đọng ở trên không trung.
Không liên quan đến khí tức kinh khủng tràn ngập trong không khí, kỵ quân Ô Thị sau khi nghe được những lời của người kia lại càng kinh hoàng lui về phía sau.
Dù cho người nước Ô Thị vô tri nhất trong hoang mạc đều biết tông môn dùng kiếm mạnh nhất trong thiên hạ là Mân Sơn Kiếm tông và Linh Hư Kiếm môn, mà Cố Hoài lại chính là tông chủ Linh Hư Kiếm môn.
Tên Tu hành giả năm ngón tay phải đứt gãy kia cũng đã vô lực ngã ngồi xuống đất, nhưng nhìn lỗ trống thật lớn xuất hiện trong hư không, nghe được thanh âm vang lên trong bóng đêm lúc này, cũng khiến gã lần thứ hai rung động không nói nên lời.
Gã nghĩ tới sẽ có Tu hành giả Linh Hư Kiếm môn xuất hiện ở phiến chiến trường này, nhưng dù sao cũng chẳng thể nghĩ tới, người xuất hiện phía sau Đinh Ninh, dĩ nhiên lại là Tông chủ Linh Hư Kiếm môn...!
Lỗ hổng thật lớn trong hư không bắt đầu co rút lại, giống như một đóa hoa đang khô héo.
Một nam tử mặc áo tím, nương theo lỗ trống biến mất xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây là một nam tử dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác đã đến trung niên, nhưng trên da thịt trắng nõn như ngọc lại không có bất kỳ nếp nhăn nào, đôi đồng tử của y cũng là màu tím nhạt, sợi tóc mảnh khảnh ánh lên từng tia sáng tím, bay bổng như có sinh mệnh phía sau lưng y.
Rõ ràng là tông chủ của một trong hai đại Kiếm môn mạnh nhất thiên hạ, thế nhưng trên người y lúc này lại không có bất kỳ kiếm ý nào, giống như sẽ hóa thành hư vô, biến mất trong thiên địa này bất cứ lúc nào.
- Ta không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi.
Tên Tu hành giả bên trong đao kiếm đầy trời đứng im nhìn tông chủ Linh Hư Kiếm môn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này, rất thành khẩn nói thẳng ra suy nghĩ trong nội tâm.
Dáng người của gã có vẻ thấp hơn một chút so với Cố Hoài, nhưng tuổi tác dường như lại hơi lớn hơn một chút, dáng người của gã cũng giống như rất nhiều người nước Ô Thị khác, mặc áo bào da lông thô ráp thế nhưng lại sạch sẽ một cách khó có thể hiểu.
Khuôn mặt gã cũng rất bình thường, đồng thời cũng rất sạch sẽ, trên người không đeo bất kỳ trang sức nào, đầu tóc cũng được cắt tỉa rất ngắn, nhìn qua không hề có chút vật dư thừa.
- Ta cũng thật bất ngờ khi thấy ngươi ở đây.
Cố Hoài nhẹ nhàng nhìn tên Tu hành giả này, nói:
- Đao kiếm Thần Hoàng Đường Hân. Ta cũng không nghĩ đến ngươi sẽ mạnh như vậy. Chỉ có điều ta không hiểu là xưa kia khi diệt nước Trung Sơn, ngươi không hề ra tay, vì sao lúc Ô Thị và Đại Tần ta giao chiến thì ngươi phải nhúng tay vào chuyện này?
"Người Ba Sơn Kiếm Tràng quá đông, ta đánh không lại.
Nam tử được Cố Hoài xưng hô là Đường Hân kia vẫn rất thẳng thắn nói:
- Hơn nữa ta vốn không thích những người bên trong Trung Sơn quân kia.
Khóe miệng Cố Hoài hơi nhếch lên, dường như cảm thấy câu trả lời của gã rất thú vị.
Đường Hân tiếp tục nói:
- Nhưng ở đây ta lại cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa có vài người ta cảm thấy không tệ đã chết trong lúc chiến đấu với quân đội các ngươi.
Thân Huyền vốn ngã ngồi xuống đất khi nghe người này nói chuyện, chỉ lạnh lùng khẽ lẩm bẩm:
- Lại thêm một kẻ biến thái.
Lúc này hắn đã an tâm.
Có Cố Hoài ở đây, vậy chí ít hắn sẽ không chết ở chỗ này.
Cố Hoài nhìn Đường Hân một cái thật sâu, nói:
- Những người có thực lực thường tùy hứng.
Đường Hân nhẹ nhàng nhìn y một cái:
- Nếu không thể làm việc mình thích, vậy còn gì vui vẻ? Tu vi cao thì còn có ý nghĩa gì?
Môi Cố Hoài khẽ nhếch lên.
Điều này khiến cho y có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng cũng lộ ra y không đồng tình với hành vi vì thích mà chịu chết của gã.
Đường Hân ngẩng đầu lên.
Gã là một trong những Tu hành giả mạnh nhất nước Trung Quốc ngày xưa, nước này bị quân Tần thuận tay tiêu diệt trên đường hành quân, lúc đó gã không ra tay, thế nhưng lúc này đơn thuần chỉ vì yêu thích mà giao thủ cùng tông chủ Linh Hư Kiếm môn, cho nên một cái ngẩng đầu này của gã, lại có vẻ càng thêm kiêu ngạo so với Cố Hoài.
Cuộc nói chuyện giữa hai đại nhân vật chân chính cũng không phải xuất phát từ kiêng kỵ đối phương, ở một mức độ nào đó mà nói chỉ là tôn trọng người cùng cấp bậc với mình.
Cho nên đã nói tới đây, vậy còn lại cũng chỉ có đánh một trận thống khoái.
Trong nháy mắt Đường Hân ngẩng đầu lên, đao kiếm lẳng lặng lơ lửng trên không trung bắt đầu vỡ vụn.
Kim loại cứng rắn trực tiếp hóa thành mảnh vụn trong im ắng.
Mấy ngàn đao kiếm vỡ vụn thành mấy chục vạn mảnh vụn, sau đó hình thành một trận bão cát mới, thổi bay về phía trước mặt.
Mỗi một mảnh vụn đều mang theo lực lượng và sát ý cường đại.
Cố Hoài đứng ở trước mặt Đường Hân, nhưng gã biết đó không phải là bản thể của y, cho nên nếu muốn tạo thành uy hiếp thực sự đối với đối phương, thậm chí giết chết tông chủ Linh Hư Kiếm môn chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, đầu tiên phải bức thân thể chân chính của y ra từ trong nguyên khí thiên địa.
Mảnh vụn đao kiếm đầy trời bắt đầu hóa thành sao băng đỏ rực, biến thành từng sợi chỉ đỏ đâm xuyên không gian, mỏng manh đến mức đủ để thay đổi quỹ tích lưu thông của phần lớn nguyên khí trong thiên địa.
Trong tầm mắt mọi người, sắc mặt Cố Hoài cũng nhanh chóng ngưng trọng lại.
Nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, y chỉ liếc mắt nhìn Tu hành giả năm ngón tay phải đều đứt, ngã ngồi trên mặt đất kia một cái.
Phốc - một tiếng vang nhỏ.
Một đạo kiếm quang màu tím xuất hiện ở hư không trước tên Tu hành giả kia, xuyên thủng ngực gã.
Máu tươi và xương cốt, huyết nhục nghiền nát bắn ra từ sau lưng tên Tu hành giả kia, gã dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng nhìn Đường Hân và Đinh Ninh một cái, sau đó ngẹo đầu chết đi.
Trong trận quyết đấu với Tu hành giả như Đường Hân, việc đầu tiên Cố Hoài làm hiển nhiên là trực tiếp giết chết tên Tu hành giả đã trọng thương đến mức hoàn toàn không có cách phóng thích bất kỳ lực lượng nào kia.
Khuôn mặt Đường Hân không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng trong nháy mắt này gã chỉ thoáng động tâm một cái, mấy mảnh vụn bảo thạch nở rộ ra ánh rực rỡ sáng bóng càng điên cuồng gia tốc, vượt xa tất cả đao kiếm vỡn vụn, đâm thẳng về phía trán Đinh Ninh.
Cố Hoài giết tên Tu hành giả kia trước tiên, vậy gã cũng sẽ lập tức giết Đinh Ninh.
Ầm! Ầm! Ầm! ......
Vài tiếng chấn động vang vọng.
Đinh Ninh không có bất kỳ động tác nào, thế nhưng mấy mảnh vụn mà tuyệt đại đa số Thất cảnh đều không thể ngăn cản được này lại như đụng phải một vách tường không thể đột phá trước người hắn mấy trượng, bộc phát ra một đoàn sóng khí, sau đó vỡ vụn thành từng đoàn bụi phấn mắt thường khó thấy.
Bóng dáng Cố Hoài xuất hiện sau mấy khối sóng khí kia.
Lúc trước "y" vẫn đứng yên cách đó không xa, nhưng lúc này y đang chậm rãi thu hồi bàn tay vươn về phía trước.
Trong khoảnh khắc bàn tay y chậm rãi thu hồi đến trước người, "Cố Hoài" xa xa mới chợt biến mất trong hư không.
Ánh mắt Đường Hân hơi chớp động một chút.
Tất cả các mảnh vụn đao kiếm bắn về trước đã mất đi lực lượng và sát ý, tựa như bụi bặm theo thế rơi vãi ra phía trước.
- Đáng giá không?
Gã nghiêm túc nhìn bản thể thực sự của Cố Hoài, hỏi.
Khuôn mặt Cố Hoài lúc này không có bất kỳ khác biệt nào so với y lúc trước, nhưng thân thể lại khiến cho người ta có một loại cảm giác chân thật.
Nghe Đường Hân dừng lại cố ý hỏi một câu này, Cố Hoài khẽ nở nụ cười, càng lộ ra chân thật:
- Người kia là danh tướng đất Sở, trên người còn có trọng khí của nước Yên, nếu không trực tiếp giết chết, để cho người này còn sống thì sẽ có hậu hoạn rất lớn đối với trận chiến này.
Y dừng một chút, rồi nhìn Đường Hân nói tiếp:
- Huống chi mặc dù ngươi bức chân thân của ta ra, nhưng ta vẫn có thể đánh bại ngươi... Bởi vì ngươi nên biết, ta vốn là người của Ba Sơn Kiếm Tràng.