Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 454 - Q5 - Chương 58: Đao Kiếm Sơn

Q5 - Chương 58: Đao Kiếm sơn Q5 - Chương 58: Đao Kiếm sơn

Gió đêm đột ngột ngừng lại.

Ai cũng có thể cảm nhận được sự tự tin và kiêu ngạo trong lời nói của Cố Hoài.

Người nào cũng có thể hiểu được vì sao y lại như vậy.

Đinh Ninh nhìn bóng lưng y, cảm nhận được khí tức trên người y, khi hắn nghe được câu nói này, trong lòng lại lo lắng Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở xa xa sẽ vì những câu nói của Cố Hoài mà không kìm được ra tay.

- Có chút buồn cười.

Tuy nhiên, Đường Hân sau khi lắng nghe xong câu nói này của Cố Hoài lại lắc đầu, khóe môi hiện lên một ý cười trào phúng, lạnh nhạt nói ra.

Cố Hoài lập tức nhíu mày, hỏi:

- Buồn cười chỗ nào?

- Ta đã thấy rất nhiều người Ba Sơn Kiếm Tràng ra tay.

Đường Hân không hề phản bác y, chỉ bình tĩnh trình bày sự thật:

- Kể cả người nọ. Ta từng thấy người nọ xuất kiếm, tự hiểu rằng mình không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa ta thực sự có chút chán ghét những người Trung Sơn quân, cho nên thậm chí có chút ý nghĩ bởi vì yêu thích mà vào Ba Sơn Kiếm Tràng.

- Ba Sơn Kiếm Tràng khi đó đích thực là nơi khiến địch nhân đều ngưỡng mộ từ đáy lòng.

Ý cười trào phúng trên khóe miệng Đường Hân chậm rãi mở rộng, nói tiếp:

- Nhưng điều khiến người ta ngưỡng mộ không chỉ là lực lượng, còn ở những người đó khoái mã thuận gió, khoái ý mà đi, chỉ tiếc cuối cùng biến cố Trường Lăng, mới phát hiện linh hồn của Ba Sơn Kiếm Tràng cũng chỉ ở trên thân hơn non nửa những người kia.

- Người nọ chết trận, Yên Tâm Lan chết trận, Ba Sơn Kiếm Tràng hủy diệt.

- Những người còn lại hoặc là hạng người tham sống sợ chết lang bạt sống tạm, hoặc là hạng người hai mặt tranh quyền đoạt lợi, không quan tâm tình nghĩa. Ba Sơn Kiếm Tràng đã sớm không còn, nếu nói người thực sự của Ba Sơn Kiếm Tràng, vậy sợ cũng chỉ có mấy người vừa mới trốn ra khỏi thủy lao như Lâm Chử Tửu mới có tư cách nói câu này.

- Kiếm tâm đã không thẳng, Kiếm ý sẽ không bao giờ có thể cường đại như người nọ, ngươi chắc chắn có thể dùng kỹ xảo của Ba Sơn Kiếm Tràng chiến thắng ta?

Giọng nói của Đường Hân không ngừng vang vọng trong bóng đêm.

Lời nói của gã cực kỳ không khách khí, hoàn toàn không chút nể mặt Cố Hoài.

Giống như gã chỉ bởi vì bản thân yêu thích nên sẽ chiến đấu với kẻ địch rất có khả năng sẽ giết chết chính mình, chứ thực sự không bận tâm đến cảm thụ của bất cứ kẻ nào.

- Thực ra ngươi không rõ.

Cố Hoài lắc đầu, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại cảm thấy điều này có chút không cần thiết.

Nguyên khí trong cơ thể Đường Hân lúc này cũng đã vận chuyển đến thời điểm hoàn mỹ nhất, cho nên gã cũng không muốn nói thêm gì.

- Mời!

Gã ra tay.

Tay trái duỗi ra trước, một đường điện xẹt chói mắt xuất hiện trong tay gã.

Đường điện xẹt này như kéo dài từ tay gã đến bầu trời cao vô tận, không ai nhìn thấy được nó trào ra từ trong tay, hay là tia chớp từ trên tầng mây rơi xuống, hội tụ ở trong tay gã.

Theo đường điện xẹt này xuất hiện, không khí phía trước gã kịch liệt nứt ra.

Đây là một cỗ Đao ý.

Tia chớp trên tay trái chính là đao của gã.

Mà tay phải của gã vốn buông xuống từ lúc đầu, nhưng cùng lúc đó, tất cả gió trong hoang nguyên dường như hội tụ đến trên cánh tay này.

Trong tay phải gã xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, trong thân kiếm có vô số cát đen cùng gió màu xanh đang cuồn cuộn, giống như vô số bão cát đang ấp ủ.

Phong lôi trong thiên địa đều bị khuấy động, đây đã là thủ đoạn của Tiên nhân trong truyền thuyết.

Nhưng không biết vì sao, khi Đao ý bắn về phía Cố Hoài, trên khuôn mặt vốn ngưng trọng của y lại xuất hiện một tia thần sắc xem thường rất tự nhiên.

Trước tia chớp này, một chấm đen xuất hiện trên bầu trời.

Chấm đen dùng tốc độ kinh người lớn lên trong tầm mắt mọi người.

Tất cả quân sĩ Ô Thị đã lui đến rất xa, bao gồm cả mấy Tu hành giả lúc trước theo Đinh Ninh đến đây, toàn bộ đều kinh hãi đến mức không thể tin vào mắt mình.

Đó là một ngọn núi.

Một ngọn núi hình kiếm.

Theo tâm ý của Cố Hoài thôi động, thứ xuất hiện trên bầu trời thật sự là một ngọn núi nhỏ ngoại hình trường kiếm!

Toàn thân ngọn núi này ánh lên huyền thiết sáng bóng, thế nhưng khác biệt với huyền thiết bình thường, mặt ngoài của tòa kiếm sơn này tản mát ra sáng bóng của kim loại, toàn bộ đều là hình lục diện lấp lóe.

Tất cả ánh sáng giống như từng mảnh từng mảnh phát ra song song, mà không phải là mũi nhọn sắc bén.

Chỉ có Thiên thiết đến từ Thiên thạch ngoài vũ trụ, mới có thể phát ra ánh sáng như vậy. (Thiên thiết: thép nguồn gốc bên ngoài vũ trụ)

Đây là một ngọn núi Thiên thiết.

Hoặc nói chính xác hơn, là một thanh kiếm dùng toàn bộ ngọn núi Thiên thiết luyện thành!

Đây chính là kiếm của Cố Hoài.

Cũng chính là Kiếm Sơn kiếm, kiếm bản mệnh mà y tu thành ở Ba Sơn Kiếm Tràng!

Không ai biết được y lĩnh ngộ Kiếm kinh này từ chỗ nào, lại vận dụng nguyên khí trong thiên địa độc đáo cỡ nào để luyện thành kiếm như vậy, thế nhưng tất cả mọi người lúc này đều cảm nhận được thanh kiếm này nồng đậm khí tức bản mệnh ... và nặng nề!

Tất cả kiếm ý mà thanh kiếm này của y tỏa ra hiện tại chính là nặng nề!

Một tiếng rắc rắc vang lên.

Kiếm này chỉ là vừa rơi xuống, đã phá vỡ một đao của Đường Hân một cách cực kỳ dễ dàng, kiếm ý nặng nề thuận thế đâm về phía Đường Hân.

Nhưng cũng trong nháy mắt này, Cố Hoài kinh hãi kêu lên.

Đường Hân cũng cùng lúc đó xuất kiếm.

Nhưng thanh kiếm màu xanh trên tay phải gã không quan tâm bất cứ thứ gì khác, trực tiếp đâm về phía thân thể Cố Hoài.

Phốc phốc phốc phốc. . .

Nửa trái thân thể Đường Hân trong nháy mắt phát ra vô số tiếng xuyên thủng rất nhỏ.

Toàn bộ cánh tay trái gã bắn ra máu tươi, một mảnh huyết vụ tuôn ra từ trong da thịt. (huyết vụ: sương máu)

Xuy - một tiếng nứt vỡ đồng thời vang lên trên người Cố Hoài.

Trên lồng ngực y xuất hiện một đường vết kiếm, bên trong máu thịt luân chuyển, có vô số nguyên khí màu đen giống như cát đen đâm vào trong thân thể y.

Đông!

Thiên địa chấn động.

Cả người và ngựa đều bị chấn bay khỏi mặt đất.

Kiếm Sơn kiếm nặng nề rơi xuống đất, hình thành một tòa núi sắt chân chính vắt ngang ở giữa Đường Hân và Cố Hoài.

Thân thể hai người đồng thời bị lốc xoáy cuốn lên, bay ngược về phía sau.

Cánh tay trái Đường Hân mềm nhũn buông xuống, cánh tay này của gã đã bị phế đi hoàn toàn.

Cố Hoài không ngừng ho khan, mỗi một lần ho đều mang theo một lượng lớn máu tươi cùng cát đen.

Cả người Thân Huyền cũng bị chấn động bay ngã ra ngoài.

- Lại thêm một tên điên.

Vừa phát ra tiếng rên đau đớn, trong lòng hắn lại hung hăng nguyền rủa.

Nhưng vào lúc này, Đường Hân lại xuất ra một kiếm.

Trường kiếm màu xanh trong tay gã trực tiếp điểm lên Kiếm Sơn kiếm phía trước.

Rầm rầm.

Trường kiếm màu xanh trong tay gã gãy đôi.

Kiếm Sơn kiếm vốn nặng nề như núi, lại trực tiếp bị một kiếm đâm bay lên bầu trời.

Cái bóng khổng lồ bay lên của nó bao phủ Cố Hoài còn đang ho máu.

Y đã không thể giữ bình tĩnh, không kìm được lớn tiếng kêu lên

- Mỗi một kiếm đều muốn lưỡng bại câu thương, nào có ai đấu pháp như ngươi!

- Thứ chúng ta so đấu không phải là Kiếm kỹ, mà là sinh tử.

Khóe miệng Đường Hân hiện lên ý cười trào phúng, dường như gã cảm thấy Cố Hoài thân là tông chủ của Linh Hư Kiếm môn, lúc này lại nói ra những lời như vậy thì thật sự có chút buồn cười.

Sau đó gã dùng sức vung một cái, trực tiếp ném trường kiếm màu xanh bị gãy nửa đoạn trong tay về phía Cố Hoài trước mặt.

Một cú ném này khiến trường kiếm màu xanh đã đứt gãy lập tức thành vô số cương phong màu xanh, trong hư không trước người gã giống như có một con Thanh long vô cùng to lớn xông về phía Cố Hoài.

Một kiếm này cũng không quan tâm đến bản thân, vẫn là đấu pháp lưỡng bại câu thương như muốn chết.

Kiếm Sơn kiếm lại rơi thẳng xuống, tựa như muốn đè ở trên người Cố Hoài.

Thế cho nên khuôn mặt y trong bóng tối dường như càng thêm tối tăm một chút.

Y ngẩng đầu lên.

Lần ngẩng đầu lên này, trong mắt y tràn ngập ý tứ khó tả.

Nguyên khí thiên địa trong cơ thể y điên cuồng tuôn ra mà không giữ lại chút nào, Kiếm Sơn kiếm nặng nề theo y ngẩng đầu lại chợt ầm ầm gia tốc, dùng tốc độ khó tin bay lên trên, trong khoảnh khắc đã biến thành chấm đen trên trời cao.

Đây là một cảnh tượng khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

Tất cả kỵ quân Ô Thị đều run rẩy toàn thân.

Một tiếng động lớn vang vọng trên bầu trời.

Tựa như chùy lớn búa nặng của Thiên thần đánh lên bầu trời vô tận.

Bầu trời đêm đen kịt đột nhiên chuyển sang màu trắng.

Mà Kiếm Sơn kiếm màu đen cũng biến thành màu trắng.

Sau đó thanh kiếm lớn nhất cũng nặng nề nhất trên đời này dùng tốc độ càng khủng bố rơi xuống, dần dần biến lớn trong đôi mắt của tất cả mọi người, lại khiến cho đồng tử bọn họ không tự chủ được kịch liệt co rút lại.

Trên núi Thiên thiết, lúc này bọc đầy Tinh hỏa màu trắng.

Vô số hỏa lưu màu trắng cao ngạo mà lãnh khốc, tuôn xuống dọc theo mặt ngoài núi Thiên thiết, mang theo bản thể của núi này hung hăng nện lên đầu Thanh long màu xanh.

Thanh long màu xanh cùng núi kiếm chảy đầy hỏa diễm màu trắng đụng vào nhau trên bầu trời đêm.

Ầm - một tiếng nổ lớn.

Ánh mắt Đinh Ninh hơi nheo lại, trong lòng lại tuôn ra càng nhiều lãnh ý.

Ánh lửa trên bầu trời chợt biến mất không thấy gì nữa.

Núi kiếm rơi xuống trên mặt đất.

Một vòng sóng bụi như sóng thần khuếch tán ra bốn phía.

Mặt đất lấy tòa núi kiếm này làm trung tâm đều đồng loạt bị gọt đi một tầng, xuất hiện một cái hố thật lớn.

Thân ảnh Đường Hân đã biến mất.

Không biết do biến mất ở trong sóng bụi, hay bị đè ở dưới tòa núi kiếm kia.

Cố Hoài cúi đầu xuống, lại ho khan vài ngụm máu.

Lúc này y còn sống, chứng tỏ y đã thắng trận này.

Nhưng trong ánh mắt y hiện tại lại không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào.

Bởi vì y hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, lực lượng cuối cùng đánh bại một kiếm này của Đường Hân là từ đâu mà đến.

Bình Luận (0)
Comment