Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 455 - Q5 - Chương 59: Giao Dịch

Q5 - Chương 59: Giao dịch Q5 - Chương 59: Giao dịch

Đinh Ninh hơi cúi đầu, biểu đạt sự kính ý trong lòng đối với Hoàng giả chân chính của nước Trung Sơn kia.

Có ít người đủ để đại diện cho một quốc gia, hoặc thậm chí một thời đại.

Nếu nói Bạch Sơn Thủy bây giờ tồn tại kế tục cho nước Ngụy, vậy Đường Hân liền đại diện cho nước Trung Sơn.

Đường Hân đã chết, cho nên nước Trung Sơn này đã thật sự không còn.

Bên trên sườn dốc thoải nào đó trong Âm Sơn nơi xa, có bốn vị Tu hành giả bởi vì ước định và ngăn cản lẫn nhau mà không cách nào ra tay cho nên đứng ở đó.

Kiếm Sơn kiếm cực kỳ khổng lồ, cuối cùng khi Tinh hỏa phủ đầy rơi xuống lại càng biến thành hào quang chói mắt nhất trên bầu trời đêm, cho nên bọn họ hiển nhiên cũng có thể thấy rõ ràng. (Tinh hỏa: đốm lửa nhỏ)

Thiệu Sát Nhân khuôn mặt lạnh lùng nhìn quỹ tích Tinh hỏa màu tái nhợt lưu lại trên bầu trời đêm, chậm rãi nói:

- Kiếm Sơn kiếm rất lớn.

Câu nói này nghe vào giống như lời nói nhảm, Kiếm Sơn kiếm chính là một tòa núi Thiên thiết, đương nhiên sẽ rất lớn.

Nhưng ba người chung quanh lúc này đều có thể hiểu được ý bao hàm trong những lời này y.

Cảnh Nhận khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ ngôn ngữ khó có thể hình dung:

- Cần đủ lớn mới có thể làm cho nàng cảm nhận được.

Gia Luật Thương Lang khẽ gật đầu, giọng nói càng thêm lạnh:

- Người như Cố Hoài thế mà còn cần dựa vào lực lượng của một nữ nhân.

Một tên Tu hành giả cao lớn mang theo song đao, người mặc áo giáp dày thì cười lạnh:

- Trách không được Linh Hư Kiếm môn muốn dốc sức vì nữ nhân kia, hóa ra chỉ bởi vì muốn mượn lực lượng của nàng.

- Trịnh Tụ không phải là nữ nhân bình thường.

Thiệu Sát Nhân chậm rãi nói:

- Chỉ sợ không phải Cố Hoài muốn mượn lực lượng của nàng nên để cho Linh Hư Kiếm môn trở thành vũ khí cho nàng sử dụng, mà do chuyện ngày xưa Trịnh Tụ dùng kiếm của hắn, nếu hắn không có giá trị lợi dụng thì cũng đã sớm chết đi theo những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng kia.

Bốn người này đều là Tu hành giả đứng đầu đương thời, hơn nữa trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói lúc này đều là địch nhân, thế nhưng trong lúc nói chuyện với nhau đều rất trực tiếp, không chút kiêng dè.

Gia Luật Thương Lang trầm mặc, sau một lúc trầm tư gã hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra:

- Trịnh Tụ đích xác không phải nữ nhân bình thường.

Cảnh Nhận khẽ ngẩng đầu, khẽ thở dài một hơi rồi lẩm bẩm:

- Nơi này cách Trường Lăng quá xa, cho nên chỉ có Kiếm Sơn kiếm khổng lồ như thế, cũng phải có kiếm lớn như vậy mới dẫn dắt nguyên khí trong thiên địa để nàng có thể cảm nhận được, từ đó nàng mới có thể dùng được kiếm này. Nhưng ở Trường Lăng, không biết nàng còn có thể dùng bao nhiêu thanh kiếm.

Tu hành giả cao lớn đeo song đao, thân mặc áo giáp dày kia chấn động một cách khó hiểu, bên trong rất nhiều vết thương trên người bắn ra vô số quang mang tán vỡ.

Trong thiên hạ ai cũng biết Trịnh Tụ rất mạnh.

Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy Tinh hỏa tái nhợt bao bọc Kiếm Sơn kiếm đâm xuống, hắn biết được Trịnh Tụ càng mạnh hơn so với trong tưởng tượng.

Mà nghĩ đến lo lắng của Cảnh Nhận lúc này, nếu nàng có thể cùng lúc triệu dụng rất nhiều kiếm như vậy ở Trường Lăng, vậy nàng sẽ mạnh đến trình độ nào. (triệu dụng: triệu hoán và sử dụng)

Điều mấu chốt nhất là hắn biết điều này chưa chắc là chuyện không thể xảy ra.

- Rõ ràng là chuyện mình có thể làm được, nhưng vẫn cứ muốn Mặc Thủ Thành gánh vác tiếng xấu. Cho nên nàng thật sự không phải là một nữ nhân bình thường.

Lời nói tựa như ca ngợi, nhưng trên mặt Gia Luật Thương Lang lại tràn đầy biểu lộ châm chọc nồng đậm:

- Trường Lăng quá xa, cũng may đó không phải là vấn đề chúng ta phải cân nhắc trong lúc này.

- Tuy không phải là vấn đề cần xem xét bây giờ, nhưng có lẽ sẽ là một vấn đề cần xem xét trong tương lai.

Cảnh Nhận cúi đầu nhìn nơi Kiếm Sơn kiếm rơi xuống, chỗ đó đang có gió cát cuồn cuộn bay lên, nghiêm túc nói.

Gia Luật Thương Lang và tên Tu hành giả mang song đao kia đều hiểu được ý trong lời nói của y, cả hai trầm mặc lại.

- Ngươi cho rằng chúng ta đã chắc chắn bại trận chiến này.

Sau vài hơi thở Gia Luật Thương Lang lại hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Nhưng Thân Huyền và Cố Hoài đều đã trọng thương, mặc dù chúng ta không thể ra tay nhưng trong thảo nguyên này vẫn còn rất nhiều người có thể giết chết bọn họ, từ đầu đến cuối ta vẫn cảm thấy trận chiến này còn tràn ngập biến số.

......

Đội kỵ quân tinh nhuệ nhất của Ô Thị này lại cực kỳ hỗn loạn lui về phía sau, biến mất trong bóng tối.

Kiếm Sơn kiếm khổng lồ vẫn đang không ngừng chấn động, tỏa ra một vùng khói bụi cùng sóng gió.

Một ít Tinh hỏa chưa tiêu tán chảy xuôi xuống mặt đất dưới kiếm, thiêu đốt bùn đất thành nham thạch màu đen, hiện ra những lân tinh kỳ lạ, nhưng lại không hề có độ nóng nào, mà chỉ làm cho người ta không kìm được cảm thấy lãnh khốc.

Cố Hoài chậm rãi xoay người, lấy ra một chiếc khăn gấm từ trong tay áo, che miệng ho khan, phía trên đầu ngón tay có màu đỏ tươi dần dần thấm ra.

Y nhìn Đinh Ninh đang cúi đầu, đôi mắt lạnh dần, khẽ nói:

- Lần sau nếu ngươi còn dám làm như vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi trước tiên.

Đinh Ninh hơi ngẩn ra, sau đó khẽ giễu cợt nói:

- Ngươi không dám, nếu không thì lần này ngươi đã giết ta rồi.

Cố Hoài không có bất kỳ động tác nào.

Nhưng ngay khi Đinh Ninh vừa mới nói xong những lời này, một tiếng oanh nổ tung, toàn bộ thân thể Đinh Ninh như diều đứt dây bay ngược ra sau, rồi hung hăng rơi xuống đất.

Hắn cũng bắt đầu ho khan, miệng mũi trào máu.

Nhìn Đinh Ninh nhất thời khó có thể đứng lên, Cố Hoài châm chọc:

- Ngươi nói không sai, ta không dám giết ngươi, nhưng lại có thể giáo huấn ngươi bất kỳ lúc nào, thậm chí có thể giết chết mấy người bên cạnh ngươi, ngươi đã sai một chuyện... ngươi hoàn toàn không hiểu ở Trường Lăng mình có thân phận gì.

Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hoài cười cười.

Cố Hoài nhíu nhíu mày, chán ghét nói:

- Trách không được ở Trường Lăng cũng không có quá nhiều người thích ngươi, ngay cả cười cũng cười đến mức khiến người ta chán ghét như vậy.

- Khiến người chán ghét là bởi vì ta căm ghét ngươi, thế nhưng ngươi lại không biết lý do vì sao lại như vậy.

Đinh Ninh vẫn cười như trước, trong lòng lại thầm nói.

Nhưng vào thời điểm này, những Tinh hỏa nhợt nhạt trên bầu trời lại rơi xuống một lần nữa.

Từng đợt từng đợt Tinh hỏa không ngừng rơi vào Kiếm Sơn kiếm, tòa núi Thiên thiết này dường như thiêu đốt lần thứ hai.

Trong nháy mắt tiếp theo, Kiếm Sơn kiếm biến mất trên mảnh hoang nguyên này, mà theo đó biến mất còn có thân ảnh Cố Hoài.

- Ngươi thấy đấy, ngươi cũng không phải là quân cờ cuối cùng của Trịnh Tụ.

Đinh Ninh chậm rãi đứng lên, hắn xoay người đi về phía Thân Huyền vẫn ngã ngồi trên mặt đất, đồng thời lộ ra nụ cười khiến gã cảm thấy chán ghét, khẽ nói:

- Cho dù ở trong mắt Cố Hoài, ngươi cũng chả là cái thá gì.

Nghe Đinh Ninh nói những lời này, Thân Huyền vốn cả người bị máu tươi thấm ướt chợt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại:

- Có phải ngươi đã quên lời Cố Hoài nói vừa rồi không? Ngươi cho rằng ta không thể tùy ý giáo huấn ngươi?

Đinh Ninh không đáp lại những lời gã vừa mới nói, mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn vết tích Tinh hỏa bắt đầu tiêu tán hoàn toàn trên bầu trời đêm, lau khô vết máu trên khóe miệng, rồi hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy ngươi mang Tục Thiên Thần quyết cùng với Cố Hoài mang Tục Thiên Thần quyết trở về cho Trịnh Tụ, trong đó có khác nhau hay không?

Ánh mắt Thân Huyền kịch liệt nhảy lên một cái, gã nhìn chăm chú Đinh Ninh, trong ánh mắt tuôn ra sát khí lạnh thấu xương, thế nhưng lại không nói thêm gì.

- Nếu như người đạt được Tục Thiên Thần quyết chính là Cố Hoài, chỉ sợ không chỉ ở Trường Lăng, coi như là ở chỗ này thì ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Đinh Ninh không quan tâm ánh mắt của gã, chỉ bình tĩnh nói:

- Huống chi thủy lao bị phá, chỉ sợ Trịnh Tụ đã không còn tín nhiệm ngươi.

Thân Huyền trầm mặc một lát, cười lạnh:

- Rốt cuộc ngươi muốn ám chỉ điều gì?

Đinh Ninh cũng nở nụ cười, nói:

- Ta chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi... Ngươi giúp ta giết chết Cố Hoài, ta đưa Tục Thiên Thần quyết cho ngươi mang về Trường Lăng.

- Ngươi nói gì?

Đồng tử Thân Huyền đột nhiên co rụt lại, một cỗ thiên địa nguyên khí không biết từ nơi nào cuốn tới, xoắn về phía cổ họng Đinh Ninh, trực tiếp nâng thân thể hắn lơ lửng trên không trung.

Đinh Ninh cảm thấy khó thở, nhưng hắn lại không há mồm nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn Thân Huyền.

Thân Huyền hít sâu một hơi, tựa như trong khoảnh khắc này người đang ngạt thở chính là gã.

Sau khi ánh mắt chớp động kịch liệt vài cái, cỗ nguyên khí kia biến mất, hai chân Đinh Ninh rơi xuống đất.

- Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi còn lành nghề loại chuyện giả bộ yếu ớt trọng thương này hơn so với đại đa số người ở Trường Lăng.

Đinh Ninh không nhìn gã nữa, mà bắt đầu chuyển bước chân đi về phía Cốc Ngục quan.

- Ngươi có thể suy nghĩ đề nghị vừa rồi thật kỹ.

Bình Luận (0)
Comment