Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 456 - Q5 - Chương 60: Xuyên Đêm

Q5 - Chương 60: Xuyên đêm Q5 - Chương 60: Xuyên đêm

Thân Huyền không tiếp tục ngã ngồi trên mặt đất nữa mà đứng lên đi theo Đinh Ninh.

- Ngươi nói với ta những lời này, không sợ Cố Hoài nghe được sao?

Trong mắt gã không còn lóe lên một tia sát khí nào, nhưng lại mang theo một chút uy hiếp và ngoan lệ.

- Với tình trạng vết thương của hắn ta bây giờ thì bất cứ một gã Thất cảnh nào cũng có thể tùy tiện giết chết hắn. Mạng của ngươi không quan trọng bằng Tục Thiên Thần quyết, vì vậy ngươi phải bảo vệ ta thật an toàn. Nhưng mạng của hắn lại quan trọng hơn Tục Thiên Thần quyết, ít nhất trong mắt hắn là vậy, cho nên hắn đương nhiên sẽ tránh đi xa để trị thương đầu tiên.

Đinh Ninh không quay đầu lại, chế nhạo nói:

- Cho dù ta chết, cho dù Tục Thiên Thần quyết chôn cùng ta, thì Trịnh Tụ cũng sẽ không giết hắn, thế nhưng chỉ sợ ngươi sẽ không may mắn như vậy.

Thân Huyền nghe âm thanh cỏ khô bị giẫm dưới chân, chậm rãi lên tiếng:

- Làm sao ngươi biết bà ta muốn Tục Thiên Thần quyết?

Đinh Ninh quay đầu liếc mắt nhìn gã:

- Bởi vì ta lĩnh ngộ Tục Thiên Thần quyết, ta biết rõ công pháp này có ý nghĩa như thế nào đối với bà ta.

Thân Huyền trầm mặc một lát, mới nói:

- Tại sao ngươi nhất định phải giết chết Cố Hoài?

Đinh Ninh thoáng nhìn bầu trời đêm, khẽ trào phúng:

- Sư phụ Tiết động chủ của ta không ở Trường Lăng, sư thúc Lý Đạo Cơ không ở Trường Lăng, đại sư huynh Trương Nghi không ở Trường Lăng, Vương Thái Hư cũng không ở Trường Lăng, ngay cả đại đa số bằng hữu của ta cũng đã không ở chỗ đó. Nếu như không phải vì ưa thích Trường Lăng thì tại sao ta lại nhất định phải quay về chỗ kia?

Đinh Ninh hơi ngừng lại, tiếp tục nói:

- Ô Thị và Đông Hồ là những nơi bà ta không thể xâm nhập, nhưng nếu muốn thật sự thoát khỏi tầm mắt của bà ta thì nhất định phải giết chết Cố Hoài.

Thân Huyền suy tư một lát, hỏi:

- Vậy việc giết hắn có lợi ích gì đối với ta?

Đinh Ninh dừng bước, quay đầu lại nhìn gã:

- Trừ khi ngươi cũng không muốn quay về Trường Lăng, còn nếu ngươi muốn quay về chỗ đó thì ngươi nhất định sẽ muốn giết chết Cố Hoài, để thoát khỏi tầm mắt gã. Đối với người như ngươi mà nói, nếu không muốn quay về Trường Lăng, ngươi cũng sẽ không lập tức hỏi lợi ích.

- Đối với người như ta mà nói?

Thân Huyền nở nụ cười lạnh lùng:

- Ta còn không biết ta là người như thế nào.

Đinh Ninh cũng nở nụ cười, nói:

- Ngươi là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi không cam lòng. Cùng là Tu hành giả, tại sao ngươi lại bị đối xử tệ hơn một bậc? Chỉ cần có thể trở về Trường Lăng, thì ngươi sẽ có tiền đồ vô hạn.

Nụ cười trên mặt Thân Huyền biến mất, gã nhìn Đinh Ninh, lạnh lùng nói:

- Ngươi quá thông minh.

Nụ cười trào phúng trên mặt Đinh Ninh ngày càng đậm:

- Lẽ nào ngươi không muốn liên thủ với người thông minh ư?

Thân Huyền không tức giận, chỉ nói:

- Ta phải làm gì mới có thể giết chết gã?

- Từ đây đến Đông Hồ, ta sẽ tìm cơ hội.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục đi về phía Cốc Ngục quan.

Lần này Thân Huyền không cùng đi theo, chỉ có bóng dáng của Đinh Ninh đã dần biến mất trong màn đêm.

- Cảm ơn cô.

Sau khi quay trở về sườn núi nơi Túc Vệ quân đóng quân trên Cốc Ngục quan và giải thích một chút về tình hình chiến đấu, Đinh Ninh ngừng trao đổi với những thủ quân Cốc Ngục quan và Túc Vệ quân đang mừng như điên, mượn cớ cần phải nghỉ ngơi một lúc rồi nhanh chóng tiến vào trong xe ngựa của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nghiêm túc nói một câu.

- Không cần cảm ơn ta.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, giọng vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như trước:

- Ta không biết đó là Cố Hoài. Nếu ta biết trước hắn liên thủ với Trịnh Tụ thì ta ra tay cũng không giết được hắn. Sau này khi hắn bị trọng thương, ta lại không kịp hành động.

Đinh Ninh rất quen thuộc với cách nói chuyện của nàng, hắn khẽ gật đầu:

- Ta sẽ nghĩ cách giết gã, cô tuyệt đối không thể ra tay.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu, nhưng đôi môi xinh đẹp của nàng đột nhiên run rẩy trong bóng đêm:

- Ngươi muốn giết chết Thân Huyền cùng một chỗ hay thật sự muốn để hắn mang Tục Thiên Thần quyết trở về cho Trịnh Tụ?

Trên khuôn mặt Đinh Ninh nổi lên ý vị khó tả, hắn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đây là quyết định của ta sau khi nhìn một kiếm cuối cùng của Cổ Hoài.

Những lời này của hắn làm cho người ta rất khó lý giải rốt cuộc đáp án là gì, nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết đương nhiên có thể hiểu được là hắn dứt khoát trả lời, hắn thật sự muốn để cho Thân Huyền mang Tục Thiên Thần quyết quay về Trường Lăng, giao đến tay Trịnh Tụ!

- Tại sao?

Nàng hỏi.

- Ta phát hiện bà ta đã cường đại hơn một chút so với những gì chúng ta tưởng tượng… Cường đại đến mức đủ để uy hiếp Nguyên Vũ.

Đinh Ninh nghênh đón ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói:

- Nếu như Tục Thiên Thần quyết rơi vào trong tay bà ta, nếu như bà ta thật sự có khả năng mạnh hơn Nguyên Vũ, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, nhưng không nói gì.

- Ta không cho rằng Nguyên Vũ sẽ yên tâm, ta muốn nhìn xem hắn sẽ làm gì.

Đinh Ninh nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:

- Ta cũng muốn xem, giữa bọn họ rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

- Chỉ là một đôi gian phu dâm phụ mà thôi.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nở nụ cười lạnh nói:

- Nhưng nếu cuối cùng bà ta không thể nào vượt qua Nguyên Vũ, hoặc là hai người vẫn như bây giờ, ngầm hiểu ý nhau duy trì ở một giới hạn nào đó thì sao?

- Mặc dù bà ta đạt được Tục Thiên Thần quyết, nhưng ta vẫn sẽ mạnh hơn.

Đinh Ninh nói một cách nhẹ nhàng mà tự tin:

- Chỉ cần ta có đủ thời gian.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.

Đinh Ninh cũng không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu suy nghĩ.

Rốt cuộc phải làm gì, mới có thể ở dưới điều kiện Trưởng Tôn Thiển Tuyết không xuất thủ, dụ Cố Hoài ra lần nữa rồi giết chết y?

Ba nghìn kỵ quân tinh nhuệ đã rút lui, ngay cả một vị thống soái có tầm nhìn xa trông rộng ẩn nấp bên trong cũng bị giết chết. Tất cả quân sĩ Cốc Ngục quan và Túc Vệ quân đã tạm thời an toàn, nhưng trong bóng đêm lặng lẽ còn có vô số người Tần đang đứng trước bờ vực của cái chết, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng ở cánh đồng hoang vu nơi đất khách quê người này.

Lệ Tây Ninh cõng Hồ Kinh Kinh trên lưng, khom người, hai tay thỉnh thoảng chống trên mặt đất, chạy trốn trong bụi cỏ như một con sói thực thụ.

- Thả ta xuống…

Hồ Kinh Kinh đã hôn mê vài lần, mặc dù lúc này đã tỉnh nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ. Nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể ngày càng rét lạnh, lạnh đến mức nhiệt độ trên người Lệ Tây Ninh cũng không thể sưởi ấm cho nàng được nữa. Nàng biết rõ đây là do sức sống bắt đầu trôi đi, vì vậy muốn xuống khỏi người hắn.

Lệ Tây Ninh không nói gì, nhưng hai tay không ngừng luân chuyển, trước sau luôn có một tay giữ chặt nàng trên lưng.

Hồ Kinh Kinh bắt đầu giãy dụa theo bản năng.

- Sẽ vô dụng thôi.

Lệ Tây Ninh khẽ cười lạnh:

- Ngươi cho rằng bỏ ngươi ở lại, mặc kệ sống chết của ngươi là ta có thể chạy trốn thuận lợi sao?

Thân thể Hồ Kinh Kinh hơi cứng đờ, nhưng giọng nói mơ hồ bị nén ra từ trong cổ họng thể hiện một loại cố chấp nào đó của nàng.

- Ngươi hôn mê quá nhiều lần, hơn nữa còn không biết cách chạy trốn trong cánh đồng hoang vu này, quan trọng nhất là tu vi của ngươi quá yếu, thương thế quá nặng, cho nên không thể cảm nhận được nhiều thứ.

Đôi mắt của Lệ Tây Ninh thủy chung híp thành một đường, lúc nào cũng cúi đầu nhìn mặt đất ở phía dưới, giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo truyền vào tai Hồ Kinh Kinh:

- Người đó vẫn luôn ở phía sau chúng ta, dù ta làm cách gì cũng không thể nào thoát khỏi. Nếu hắn muốn giết chúng ta thì hắn đã có thể đuổi kịp từ lâu. Chẳng qua hắn đang cố ý xua đuổi chúng ta đến một nơi nào đó.

Hồ Kinh Kinh lại thốt ra thêm vài âm tiết mơ hồ trong cổ họng, hoàn toàn không thể nghe rõ.

Nhưng Lệ Tây Ninh hiểu ý của nàng, nói tiếp:

- Ta không biết hắn muốn làm gì.

- Vì... vậy ngươi vẫn...

Hồ Kinh Kinh cuối cùng cũng thốt ra vài từ miễn cưỡng có thể nghe rõ được.

- Ta giả vờ như không biết… là muốn kéo hắn xuống cùng.

Lệ Tây Ninh thở hổn hển, chậm rãi khó khăn nói:

- Dù là Tu hành giả có tu vi cao hơn ta cũng sẽ mệt mỏi, thể lực không đủ chống đỡ.

- Chuyện đó…

Cơ thể của Hồ Kinh Kinh lại cứng đờ không giải thích được, mặc dù lúc này, ý thức của nàng đã không còn rõ ràng lắm, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy loại chuyện tốn sức thế này có hơi mâu thuẫn với chuyện hắn cõng theo nàng.

- Tất cả những cảm xúc cô độc, tuyệt vọng, bất lực… đều khiến con người ta suy sụp và tiêu hao nhiều năng lượng hơn.

Lúc này, Lệ Tây Ninh nói:

- Ta cần một người bạn đồng hành như ngươi.

Hồ Kinh Kinh không có cách nào suy nghĩ xem lời nói của hắn là thật hay là giả.

Bởi vì nàng lại rơi vào hôn mê.

Bình Luận (0)
Comment