Nàng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong khi hôn mê.
Ví dụ như Kiếm Sơn kiếm mang theo Tinh hỏa rơi xuống.
Cảnh nội Ô Thị sau Âm Sơn cũng không có quá nhiều núi cao, cho nên khi Kiếm Sơn kiếm khổng lồ mang theo Tinh hỏa rơi xuống, mọi người trên đường chân trời cực xa đều có thể nhìn thấy.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của thanh kiếm này.
Nhất là gần như tất cả người Tần đều quen thuộc với Tinh hỏa tái nhợt mà lãnh khốc kia.
Vị trí người có thể xuất ra một kiếm như vậy, đối với tất cả người Tần chạy trốn trong vùng hoang dã lúc này mà nói, liền mang ý nghĩa là nơi sống sót.
Nhưng đối với những người biết rõ chỗ đó là nơi sống sót, lại làm hết cách đều không thể nào đến được mà nói, thì sẽ càng thêm tuyệt vọng.
- Không kịp.
Một gã nam tử trung niên mặc áo da sói nặng nề, ngay cả nửa gương mặt cũng che giấu trong mũ lông thú nhìn chăm chú Kiếm Sơn kiếm rơi xuống, thầm thở dài một tiếng,
- Không thể đem tàn quân Tần kia chặn ở Cốc Ngục quan, thì dù đại quân chúng ta phá được nơi đó, viện quân phía sau của quân Tần, nhất là một ít Tu hành giả cường đại cũng sẽ chạy tới, đến lúc đó người bị đuổi giết ngược lại là đại quân của chúng ta.
Người cúi thấp đầu cung kính đứng bên cạnh nam tử trung niên này, chính là Ngũ hoàng tử nước Ô Thị - Ô Diễm Tử.
Nghe những lời của nam tử trung niên này, Ô Diễm Tử trầm mặc một lát, giọng nói khẽ run lên:
- Đại vu, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể lui quân ư?
Trên cả hoang nguyên mấy ngày nay đều là kỵ quân của Ô Thị quốc đang truy quét tàn quân Tần, nhưng mà gã hiểu cực kỳ rõ nước Ô Thị đã trả giá như thế nào.
- Thực tế mà nói, đây không phải vấn đề chúng ta có muốn hay không, mà phải làm như vậy. Thân là tướng lĩnh, đặc biệt là người cai trị của một quốc gia thì phải gạt sang một bên bất kỳ yếu tố cá nhân nào, bao gồm cả cảm xúc của chính mình, giống như Thần linh quan sát quốc độ bản thân, kỳ thật từ điểm này mà nói thì ta kính nể nhất chính là Trịnh Tụ, thật sự nàng làm rất tốt.
Nam tử trung niên chậm rãi nói, ánh mắt thâm thúy mà cơ trí của y luôn luôn không rời vị trí Kiếm Sơn kiếm kia rơi xuống,
- Nhưng chuyện bất hạnh chính là tên thiếu niên tiệm rượu Trường Lăng kia vừa đúng đến Cốc Ngục quan, mà chỗ mấu chốt để chúng ta thắng trận chiến này cũng vừa vặn ở nơi đó. May mắn thay 'Liêu'* mà ngươi đang truy đuổi lúc này là bằng hữu của hắn. Cũng may mắn thay nghe nói năng lực lĩnh ngộ của tên thiếu niên tiệm rượu Trường Lăng này đệ nhất thiên hạ. *mục tiêu truy đuổi, mục tiêu săn bắn
Ô Diễm Tử rốt cục hiểu được ý của y, trong ánh mắt sáng lên một tia hỏa diễm hy vọng,
- Đại vu, thì ra ngài đã sớm nghĩ kỹ khi đuổi Lệ Tây Tinh về phía tổ sơn. Ngài muốn dẫn thiếu niên tiệm rượu Trường Lăng kia vào nơi đó?
- Ngươi cũng thấy Tu hành giả Trường Lăng cường đại cỡ nào. Trước đó, Tần diệt ba triều đại Hàn, Triệu, Ngụy, trong giai đoạn cuối cùng của chiến tranh, thứ ảnh hưởng đến kết quả thắng bại đều là quyết đấu giữa những Tu hành giả mạnh nhất, vậy nên chỉ có mở ra tổ sơn thì chúng ta mới có thể chống lại Tu hành giả cường đại càng ngày càng nhiều của Trường Lăng.
- Máu tươi tên thiếu niên giết Thanh Lang này vừa vặn dùng để tế tổ sơn, nếu như năng lực lĩnh ngộ của thiếu niên tiệm rượu kia thực sự đệ nhất thiên hạ, vậy chính là chìa khóa mở tổ sơn ra, về phần cường giả vừa mới có thể hùa theo kiếm ý Trịnh Tụ này, chính là tế phẩm tế trời cuối cùng.
Tên nam tử trung niên này lạnh nhạt cười, y ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như muốn xuyên qua tầng mây trong bầu trời đêm.
Có một vài con đại bàng đen đang lượn quanh phía trên những đám mây đó.
Lệ Tây Tinh dựa vào ý chí cường đại đang không ngừng bỏ chạy trong hoang nguyên, hiện tại cũng vừa lúc ngẩng đầu.
Hắn hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua Hồ Kinh Kinh đang hôn mê, trong lòng có chút buông lỏng.
Sau đó hắn tiện thể nhìn thoáng qua tầng mây xa xa phía sau.
Hắn không thể nhìn thấy những con đại bàng kia, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hú của đại bàng trên bầu trời.
Ô Thị, Đông Hồ, Nguyệt Thị... còn có một ít quốc gia, một ít bộ lạc thần bí từng tồn tại trên mảnh hoang nguyên này, kỳ thật rất lâu trước kia đều từng thừa nhận có chung tổ tiên.
Vào thời điểm đó, vương quốc thống trị quan ngoại rộng lớn này có tên là Thiên Lương.
Bất kể là Ô Thị, hay là Đông Hồ, còn có vương tộc Nguyệt Thị hiện tại, đều cho rằng mình là huyết mạch của vương tộc Thiên Lương ngày xưa.
Mà đại bàng cũng là truyền thống của các Vương tộc này.
Mắt nó có thể thấy rõ ngàn dặm từ trên cao, cho nên hắn biết rõ mình không thể nào hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của kẻ đuổi giết.
Nhưng ngay cả Hồ Kinh Kinh trên lưng bị thương nặng như vậy vẫn không chết... hơn nữa rất nhiều lần nàng nghe theo lựa chọn của hắn mới rơi vào tình cảnh như vậy, cho nên không đến thời khắc cuối cùng, hắn không muốn buông bỏ.
......
Trên sườn núi bên ngoài Cốc Ngục quan, chỗ cao trong tầng mây rơi xuống một chấm đen.
Một tên Tu hành giả đang nghỉ ngơi trong trướng doanh trại hành quân cách đó không xa bỗng nhiên mở hai mắt ra, một đạo kiếm quang màu đỏ thẫm trực tiếp xuyên qua đỉnh trướng của gã, phát ra một tiếng gào thét thê lương, nghênh đón chấm đen kia.
Rất nhiều quân sĩ đang ngủ say bị đánh thức, từng tiếng gào thét vang lên trên sườn núi.
Chỗ điểm đen kia rơi xuống, hiển nhiên chính là toa xe Đinh Ninh đang nghỉ ngơi.
Nương theo ánh sao ảm đạm cùng với đạo phi kiếm màu đỏ thẫm kia phát ra ánh sáng, rất nhiều người lập tức thấy rõ chấm đen bay xuống này là một con đại bàng lớn màu đen.
Con đại bàng này hiển nhiên không thuộc về quân đội vương triều Đại Tần, nếu không phi kiếm kia cũng sẽ không bắn lên như lâm đại địch.
Nhưng con đại bàng màu đen này dù đối mặt với đạo kiếm quang kia, cho đến hiện tại vẫn không thay đổi thế bay xuống, một tiếng xuy phát ra, bụng và cổ đại bàng bị đạo kiếm quang này liên tiếp xuyên thủng, sau đó nửa cánh cũng bị chém rụng, sau một tiếng rầm liền rơi xuống sườn núi bên ngoài xe ngựa kia.
Đinh Ninh đã ra khỏi xe, nhưng hắn không đi tới kiểm tra thi thể của con đại bàng màu đen nọ, vì từ trước khi nó rơi xuống, hắn đã thấy rõ trên chân nó có buộc một mảnh da lông nhuộm đầy máu tươi.
Nam Cung Thái Thục cẩn thận đứng bên cạnh Đinh Ninh không xa, nàng cũng thấy rõ một mảnh da lông nhuộm đầy máu tươi kia, cảm nhận được thần sắc hắn lúc này bắt đầu trở nên cục kỳ ngưng trọng.
- Có ý gì?
Theo trực giác của nàng thì con đại bàng màu đen này đang chịu chết, cũng đang truyền đi một loại tin tức nào đó.
Hiểu biết đối với Đinh Ninh khiến cho nàng cảm thấy hắn không tới xem xét kỹ nhưng thần sắc đã xuất hiện thay đổi, liền có nghĩa chỉ sợ Đinh Ninh đã biết rốt cuộc con đại bàng này truyền tin tức gì.
- Trong tất cả bằng hữu của chúng ta, cũng chỉ có một người thích mặc áo bào da lông dày như vậy.
Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng một cái, nói.
Thân thể Nam Cung Thái Thục đột nhiên lạnh xuống,
- Lệ Tây Tinh?
- Đại bàng trong hoang nguyên càng khó nuôi dưỡng thuần hóa hơn so với một ít yêu thú, mà chỉ có Vương tộc trong hoang nguyên mới có thể ngự sử loại động vật khổng lồ như vậy. Hơn nữa có thể nhanh chóng phán đoán ra ta ở chỗ này đấy... thì ý vị bên trong không hề đơn giản. Cho nên đây hẳn là áo choàng da trên người Lệ Tây Tinh.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nói.
Cả người Nam Cung Thái Thục càng thêm rét lạnh,
- Nói cho ngươi biết Lệ Tây Tinh ở trong tay hắn, vậy hắn muốn làm gì?
Đinh Ninh không trả lời, đó là một vấn đề không cần phải giải đáp.
Nam Cung Thái Thục dừng lại tầm một hơi thở, sau đó tiếp tục nhìn Đinh Ninh nói:
- Ta cùng đi với ngươi.
Đinh Ninh không cự tuyệt, hắn cất bước về phía cánh đồng hoang dưới sườn núi, dạo bước mà đi, cho đến khi thân ảnh Thân Huyền giống như bóng ma xuất hiện trước mặt hắn.
- Đối phương dùng cách này để nói cho ta biết Lệ Tây Tinh ở trong tay hắn, mà cố làm phức tạp như vậy thì có lẽ đối phương chỉ muốn gặp ta, hoặc muốn ta làm chuyện gì đó, chứ không phải muốn giết ta trước tiên.
Không có bất kỳ lời thừa thãi nào, Đinh Ninh nhìn Thân Huyền nói:
- Biết Kiếm Sơn kiếm ở chỗ này còn dám mưu đồ như vậy thì chắc chắn không phải là người thường, ta vừa rồi còn đang nói cho ngươi biết, phải chờ một cơ hội giết chết Cố Hoài, mà bây giờ cơ hội này đã tới.
Thân Huyền lạnh lùng nói:
- Lại chịu chết một lần nữa?
- Ít nhất ta sẽ vì bằng hữu mà chịu chết, nhưng bà ta sẽ không, cho nên ngươi có thể lựa chọn hợp tác với ta, hoặc là hợp tác với bà ấy.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Thân Huyền, nói:
- Nếu kẻ này có thể dùng Hắc Vương ưng truyền tin tức nhanh như vậy, đương nhiên sẽ rất nhanh chỉ đường...... Ta chỉ muốn nói ngươi biết, cho dù ngươi có đi theo hay không thì ta vẫn sẽ tới.
- Cố Hoài đâu? Hắn không ngăn được ngươi sao?
Sắc mặt Thân Huyền không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Hắn không cản được ta... thứ duy nhất mà hắn có thể dùng để ngăn ta, chính là dùng tính mạng của bằng hữu ta làm uy hiếp, chỉ là điều quan trọng lúc này chính là sinh tử của bằng hữu ta.
Đinh Ninh khẽ lắc đầu giễu cợt,
- Hơn nữa hắn không thể chữa thương nhanh như vậy.