Rạng sáng, đã là thời điểm mặt trời sắp mọc, Hồ Kinh Kinh từ trong hôn mê do bị đông lạnh tỉnh lại.
Đầu tiên nàng cảm nhận được Lệ Tây Tinh vẫn đang tiếp tục tiến tới, tiếp theo lại cảm nhận được trong miệng giống như tràn ngập lá cỏ đắng chát được nhai nát, sau đó nàng theo thói quen nhìn thoáng về phía Âm Sơn, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và chỗ đó càng ngày càng xa.
Phương hướng Âm Sơn, là đại biểu phương hướng về nhà.
Nếu cách Âm Sơn càng xa, cũng cho thấy cho hy vọng trở lại Trường Lăng càng xa vời.
Nàng nhất thời rơi vào trầm mặc.
Lệ Tây Tinh không quay đầu nhìn nàng, chỉ chậm rãi nói:
- Đừng nhổ thảo dược trong miệng ra ... Mặc dù rất khó ăn, nhưng lại rất hữu dụng đối với thương thế của ngươi, đồng thời lại rất khó tìm, nếu như có khí lực thì ngươi nên cố gắng thử nuốt nó.
Hồ Kinh Kinh có chút suy yếu khẽ gật đầu, cố gắng nuốt toàn bộ dược thảo đắng chát xuống.
Sau đó một lúc nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Tây Tinh, nói:
- Kỳ thật lời ngươi nói với ta trước đó, phải dựa vào ý chí và thể lực kéo sập đối phương, hoàn toàn là đang lừa gạt ta đúng không?
Lệ Tây Tinh vẫn không quay đầu, nói:
- Sao lại nghĩ như vậy?
- Bởi vì ngươi chắc đã sớm hiểu được không có biện pháp thoát khỏi đối phương, ngươi mang theo ta chạy trốn trong hoang nguyên này, chỉ vì muốn tìm những loại thảo dược có thể để cho ta sống sót. Chỉ vì ngươi không muốn ta tuyệt vọng, muốn thử xem có khả năng để ta sống sót hay không.
Hồ Kinh Kinh nói.
Lệ Tây Tinh trầm mặc một lát, nói:
- Ý nghĩ này của ngươi không có căn cứ.
Hồ Kinh Kinh nở nụ cười bạc nhược, nói:
- Ta có trực giác như vậy.
Lệ Tây Tinh dường như cảm thấy câu trả lời của nàng rất buồn cười, cho nên không lên tiếng.
- Không cần tìm cơ hội bỏ mặc ta một mình.
Hồ Kinh Kinh lại ngẩng đầu lên cao hơn một chút, nói:
- Chỉ cần ngươi không nghĩ cách bỏ mặc ta đơn độc ở một nơi nào đó, chứng tỏ ý nghĩ này của ta không có căn cứ.
- Cũng không cần nghĩ tới chuyện ngươi tìm chết, để cho ta sống.
Hồ Kinh Kinh dừng một chút, nhìn gò má của Lệ Tây Tinh, nghiêm túc khẽ nói:
- Nếu không dù cho ngươi tìm cách bỏ rơi ta đơn độc thì dù nơi nào ta cũng nhất định sẽ đi tìm ngươi, mà không phải sau khi tìm cách trốn về Âm Sơn.
Lệ Tây Tinh cười lạnh,
- Thật sự muốn chết cùng nhau?
Hồ Kinh Kinh không trả lời, chỉ bắt lấy hai ống tay áo bào Lệ Tây Tinh nắm chặt hơn một chút, sau đó nàng vùi gương mặt mình vào thật sâu trong da lông áo bào đẫm mùi máu tươi khó ngửi trên người hắn.
Thân thể Lệ Tây Tinh hơi cứng đờ.
Hồ Kinh Kinh lại tiếp tục nở nụ cười, sau đó nàng nghiêm túc khẽ nói:
- Ta nghe nói ngươi không có bằng hữu ở Trường Lăng, vậy ta sẽ làm bằng hữu đầu tiên của ngươi là được.
- Ai nói ta không có bằng hữu ở Trường Lăng?
Lần này Lệ Tây Tinh lại lạnh lùng đáp lại nàng,
- Ta có không ít bằng hữu ở Mân Sơn Kiếm hội.
- À.
Hồ Kinh Kinh biết được mình sai, nàng cũng không tranh luận thêm gì nữa, chỉ cười cười nói:
- Vậy ta cũng giống như bọn họ, làm bằng hữu của ngươi được chứ.
Lệ Tây Tinh không nói thêm gì nữa.
Hắn tiếp tục xuyên qua trên cánh đồng hoang vu khô héo, thế nhưng người hắn bây giờ đã cong xuống mặt đất chứ không giống như lúc trước.
Thể lực của hắn đã cạn kiệt, cho nên không thể bảo trì tốc độ như lúc trước, mà điều quan trọng nhất là hắn thoáng cảm thấy thiên địa nguyên khí trong hoang nguyên đã xảy ra một ít biến hóa kỳ lạ, hắn đứng thẳng lưng lên để có thể thấy rõ chỗ xa hơn.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Thiếu nữ dù sao cũng sẽ nhiều lời hơn một chút so với người quanh năm cô độc bên trong biên quan như hắn, nhất là khi cô ấy có niềm yêu thích mãnh liệt với một người, cũng qua không bao lâu, Hồ Kinh Kinh thấy Lệ Tây Tinh trầm mặc nên tiếp tục hỏi.
Lệ Tây Tinh nói:
- Ta đang suy nghĩ rốt cuộc bọn họ muốn lợi dụng chúng ta để làm cái gì, hoặc nếu nói cách khác, thì chúng ta có gì để lợi dụng.
Hồ Kinh Kinh chợt hiểu rõ sự nặng nề trong những lời này, sau khi trầm mặc một lát chợt nói:
- Đây đích thật là điều cần phải nghĩ rõ ràng trước tiên.
- Cha ta sẽ không quản sống chết của ta, đối với y mà nói, ta chỉ là biểu hiện trung thành của y đối với hoàng hậu.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nhìn thoáng qua bầu trời dần dần nổi lên màu trắng bạc, nói tiếp:
- Cho dù y thật sự có một chút để ý vì máu mủ tình thâm... Cho dù bắt được ta đặt ở trước trận, y cũng không thể bởi vì ta mà thay đổi bất kỳ quyết định nào. Thậm chí có khả năng người đầu tiên muốn giết là ta. Vì vậy hoàn toàn không thể lợi dụng chúng ta để thay đổi một số hành động quân sự.
Hồ Kinh Kinh khó khăn nuốt nước miếng, nàng đã sớm nuốt thảo dược trong miệng xuống bụng, nhưng trong miệng nàng lúc này dường như lại nổi lên tư vị đắng chát. Nàng nhìn bên gò má Lệ Tây Tinh, càng thêm cảm thấy đồng tình với thiếu niên bi khổ này, nghĩ thầm người sinh ra ở nhà vương hầu, nhưng chưa chắc đã là chuyện may mắn.
- Hơn nữa hiện tại chúng ta đã cách chiến trường đại quân giao chiến càng xa.
- Đồng thời tu vi của chúng ta lại không đủ cao, vậy có thể lợi dụng để làm nên chuyện gì?
- Cho dù dùng để cho sói ăn thì cũng đã đuổi chúng ra đi quá xa một chút.
Lệ Tây Tinh chậm rãi nói vài câu, sau đó lại không kìm được lắc đầu,
- Ta thật sự không nghĩ ra bọn họ muốn làm gì.
Hồ Kinh Kinh ngơ ngác suy nghĩ một lát, nói:
- Sẽ không phải là cố ý...
Nàng còn chưa nói hết đã bị Lệ Tây Tinh cắt đứt,
- Người có thể ngự sử Hắc Vương ưng, địa vị ở Ô Thị còn cao hơn so với hoàng tử bình thường.
- Nếu như hắn ở chỗ này, có lẽ có thể suy đoán ra đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Lệ Tây Tinh lại xuyên qua một mảnh đồng cỏ, sau đó đột nhiên nói.
Hồ Kinh Kinh theo bản năng nói:
- Thiếu niên quán rượu kia?
Lệ Tây Tinh cười cười, nụ cười của hắn rất lạnh, nhưng lại mang theo một loại kiêu ngạo nói không nên lời.
Bốn chữ thiếu niên quán rượu ở Trường Lăng lúc trước, dường như là một câu chê bai khinh bỉ xuất thân của Đinh Ninh, thế nhưng hiện tại lại biến thành một danh hiệu vang dội nhất ở các triều đại trong thiên hạ.
- Chắc hẳn hắn cũng sẽ đến chiến trường.
Hồ Kinh Kinh nhìn ý cười hiện lên trên khóe miệng hắn, đã xác định người Lệ Tây Tinh nói đến nhất định là Đinh Ninh, sau đó nàng lại theo bản năng nói câu này.
Đây chẳng qua chỉ là một câu bột phát của nàng, thế nhưng thân thể Lệ Tây Tinh lại chợt cứng đờ, hơn nữa cứng ngắc hơn bao giờ hết, thế cho nên bước chân chưa bao giờ dừng cũng đã ngừng lại.
Hồ Kinh Kinh ngạc nhiên nhìn hắn.
Sau một hơi thở, nàng mới kịp phản ứng lại:
- Ngươi cảm thấy... Có thể là vì hắn?
Hô hấp của Lệ Tây Tinh cũng trở nên có chút khó khăn.
Hắn trầm mặc một lát, rồi tiếp tục di chuyển, sau đó giọng nói lạnh xuống:
- Không hy vọng là bởi vì hắn, nhưng hiện tại dường như lại là khả năng lớn nhất.
Vì sao người không có chút liên quan đến chuyện này, bây giờ lại có khả năng lớn nhất?
Hồ Kinh Kinh còn muốn nói gì nữa, nhưng nàng chợt há hốc mồm, không thể phát ra âm thanh.
Bởi vì vào lúc này, ngay cả nàng cũng cảm nhận được nguyên khí thiên địa chung quanh dường như xuất hiện rất nhiều khí tức khác thường.
Có một loại nhàn nhạt, nhưng dường như lại cực kỳ cao rộng xa xôi, giống như khí tức thời tiết tốt nhất trong mùa thu phiêu đãng như có như không trên không trung.
Lệ Tây Tinh càng không phát ra thanh âm, hắn càng cảm nhận được rõ ràng, loại khí tức này tựa như gió mùa, đến từ một phương hướng nào đó.
Trong lòng hắn lúc này rất hiếu kỳ, hơn nữa còn hiện lên một loại dự cảm mãnh liệt nào đó.
Bên trong trầm mặc, bước chân của hắn lại bắt đầu tăng nhanh.
Mặt trời mọc.
Mang theo ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, sương lạnh bên trong cánh đồng hoang vu bốc hơi, cuốn theo đó là một chút ẩm ướt.
Khí tức của những người truy tung kia càng ngày càng rõ ràng, Lệ Tây Tinh càng rời xa phương hướng Âm Sơn, cỏ dài khô héo trong hoang nguyên cũng càng ngày càng cao, càng ngày càng tráng kiện, dần dần lại giống như những cây nhỏ khỏe mạnh, khi bẻ gãy phát ra tiếng giòn vang rõ ràng.
Mà ven đường càng thêm hoang vu, không chỉ không có tung tích hoạt động của người Ô Thị, ngay cả dấu vết của thú và thanh âm côn trùng cũng biến mất, trong thiên địa cực kỳ yên tĩnh.
Đột nhiên, Lệ Tây Tinh dừng lại.
Động tác dừng của hắn cực kỳ mãnh liệt và dồn dập, thế cho nên thân thể Hồ Kinh Kinh giống như dồn vào một chỗ với hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Hồ Kinh Kinh có chút khó hiểu nhìn về phía trước.
Nàng không thấy bất cứ điều gì khác thường, ngay cả bầu trời dường như không có gì khác trước.
Lệ Tây Tinh không trả lời, lúc này nàng mới phát hiện ánh mắt hắn rơi xuống phía trước dưới chân mình .
Ánh mắt nàng buông xuống, trong nháy mắt tiếp theo nàng lập tức phát ra một tiếng kinh hô không thể tin được!
Tiếng kinh hô vang lên trong thiên địa yên tĩnh.
Sau đó một đám chim di cư kinh hãi dường như là từ xa bay tới, đã cực kỳ mệt mỏi.
Những con chim di cư giống như ngỗng trời màu trắng này ra sức bay lên, nhưng vẫn ở phía dưới tầm mắt của nàng, mà không thể bay tới độ cao vượt quá đỉnh đầu nàng.
Bởi vì chỗ phía trước nàng và Lệ Tây Tinh dừng chân lúc này, không phải là thảo nguyên bằng phẳng, mà là một cái sơn cốc lõm xuống rất sâu.
Sơn cốc rất lớn, đường xuống cũng rất dốc, thế nhưng bởi vì đều có cỏ hoang cao lớn mọc, hơn nữa bởi vì hơi nước cổ quái lơ lửng phía trên sơn cốc khúc xạ, thế cho nên vào lúc này như cây rong dưới mặt nước phản chiếu lại giống nổi bên trên mặt nước, làm cho người ta có ảo giác kỳ quái, cũng khiến cho người cảm thấy phía trước là bằng phẳng.
- Cái này...?
Hồ Kinh Kinh chăm chú nhìn kỹ lại, càng cảm thấy khiếp sợ.
Nàng nhìn thấy đáy sơn cốc này là một thế giới bồn địa hoàn toàn mới, điểm xuyết rất nhiều sắc thái khác nhau, là dòng sông, còn có vùng quê trải đầy hoa tươi.
Ánh mắt Lệ Tây Tinh lúc này nhìn chằm chằm một tòa núi đá không quá cao ở giữa bồn địa.
- Tổ sơn Thiên Lương...
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Thứ trong truyền thuyết này vậy mà thật sự tồn tại.